Tiết đầu tiên trong buối sáng là toán, giáo viên dạy toán trên bục giảng nói về các chủ đề không ngừng, tất cả những chủ đề này Lý Nhược Vũ đều nghe không hiểu.
Đang lúc cô đang đem thanh âm của thầy giáo làm nhạc ru ngủ như mọi khi, cửa phòng học phía sau bị người khác gõ vang.
“Thầy Lý, xin lỗi vì đã làm phiền, tôi gọi mấy học sinh ra đây một chút.”
Thanh âm này khiến cơ thể của Lý Nhược Vũ run lên, đầu óc còn đang buồn ngủ trong nháy mắt tỉnh táo.
Một đại bộ phận học sinh trong lớp nhìn lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Quách Phỉ, Tô Tinh Tinh, Thượng Mộng Kỳ, Trương Hiểu Địch, bốn em ra đây.”
Vừa dứt lời, chủ nhiệm lớp lại nói thêm: “Còn có Lý Nhược Vũ, em cũng ra đây.”
Vương Ngư Nhi vẻ mặt ngốc nhìn bạn ngồi cùng bàn đứng dậy, không rõ sự việc xảy ra.
Lúc này, Lý Nhược Vũ cũng không có thời gian giải thích, đưa cho cô ấy ánh mắt trở về nói cho cậu, đứng lên cùng bốn người nữa ở trong lớp, đi ra khỏi phòng học.
Vào trong văn phòng giáo viên, vì là đang trong tiết học, trong văn phòng cũng không cò nhiều giáo viên.
Nếu có, thì cũng là đang vùi đầu vào soạn bài.
Năm đứa đứng xếp hàng trước bàn làm việc của cô chủ nhiệm.
Cô chủ nhiệm biểu tình nghiêm túc nói: “Quách Phỉ, bốn người, bố mẹ các em đến ký túc xá đổi chăn đệm cho các em, lại đây đi.”
Vừa dứt lời, cửa văn phòng liền được gõ vang lên.
Mấy người quay đầu nhìn lại, liền thấy bốn người phụ nữ ăn mặc thời thượng đi đến.
Đám người Quách Phỉ thấy vậy, nháy mắt vành mắt đỏ ửng.
Trực tiếp nhào lên đi ủy khuất mở miệng kêu mẹ.
Trái tim của Lý Nhược Vũ run lên sau khi nghe vậy, ánh mắt lóe lên, sau đó bình tĩnh trở lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong đó, mẹ của Quách Phỉ lên tiếng trước, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: "Cô giáo Trương, có chuyện gì vậy? Vừa rồi chúng tôi đến ký túc xá của con mình, nhìn thấy chăn đệm ướt hết. Đêm qua bọn nhỏ ngủ ở đâu?"
Cô Trương nghe thấy các mẹ mở miệng, khóe miệng treo lên ý cười.
“Đều là trẻ nhỏ đùa giỡn.”
“Cái này còn có thể đùa được sao.” Nói xong, họ còn trừng mắt liếc Lý Nhược Vũ một cái.
Lý Nhược Vũ cũng không nói lời nào, vẻ mặt không biểu lộ gì, dù sao cô nhận định rằng sẽ không ai đến, và họ không thể làm gì cô cả, ngoài ra, bọn họ mới là người động thủ trước.
Mẹ Tô Mộng Kỳ nói: “Hiện tại con chúng tôi đều đang học cao tam, đang là thời kỳ học tập vô cùng khẩn trương, làm gì có thời gian cùng với người không học vấn nghề nghiệp đùa giỡn, việc này cô Trương phải xử lý tốt, nếu đã có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, đừng làm con bọn tôi không có ai chống lưng, ai cũng có thể khi dễ.”
Trong đó mẹ Quách Phỉ nhận ra Lý Nhược Vũ.
