Nghe được lời này, Lý Nhược Vũ xoay người, khoanh chân ngồi ở đầu giường, trầm mặc nhìn Quách Phỉ, vẻ mặt lạnh lùng đáp : “Tôi không muốn nói chuyện với cậu, có ý kiến gì không ?”
“Lý Nhược Vũ , rốt cuộc cậu muốn kiếm chuyện gì ?”
Trong khi nói , cô ta đạp mạnh điện thoại vào giường, và tạo ra một tiếng động nghẹt thở.
Thời điểm bước vào cổng trường, Lý Nhược Vũ đã mất đi vẻ nhu hòa vốn có khi ở nhà Giang Hi Thần,trong mắt lộ rõ vẻ lạnh lùng, cô nhìn cô ta , trầm giọng hỏi :” Rốt cuộc ai mới là người đi tìm phiền phức. “
Quách Phỉ nhất thời nghẹn lời, vẻ kiêu ngạo mà cô định khiêu khích đã biến mất rất nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những người có thể hoành hành trong trường hoặc là có nhóm bạn bè , chị em hậu thuẫn, hoặc những người đặc biệt giỏi đánh nhau và những người bình thường không dám khiêu khích họ.
Mà Lý Nhược Vũ liền thuộc về người sau.
Quách Phỉ chỉ thuộc nửa cái trước, cùng lắm là biết mấy đứa ăn chơi, nhưng không ai chống lưng.
Với lại cũng chỉ biết mấy nhà, nhưng không thân lắm.
Mặc dù là vậy, cũng rất ít người chọc đến cô ta.
Nhưng cô không thể chịu đựng được Quách Phỉ tự mình đi khiêu khích người khác,cô ta luôn muốn phá đám người ta bằng cách nói móc hai ba câu,muốn biểu hiện là mình là người đặc biệt như thế nào.
Cô ta cùng Lý Nhược Vũ ân oán sớm đã tích lâu, thậm chí còn động tay chân với nhau, Lý Nhược Vũ đánh cô ta tạo ra vết thương nhẹ, vì thế chủ nhiệm lớp còn gọi lão Lý đến để giáo dục cô.
Từ đó về sau, Quách Phỉ ở trước mặt cô trở nên thành thật không ít, từ việc cô ta nói xấu trước mặt cô thành nói xấu sau lưng.
Dẫn tới trong lớp có ít người muốn tiếp xúc với cô, ngoại trừ cô bạn nhỏ ngồi cùng bàn.
Bởi vì Quách Phỉ rất lớn miệng, trong vòng nửa học kỳ, trong lớp bọn cô còn có 5 lớp bên cạnh, thậm chí cả khối đều biết Lý Nhược Vũ là loại người này.
Học không giỏi, lại nghèo.
Cả ngày chỉ mặc bộ đồng phục màu xanh, không biết còn tưởng cô là học sinh gương mẫu, trường học cũng quy định về việc mặc đồng phục, nhưng hiện tại thời tiết đang trở lạnh, ngay cả chủ nhiệm lớp nói nhớ phải mặc áo khoác, cẩn thận không bị cảm, học sinh cao tam không thể bị bệnh được.
Mà cô vẫn như cũ mặc bộ đồng phục trắng bệch màu xanh.
Người biết đến cô thì toàn ở phía sau chỉ trỏ
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mới bắt đầu thì Lý Nhược Vũ thực sự tức giận, thậm chí muốn đánh Quách Phỉ một trận, cuối cùng bởi vì biết được lão Lý bị u não, mới nhịn xuống.
Về sau cứ thế nên mới thành thói quen.
Thôi thì cứ để cô ta nói đi, rốt cuộc người ta nói không sai, cô chính xác là nghèo, không cố tiền mau quần áo mặc
Nhưng không nghĩ tới mua quần áo mới rồi, vẫn có người làm phiền.
Lúc này không khí trong ký túc xá có chút căng thẳng.
Lý Nhược Vũ trông có vẻ thoải mái, nhưng trong ánh mắt cô sắc lạnh khiến Quách Phỉ nhìn đến chột dạ.
Cố gắng tạo khí thế ngửa đầu đối diện với Lý Nhược Vũ.
Sự kìm nén bị áp chế và bóng ma trong lòng khiến Quách Phỉ không kiên trì được lâu.
