Quay về với bữa tiệc nhà họ Nguyễn, hiện giờ nhân vật chính đã rời đi, những người khác có ở lại cũng không còn ý nghĩa gì.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô Nguyễn vốn dĩ muốn an ủi Nguyễn Mạn, nhưng nhớ đến chuyện xảy ra, lời ra đến miệng đành nuốt về. Bà khác với chị dâu của mình, chỉ là một người cô bên nội, không hay đến Nguyễn gia. Cho nên, bà không có tình cảm sâu sắc với Nguyễn Mạn. Sau này lúc Nguyễn Tố trở về, thâm tâm biết rõ Nguyễn Tố mới là máu mủ ruột thịt của mình, chút cảm tình cô cháu kia cũng theo đó mà nhạt đi rất nhiều. Bất kể có nói ra sao, Nguyễn Tố chính là một thành viên chân chính trong gia đình này.

Bây giờ Nguyễn Mạn muốn khi dễ Nguyễn Tố, bọn họ chẳng phải là không nhìn ra, trong lòng không ngừng oán trách. Nguyễn Mạn, cô ta lấy đâu ra tư cách ở đây khoa tay múa chân? Chỉ là đứa con gái nuôi mà thôi, lẽ nào thật sự cho rằng mình là đại tiểu thư của Nguyễn gia?

Cô Nguyễn ấm ức, không khỏi nghĩ, nếu như Quý Minh Sùng tỉnh lại, bọn họ hà tất phải nịnh bợ người ngoài như Nguyễn Mạn?

Thật ra có tâng bốc hay nịnh nọt đều chỉ là lời nói đầu môi, cô ta mà thật sự đánh đổi một cái gì đó, ví dụ như tiền, bọn họ cũng không thèm đâu.

Bọn họ đều sợ cuối cùng sẽ chẳng khác nào dùng rổ tre để múc nước. Lâm Hướng Đông có thể có năng lực, nhưng Nguyễn Mạn đâu phải người nhà họ Nguyễn, cô ta sẽ để cho nhà bọn họ hưởng lợi thật sao? Có lẽ cô ta đối với ba Nguyễn và mẹ Nguyễn vẫn còn chút tình cảm, còn họ hàng thân thích như bọn họ thì tình nghĩa sâu được mấy phần chứ?

(*) Dùng rổ tre để múc nước: tốn công vô ích.

Nghĩ đến đây, lời an ủi của họ hàng cũng thu hết về, mọi người xách túi ai về nhà nấy.

Ở trên xe, cô Nguyễn nhớ đến chuyện hôm nay, không nhịn được mà nhắc nhở con gái: “Sau này bớt tiếp xúc với Nguyễn Mạn. Con người này không ổn. Cô ta không phải là chị họ của con, sẽ không đối xử thật lòng với con đâu.”

Con gái cũng gật đầu, “Vâng. Thật ra, con cũng cảm thấy chị Tố Tố tốt hơn…”

“Không nên quá thân thiết với cả hai!” Cô Nguyễn thở dài, “Thuyền của Lâm gia, chúng ta không trèo lên được. Quý gia sa sút, cũng không có gì là tốt. Quên đi vậy. Chị họ Tố Tố của con nói một câu rất đúng, chỉ cần sống tốt cuộc đời của riêng mình thôi là được rồi!”

Sau khi thân thích họ hàng Nguyễn gia rời đi, trong nhà ngoài giúp việc ra, chỉ còn lại hai mẹ con Nguyễn Mạn.

Mặc dù trong lòng mẹ Nguyễn có chút trách móc Nguyễn Tố không hiểu chuyện, nhưng nghĩ về những gì Nguyễn Mạn nói hôm nay, tâm tình càng thêm phức tạp.

Một bữa tiệc thông thường, nói trắng ra, là bị mấy lời của Nguyễn Mạn làm rối tung lên.

Mẹ Nguyễn nhìn qua người kế bên, bất giác nói: “Hôm nay đang yên đang lành, sao con cứ phải chạm vào nỗi đau của người khác? Người như bà thông gia, mẹ hiểu quá rõ rồi. Chính là ghét nhất người ta lấy chuyện nhà bà ấy ra để nói, con càng không nên nhắc đến Quý Minh Sùng.”

Nguyễn Mạn vẫn đang suy nghĩ về những lời Nguyễn Tố nói. Thấy mẹ Nguyễn cũng phê bình mình, liền dâng trào uỷ khuất, hai mắt nhanh chóng đỏ lên.

