Cuối cùng thì tiếng chuông vào lớp thứ hai vang lên, và giáo viên dạy toán dạy chưa đã thèm nói một câu: “Các bạn học, hôm nay chúng ta dừng lại ở đây.”
Nói xong, cầm sách vở của mình nghênh ngang rời đi.
Móa, đến cả thời gian đi WC cũng không cho.
Lý Nhược Vũ thì không có cảm giác gì lắm, tiết sau là tiết học tiếng Anh, cô vừa thay sách giáo khoa vừa tiếp tục nằm trên bàn ngủ thiếp đi.
Trong đầu vẫn luôn quanh quẩn lời Giang Hi Thần ở hành lang nói với cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đang mê mang, cánh tay đột nhiên truyền đến đau đớn.
Vương Ngư Nhi ngồi cùng bàn đang lấy bút chọc cánh tay cô.
Cô tưởng chủ nhiệm lớp tới kiểm tra lớp, lười biếng ngồi thẳng thân mình.
Lại nhìn thấy cô ấy đẩy quyển vở lại gần.
Mặt trên viết.
Vương Ngư Nhi: Chủ nhiệm lớp kêu các cậu đi ra ngoài làm gì?
Lý Nhược Vũ không để tâm cầm lấy bút cầm ba chữ: Gọi phụ huynh.
Chữ viết xiêu vẹo, viết xong cô dừng lại một chút.
Lại thêm một câu: Cậu có cho rằng một người đàn ông mới gặp vài lần mà sẽ tốt với cậu không?
Vương Ngư Nhi xem xong bĩu môi: Ý cậu muốn nói là chú Giang đi, lần trước cậu không phải bảo là ba cậu hiến tim cho Giang Hoài Quân sao, chú Giang khẳng định cảm kích cậu a.
Chẳng lẽ thật sự chỉ là cảm giác cảm kích sao?
Lý Nhược Vũ nhìn dòng chữ trên tờ giấy, thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại có chút thất vọng.
9 giờ tối, sau khi kết thúc tiết tự học, Lý Nhược Vũ về ký túc xá, thu dọn đồ đạc một chút.
Cầm chăn, lấy thẻ mà cô chủ nhiệm buổi chiều đưa cho cô ra ngoài cổng trường, lên xe buýt ngồi.
9 giờ rưỡi tối, đã qua giờ cao điểm, người cũng không còn nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Về đến nhà, người mở của vẫn như cũ là Giang Hi Thần.
Lúc này anh chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng, mỉm cười cầm lấy chăn trong tay cô, để ở trong phòng Lý Nhược Vũ.
“Đói không?”
Lý Nhược Vũ lắc lắc đầu,nhìn chằm chằm thân ảnh mỏng manh của anh, trên mặt có chút thất vọng.
Anh đối tốt với cô, chỉ là bởi vì biết ơn thôi sao ?
Thật ra Lý Nhược Vũ cũng không biết bản thân mình đang mong chờ cái gì, chính là rối rắm, thiếu nữ dậy thì, quả nhiên là suy nghĩ nhiều.
10 giờ, vốn dĩ nên tắm rửa đi ngủ, sáng mai 7 giờ cô phải rời giường đi học.
Nhưng cô không ngủ được, nhìn Giang Hi Thần dựa lưng vào ghế, hai chân dài không chỗ nào vừa vặn cũng duỗi ra trên ghế sô pha, trượt máy tính bảng trong tay.
Cô liền ma xui quỷ khiến ngồi ở một bên sô pha.
Lý Nhược Vũ cũng không biết chính mình muốn làm gì, chính là muốn ngồi ở chỗ này.
Cô ngồi xuống một lúc, Giang Hi Thần còn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chỉ vào bàn trà dưới ngăn kéo: “Nếu em không ngủ được có thể xem TV.”
Lý Nhược Vũ gật đầu, mở TV.
Vừa lúc là một đài nào đó đang chiếu gameshow.
Lý Nhược Vũ tâm tình có chút đi xuống, xem TV cũng không lưu tâm.
Ngồi ở trên sô pha xem một lúc , các tiết mục diễn ra không giống nhau, nhưng đều không làm cô hứng thú.
Bởi vì là kỳ đầu tiên, nam nữ mới gặp mặt, nhìn màn hình đầy bối rối, giống như thời điểm cô mới đến vậy.
Nhưng so với Lý Nhược Vũ, chú Giang hôm trước biểu hiện còn tốt hơn so với nam sinh kia nhiều, trong TV nam minh tinh chỉ biết ngây ngô cười, cũng không đẹp trai bằng chú Giang.
