Tháng 11 ở thành phố H, thời tiết khô lạnh, một cơn gió thổi qua khiến người ta run lên vì lạnh.
Lý Nhược Vũ, người chỉ mặc một bộ đồng phục học sinh mỏng, không khỏi bọc quần áo của mình, chiếc mũi đỏ lên vì lạnh.
Lúc này, cô đang ngồi trên ghế tựa bên đường, cong môi nhìn đám học sinh trên vỉa hè và bến xe lao về nhà mà .
Hẳn là rất nóng lòng muốn về nhà.
Nhưng cô lại không muốn quay về chút nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Nhược Vũ đút tay vào túi áo đồng phục, bóp chặt lấy tờ giấy bị vo viên trong túi áo bên trái một lần nữa.
Cô môi mím chặt khó chịu, nhất thời hốc mắt có chút đỏ lên.
Như là đang tranh chấp với bản thân, ngón tay siết chặt mà trở nên trắng bệch, cuối cùng cô thở phào nhẹ nhõm.
Có đôi khi không phải trốn tránh là có thể giải quyết vấn đề.
Hôm nay là thứ sáu, trường học được nghỉ. Nếu không quay về, cô thậm chí còn không có chỗ để ở.
Cô lấy tờ giấy trong tay ra và mở ra, trên đó có ghi địa chỉ nhà.
Nửa giờ sau, Lý Nhược Vũ ngẩng đầu nhìn tiểu khu xa hoa trước mắt.
Cô thầm nghĩ : Đây hẳn là nơi ở của người đàn ông đẹp trai đó, môi trường của tiểu khu này thực sự rất đẹp, rất hợp với khí chất tao nhã của anh .
Cô vào thang máy lên tầng mười tám và tìm số nhà 8022.
Lý Nhược Vũ lấy hết can đảm ấn chuông cửa.
Người mở cửa là người đàn ông sẽ là chú của cô trong tương lai.
Mái tóc cắt ngắn, lông mày rậm, mũi cao, đôi mắt đào hoa, khi nhìn thấy cô ấy ở ngoài cửa thì nở nụ cười, làm Lý Nhược Vũ tim đập nhanh hơn một nhịp.
Cô lập tức ngoan ngoãn cười kêu một tiếng : “ chú Giang “.
Người đàn ông gật đầu nói :” Vào đi “
Thanh âm trầm thấp , ôn hòa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô bước vào nhà, đóng cửa lại sau lưng, nhìn người đàn ông quay lại mở tủ giày ở cửa ra vào, lấy ra một đôi dép trong đó.
Đôi dép bông màu đỏ vừa mới được lấy ra, anh mua riêng cho cô đấy à ?
Không đợi Lý Nhược Vũ suy nghĩ, người đàn ông đã đem dép đặt bên cạnh ghế.
Sau đó hỏi cô : “ Sao em mặc quần áo mỏng như vậy ? “
Lý Nhược Vũ tháo dây giày, lắc đầu, cười nói : “Ừm , bên ngoài không lạnh lắm.”
Mới là lạ, nhiệt độ bên ngoài chỉ có 15 ° C. Cô chỉ mặc một chiếc áo khoác mùa thu màu trắng, bên ngoài là một bộ đồng phục mỏng manh, làm sao có thể không lạnh được.
Nhưng ngoại trừ hai bộ đồng phục, cô không có áo khoác nào cả.
Giang Hi Thần không tiếp tục đề tài, xoay người bưng một cốc nước nóng đưa cho cô, nhìn thấy cô đang đứng bất động ở cửa ra vào, không khỏi mỉm cười vẫy tay.
“Lại đây ngồi.”
Lý Nhược Vũ gật gật đầu,đôi dép bông trên chân cô từng chút một sưởi ấm đôi chân lạnh lẽo của cô, thật ra cô không hề lo lắng hay bất an,chỉ là không quen với người đàn ông trước mặt và hoàn cảnh xung quanh.
Trước đây, cô và Giang Hi Thần chỉ gặp nhau có 2 lần.
