Thời điểm Nguyễn Tố tỉnh giấc, ý thức còn chưa trở lại, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông kế bên.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiếng chuông báo thức vang lên không ngừng, nhưng người chồng trên danh nghĩa của cô vẫn bất động tại chỗ, không hề có dấu hiệu thức tỉnh.
Thoáng chốc, cô tỉnh táo trở lại. Vội vàng tắt chuông điện thoại xong, căn phòng mới khôi phục vẻ yên tĩnh ban đầu.
Đêm qua là đêm tân hôn của cô, cô liếc qua người đàn ông cạnh mình. Mặc dù đang chìm trong giấc ngủ say, nhưng khí chất và dung mạo xuất chúng của anh tuyệt nhiên không bị che lấp.
Cô bỗng thất thần, nhớ lại một chuyện xảy ra hồi Đại học. Khi đó, người bạn tốt của cô bận yêu đương, trốn học đúng hôm giáo viên điểm danh, vì thế nài nỉ nhờ cô lên lớp học thay. Mà trùng hợp làm sao, hôm đó cô vốn có dự định đến khoa Quản trị Kinh doanh nghe giảng.
Gần hết giờ, giáo viên phát một đoạn video ngắn.
Trong video xuất hiện một người đàn ông trẻ, thân vận tây trang giày da, phong độ phảng phất hơn người, khiến toàn bộ lớp học không kìm được mà dõi theo.
Đó là Quý Minh Sùng, người thừa kế của tập đoàn Quý thị. Lúc du học nước ngoài, đã bắt tay với một người bạn cùng hoàn thành hạng mục lớn. Thành công của hạng mục này đã đưa tên tuổi của anh lên các trang bìa tạp chí kinh tế lớn nhỏ. Giới truyền thông không chỉ đánh giá rất cao, thậm chí còn nói rằng, kể từ khi quyền điều hành chuyển đổi từ Quý lão gia sang Quý Minh Sùng, Quý thị đã được đưa lên một tầm cao khác. Và anh, sẽ là người đi đầu trong công cuộc đổi mới chiều hướng trên thị trường.
Một người như vậy, nói là thiên chi kiêu tử cũng chả ngoa. Sau khi tốt nghiệp Đại học vào năm 18 tuổi, còn tiếp tục tham gia đào tạo chuyên sâu. Đến khi 20 tuổi, đơn phương độc mã đứng ra thành lập một công ty có tầm nhìn khả quan.
Anh là niềm kiêu hãnh của Quý thị, cũng là đối thủ của rất nhiều người.
Những năm đó, cho dù là một ông trùm có tên tuổi trên thương trường chuẩn bị nghỉ hưu, cũng coi anh như mối đe doạ với sự phát triển của tập đoàn.
Thế nhưng, thế sự vô thường biết bao.
Vào năm Quý Minh Sùng 22 tuổi, hai anh em nhà họ Quý gặp tai nạn xe hơi trên đường cao tốc. Người anh cả tử vong tại chỗ, còn anh hôn mê bất tỉnh suốt 5 năm trời.
Khi đó, ba Nguyễn dựa vào Quý lão gia đã qua đời để bắt đầu dựng xây đế chế. Ba Quý có công với ông, quan hệ xem như thế giao. Trước khi Quý Minh Sùng xảy ra chuyện, hai nhà Quý - Nguyễn đã sắp đặt hôn sự, cùng nhau liên thủ giữ vững vị thế gia tộc.
Đến lúc Quý gia gặp nạn, Nguyễn gia nảy sinh tâm tư muốn thoái hôn. Thế nhưng, ngoài sợ bị người đời chỉ chỏ đay nghiệt ra, bọn họ càng để ý đến mẹ Quý hơn. Đâu có ai mà chưa từng nghe đến cái danh chua ngoa của nữ nhân đứng đầu nhà họ Quý cơ chứ, căn bản không một ai có thể làm hài lòng người phụ nữ này.
Ba Nguyễn là người trọng thể diện và quan tâm đến danh tiếng, ngay cả hiện tại Quý Minh Sùng trở thành người thực vật, ông vẫn một lòng gả con gái đi.
Mọi người đều cảm thấy, Nguyễn Tố nhất định sẽ sống trong chuỗi ngày rửa mặt bằng nước mắt.