Trong lúc đó cô gái ngồi đối diện cô ta khuyên : “ Quách Phỉ, đừng chấp nhặt với bạn ấy.”
Một câu, Quách Phỉ như là tìm được bậc thang xuống, hừ lạnh một tiếng, đem ánh mắt thu hồi.
Trong miệng lẩm bẩm một câu: Có bệnh.
Lý Nhược Vũ nghe được, nhưng phớt lờ cô ta.
Cô không có tâm trạng cùng cô ta đấu võ mồm ở đây.
Vài người ở tầng dưới tiếp tục ngồi tán gẫu và chơi game.
Lý Nhược Vũ đem gường đệm của mình thu gọn sạch sẽ, ra khỏi giường và lôi ra một đôi giày mà cô đã đi tuần trước từ dưới gầm giường.
Nhìn thân ảnh cao gầy đi ra ngoài, Quách Phỉ lập tức ngồi thẳng người dậy.
Đang ngậm hạt dưa trong miệng, hướng về phía cửa phun ra một ngụm: “Phi, dồ đê tiện nhà cậu. “
Bốn năm người vây xung quanh cùng nhau phụ họa.
Nhất thời không biết có gì vui, ký túc xá tràn ngập tiếng cười của bọn họ.
Một ký túc xá mười mấy người, những người khác đều là ôm di động hoặc là sách đều không lên tiếng.
Hai mươi phút sau, Lý Nhược Vũ mang vào một đôi giày thể thao đã được giặt sạch sẽ đi trở về ký túc xá.
Đặt giày thể thao lên rèm của ký túc xá, lau tay, chuẩn bị đi lên và lấy sách trong cặp trở lại lớp học.
Nhưng khi cô leo lên thang giường, nhìn thấy trên giường bừa bộn, cô lập tức choáng váng.
Một lớp vỏ hạt dưa và bụi bẩn, và cả một túi khoai tây chiên.
Sau đó cô bình tĩnh lại.
Từ trong túi áo khoác ở túi xách lấy điện thoại di động, chụp ảnh làm bằng chứng, cởi giày lật danh sách ở giường bên cạnh.
Không nói gì, cô lấy chậu nước và bột giặt dưới gầm giường ra giặt ga trải giường.
Thảo nào mấy người bọn họ trong ký túc xá cứ nhìn chằm chằm vào cô khi cô đang phơi giày trên rèm cửa.
Như vậy, họ chắc chắn là biết ai làm.
Đem khăn trải giường phơi, Lý Nhược Vũ liền bưng một chậu nước đầy đi vào.
Thanh âm trong trẻo hỏi mấy người đang chơi game ở dưới: “Các cậu biết ai làm vậy với giường tôi không. “
Không ai trả lời cô.
Đều là một đám người chỉ biết quan tâm đến bản thân và coi như mình không nhìn thấy gì.
Đặc biệt là Quách Phỉ kia cũng là người không dễ chọc, vừa rồi khẳng định đã cảnh cáo bọn họ không được nói chuyện lung tung.
Lý Nhược Vũ thầm phun một hơi, từ trong túi móc ra 50 tệ, mở miệng nói: “Ai nói được việc vừa trải qua, được 50 tệ.”
Thời điểm bắt đầu tiết tự học vào buổi tối, khi Lý Nhược Vũ xuất hiện ở cửa liền cảm giác được có vài ánh mắt đang nhìn mình
Là ánh mắt mang theo đắc ý mà cô không thể nào bỏ qua được.
Lý Nhược Vũ làm bộ như không nhìn thấy, ngồi trở lại chỗ ngồi với nụ cười trên mặt, cong khóe miệng.
Tiết tự học buổi tối, đối với học sinh giỏi là giành giật từng giây đấu tranh làm đề.
Mà đối với bọn học tra mà nói thì chính là thời điểm vui chơi các kiểu.
Đọc tiểu thuyết, ăn đồ ăn vặt, truyền giấy,viết thư tình, chơi di động…
Học tập thì làm bài, mà không học tập thì làm đủ kiểu.
Lý Nhược Vũ lấy từ trong cặp ra quyển tiểu thuyết, đem sách vở để trên bàn, tiểu thuyết thì để ở trên, thoạt nhìn chăm chỉ bao nhiêu.
Cô bạn ngồi cùng bàn đang tán chuyện cùng bạn trai, căn bản không có thời gian tán chuyện với cô.