Lần đầu tiên gặp là trong bệnh viện, cha cô đã hiến tặng tim cho Giang Hoài Quân, cũng chính là cha của Giang Hi Thần , cô ngồi ở ngoài phòng giải phẫu, đầu óc trống rỗng, nhìn anh một thân áo blouse trắng bước nhanh đi tới.
Anh đem tay chân cô lạnh băng ôm vào ngực. Lý Nhược Vũ chôn ở trong lồng ngực anh, chóp mũi truyền đến hương thơm quần áo nhẹ nhàng, bên tai là tiếng anh phát ra âm thanh nặng nề :” Cảm ơn, đừng sợ .”
Bốn chữ, rất đơn giản.
Nhưng Lý Nhược Vũ nghe hiểu.
Khoảng cách từ lần đầu tiên gặp mặt đến lần thứ hai là hơn một tháng. Thứ bảy, cô nghỉ ở nhà Giang Hoài Quân, anh cũng được nghỉ nên về thăm Giang Hoài Quân đang dưỡng bệnh.
Hôm nay xem như lần thứ ba gặp mặt.
Lý Nhược Vũ theo ngón tay của anh, ngồi ở trên sô pha, cầm cốc nước nóng lên uống một hớp.
Đôi tay đỏ bừng cầm cốc nước, cô không thấy được nó nóng, thay vào đó là cảm giác hơi tê, phải đến khi uống một ngụm nước nóng, lòng bàn tay mới cảm thấy nóng.
Đôi tay thế mà đông cứng.
Giang Hi Thần đứng ở một bên đem một màn này xem ở trong mắt, híp mắt cười nói: “Em trước nghỉ ngơi một lúc , điều khiển TV ở trên bàn trà.”
Anh quay lại đưa cho cô chiếc máy tính bảng trên tủ ti vi.
“Chơi cái gì cũng được , em đừng ngại . “
Lý Nhược Vũ nghe giọng nói dễ nghe của anh, chớp mắt, nhận lấy ipad, giọng nói xa cách: “ Cảm ơn “.
Ánh mắt Lý Nhược Vũ đuổi theo bóng dáng của anh, cho đến anh đi vào phòng bếp.
Xong cô lại đánh giá xung quanh.
Nhà được bài trí ba gian phòng và hai sảnh đều được anh quét tước rất sạch sẽ.
Nhưng có nhiều điều chướng tai gai mắt.
Ví dụ như chiếc gối bên cạnh cô, ghế sofa màu xanh kẻ sọc, thậm chí những chiếc gối tựa có màu xanh trắng, đơn giản và thời trang.
Nhưng lúc này tự nhiên thêm hai cái Cậu Bé Bọt Biển cùng Sao Biển, dị thường đột ngột.
Lúc mới nhìn, đó là hai chiếc gối mới được thêm vào.
Lý Nhược Vũ nhặt một trong số chúng, ôm vào trong người và mở máy tính bảng trong tay.
Không có mật khẩu.
Vừa mới lướt, Lý Nhược Vũ có chút giật mình.
Trong màn hình toàn là ứng dụng trò chơi.
Nhấp vào một cái ngẫu nhiên, thế nhưng đây là lần đầu tiên truy cập, lại sang một ứng dụng khác, cũng là lần đầu tiên truy cập.
Điều này làm cho Lý Nhược Vũ không thể tự mình đa tình.
Đây có phải là trò chơi mà anh cố ý cài cho cô ?
Lý Nhược Vũ lắc đầu, cô không muốn nghĩ đến nữa.
Cô cùng Giang Hoài Quân cũng chỉ có quan hệ hợp đồng, từ khi ba cô còn sống đã tranh thủ đưa cho cô ích lợi lớn nhất.
Nhớ tới bản hợp đồng kia, giống như vẫn còn ở nhà cũ của Giang Hoài Quân .
Nghĩ như vậy, cô thản nhiên tắt máy tình bảng, những trò chơi này trước đây đều không chơi nên lúc này cô cũng không có hứng thú lắm.
Đặc biệt là bây giờ cô rất xa lạ với xung quanh, không thể bình tĩnh để đi sâu vào những trò chơi này.
