Bầu không khí trong phòng không căng thẳng như Mao Đậu tưởng tượng.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ Quý và Nguyễn Tố đều không phải kiểu dễ gây gổ với người khác. Có điều, hai người lại ngồi xuống nói chuyện với nhau, nội dung không quá là hoà bình.
Biểu hiện hôm nay của Nguyễn Tố không chỉ khiến người của Nguyễn gia chấn động, mà mẹ Quý cũng thập phần kinh ngạc.
Bà không tiếp xúc với Nguyễn Tố nhiều, trước khi cô chuyển đến đây, mới chỉ gặp mặt vài lần. Mặc dù bà không nghĩ Nguyễn Tố là người yếu đuối dễ bắt nạt, nhưng cũng chẳng cho rằng cô lợi hại đến mức đó.
Dẫu sao, Nguyễn Tố vẫn còn rất trẻ, năm nay chưa tròn 25 tuổi. Trong tiềm thức của mẹ Quý, một cô gái 24 tuổi dù mưu mô cỡ nào, không đến mức khiến một người đã đi gần hết cuộc đời như bà nhìn không ra lòng dạ chứ.
Hôm nay, xem như Nguyễn Tố đã lật đổ nhận thức của bà. Vốn dĩ còn tưởng Nguyễn Tố thường bị Nguyễn Mạn bắt nạt, nhưng hoàn toàn không phải. Ngược lại, Nguyễn Tố chỉ là đang che đậy, hoặc nói đúng ra là, không thèm quan tâm so bì.
Một khi Nguyễn Tố muốn đánh trả, Nguyễn Mạn chắc chắn không chống đỡ nổi.
Mẹ Quý ban đầu không định để ý đến, nhưng nghĩ rằng biểu hiện hai ngày qua của Nguyễn Tố không tồi, có vài lời cũng tự nhiên mà muốn nói tới.
“Ban đầu là Nguyễn gia nhọc tâm tìm đủ mọi cách, biết lão gia là người tốt bụng và dễ cảm động, mới lợi dụng điểm này để có được mối hôn sự với nhà chúng ta. Sau khi đính ước, Nguyễn gia không biết đã thu hoạch được bao nhiêu lợi ích bên trong. Có thể ba con đã nói cho con, cũng có thể là chưa. Sở dĩ ta chấp nhận một cô gái trẻ như con vào nhà, là để trút giận. Nhưng ta không có ý định trói buộc con cả đời. Nếu như con là người tốt, sẵn sàng ở trong gia đình này, ta đương nhiên chào đón. Nhưng điều kiện trước tiên là, con phải thật sự coi mình là thành viên trong nhà, chứ không phải loại tâm cơ thầm kín.”
Nguyễn Tố chỉ lắng nghe, không ngắt lời. Cô biết, lời mẹ Quý muốn nói không chỉ dừng ở đây.
Mẹ Quý tiếp tục: “Nếu con không muốn ở lại gia đình này, ta không miễn cưỡng. Hiện giờ, giận đã xả được. Tình huống trong nhà con đã thấy, ta cũng không muốn nuôi một người lạ. Có thể con đã nghe qua người ta nói, cho rằng trong tay ta nắm giữ thứ gì đó. Nếu muốn bòn rút tiền bạc từ bà già này, ta khuyên con, nên dừng cái ảo tưởng đó lại. Mẹ của Mao Đậu mỗi năm đều gửi tiền trợ cấp, số tiền không nhỏ, nhưng đều là để dành cho Mao Đậu. Số tiền tiết kiệm trong tay ta không nhiều, mấy năm nay cũng không có thu nhập gì. Về phần căn nhà này, ta sớm đã lập di chúc, thuộc về Mao Đậu. Giả dụ có ngày Quý Minh Sùng tỉnh lại, sẽ có nửa phần thuộc về thằng bé.”
“Nếu con nghĩ mình có thể đạt được thứ gì đó, thì chi bằng tiết kiệm sức lực đi. Dựa vào tướng mạo và tính khí của con, nghĩ cách khác còn tốt hơn. Bà già ta cũng không phải là kẻ ngốc. Xem như trong tay ta thật sự có gì đó, thì hôm nay con là con ta, ta chưa chắc đã đưa cho con. Chứ đừng nói đến, con chỉ là một cô con dâu có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
Con trai út và cháu đích tôn đều là huyết mạch của bà. Đầu tiên là bà mất đi con cả, sau đó là mất đi chồng. Sở dĩ có thể kiên cường sống tiếp, đều vì đứa con trai út còn chưa tỉnh của bà, và cả cháu trai Mao Đậu. Tất cả những gì bà làm, không phải cho bản thân, mà đều vì hai người. Bà tất nhiên phải an bài tốt mọi thứ rồi mới thanh thản ra đi, sao có thể giao vật cứu mạng vào tay con dâu cho được?
Mẹ Quý cảm thấy, bà phá vỡ sự thật để nói cho Nguyễn Tố nghe, một phần là vì Mao Đậu rất thích cô.