Thời điểm chăm chú làm một thứ, thời gian trôi qua thật nhanh.
Lúc cô đọc chưa đã thèm, thì tiết tự học buổi tối kết thúc.
Trò hay lên màn
Sau khi hết tiết tự học buổi tối, Lý Nhược Vũ nhìn thấy mấy nữ sinh thấp giọng nói cái gì đó rồi cùng nhau đi ra ngoài.
Vương Ngư Nhi là học sinh ngoại trú, hết tiết tự học liền thu dọn sách vở về nhà.
Ngày thường Lý Nhược Vũ sẽ đi chạy hai vòng rèn luyện thân thể ,thì hôm nay cô lại không đi.
Thu dọn đồ rồi đi chậm về ký túc xá.
Ký túc xá của các cô ở trên tầng 3, đi lên đến tầng 2 liền nghe thấy có người thét chói tai.
Lý Nhược Vũ không khỏi cong môi.
Tiếp tục thả chậm bước chân lên tầng.
Tới chỗ ngoặt tầng 3, liền thấy mọi người đang vây quanh ở trước cửa ký túc xá.
Cô chen vào, liền nhìn thấy mấy người Quách Phỉ trong ký túc xá, vẻ mặt sửng sốt.
Quách Phỉ nhìn đệm của mình bị ướt, hét lên :” Mẹ nó, đứa nào làm.”
Lý Nhược Vũ theo tầm mắt nhìn thấy, thầm than một tiếng, chăn này đúng là hút nước thật tốt.
Vốn dĩ cô đổ một chậu nước lên giường, không muốn đụng vào chăn bông, không ngờ một buổi tự học, chăn ga gối lại thấm nước đều như vậy.
Nhìn chăn bông của người khác cũng đang bị nhỏ giọt.
Làm cho ký túc xá hơi ẩm thấp.
Mấy nữ sinh mỗi người một tiếng hét lên.
“Ai làm, mẹ nó đi ra, xem thử tao có giết chết mày không.”
Nghe tiếng bọn họ chửi bậy, Lý Nhược Vũ tâm tình thoải mái không ít.
Xoay người đi ra ngoài.
Làm được chuyện tốt, cô muốn thưởng cho mình một gói que cay.
Mười phút sau, cô quay lại mãn nguyện sau khi ăn xong, thầm nghĩ sự tình ngày hôm nay thể nào cũng có người tới can thiệp.
Cô cần đánh răng, rửa mặt để đi ngủ.
Ký túc xá tới giờ đóng cửa, nên những người vừa mới xem náo nhiệt đều biến mất không thấy.
Cô đẩy cửa, liền thấy có vài người đang ngồi ở trên giường gần cửa, còn có một người vô cùng dễ thấy.
Chủ nhiệm lớp cô.
Chủ nhiệm lớp sắc mặt âm trầm, nhìn thấy cô tiến vào thì càng thêm u ám.
Quách Phỉ ngồi bên cạnh, lúc này nữ sinh đều đã đỏ cả mắt, rõ rang là vừa mới khóc.
Người bên trong thấy cô về, cảm xúc liền lập tức kích động.
“Cô Trương, chính là cô ấy! Nhất định là Lý Nhược Vũ làm.”
Lý Nhược Vũ nghe thấy vậy, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra bọn họ còn không có bán đứng cô.
Mà nếu bán đứng cô thì cô cũng không sợ.
Khi làm chuyện này, cô đã nghĩ đến hậu quả.
Dù sao thì người đàn bà kia đã bỏ trốn, lão Lý cũng đã chết, xem cô chủ nhiệm còn có thể tìm ai tới.
Nghĩ vậy, cô chủ nhiệm lên tiếng.
“Lý Nhược Vũ, em vào đi.”
Lý Nhược Vũ nghe thấy, đóng cửa ký túc xá, đứng trước mắt cô giáo.
Không giải thích một lời, một mặt biểu hiện chính là em đã làm.
Học sinh cao tam, vừa mới thành niên, nếu cô không thừa nhận, chủ nhiệm lớp sẽ kiên nhẫn hỏi từng người một, khẳng định có thể tra ra, chờ đến lúc đó thì rất xấu hổ.
Cô ấy chỉ vào mấy cái giường bên trong, ngữ khí nghiêm túc hỏi:” Đây là em làm?”