Giang Hi Thần nấu rất nhanh, không tới một giờ,anh đã thực sự làm được bốn món mặn và một canh.
Trông rất phong phú, anh có phải đặc biệt làm để chào đón cô ?
Trên bàn cơm, vừa mới bắt đầu hai người đều không có nói chuyện.
Có thể thấy Giang Hi Thần là người không nói nhiều, Lý Nhược Vũ cảm thấy không có gì để nói với anh .
Không khí xung quanh bàn ăn nhất thời có chút kỳ lạ.
Cho đến khi bữa ăn kết thúc, Lý Nhược Vũ nở nụ cười ngọt ngào thốt lên: "Chú làm cơm ăn rất ngon."
Giang Hi Thần mỉm cười: "Vừa nãy em có khen rồi ."
"……"
Trong lời nói, Lý Nhược Vũ có chút xấu hổ.
Gãi đầu ngây ngô cười: "Này, rất ngon."
Nhìn Giang Hi Thần bưng đồ ăn thừa vào bếp, cô vội vàng nói: "Chú, để cháu giúp."
"Không cần, em đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi."
Giọng anh trầm thấp vọng ra từ trong bếp.
Lý Nhược Vũ cũng không có kiên trì, sớm một chút về phòng cũng tốt, quan hệ giữa bạn họ thật sự rất khó xử.
Cô cầm cặp sách vào phòng mà Giang Hi Thần chỉ.
Cửa phòng mở ra, Lý Nhược Vũ không khỏi sửng sốt.
Thân thể đứng ở trước cửa không khỏi cứng đờ.
Thiết kế của toàn bộ phòng ngủ mang phong cách đơn giản Âu Mỹ.
Nhưng chiếc giường kia lại không phù hợp với trang trí của căn phòng.
Ga trải giường, chăn bông, và ngay cả vỏ gối cũng có màu xanh xanh nhạt.
Họa tiết trên đó là bầu trời sao mơ mộng.
Rõ ràng là có người đặc biệt đổi.
“Thích không?” Lúc này, sau lưng vang lên tiếng người đàn ông.
Lý Nhược Vũ quay đầu, vành mắt có chút đỏ lên.
Cô nhìn người đàn ông mang gọng kính vàng, gật gật đầu.
“Tôi không biết rõ lắm con gái thích cái gì .Tôi nghe mọi người nói những kiểu dễ thương và mơ mộng thường được con gái yêu thích hơn. “
Một câu đem Lý Nhược Vũ đang khóc đến bật cười.
Cho nên mới có gối ôm Cậu Bé Bọt Biển cùng với Sao Biển.
“Thật ra không cần đâu ạ.”
Giang Hi Thần tiếp tục nói: “Tôi không phải người hay nói, nhưng em nếu có chuyện gì thì có thể tìm tôi. “
Nói xong, anh duỗi tay xoa đầu cô, cường điệu nói: “Không cần câu nệ, đem nơi này như nhà của mình. “
Lý Nhược Vũ gật gật đầu.
Trong lòng có một tia mạc danh cảm động.
“Đồ dùng rửa mặt đều ở phòng tắm, em nghỉ ngơi sớm một chút.”
Lý Nhược Vũ tiếp tục gật đầu.
Mấy câu nói đó tựa hồ đem người đàn ông ngày trước nói lần trước, không còn nói thêm gì nữa.
Bởi vì phòng tắm ở cuối hành lang, liền biết được Lý Nhược Vũ tắm rửa xong còn phải đi về phòng, tránh cho xấu hổ.
Lý Nhược Vũ vẫn luôn chờ tới rồi hơn 10 giờ tối, đến khi phòng người đàn ông đối diện tắt đèn, mới rón ra rón rén đi vào phòng tắm.
Lúc này, Lý Nhược Vũ phát hiện Giang Hi Thần thật sự là người đàn ông cẩn thận.
Trong phòng tắm, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, khăn lông, khăn tắm, chỉ cần Lý Nhược Vũ muốn dùng, đều có thể thấy được một bộ mới tinh.