Nhưng Nguyễn Tố lại cho rằng, như thế này khá tốt.
Tắm rửa xong xuôi, cô mở rèm cửa sổ, để Quý Minh Sùng có thể cảm nhận được ánh nắng mặt trời. Rời khỏi phòng ngủ, bước chân của cô nhẹ nhàng tựa bông gòn, tránh để đánh thức mẹ chồng và cháu trai. Căn bếp vốn dĩ đã nhỏ, đồ đạc bừa bộn khắp nơi càng khiến không gian hẹp hơn.
Bây giờ đã khác xưa, Quý gia không còn vẻ vang như trước nữa. Kể từ khi biến cố lớn ập đến vào 5 năm trước, ba Quý mất đi đứa con trai mà mình yêu thương, nháy mắt đã già đi trông thấy. Trong vòng mấy năm đổ lại đây, cơ thể của ông trở nên suy sụp. Tập đoàn không còn người thừa kế, Quý thị bắt đầu xuống dốc không phanh, kinh tế đối mặt với thâm hụt lớn. Sau 2 năm gắng gượng, Quý gia tuyên bố phá sản, tập đoàn đổi chủ nhân.
Năm ngoái, ba Quý được chẩn đoán mắc bệnh ung thư gan, qua đời mới cách đây vài tháng. Vốn dĩ cha mất, con trai không nên vội vàng kết hôn. Nhưng nói gì thì nói, mẹ Quý không phải là người bình thường. Bà sợ Nguyễn gia nuốt lời, cho nên rất nhanh đã định đoạt thời gian kết hôn, ép nhà họ Nguyễn gả con gái qua.
Quý gia đã sớm chuyển ra khỏi biệt thự lớn, chuyển đến một căn hộ ba phòng ngủ.
Căn hộ này được mua bằng khoản tiền đầu tiên mà ba Quý và mẹ Quý kiếm được, đã xây dựng được hơn 20 năm, bên ngoài nhìn vào rất cũ kỹ, nhưng là nơi duy nhất có thể sinh sống.
Nguyễn Tố không phải là người hay phàn nàn, sau khi dọn dẹp nhà cửa, cô lấy mấy quả trứng từ trong tủ lạnh ra.
Tủ lạnh chất đống thực phẩm, cô cẩn thận xem xét, đều đã qua hạn sử dụng.
Lúc Nguyễn Tố đang bật quạt thông gió để chiên trứng, có một bóng dáng nhỏ nhắn bước vào. Cậu bé không dám đến gần, chỉ ngẩng cổ lên nhìn vào trong chảo.
Nguyễn Tố cúi đầu liếc qua.
“Chào buổi sáng, Quân Đình, con đã đánh răng rửa mặt chưa?” Nguyễn Tố hỏi.
Cậu bé tên Quý Quân Đình, là thế hệ thứ ba trong gia đình họ Quý, hiện cũng là cháu trai của cô. Nói cho cùng, Quân Đình là một đứa trẻ rất đáng thương. Ba thì mất trong vụ tai nạn xe hơi, còn mẹ về sau tái hôn định cư ở nước ngoài, từ bé đến lớn đều do một tay bà nội chăm sóc.
Ngoại hình và khí chất nhà họ Quý đều vô cùng xuất sắc, cho dù tình cảnh có tạm sa cơ lỡ vận, thì vẫn là một cậu bé rất sáng sủa. Mái tóc xoăn tự nhiên rối tung rối bù đến đáng yêu, đôi mắt to tròn đầy sinh động, tựa hồ như có thể nhìn thấu tâm can người đối diện.
“Thím à, không cần gọi hẳn tên của con đâu. Kêu con Mao Đậu là được rồi.” Mao Đậu ôm bụng, mặt mày phiền muộn, “Mỗi lần có người gọi thẳng tên, con cảm thấy như sắp bị ăn mắng vậy.”
Nguyễn Tố buồn cười, gật đầu, “Vậy về sau thím gọi con là Mao Đậu. Mao Đậu, con đánh răng rửa mặt chưa nào?”
Mao Đậu há miệng, lộ ra hàm răng nhỏ đều đặn, “Rồi ạ, rất trắng đó.”