Lý Nhược Vũ gật đầu.
“Vì sao lại làm như vậy.”
Lý Nhược Vũ lãnh đạm nói :” Là các cậu ấy động tay vào trước.”
“Cậu nói bậy, bọn tôi cái gì cũng chưa làm, cậu chính là thấy chúng tôi không vừa mắt, cả ngày chỉ biết bắt nạt bọn tôi.” Quách Phỉ vội vàng lên án.
Chưa gì đã đánh đòn phủ đầu.
Rốt cuộc là ai bắt nạt ai chứ.
Lý Nhược Vũ nhìn cô ta mà không nói câu nào.
Bây giờ cô không có bằng chứng, cái vấn đề ai bắt nạt ai, hình như cũng không dễ để phân xử, đặc biệt là tình huống trước mắt này.
Đối với Lý Nhược Vũ thực bất lợi.
Cô chủ nhiệm đánh gãy lời chỉ trích của người khác, biểu tình nghiêm túc hỏi: “ Việc này, rốt cuộc là tình huống như thế nào? “
Lý Nhược Vũ thành thật đáp: “ Bọn họ vứt hết vỏ hạt dưa và túi rác lên giường của em ạ. “
Dứt lời, ánh mắt cô chủ nhiệm lập tức lại chuyển hướng về phía Quách Phỉ.
Quách Phỉ thấy việc này giấu không được, liền ấp úng nói, cuối cùng còn thêm một câu: “Bọn em chỉ là cùng bạn ấy đùa giỡn thôi ạ.”
Lý Nhược Vũ cười nhạo ra tiếng: “Đúng a, tôi cũng là trêu các cậu một chút thôi.”
Vừa dứt lời, liền phát ra ánh mắt, Lý Nhược Vũ thành thật ngậm miệng lại.
Sau khi biết sự tình, mặt cô chủ nhiệm đen lại, giọng nói lạnh băng: “Ngày mai, mấy người các em, toàn bộ gọi phụ huynh tới. “
Quách Phỉ cùng mấy cô bạn xung quanh lập tức lúng túng, nói không cần kêu phụ huynh, cũng không phải việc gì quan trọng.
Cô chủ nhiệm nhìn Lý Nhược Vũ không nói gì, lại nói với cô: “Lý Nhược Vũ, em có nghe thấy không. “
“Mấy em á, mỗi ngày không biết cố gắng học tập, chỉ có biết gây chuyện.”
“Em không có bố mẹ.”
Lý Nhược Vũ đột ngột tuôn ra một câu.
Cô chủ nhiệm sửng sốt, nhớ tới hoàn cảnh của cô.
Dừng lại một lúc, nói: “ Gọi điện cho chú của em.”
Lý Nhược Vũ bộ dáng điếc không sợ súng: “Không có chú.”
Cho dù có, Lý Nhược Vũ cũng không biết số điện thoại, càng đừng nói đến chủ nhiệm lớp.
Chủ nhiệm lớp chặn ngực thở gấp: “Gọi cho chú Giang của em.”
Lý Nhược Vũ nhíu mày, sao cô chủ nhiệm lại biết Giang Hi Thần?
“Em không biết số điện thoại.”
Lý Nhược Vũ tiếp tục ngoan cố.
“Em có gọi hay không?”
“Không gọi.”
Cô làm sao có thể để cho Giang Hi Thần lần đầu tiên tới trường, thế mà lại bởi vì do phạm lỗi nên mới phải gọi phụ huynh chứ.( ̄ ‘I  ̄;)
Cô chủ nhiệm thấy cô vẫn ngoan cố, không nói gì, đứng dậy mở cửa ký túc xá rồi đi.
Để lại một câu trước khi rời đi, làm mấy người Quách Phỉ mất ngủ một đêm, ngày mai gọi điện thoại cho bố mẹ mang chăn đệm tới.
Quách Phỉ và mấy người khác đều đến ký túc xá khác ngủ, nên cũng không có tâm tình đi tìm cô.
Lý Nhược Vũ cũng trực tiếp ngủ trên giường mà không có ga, quấn chăn bông ngủ cả đêm.
Điều mà Lý Nhược Vũ không nghĩ tới chính là sáng sớm hôm sau, Giang Hi Thần thật sự tới.