Màu sắc đều là màu hồng nhạt, cơ bản con gái đều thích màu này.
Cùng với màu đồ anh hay dùng là một màu đối lập.
Thời điểm cô lau tóc xong , vắt khăn lau tóc màu hồng nhạt lên giá treo, nhìn thấy chiếc khăn lông màu xanh nhạt. Bỗng nhiên Lý Nhược Vũ đỏ mặt.
Cô lắc đầu, đem những điều không thể hiểu được trong đầu ra.
Cô nhìn gương mặt ửng đỏ của mình trong gương, vẻ mặt nghiêm túc nói nhỏ.
Lý Nhược Vũ, mày phải nghiêm túc vào, không được miên man suy nghĩ, anh ấy sở dĩ đối với mày tốt như vậy hoàn toàn vì ba mày hiến tim cho Giang Hoài Quân, gia đình họ chỉ là biết ơn với ba mày thôi.
Giáo dục chính mình trong gương một lúc sau , Lý Nhược Vũ quấn quấn khăn tắm , tay chân nhẹ nhàng lại chạy về phòng mình.
Thẳng đến khi “Lạch cạch” một tiếng đóng cửa.
Trong bóng đêm, một bàn tay từ trong ổ chăn duỗi ra , đem đèn bàn đầu giường bật lên.
Cầm lấy điện thoại di động đang không ngừng rung bên cạnh.
Anh mở ra thì thấy, đều là mẹ nhắn tin tới.
Anh lại liếc nhìn hướng cửa, xác nhận cô gái nhỏ đã trở về phòng, mới cúi đầu xem tin nhắn.
Vừa rồi anh ở trong phòng xem tư liệu, phát hiện bên ngoài luôn là có mở cửa tiếng vang lên, phỏng chừng là cô gái nhỏ muốn rửa mặt, lại cảm thấy ngượng ngùng.
Vì thế anh liền tắt hết đèn trong phòng, quả nhiên, không lâu sau, anh lại nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài.
Không quá một lúc, cửa phòng tắm nhẹ nhàng mở ra.
Hiện tại hẳn là tắm xong nên trở về phòng.
Người đàn ông nhìn vào tin nhắn được gửi đến.
Mẹ: ”Nhược Vũ hôm nay đến chỗ con à?”
Mẹ: “Thế nào, con bé có quen không? ”
Mẹ: :”Mẹ dặn con những thứ cần mua, con đã mua chưa ?”
Giang Hi Thần trả lời: “ Mua rồi, con mua nó ngày hôm qua. “
Mẹ: “ Được rồi , trước khi ba con bé đi, ông ấy đã nhờ chúng ta đối xử tốt với con gái của ông ấy. hiện giờ ba con thân thể có thể tốt lên rồi, ít nhiều là đều nhờ ba Nhược Vũ, con đối tốt với con bé một chút. “
Giang Hi Thần: “Vâng, con biết . “
Mẹ:” Con bé đến để nhờ con dạy làm bài tập, đừng dọa con bé nếu con không thích nói chuyện, con gái nhạy cảm lắm, đừng để con bé lầm tưởng là con không thích. “
Giang Hi Thần xoa lông mày, bất đắc dĩ nói: “Con biết rồi, mẹ ngủ sớm chút.”
Mẹ anh thực sự nói nhiều.
Anh tắt màn hình điện thoại, để trên tủ giường.
Trong đầu hồi tưởng ngày hôm nay mở cửa khi nhìn thấy cô, bên ngoài gió lạnh đập vào mặt, mà cô chỉ mặc duy nhất một bộ đồng phục mỏng manh, bộ đồng phục học sinh rộng rãi tôn lên thân hình gầy gò của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn và thanh tú, má và mũi tất cả đều bị lạnh đến đỏ bừng.
Xác thật là một cô bé cần được yêu thương.
...
Tiểu Nhan: Dù sao đây cũng là hố đầu tiên tui edit, nên cũng có nhiều chỗ còn sai xót. Trong quá trình đọc mà thấy sai hay không hài lòng chỗ nào, mong các nàng góp ý nhéヾ(≧▽≦*)o