Miệng càng thêm hung ác, chỉ vào Lý Nhược Vũ quát lớn: “Này, cháu có phải là con bé vô tâm phải không, lần trước chính cháu làm Quách Phỉ nhà tôi bị thương, làm cả nhà phải ở bệnh viện nửa tháng, tiền chữa bệnh gì đó nhà tôi hảo tâm không cần mấy người trả, đừng ỷ vào việc nhà tôi nhường nhịn thì năm lần bảy lượt khi dễ Quách Phỉ chứ.”
Lý Nhược Vũ im lặng nhìn họ, không phải cô sợ, mà là chủ nhiệm lớp ném cho cô ánh mắt im lặng.
Rốt cuộc, đợi bọn họ than thở một lúc, cô Trương mở miệng cười nói: “ Các chị cũng đừng nóng giận, việc này cũng không thể trách riêng được, ngày hôm qua tôi cũng đã hiểu được một chút tình huống, đều là do hai bên quá xúc động, có chuyện gì từ từ nói.”
“Việc này không thể từ từ được, ba mẹ của con bé đâu rồi, cô chỉ yêu cầu bọn trẻ gọi điện cho chúng tôi, tôi cần lời giải thích cho việc này.”
Lý Nhược Vũ cưới cùng mới nói: “Ba mẹ cháu đã đi chơi cờ với Ngọc Hoàng rồi, có chuyện gì cô cùng cháu nói là được, sự việc ngày hôm qua chính là do cháu làm, một mình cháu làm tất cả mọi thứ.”
“Hừ, con bé này, một chút cũng không tôn trọng người lớn, lại muốn cùng bọn tôi nói chuyện, cháu a, thật là một chút quy củ đều không có, bố mẹ cháu rốt cuộc là giáo dục cháu kiểu gì vậy.”
Lý Nhược Vũ cười lạnh, nhìn mẹ Quách Phỉ hận không thể trỏ vào trán cô.
“Nói cháu không lễ phép, thế bác lại càng không có lễ phép, còn chỉ vào mặt người ta, ba mẹ bác giáo dục bác kiểu gì.”
Cô nói lời này xác thật là có điểm quá mức, rốt cuộc mẹ Quách Phỉ cũng là trưởng bối. Nhưng bà ấy nói câu bố mẹ của cháu rốt cuộc giáo dục cháu kiểu gì, hoàn toàn làm lửa giận trong lòng Lý Nhược Vũ bùng lên, trẻ con tuổi dậy thì không sợ trời không sợ đất, sẽ sợ mắng bố mẹ?
Nghe được lời này, mẹ Quách Phỉ hoàn toàn nổi giận, bà ta đi tới, bàn tay dừng ở giữa khoảng không, cô Trương thấy thế đã chạy nhanh ra chắn Lý Nhược Vũ, nhưng cuối cùng vẫn vòng qua và rơi vào người Lý Nhược Vũ.
Một bàn tay to nhưng thon dài nắm lấy bàn tay mập mạp của mẹ Quách Phỉ.
"Người lớn như vậy bắt nạt một cô gái nhỏ, cũng không sợ bị người khác cười vào mặt."
Trong phòng làm việc vang lên một giọng nam, giọng nói không lớn nhưng so với giọng người đàn bà trung niên vừa rồi thì có lực hơn.
Vài người nhìn về phía người đàn ông đang nói chuyện, bọn họ chỉ chăm chăm vào cuộc chiến ở đây mà không để ý đến, những giáo viên khác cũng xem kịch, cũng không chú ý đến người đàn ông đi vào.
Lý Nhược Vũ thấy Giang Hi Thần xuất hiện ở chỗ này, ngốc luôn tại chỗ.
Vẻ mặt vô tư lự ban đầu biến mất ngay lập tức, cau mày.
“Tại sao chú lại ở đây?” Cô hỏi đột ngột, thậm chí với giọng điệu mang theo sự chất vấn với bất mãn.
Giang Hi Thần chỉ liếc cô một cái, không trả lời câu hỏi của cô mà hướng ánh mắt về phía cô chủ nhiệm.