“Con đợi lát nhé, bữa sáng sắp xong rồi. Tủ lạnh trong nhà không có gì cả, hôm nay tạm bợ một chút, ăn mì trứng được không?”
Từ lúc lên mười, Nguyễn Tố đã thường xuyên tự mình nấu ăn. Nhiều năm trôi qua, tay nghề nấu nướng sớm luyện thành ngon.
Cô biết cách chăm sóc bản thân, là mẫu người dù cho nghèo khó đến đâu cũng có thể tìm được niềm vui trong cuộc sống. Vì thế, đối mặt với hiện trạng của Quý gia, cô không thất vọng, càng không khó chịu.
Mao Đậu gật đầu lia lịa, “Tuyệt quá! Con ăn bánh mì nhiều đến ngán rồi!”
Nguyễn Tố hiểu ý của cậu.
Tình trạng Quý gia bất ổn định, trong nhà lại không có nguồn thu nhập gì khác. Mẹ Quý đã gần sáu mươi, bao năm sống trong nhung lụa, muốn ra ngoài lăn lộn cũng khó có được một công việc phù hợp. Mặc dù thời trẻ bà đã từng chịu khổ, nhưng trải qua mấy chục năm an nhàn, đột nhiên tự mình vào bếp, món ăn dù có thân thuộc cỡ nào, thì hương vị vẫn là không ngon. Cân nhắc đến tình cảnh, tất nhiên không thể thuê giúp việc, chỉ có thể tự làm mọi thứ.
Mao Đậu năm tuổi rưỡi, còn đang học mẫu giáo, thời gian trước đều là bà nội nấu nướng cho ăn, khuôn mặt vốn bầu bĩnh của cậu bé đã gầy đi trông thấy.
Một đứa trẻ năm tuổi rưỡi, sau khi trải qua vô số chuyện khiến cho đời sống thay đổi hoàn toàn, hiển nhiên trưởng thành sớm hơn so với các bạn đồng trang lứa. Cậu bé biết hoàn cảnh gia đình không tốt, cho nên chưa từng kêu ca. Nhưng dẫu sao vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhìn thấy kỹ năng nấu nướng của thím tốt hơn bà nội rất nhiều, không khỏi mong đợi ngày tháng sau này.
Làm xong bữa sáng, mẹ chồng cũng đã dậy.
Mẹ Quý lãnh đạm nhìn qua bát mỳ trên bàn, dáng vẻ hoà nhã đôi phần.
“Mẹ, ăn sáng thôi ạ.” Nguyễn Tố khẽ nói, “Con thấy trong nhà không còn gì để nấu.”
Để mà nói, mẹ Quý không ngờ Nguyễn Tố sẽ dậy chuẩn bị bữa sáng. Bây giờ khác xưa, con dâu không nhất định phải dậy sớm dâng trà nấu nướng cho ba mẹ chồng nữa. Bà chấp thuận đứa con dâu này, một là không hài lòng với cách cư xử của Nguyễn gia, muốn lợi dụng tình thế dằn vặt bọn họ, hai là do sự ích kỷ của mình. Thân làm một người mẹ, bà luôn có dự cảm con trai nhất định sẽ tỉnh lại, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Có lẽ đến ngày đó, cô gái này đã rời đi. Cho nên, bà muốn tìm một người có thể bầu bạn với con trai, dù chỉ trong thời gian ngắn.
Trên cương vị mẹ chồng, có đôi khi rất mâu thuẫn. Không cần biết con trai mình là người ra sao, trong mắt bà, con trai luôn là tốt nhất. Nếu như Quý Minh Sùng không xảy ra chuyện, vậy thì Nguyễn Tố hoàn toàn không xứng với con trai bà. Cơ mà, bà đã tính toán cả rồi. Chỉ cần Nguyễn Tố là người đáng tin, sau này bà sẽ không để cô thiệt thòi.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng nếu muốn chung sống như một gia đình thân thiết, còn moi tim móc phổi ra đối xử với cô thật tốt, thì đó càng chẳng phải là bà.
Trước sau gì, vẫn cần theo dõi một khoảng thời gian.
Bữa sáng hôm nay, Mao Đậu và mẹ Quý đều ăn rất ngon miệng.