Nếu Nguyễn Tố hiểu được, bỏ đi những tâm tư không nên có, vậy là một chuyện tốt.
Nguyễn Tố nghe bà nói, trong thoáng chốc, muốn nói hết lý do vì sao cô đến đây. Nhưng cuối cùng, cô lựa chọn im lặng, không muốn phức tạp hoá mọi chuyện. Mẹ Quý bây giờ không tin cô, đó là điều bình thường. Chính vì không tin, cho nên cô kể ra những chuyện từ vài năm trước, sợ rằng bà chỉ thêm nghi ngờ mục đích của cô.
Cô đến đây, đơn giản là muốn giúp đỡ gia đình này, muốn cuộc sống của mẹ Quý trở nên dễ dàng hơn, chứ không ham vinh thứ gì cả. Nếu có được sự tín nhiệm của bà, đương nhiên rất tốt. Nếu như không có, cũng chẳng sao. Khi ba Quý giúp đỡ cô, nhất định ông chưa bao giờ nghĩ tới sẽ nhận lại được thứ gì.
Mẹ Quý lặng lẽ nhìn Nguyễn Tố đang ngồi trên ghế sofa.
Không còn nghi ngờ gì nữa, bốn từ 'xinh đẹp hơn người' sinh ra là để dành cho Nguyễn Tố. Nhan sắc của ba Nguyễn và mẹ Nguyễn đều thuộc hàng xuất sắc, đặc biệt là mẹ Nguyễn, năm đó thiếu chút nữa đã bước chân vào giới giải trí. Thời điểm đó, mẹ Nguyễn là một người đẹp có tiếng trong giới hào môn. Nguyễn Tố không chỉ kế thừa được ưu điểm của hai người, thậm chí so với thời hoàng kim của mẹ Nguyễn, còn đẹp hơn vài phần.
Một mỹ nhân như thế, giả dụ lòng mang đầy tâm cơ, thực sự càng không nên lãng phí thời gian ở Quý gia. Thà nghĩ cách khác và rẽ sang con đường mới, tỷ lệ hoàn vốn và thành công sẽ cao hơn.
Qua hồi lâu, Nguyễn Tố mới lên tiếng.
Hai tay cô đặt lên đầu gối, những ngón tay trắng nõn và mảnh mai buông lỏng.
“Mẹ yên tâm, con không có bất cứ suy nghĩ quá phận nào.” Cô dừng đôi chút, lại nói, “Đến một ngày phải đi, con sẽ đi.”
Nếu một ngày nào đó Quý Minh Sùng tỉnh lại, hướng đi của Quý gia càng ngày càng vững vàng, lúc đó không cần đến cô nữa, vậy cô sẽ rời đi.
Thật ra, cô đã nghĩ qua cả rồi. Nếu như thật sự có ngày đó, cô sẽ trở về nơi trước kia mình từng sống, tìm một công việc bình thường. May mắn gặp được người mình thích, sẽ lập một gia đình nhỏ.
Nhưng trước hết là, Quý Minh Sùng phải tỉnh lại.
Nếu tình trạng của anh vĩnh viễn không khá lên, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Mẹ Quý nghe xong, liếc nhìn cô một cái. Đang cẩn thận phân tích về ý nghĩa trong lời nói của cô, thì ngoài cửa phát ra tiếng ồn. Mao Đậu, người vốn dĩ đang vui chơi bên ngoài, lén lén lút lút đi vào nhà, biểu hiện rất là cẩn trọng.
“Sao về sớm vậy?” mẹ Quý hỏi.
Thấy hai người không làm loạn, Mao Đậu mới thở phào nhẹ nhõm, cậu đáp: “Chơi không vui, nên con về trước ạ.”
Mẹ Quý hiểu cháu trai mình, thấy đôi mắt đảo qua đảo lại của đứa bé, biết ngay có ý gì.
Bà cũng nghĩ thông rồi, là con la hay con ngựa, kéo ra ngoài đi dạo là biết ngay.
(*) Hàm ý: muốn nhận biết một con người tốt hay xấu, không phải nghe lời người ta nói, mà phải thông qua hành động thực tế để phân biệt.
Trước khi đôi mắt này của bà không còn thấy rõ đường đi, Nguyễn Tố là người tốt hay xấu, không phải một hai ngày là có thể nhận ra, qua một thời gian tự khắc sẽ lộ ra bản chất.
“Vậy con đi đọc sách làm bài tập đi.” Mẹ Quý nghiêm nghị nói.
Nguyễn Tố cũng đứng lên, nói với Mao Đậu: “Tối nay con muốn ăn gì? Thím sẽ chuẩn bị trước.”
Hai mắt Mao Đậu sáng lên, “Gì cũng được ạ?”
Nguyễn Tố: “……Cũng không hẳn, còn phải xem có thể mua được không.”
“Vậy con vẫn muốn ăn cánh gà giống hôm qua, rất là ngon.”
“Được, hôm nay thím sẽ làm nhiều hơn.”