“Chào cô Trương, tôi là chú của Nhược Vũ.”
Cô chủ nhiệm vừa mới khuyên giải xong nên có chút chật vật, có thể thấy được mẹ Quách Phỉ đanh đá đến mức nào, sửa soạn lại một chút nếp nhăn của quần áo, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: “Ừm, chào anh, Giang tiên sinh, Lý Nhược Vũ cùng bạn học khác có xảy ra chút chuyện, cho nên chỉ có thể gọi anh tới. “
Chưa kịp cất giọng thì đã bị người phụ nữ bên cạnh cắt ngang: "Anh đến vừa đúng lúc. Anh là chú của cô bé này đúng không? Chúng tôi đang tìm anh đấy. Cô bé này đã dội nước lên giường của 4 bạn học cùng phòng. Hiện tại nó vân còn đang ướt, anh cho tôi biết là anh định giải quyết việc này như thế nào.”
Giang Hi Thần nghiêng người nhìn mẹ Quách Phỉ, không có trả lời.
Lý Nhược Vũ lúc đầu không có chút sợ hãi thì bây giờ lại sốt ruột, muốn mở miệng giải thích.
Nhưng lại bị Giang Hi Thần giơ tay ngăn lại.
Bên tai vân luôn nghe thấy giọng nói của anh, anh nói:
“Nhược Vũ nhà nhà tôi sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy, nhất định là do mấy người.”
Một câu nói khẳng định, nói vô cùng hợp lý.
Làm cho mọi người trong phòng nhất thời không phản ứng được.
“Khi tôi đến thì nghe được chị chỉ trích giáo dưỡng Nhược Vũ nhà tôi, tôi thấy Nhược Vũ được giáo dục rất tốt, phân rõ tốt xấu, chưa bao giờ vô duyên vô cớ đổ tội cho người khác, chị đến rồi còn chỉ trích cô bé, như thế nào sao không hỏi con gái nhà chị làm ra chuyện tốt gì đi.”
Lời này khiến bốn bà mẹ nghẹn ại, không thể mở miệng.
Ngay cả cô chủ nhiệm cũng không nghĩ đến Giang Hi Thần lại bênh vực người nhà mình như vậy.
Đứng ở một bên kinh ngạc không thốt ra được.
Quách Phỉ nhìn thấy tình huống này, chốc lát nước mắt chảy ra, trông vô cùng đáng thương.
Vừa đinh mở miệng nói chuyện, thì bị ánh mắt lạnh lẽo của Giang Hi Thần dọa đến, lập tức ngậm miệng.
Không khí xung quanh hiện lên 0.1 giây xấu hổ. w(゚Д゚)w
Một cô giáo đang đứng một bên xem kịch nói: “ Ai nha, cũng không phải việc gì quan trọng, chỉ là trẻ nhỏ mâu thuẫn thôi, lớn đến như vậy nhưng dễ bị xúc động, chỉ cần hòa giải là được, làm gì cần phải làm ảnh hưởng đến mối quan hệ đến người xung quanh, có chuyện gì từ từ mà nói. Cô Trương, nếu không có gì thì thôi đi.”
Nói xong hướng cô chủ nhiệm ra hiệu, cô Trương cũng cười chạy nhanh ra đinh hòa giải.
Kết quả cuối cùng chính là bồn người phụ nữ kia nói năng tàn nhẫn, nói nếu lại phát hiện con mình lại bị bắt nạt, nhất sẽ đến tính sổ.
Giang Hi Thần không biết gì, chờ mấy người Quách Phỉ đi ra ngoài.
Anh vẫn như cũ đứng ở trước bàn làm việc của chủ nhiệm lớp, Lý Nhược Vũ đi lên phía trước kéo kéo áo khoác của anh.
“Chú Giang, chúng ta cũng đi ra ngoài đi.”
“Chờ một chút.”
