Chuông báo giờ tan học vang lên, ngay khi giáo viên chính trị kêu tan học, nhiều học sinh đã đứng dậy và chuẩn bị chạy đến căng tin.

Vương Ngư Nhi nhanh chóng thu dọn đồ, cất tiền ăn và tiền lẻ vào túi.

Nhìn Lý Nhược Vũ bên cạnh thờ ơ dựa vào trên bàn, như quả cà tím bị sương đánh cho héo rũ.

“Này, Nhược Vũ, cậu sao thế? Trưa đến mà cứ như thế này, mất tiền à?”

Theo quan điểm của Vương Ngư Nhi thì việc làm cho Lý Nhược Vũ như vậy, hẳn là mất tiền.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cho dù một hay năm tệ, cô ấy sẽ đau lòng, chính cô ấy nói, đây là tiền lão Lý dùng tâm huyết đánh đổi, một tệ cũng muốn cô ấy dùng, còn không thì ba cô ấy sẽ không yên tâm.

Nhưng lần này, Lý Nhược Vũ lắc đầu, dựa vào bàn tiếp tục sám hối, để lại cho Vương Ngư Nhi một cái đầu cột tóc đuôi ngựa.

“Ai nha, cậu rốt cuộc làm sao thế, cứ ủ rũ như này thì không giống cậu nha.”

Bên cạnh truyền đến giọng nói rầu rĩ của cái người đang chôn mặt trong cánh tay kia:” Cậu đừng hỏi, tớ bây giờ thấy phiền lắm.”

“Hiện tại là giờ ăn cơm, ăn xong rồi buồn bực tiếp.”

“Cậu đi ăn đi, tớ không đói.”

Trong lớp người đã đi hơn nửa, còn sót lại ba bốn người, Vương Ngư Nhi nghĩ tới cái gì, nhỏ giọng nói bên tai cô: “ Nhược Vũ, có phải cậu hết tiền ăn cơm không?”

Lý Nhược Vũ lại lắc đầu: “ Không phải, tớ muốn ở đây sám hối, tối hôm qua vừa mới làm phải một chuyện thần kinh xong.”

“Chuyện gì?” vừa nghe có việc, Vương Ngư Nhi lập tức ngồi trở lại ghế trên, mặt đầy tò mò nhìn Lý Nhược Vũ ngẩng đầu.

Thấy mặt cô tràn đầy vẻ ảo não, Vương Ngư Nhi càng tò mò.

Các cô gái ở độ tuổi của họ chưa bao giờ trải qua bất kỳ sự kiện lớn nào, vì vậy họ muốn thảo luận điều gì với ai đó.

Lý Nhược Vũ cũng thế.

 Nói mọi việc ra, nhìn Vương Ngư Nhi mặt không nín được cười, giận dữ nói:”Cậu còn phải là bạn tớ không, thế mà còn cười người ta.”

“Việc này là cậu không biết xấu hổ mà làm, tớ có làm gì đâu mà không được cười.”

Sau khi nói xong, thấy sắc mặt của Lý Nhược Vũ càng thêm buồn bực, liền an ủi cô.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Cậu đã làm rồi thì cứ thuận theo tự nhiên, nếu như chú Giang thực sự làm đúng như cậu mong muốn, về sau đều mặc kệ cậu, mục đích của cậu không phải là cũng đạt được rồi còn gì.”

Đã nói vậy, nhưng Lý Nhược Vũ thậm chí còn cảm thấy tồi tệ hơn khi nghĩ đến tình huống này.

Cơm trưa không ăn, ngay cả cơm chiều cũng không ăn, làm cho Vương Ngư Nhi vẫn luôn hoài nghi là cô có phải hay không đã hết tiền ăn cơm.

Liền mua cho cô hai gói mỳ khô Bắc Kinh.

Lý Nhược Vũ ném lên bàn bảo không ăn.

Ngay cả thứ thường ngày yêu thích cũng không ăn, tiểu thuyết ngôn tình cũng thất sủng.

Lý Nhược Vũ trong lòng rối rắm, lại sớm kỳ vọng tan học sớm một chút, cô muốn về nhà xem phản ứng của Giang Hi Thần.

Nhưng cũng không muốn thời gian trôi nhanh, sợ về phải nhìn phản ứng của Giang Hi Thần.

Dù sao mặc kệ là muốn nhìn hay là nhìn nhưng vẫn sợ, chung quy 9 giờ cũng đã tới.

Cô đeo cặp sách, cọ tới cọ lui ở trạm xe buýt, chào tạm biệt với Vương Ngư Nhi.

Đến tiểu khu, điều đầu tiên Lý Nhược Vũ làm là nhìn lên tầng 18 xem đèn có sáng không, lại phát hiện tất cả các tầng đều sáng đèn, buồn bực đếm lại các tầng.

Đang lúc ảo não đếm lại thì cô thấy bên cạnh có tiếng cười khẽ.

Lý Nhược Vũ cả kinh quay đầu lại, thấy Giang Hi Thần mặc bộ quần áo ở nhà, bên ngoài mặc thêm áo khoác.