“Mẹ, sao đến cả mẹ cũng nói thế, không phải con chỉ muốn tốt cho Tố Tố sao? Người không hiểu chuyện là em ấy, khăng khăng vạch rõ ranh giới với chúng ta thì có ích gì với em ấy chứ? Vốn dĩ con đã nghĩ, đợi đến khi em ấy không chịu được nhà họ Quý nữa, đợi đến khi người ngoài không cách nào chỉ trỏ nhà họ Nguyễn nữa, sẽ để em ấy ly hôn, nhờ Hướng Đông giới thiệu một người tốt hơn. Mẹ xem, em ấy đâu xem con như người nhà, toàn nói những lời khiến con đau lòng!”

Trong gia đình này, người dễ lừa gạt nhất chính là mẹ Nguyễn.

Mẹ Nguyễn đối với Nguyễn Mạn, không phải là không có tình cảm. Dù sao nuôi nấng bao nhiêu năm, thấy Nguyễn Mạn chuẩn bị khóc, liền bối rối vội xin lỗi: “Mẹ không có ý đó. Mẹ là bị Tố Tố chọc giận đến hồ đồ rồi. Có điều, con là chị, Tố Tố không hiểu chuyện, con cũng đừng so đo để trong lòng, càng không được thù ghét con bé.”

Đối với bà ta, tay trái tay phải đều là thịt. Mặc dù thâm tâm hướng về Nguyễn Tố nhiều hơn, nhưng tình cảm suốt bao năm với Nguyễn Mạn cũng là thật. Huống hồ, phần tình cảm đó còn có cả yếu tố lợi ích, an ủi Nguyễn Mạn là điều hiển nhiên.

Nguyễn Mạn biết, đời trước cô ta một mình về nhà, vì bộ dạng quá thảm hại nên mẹ Nguyễn đã lén lút cho cô ta một khoản tiền. Số tiền riêng đó của bà ta, đời này chắc chắn sẽ để dành cho Nguyễn Tố. Nếu hôm nay không xảy ra chuyện, Nguyễn Mạn cũng lười dòm ngó. Nhưng Nguyễn Tố làm cô ta mất mặt trước, thì đừng hòng vui vẻ.

Nghĩ tới đây, Nguyễn Mạn nức nở xong, nắm lấy tay mẹ Nguyễn: “Nói cho cùng, vẫn là vì không có nhiều tiền mà thôi. Nếu trong tay Tố Tố có tiền, nếu nhà chúng ta có tiền, thì cuộc sống đâu khó khăn như thế? Mẹ, hôm nay con về cũng là có chuyện quan trọng. Hôm trước đi xã giao cùng Hướng Đông, con có gặp một người. Cô ấy đang làm ăn ở phía Nam, hiện giờ muốn đầu tư vào một hạng mục, hỏi con có hứng thú hay không, nghe nói lợi nhuận rất ổn định. Có điều, trong tay con không có gì cả. Mẹ, mẹ có tiền không ạ?”

Mẹ Nguyễn sửng sốt, không nên nên lắc hay gật đầu.

Mấy năm nay, bà ta quả là tiết kiệm được một khoản tiền riêng, lần này định âm thầm dành ra một nửa để đưa cho Tố Tố, giúp cuộc sống của Tố Tố dễ dàng hơn.

Nhưng chuyện này, không thể để Nguyễn Mạn biết.

Sau đó, Nguyễn Mạn không ngừng thuyết phục bà ta, kể rằng người kia lợi hại đến mức nào. Mẹ Nguyễn nghe xong cũng động lòng, cuối cùng mông lung lấy chiếc thẻ vốn để dành cho Nguyễn Tố ra. Bà ta nghĩ, chắc Tố Tố vẫn còn chút tiền trong tay. Chi bằng đem số tiền này đi đầu tư trước, đến khi kiếm được nhiều hơn, sẽ đưa con bé một thể.

Nguyễn Mạn nhận chiếc thẻ, thoả mãn rời đi.

Cô ta vốn không quan tâm đến số tiền này, chồng chưa cưới của cô ta là Lâm Hướng Đông cơ mà. Vài năm nữa, cô ta muốn gì mà chả được?

Lại nói, cô ta không muốn dùng tiền của mẹ Nguyễn đầu tư, hạng mục gì đó chỉ là nói bừa. Cô ta chỉ không muốn cuộc sống của Nguyễn Tố trôi qua nhẹ nhàng và êm đềm thôi. Nếu không có tiền, thì êm đềm thế quái nào? Quý gia đã nghèo đến báo động, trong tay Nguyễn Tố lại chẳng có bao nhiêu. Nghĩ thế, tâm tình mới thoải mái đôi chút.