Nghĩ đến đây, Lý Nhược Vũ bỗng nhiên ngộ ra, có chút ngạc nhiên với suy nghĩ của mình.
Làm sao tự nhiên lại so sánh người đàn ông trong TV với chú Giang?
Suy nghĩ này rất nguy hiểm nha.
Cô khẩn trương duỗi tay lấy cốc nước trên bàn trà, muốn uống cho bản thân mình bình tĩnh.
Bỗng nhiên có bàn tay to ngăn cô lại.
“Khát nước sao?”
Cứ tưởng chỉ là uống ngụm nước để Lý Nhược Vũ có thể áp chế được tiếng tim đập. Lúc này, nghe thấy giọng nói trầm thấp, ôn hòa của anh, tim đập càng nhanh, đành phải nuốt nước miếng, gật đầu:”Có chút ạ.”
“Để tôi đi đun sữa bò cho em uống, sẽ nhanh thôi.”
Nói xong, đem ipad để trên sô pha, đi dép bông vào bếp.
Lý Nhược Vũ nghiêng đầu nhìn vào màn hình đang sáng lên, hóa ra toàn là từ chuyên ngành Tiếng Anh, không ổn, cô choáng váng đầu, vội vàng dời tầm mắt đi.
Không đến hai phút, anh bê hai cốc sữa bò tới.
Anh lấy một cốc sữa, để trước mặt Lý Nhược Vũ.
“Em chờ cho nguội rồi hãy uống.”
Cốc còn lại, anh để trước mặt mình.
Lý Nhược Vũ nhìn chằm chằm cái ly trước mặt, xong lại nhìn lướt qua cái ly của anh.
“Chú Giang, hai cái này là một cặp à ?”
Anh vừa mới cầm ipad, nghe thấy vậy quay đầu nhìn, nói: “ Hình như là vậy, cốc mua một tặng một.”
“.....”
Xem đi, tự mình đa tình, không xấu hổ, không xấu hổ.≡(▔﹏▔)≡
Lý Nhược Vũ trong lòng khinh bỉ thầm nghĩ.
Cầm điều khiển chuyển kênh, thà xem kênh pháp luật nhiều hơn thay vì thấy bản mặt xấu xí của một số người trong xã hội.
Cô lơ đãng tầm hai phút, những từ cưỡng hiếp và xác chết trong chương trình khiến Giang Hi Thần, người đang xem tư liệu, nhịn không được ngẩng đầu lên.
Khi nhìn thấy hình ảnh đang được chiếu trên màn hình TV, anh nhíu mày.
Người dẫn chương trình đang chậm rãi tường thuật sự tình từ đầu tới cuối, phía dưới còn một hàng chữ: Nguyên nhân chồng cũ cưỡng hiếp phụ nữ rồi phi tang?
Xem đến đây lông mày anh cau lại ngay lập tức, lại thấy bộ dáng con bé xem say sưa, lông mày nhăn lại.
Anh duỗi tay cầm điều khiển, đổi kênh.
Lý Nhược Vũ vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía anh: “Sao vậy ạ ?”
“ Chương trình này không hợp cho em xem.”
“ Làm sao có thể ạ, cô chủ nhiệm lớp cháu thường xuyên bảo bọn cháu ở nhà xem kênh pháp luật nhiều chút. Cô bảo như vậy mới không dễ dàng bị lừa, còn có thể học thêm kiến thức về pháp luật nữa.”
“ Qúa máu me, bây giờ đầu óc và góc nhìn của em đang trong thời kỳ phát triển, nên xem những thứ để mang năng lượng tích cực.”
Sau đó chỉ vào TV: “ Cái này được này.”
Lý Nhược Vũ quay đầu nhìn lại, cô phi, đây là hội nghị thơ mà!
Thế còn không bằng xem sự kiện phạm tội vừa nãy.(*゜ー゜*)
Nhìn lên màn hình thấy nam sinh cùng nữ sinh đều cặp kính dày cộm, vừa nhìn đã biết toàn người bụng đầy tri thức.
Mà cô, trong bụng ngoại trừ ăn, thì vẫn là ăn.
Hoàn toàn không phải là người cùng thế giới, nhưng mà, Giang Hi Thần đã đề cử chương trình cho cô, nên cô cũng thấy xấu hổ không dám đổi kênh.
Nhìn trong TV thấy người ta chơi mệnh lệnh máy bay, mật mã trứng ( mình cũng không hiểu lắm ), tự nhiên có cảm giác đầu óc bị chết máy.