Anh đang đứng không xa cười trộm, thấy Lý Nhược Vũ nhìn qua, hình như anh còn không nhịn được ý cười, nắm tay để ở môi ho nhẹ một tiếng.

Cười nói:” Nửa đêm rồi còn không về nhà, định ở đây làm gì.”

Ngu ngơ đứng đây thế mà lại bị bắt tại trận, nháy mắt Lý Nhược Vũ mặt đỏ tới tận cổ.

“Chú Giang sao chú lại ở đây.”

Giang Hi Thần chỉ vào thùng rác bên cạnh đèn đường:” Xuống tầng vứt rác, thuận tiện xuống đón em luôn, không nghĩ tới vừa mới vứt xong lại nghe được em đang ở đây đếm tầng.”

Nói xong, lại nhịn không được cười ra tiếng.

Lý Nhược Vũ xấu hổ không chỗ dung thân, nhưng lại không biết giải thích như thế nào, chỉ có thể đỏ mặt nói: ”Hiện tại chúng ta đi lên đi.”

Giang Hi Thần đáp: “Được thôi.”

Lý Nhược Vũ lúc đầu cứ nghĩ như vậy liền xong, nhưng không nghĩ tới sự xấu hổ khi đứng ở trước tiểu khu là không đáng kể.

Hai người đơn độc đứng ở trong thang máy, mới là xấu hổ.

Lý Nhược Vũ cảm thấy không khí xung quanh trở nên loãng hơn, khiến cô không thở nổi.

Tối hôm qua viết bức thư kia, cộng thêm sự xấu hổ không muốn lên rầng lại còn bị bắt quả tang nữa.

Bây giờ cô cảm thấy cô có thể đi đầu xuống tầng luôn quá.

Nhưng Giang Hi Thần lại không cảm thấy xấu hổ, đứng ở giữa thang máy, nhìn qua bức tường thang máy nhẵn nhụi đến góc thang máy bên tay phải, cô gái muốn chen vào khe hở thang máy, khóe miệng lộ ra ý cười không giấu được.

Anh càng cười, cô càng trốn.

Cô càng trốn, anh càng cười.

Vòng luẩn quẩn này kéo dài cho đến vài phút sau, thang máy ngừng tăng lên và phát ra tiếng "đing" giòn tan.

Không đợi Giang Hi Thần có hành động gì, Lý Nhược Vũ liền phóng như vũ bão chạy ra ngoài.

Cô cảm thấy bạn thân mình sắp sửa nghẹn chết, thang máy không có không khí cho cô hô hấp.

Đứng ở cửa, Lý Nhược Vũ thở hổn hển, nhìn Giang Hi Thần vui vẻ thoải mái lấy chìa khóa từ trong túi áo, cười cười từng bước đi đến chỗ cô.

Đến thời điểm ở trước cửa, chuẩn bị mở cửa phòng ra thì, anh cũng không có vội mở chốt cửa, ngược lại xoay người đem đè lên tường, cách má cô chỉ có mấy cm.

“Nhóc con, hôm nay em thực sự rất khác thường, em…” Nói, anh đưa mặt dí sát vào mặt cô: “Hoảng cái gì?”

Lý Nhược Vũ nhìn khuôn mặt tuấn tú đang càng ngày càng gần mình, cảm thấy máu đều đang dồn lên đầu.

Hai tay để trước ngực, dùng sức đẩy anh ra, suýt chút nữa hét lên: "Cháu không có hoảng."

Giang Hi Thần vốn tưởng rằng lúc này cô tương đối vui vẻ, đang muốn trêu chọc cô, không kịp phòng bị, liền đẩy lùi về phía sau hai bước, nhìn cô nhanh chóng mở cửa chạy vào.

 Anh không khỏi cảm thán, trẻ nhỏ bây giờ, đúng là trưởng thành sớm, anh chỉ để sát mặt vào một chút, nhóc con kia mặt đỏ gần như bốc khói.

Vươn tay mở cửa, ngay khi của mở ra thì anh lại nghe một tiếng “rầm”.

Giống như bản thân thẹn quá hóa giận đem toàn bộ khí lực dùng lên cửa.

Giang Hi Thần lắc đầu, bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng.

Xoay người đem cửa khóa chặt, rồi lại về phòng.

Lý Nhược Vũ nằm trên giường bình tĩnh lại, cảm thấy lý trí của mình đã dần quay lại.

Nghĩ đến một màn ở cửa vừa rồi, Lý Nhược Vũ liền cảm thấy Giang Hi Thần có chút quá phận.

Anh cố tình trêu chọc cô.

Bởi vì ở khoảng cách gần, Lý Nhược Vũ nhìn rõ được mắt anh.

Anh ngoại trừ ý cười ra, thì cũng không có ý gì cả.

Hóa ra là do mình tự mình đa tình ?

Nghĩ đến đây, Lý Nhược Vũ hừ lạnh một tiếng,đem chăn dưới người là anh, hung hăng vần vò vài cái.