Anh mở miệng nói, rồi lại ngẩng đầu nói với chủ nhiệm lớp: “ Cô Trương, tình huống này cô cũng thấy rồi, xuống núi coi như là cái kết, nhóc nhà tôi cũng không phải là người thích cáo trạng, tôi sợ con bé về sau ở ký túc xá bị khi dễ, tôi muốn cho con bé học ngoại trú.”
Nói xong lời này, trong văn phòng lại là một lần nữa yên tĩnh.
Giữ gìn kiểu này cũng có điểm quá mức.
Vào văn phòng không hỏi trắng đen liền nói con bé nhà mình không sai, hiện tại lại sợ Lý Nhược Vũ bị khi dễ. Cô ở trong lớp nổi tiếng là người bạo lực.
“ Thật sự thì không cần thiết phải thế, trẻ con tính tình tương đối đơn giản, chuyện qua đi là quên, hiện tại đã là giai đoạn cao tam, thời gian gấp rút, lại nói tiết tự học buổi tối tan học đã là 9 giờ, để con bé trở về một mình, thực không an toàn.”
“Không thành vấn đề, đường đi tương đối gần, xe buýt đi năm trạm liền đến cửa nhà tiểu khu chúng tôi rồi.”
Chủ nhiệm lớp còn định nói tiếp, đã bị lời của Giang Hi Thần đánh gãy: “ Cô Trương, thực xin lỗi, tôi là người bênh vực người mình, không có khả năng đem con bé đẩy đi ra ngoài cho người khác khi dễ, cho nên học ngoại trú làm phiền đến cô, còn Nhược Vũ trong lớp liền mong cô chăm sóc nhiều hơn.’
Đi từ trong văn phòng ra, Lý Nhược Vũ còn có chút ngốc, cảm giác quanh người đều không chân thật.
Thẳng đến khi nhìn thấy biển lớp cô, Lý Nhược Vũ vẫn là không nhịn xuống, đứng lại xoay người chạy về phía Giang Hi Thần.
“ Chú Giang, chú…… không có gì muốn hỏi sao?”
Anh cong khóe môi hỏi cô: “Hỏi cái gì?”
“ Vì sao cháu lại đem nước đổ vào giường đệm của bạn học.”
“Sáng nay cô chủ nhiệm lớp em đã nói.”
“…..” Nhưng ý cô là cần một lời giải thích, chủ nhiệm đối với cô ấn tượng không hề tốt, không biết là nói như thế nào, cô nghĩ là tự mình hướng anh giải thích.
Cô không muốn anh hiểu lầm cô cái gì cả.
“ Không cần giải thích, tôi hiểu.”
Lý Nhược Vũ vẫn là nói là câu hỏi nghi hoặc trong lòng cô: “ Tại sao vừa nãy chú lại chiếu cố cháu.”
Tình huống vừa rồi bất luận bố mẹ nào đều sẽ không làm như vậy, ít nhất lão Lý cũng sẽ không nói một câu bênh vực cô.
Nếu ông mà đến thì chắc chắn phải gật đầu chào những người đó và nói rằng tất cả là lỗi của cô, muốn cô xin lỗi người khác để bình tĩnh lại.
Giang Hi Thần nhướng mày nhìn nàng, hỏi: “Tôi không nên chiếu cố em sao?”
Anh hỏi vấn đề này Lý Nhược Vũ nhất thời không trả lời được, theo lý thuyết thì là không nên, rốt cuộc là trong lúc nhất thời cô xúc động nên đã làm sai chuyện.
Nhưng tâm lý thì lại hy vong người đó cứ như vậy mà chiếu cố cô, loại ngốc nghếch sủng nịch này thực sự làm cô hưởng thụ. []~( ̄▽ ̄)~*
“ Đừng nghĩ nhiều như vậy, cứ đi học thật tốt, chỉ cần chúng ta không chủ động gây sự, nếu mà có chuyện tìm đến mình, cũng không phải sợ, yên tâm, mọi chuyện đều đã có tôi.”