Những bài thơ mà họ đọc thuộc lòng dường như là những bài cô đã học, nhưng cô không thể đọc thuộc lòng một từ.
Giang Hi Thần ngồi trên sô pha nhìn cô nhóc xem TV mà mơ màng sắp ngủ, biểu tình hận sắt không thành thép, dở khóc dở cười thở dài: “Nhược Vũ, em buồn ngủ rồi à? ”
Lý Nhược Vũ hít mũi, bĩu môi gật đầu.
Lúc đầu cô không thế, đều do TV sai.
“Uống sữa đi, rồi rửa mặt đi ngủ.”
“Còn chú thì sao, không đi ngủ ạ ?”
“Xem xong tài liệu thì tôi đi ngủ.”
Lý Nhược Vũ gật đầu, biết chính mình không có lý do gì tiếp tục ăn vạ nơi này.
Ngoan ngoãn uống sữa bò, đứng dậy đi toilet rửa mặt.
Lúc đầu ngồi xem TV nghe người ta đọc thơ còn không mở được mắt , vậy mà lúc này Lý Nhược Vũ lại nằm ở trên giường trợn tròn mắt nhìn trần nhà, không một chút buồn ngủ.
Suy nghĩ một lúc, tựa như đã nghĩ thông suốt.
Cô ngồi dậy, lấy giấy trong cặp, cúi đầu viết.
Sáng sớm hôm sau, Giang Hi Thần vẫn như bình thường chạy bộ về, mang theo bữa sáng để ở trên bàn, gõ của phòng Lý Nhược Vũ.
“ Nhóc con, đến giờ dậy rồi.”Anh gõ của gọi, nhưng bên trong không có người trả lời.
Gõ gần một phút, vẫn không nghe thấy động tĩnh gì.
Con bé này ngủ say đến như vậy?
Bất đắc dĩ, anh chỉ có thể cố gắng vặn tay nắm cửa, nhưng không ngờ nó lại dễ như vậy.
Anh hơi sửng sốt, do dự không biết có nên mở của hay không, lại thử gọi hai tiếng, vẫn không tiếng trả lời.
Cửa phòng mở ra, trên giường không có một bóng người.
Hóa ra còn giống như ở ký túc xá trường học, chăn đệm được gấp ngay ngắn.
Giang Hi Thần nghi hoặc, hiện tại mới khoảng 6 giờ 40, người đi đâu?
Nhìn xung quanh, không thấy có người, đi qua phòng khách, thấy dưới cốc nước có đè tờ giấy.
Chú Giang, là cháu, Lý Nhược Vũ, cháu muốn thảo luận với chú một chuyện, chú có thể đừng quá đối tốt với cháu, được không ạ? Không phải cháu làm ra vẻ, mà chúng ta vôn không thân cũng chẳng quen, chú đừng đối tốt với cháu như thế, cháu rất áp lực, cũng khiến cháu suy nghĩ rất nhiều về nó.
Về sau, một ngày ba bữa cháu sẽ không ăn cơm ở nhà, tối cháu sẽ trở về ngủ, chũ cũng đừng cho cháu uống sữa gì đó, lần trước dì Lâm có nói qua, chú từ nhỏ đã ghét uống sữa, cảm thấy hương vị rất lạ, thế nên cháu thấy rất xấu hổ khi thấy chú ngồi uống sữa với cháu.
Còn nữa, về sau chú không cần tiêu tiền ngoài hợp đồng với cháu, lúc trước ba cháu đáp ứng hiến tim cho ông nội Giang Hoài Quân cũng là có ý định, ông ấy bị u não, không có tiền chữa, mà cũng không chữa khỏi, nên mới tìm chỗ cho cháu nương tựa, ít nhất là về kinh tế, tìm cái chỗng đỡ.
Hôm nay ở trường cháu rất cảm động, trước đây chưa từng có người như vậy bảo vệ cháu, chú là người đầu tiên, nhưng về sau không cần phải thế nữa đâu ạ.
—— Lý Nhược Vũ
Giang Hi Thần không khỏi bật cười khi thấy cô viết nghiêm túc như vậy, con bé này.
Tâm tư thật mẫn cảm, thế mà lại sợ người ta đối tốt với mình vậy.
Chẳng lẽ sợ tương lại không trả nổi phần tâm tình này sao?
Nghĩ vậy, anh đem tờ giấy xé thành từng mảnh, ném vào thùng rác.
Nhìn đống giấy vụn trong thùng rác, nghĩ: Tôi càng muốn đối tốt với em, để xem em có thể làm gì.