Không biết bản thân mình lớn lên có bao nhiêu đẹp trai sao? Không có chuyện gì khác sao, làm cho cô phải miên man suy nghĩ.

Xoay người nằm ra giữa giường, hai tay hai chân giang ra thành chữ đại, mắt tròn xoe không chớp mắt nhìn trần nhà.

Chờ cho trái tim đã nhảy lên cổ họng từ từ trở về vị trí của mình.

Tâm dần bình tĩnh trở lại, và các cơ quan khác của cơ thể dường như có thể hoạt động bình thường.

Ví dụ như, dạ dày.

Cô nghe thấy trong bụng đang phát ra âm thanh ọc ọc, ai oán thở dài một hơi.

Mắng một câu:” Cái đồ không biết cố gắng, sớm không đói muộn không đói, lại cố tình chọn thời điểm này cáu kỉnh.”

Ngoài miệng thì mắng, cô vẫn ngồi dậy.

Ngay cả khi mắng xé trời, nhưng đói đến khó chịu vẫn là cô.

Bĩu môi nhìn xung quanh, phòng sạch sẽ ngăn nắp, vừa nhìn là biết là không có gì ăn.

Hiện tại cô bắt đầu hối hận vì không có mang hai túi mỳ khô mà Tiểu Ngư mua.

Nửa tiếng sau, Lý Nhược Vũ vừa nấc, nhìn bình giữ ấm đầu giường ban ngày cô dùng để uống nước.

Lúc đầu là do trong tiết tự học buổi tối cô vẫn còn buồn bực không uống, bây giờ lại bị cô uống mấy hớp là hết.

Cảm thấy dạ dày mình đủ để nuôi cá.

Uống nước đến no, vốn định chống đỡ đến ngày mai ăn bữa sáng.

Nhưng khi tưởng tượng đến bữa sáng, nào là bánh bao, bánh quẩy, cháo thịt nạc, bánh hành thái, liện hiện lên đảo qua trong đầu cô.

Mẹ nó, thế lại càng đói bụng.

Khóc không ra nước mắt chui vào chăn, ánh mắt nhìn về phía đồng hồ báo thức.

10 giờ 40.

Lúc này, chú Giang hẳn là đang ngủ đi.

Nghĩ đến đây, cô nuốt một ngụm nước miếng, liếm môi, đột ngột đứng dậy.

Lén lút mở cửa, thật cẩn thận đi ra ngoài.

Sờ đến tủ lạnh phía trước, mở cửa.

Nhìn bên trong tủ lạnh đầy rau dưa trái cây.

Lý Nhược Vũ không khỏi lại lần nữa nuốt  nước miếng.

Cô một ngày không ăn cơm, hiện tại đói đến mức có thể ăn hết một con trâu.

Giang Hi Thần năm ở trên giường vẫn như cũ không có tia buồn ngủ.

Anh cầm điện thoại chơi game, nhưng lỗ tai vẫn dựng lên nghe tiếng động bên ngoài.

Nhóc con hôm nay không ra ngoài rửa mặt, hay là ngủ rồi ?

Vì sợ cô xấu hổ, anh đã sớm tắt điện bàn.

Đợi hẳn một tiếng, không thấy bên ngoài có tiếng động gì, Giang Hi Thần thấy cô có khi là đã ngủ rồi.

Anh đang định chơi nốt trò này rồi đi ngủ, thì lại nghe thấy bên ngoài có tiếng động.

Nhóc con kia đi rửa mặt thì phải?

Một lúc sau, không thấy động tĩnh ở nhà vệ sinh cuối hành lang, anh không khỏi nghi hoặc.

Lại đợi năm phút, vẫn không có động tĩnh.

Chẳng lẽ là do mình bị ảo giác?

Kết thúc trò chơi, anh để điện thoại xuống, đứng dậy xuống giường.

Vì sợ đánh thức Giang Hi Thần, cô cố ý đóng cửa phòng bếp lại.

Tay chân nhẹ nhàng nấu cho mình một bát mỳ trứng cà chua.

Sợi mỳ được nấu chin trong thời gian ngắn, tỏa ra mùi thơm mê người, đối với Lý Nhược Vũ lúc này mà nói, đây chính là món ngon nhất thế giới.

Đổ vào bát, để trên mặt bàn cẩm thạch, nhẹ nhàng cọ rửa nồi, dọn dẹp lại bếp cho nó trở về vị trí như cũ, bê mòn ăn ngon trên thế giới ra.

Đẩy cửa phòng bếp, thấy bên ngoài bật điện sáng trưng, trên sô pha ở phòng khách, người đàn ông lười biếng dựa vào sô pha chơi ipad.

Nhìn thấy cô bê đồ ra, còn cười với cô một cái.

Lý Nhược Vũ vốn đang cao hứng ăn mì, đã bị choáng váng tại chỗ.

Trong đầu hiện lên dòng chữ: Hôm nay đi, ăn vụng bị bắt gặp.>﹏<

….

Tiểu Nhan: Nhược Vũ ăn vụng bị bắt gặp rồi. Mới đọc mấy chương mà thấy thương nữ chính quá á.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play