Ngờ đâu, lúc nhìn thấy số dư trong thẻ, bàn tay cô ta siết chặt lại, không dám tin vào mắt mình.

Vậy mà, nhiều hơn đời trước tận 20 vạn!

Thoáng chốc, nỗi căm ghét đối với Nguyễn Tố gần như lên đến đỉnh điểm. Cô ta không tin được, mẹ Nguyễn lại phân biệt đối xử đến mức này. Miệng thì nói đều là con gái, cô ta cũng nghĩ mình gần gũi với mẹ hơn. Nhưng hiện thực đã tát cô ta một cái nặng nề, quả nhiên máu mủ ruột thịt vẫn là nhất.

Mặc dù đã sớm nhìn thấu ba Nguyễn mẹ Nguyễn, nhưng Nguyễn Mạn vẫn coi bọn họ như thân thích. Đời trước cô ta che giấu bí mật này, ngoài việc giữ danh phận đại tiểu thư Nguyễn gia, thì hơn cả là không muốn mất đi tình yêu của ba mẹ dành cho mình.

Cô ta không hiểu, rõ ràng tương lai của cô ta tốt hơn nhiều so với Nguyễn Tố. Vì sao mẹ Nguyễn lại phân biệt đối xử như vậy, còn đem toàn bộ thứ tốt hơn cho Nguyễn Tố. Đúng là nói thì hay, còn hành động thực tế mới thể hiện tất cả.

Có một câu nói không sai: Tiền ở đâu, tình ở đó.

Rõ ràng là vị trí của Nguyễn Tố trong lòng mẹ hiện giờ, quan trọng hơn cô ta rất nhiều!

_

Nguyễn Mạn nghĩ gì trong lòng, Nguyễn Tố căn bản không quan tâm.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lúc về đến nhà, sắc mặt của mẹ Quý không được tốt lắm, dường như là nhớ về chuyện xảy ra ở Nguyễn gia. Mao Đậu rất sợ thái độ này của bà nội, chưa đợi mẹ Quý nói gì, cậu bé đã chạy một mạch ra ngoài, nói xuống nhà chơi với các bạn.

Mao Đậu còn nhỏ, mặc dù thông minh, cũng không hiểu hết tình huống hiện tại trong nhà rốt cuộc là thế nào.

Chỉ biết không nên can thiệp quá sâu, dù sao là cậu phạm lỗi trước, bà nội lại đang không vui, vẫn nên tránh xa một chút thì an toàn hơn.

Mao Đậu xuống lầu, rất nhanh đã tìm thấy bạn của mình, cùng nhau đến vườn hoa nghịch cát. Trước đây Mao Đậu rất thích nghịch cát, hôm nay ngược lại có chút lơ đễnh, bạn bè bên cạnh nói gì, đều nghe không lọt tai.

Thầm nghĩ, bản thân chạy ra ngoài vui chơi thế này, có phải quá vô trách nhiệm, không có dáng dấp của một nam tử hán?

Ngộ nhỡ, bà nội bắt nạt thím, hoặc là thím ức hiếp bà nội thì sao?

Càng nghĩ, cậu càng lo lắng, sợ rằng hai người ở nhà sẽ đánh nhau!

Chuyện trong nhà khiến cậu cảm thấy không yên tâm, vì thế cậu buông nắm cát trong tay xuống, cam chịu số phận mà đứng lên, phủi phủi bàn tay.

Cậu bạn nhỏ thấy Mao Đậu đi về phía tiểu khu, lớn tiếng hỏi: “Quý Quân Đình, cậu đi đâu thế?”

Mao Đậu quay đầu, trên mặt lộ ra vẻ bất lực, “Giúp dân giải quyết xung đột.”

Cậu bạn nhỏ: “……”

Mặc dù nghe không hiểu, nhưng cảm thấy rất vĩ đại là sao nhỉ?

Mao Đậu vừa đi về nhà, vừa nhìn lên bầu trời rồi thở dài. Cậu vẫn là một đứa trẻ đang học mẫu giáo, biết đối mặt thế nào với một việc khó như thế?

Chú à, chú mau tỉnh lại đi. Những loại chuyện này đáng lẽ phải để chú giải quyết mới đúng!

Vốn dĩ là chuyện chẳng cần cậu nhọc lòng, hiện tại đều là cậu thay chú của mình gánh vác…

Mao Đậu bước lên cầu thang, thở dài: “Sau khi tỉnh lại, chú phải mua cho cháu một chiếc máy bay điều khiển từ xa mới đáng.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play