Mẹ Quý phải thừa nhận rằng, sự xuất hiện của Nguyễn Tố khiến bà thanh thản hơn rất nhiều, không cần nấu cơm mỗi ngày, cũng không cần lo lắng về việc cháu trai mình có ăn ngon hay không.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điều khiến bà ngạc nhiên nhất là, Nguyễn Tố tình nguyện sống trong phòng ngủ chính. Hai đêm vừa rồi, bà lo Nguyễn Tố không thức dậy chăm sóc con trai, còn âm thầm trốn bên ngoài nghe trộm. Kết quả, cứ hai tiếng một lần, Nguyễn Tố thức dậy lật người xoa bóp cho anh.
Nói cho cùng, bà gần 60 tuổi, ăn không ngon ngủ không yên suốt bao nhiêu năm trời, xương cốt đã không còn tốt như trước. Nếu Nguyễn Tố là người đáng tin, vậy bà phải thắp hương tạ ơn Bồ tát rồi.
Mao Đậu mừng rỡ reo hò: “Tốt quá, bữa tối con muốn ăn thêm một bát cơm!”
Mẹ Quý thúc giục: “Vẫn chưa đi?”
Mao Đậu rụt cổ, cầm sách ảnh trên bàn, chạy đến phòng ngủ chính, “Hôm nay con còn chưa nói chuyện với chú đâu, con phải kể cho chú biết chuyện gì đã xảy ra!”
Nói xong, cậu lon ton chạy vào phòng ngủ chính rồi đóng cửa lại.
Trong phòng khách, mẹ Quý không để ý đến Nguyễn Tố nữa. Nguyễn Tố lấy tiền trong hộp bánh quy, chuẩn bị ra ngoài đi chợ. Gần đây cô tương đối nhàn rỗi, ngoài hai ngày cuối tuần thì còn xin nghỉ năm ngày cho tân hôn. Chín ngày rảnh rỗi tự do, có thể quen dần với Quý gia và môi trường xung quanh.
Tại phòng ngủ chính, Mao Đậu kéo một cái ghế ngồi cạnh giường, chỉ dám đến nói chuyện với chú vào ban ngày.
Lâu dần thành quen, nhiều khi có chuyện gì không vui, không tiện nói cho bà nội biết, cậu đều chia sẻ với chú.
Ngay cả khi cậu uỷ khuất phát khóc, chú cũng không cười không nói, đúng là người thích hợp nhất để trò chuyện rồi!
Mao Đậu nhìn chú, ấp ủ một lúc, mới mở miệng: “Chú ơi, sau hôn lễ hôm đó, thím lại bị họ Mạn kia bắt nạt. Con phát hiện ra, hình như thím rất đáng thương, người thân trong nhà đều không giúp thím. Mặc dù bà nội rất nghiêm khắc với con, nhưng nếu con bị bắt nạt như vậy, bà nội chắc chắn sẽ ra tay giúp đỡ. Chú à, nếu như chú tỉnh lại rồi, nhất định phải đối xử tốt với thím nhé, bởi vì thím rất đáng thương. Còn có, còn có, chú nhớ mua cho thím một chiếc nhẫn to nhất và đẹp nhất. Cháu đã nói với thím rồi, nếu chú không mua, thím sẽ cho rằng con ba hoa, về sau không tin lời con nữa.”
Quý Minh Sùng nằm trên giường, nắng sớm nhẹ nhàng xuyên qua ô cửa sổ, dịch chuyển từng chút một, cuối cùng chiếu xuống chân anh.
Anh nhắm chặt mắt, cả người bất động, tựa như đã thực sự biến thành thực vật biết thở.
Có điều, thật kỳ lạ làm sao. Anh nằm một chỗ như thế, dù là mẹ Quý hay Mao Đậu, đều cảm thấy đặc biệt an tâm. Bọn họ tin chắc, người đàn ông này nhất định sẽ tỉnh lại. Người đàn ông này ở đâu, gia đình này ở đó. Ngày anh tỉnh lại, chính là ngày tuyệt vời nhất!
Nguyễn Tố ra ngoài đi chợ, trên đường đi ngang qua một tiệm trang sức đang tổ chức hoạt động.
Cô tò mò bước vào bên trong, nhìn đủ món trang sức trong tủ trưng bày, tâm tình khẽ động.
Đám cưới đầu tiên trong đời cô, không có nhẫn, cũng không có chú rể. Chú rể còn đó, nhẫn có thể bù lại không?
Nhẫn bạc có giá không đắt, Nguyễn Tố chọn một cặp, là kiểu dáng trơn đơn giản, bên trên không trang trí gì.
Nhưng cô không biết Quý Minh Sùng đeo nhẫn cỡ bao nhiêu.
Nhân viên bán hàng bảo đảm với cô, nếu như nhẫn rộng hoặc nhỏ, có thể quay lại đổi.
Nguyễn Tố cầm cặp nhẫn bước ra khỏi tiệm. Ánh mặt trời vừa vặn len lói, cô ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời rộng lớn.
Đại khái là mua nhẫn xong, luôn cảm thấy cuộc hôn nhân dường như trọn vẹn hơn đôi chút.