Mao Đậu húp hết nước mì, cái bụng nhỏ hơi phồng lên, vẫn còn thắc mắc, “Bà nội, rõ ràng là cùng một loại mì, cùng một loại trứng, cùng một loại gia vị. Vì sao bà nấu không ngon, còn thím làm lại thơm như vậy?”
Mẹ Quý: “……”
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhân lúc Nguyễn Tố đi rửa bát, mẹ Quý gọi Mao Đậu vào phòng riêng, cẩn thận khoá cửa lại.
“Mao Đậu, những lời tiếp theo của bà nội, con phải nghe cho rõ.” Thanh âm bà hạ xuống, “Nếu cô ta hỏi nhà con còn bao nhiêu tiền, con hãy nói là không có.”
Tâm thế phòng bị, không thể không có.
Rất nhiều người bên ngoài đoán già đoán non, nói thuyền hư vẫn còn ba cân đinh, Quý gia hưng thịnh biết bao nhiêu năm, sao có thể nói phá sản liền phá sản? Nói không chừng, trong tay mẹ Quý vẫn còn khoản tiền riêng. Ai mà không biết, mẹ Quý thích nhất là ngọc ngà trang sức? Chỉ cần giấu một chút thôi, là đủ để ăn sung mặc sướng rồi.
Do xuất hiện loại tin đồn này, mẹ Quý biết bản thân là mục tiêu dòm ngó. Vì thế một năm trở lại đây, bà cẩn trọng từng li từng tý, luôn chi tiêu tiết kiệm. Biết mình nấu nướng không ngon, biết Mao Đậu ăn ít đến độ gầy đi, cũng không thể ngày ngày đưa cháu trai ra hàng quán.
Bà coi trọng thể diện của Quý gia đến mức, hôn lễ hôm qua chỉ tổ chức ở một nhà hàng nhỏ, vô cùng tồi tàn. Mục đích là để người ta không còn nghi ngờ, không còn dõi theo bà.
Đừng cho rằng Nguyễn Tố thành con dâu của bà là tốt, bởi từ góc độ của bà mà nói, vẫn nên đề phòng cẩn thận người ngoài.
Mao Đậu nhướng mày: “Cô ta, là ai ạ?”
Mẹ Quý: “Thím của con.”
Mao Đậu lắc đầu: “Thím không hỏi con.”
“Ý của bà nội là, nếu cô ta có hỏi thì con hãy trả lời như vậy.”
Kỳ thực, mẹ Quý không quá lo lắng về việc cháu trai mình mau mồm mau miệng. Một mặt là vì cháu trai còn nhỏ nên chưa biết gì, bà cũng không để cho cậu biết. Còn một mặt khác, cháu trai bà tuy nhỏ tuổi nhưng rất thông minh, không dễ dàng bị người khác mua chuộc. Nguyễn Tố muốn nghe ngóng tin tức từ cậu bé, hoàn toàn là vô dụng.
Có điều, cái gì cần nhắc nhở thì vẫn phải nhắc nhở.
Mao Đậu cong môi, mấy ngày trước cậu bé xem một bộ phim truyền hình với bà nội. Trong phim, hai người phụ nữ cực kỳ phiền phức, ngày ngày cãi cọ. Dì trẻ nói làm con dâu không dễ, bởi mẹ chồng vô cùng quá đáng. Còn bà lão lại đáp, bây giờ thói đời đổi thay, con dâu lại dám lên mặt ăn hiếp mẹ chồng!
Hôm qua cậu bé mới biết, bà nội là mẹ chồng của thím, và thím là con dâu của bà nội.
Cho nên nghe được những lời này, cậu lập tức liên tưởng đến bộ phim truyền hình kia. Vì thế, khuôn mặt nhỏ trở nên nghiêm nghị, thập phần chính nghĩa lên tiếng: “Bà nội, từ nay về sau con sẽ giữ thái độ trung lập trong gia đình này. Hai người cãi nhau, là ai con đều không giúp! Con không giúp thím ức hiếp bà, cũng không giúp bà bắt nạt thím!”
Là nam tử hán trong gia đình, cậu cảm thấy cần thể hiện rõ lập trường của mình.
Mẹ Quý nghe vậy sửng sốt một hồi, khoé miệng giật giật, tay run run chỉ ra ngoài: “Biến!”