Vừa mua nhẫn xong, Nguyễn Tố liền có chút hối hận.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Có thể nói, mẹ nuôi là người ảnh hưởng trực tiếp đến tính trọng hình thức của Nguyễn Tố. Khoảng thời gian cô sống một mình trong căn phòng nhỏ, thường xuyên ra ngoài mua vài bó hoa về cắm ở nhà, điều này khiến tâm tình trở nên tốt hơn. Cô luôn biết cách biến chuyển và sắp xếp cuộc sống một cách khéo léo. Khiến cho một ngày trôi qua, đều mang một hương vị riêng. Thói quen này, vẫn được tiếp tục ở nhà họ Quý.

Khi cô cầm một bó hoa ngàn sao trở về, vừa ngâm nga ca hát vừa cắm hoa vào trong bình, mẹ Quý từ bên ngoài bước vào, trông thấy cảnh tượng này, ánh mắt hiếm khi nán lại lâu hơn đôi chút.

Mặc dù chỉ mới hai ngày, nhưng đúng là Nguyễn Tố đã khiến cho gia đình này có nhiều sức sống hơn.

Mỗi lần ra ngoài đi chợ đều mua thêm một vài thứ gì đó về, ví dụ như chậu xương rồng nhỏ trong ban công phòng ngủ chính.

Sau bữa tối, Nguyễn Tố giống như làm ảo thuật, đột nhiên lấy ra một bức tranh ghép hình đưa cho Mao Đậu.

Mao Đậu ngạc nhiên hỏi: “Là tặng con sao?”

Nguyễn Tố cười lắc đầu, “Không phải.”

Mao Đậu thất vọng à một tiếng, “Ra là không phải cho con…”

Nguyễn Tố lại nói: “Thím rất thích bức tranh này, muốn ghép lại để treo trong phòng ngủ. Nhưng cái này khó quá, thím không xếp được. Mao Đậu, con giúp thím được không?”

Mao Đậu xốc lại tinh thần, “Cái này thì khó gì chứ.”

Nói xong, cậu vỗ vỗ ngực, “Yên tâm, cứ để con.”

“Con giúp thím ghép xong, thím sẽ tặng con một món quà khác, được không nào?”

Mao Đậu nhìn về phía cô: “Quà? Quà gì ạ?”

“Con chọn một thứ mình thích làm quà.”

Nguyễn Tố biết, Mao Đậu là đứa bé rất hiểu chuyện, trước giờ đều không chủ động đòi hỏi thứ gì. Nhưng càng như thế, cô càng đau lòng. Vì thế, cô muốn làm cho cuộc sống của cậu vui vẻ hơn những đứa trẻ khác, dù chỉ một chút. Có điều, hai người hiện tại không quá thân thiết. Nếu hay mua đồ chơi cho Mao Đậu, không chỉ khiến cậu bé không quen, mà có thể vi phạm nguyên tắc giáo dục cháu của mẹ Quý, cho nên cô đã nghĩ ra cách này.

Cô chỉ là thím của Mao Đậu, không phải mối quan hệ quá gần gũi. Trọng trách giáo dục Mao Đậu thuộc về mẹ Quý, cô cũng không tự tin rằng mình có khả năng dạy tốt một đứa trẻ. Cô biết rõ mình ở vị trí nào, nhiều nhất chỉ có thể là một người thím quan tâm đến đời sống Mao Đậu mà thôi.

Nói xong, cô đặc biệt nhìn qua mẹ Quý, thấy bà không có bất kỳ biểu hiện gì khác, dường như không phản đối. Điều này, khiến cô thở phào nhẹ nhõm.

Mao Đậu không dám tin: “Thật sao? Con có thể chọn quà?”

Nguyễn Tố cười: “Đương nhiên rồi.”

Mao Đậu rõ ràng vô cùng hưng phấn, nóng lòng đi ghép tranh.

Đúng lúc Nguyễn Tố muốn dọn dẹp bát đũa thì bị mẹ Quý ngăn lại, “Việc nhà cứ phân công ra làm thì tốt hơn. Nếu con chủ động nấu cơm rồi, ta không cản nữa. Việc dọn dẹp này không cần con lo, để ta được rồi.”

Thực ra đối với Nguyễn Tố, bốn chữ mẹ chồng độc ác chẳng có tí liên quan nào đến mẹ Quý. Cô đã gặp qua hình tượng mẹ chồng độc ác thật sự, nhưng không giống mẹ chồng cô.

Mặc dù mẹ Quý đối xử với cô không quá nhiệt tình, nhưng tiếp xúc mấy ngày trời, cũng không có ý muốn giày vò cô.

Ngược lại, bà là một người rất chú trọng đến thái độ đúng mực.

Trước kia mẹ Quý đã nói qua, tất cả chi phí sinh hoạt trong nhà đều là cô đứng ra phụ trách. Cần cô chi trả, cô một phân đều không bớt. Không cần cô trả, không cần cô thêm dù chỉ một chút.

Có thể thấy, không phải toàn bộ tin đồn đều là thật.

Lúc Nguyễn Tố chưa tới Quý gia, cũng từng nghe người ta nói mẹ Quý khó hoà hợp cỡ nào. Đặc biệt theo lời mẹ Nguyễn và Nguyễn Mạn, bà chính là một người cực kỳ chua ngoa cay nghiệt. Thực tế thì sao? Cô thà ở cạnh người như mẹ Quý còn hơn là mẹ ruột của mình.

Mặc dù thời gian tiếp xúc chưa lâu, nhưng Nguyễn Tố cũng biết, tính cách như mẹ Quý thuộc kiểu đã nói là làm. Cô cũng không ngại ngùng nữa, hào phóng nhường lại vị trí trong bếp.

Không cần thu dọn bát đũa, Nguyễn Tố liền về phòng chăm sóc Quý Minh Sùng.

Trước khi cả nhà ăn cơm, đã đút một ít thức ăn dạng lỏng cho anh qua ống thông dạ dày. Chăm sóc người thực vật không phải việc dễ dàng, nếu không thuê hộ công, trong nhà phải có người đứng ra chăm nom cả ngày.

Căn phòng này đã được mẹ Quý cải tạo thành một phòng bệnh, có trang bị đầy đủ máy đo nồng độ oxy trong máu, cả nhiều thiết bị y tế khác, bất cứ lúc nào đều có thể theo dõi các dấu hiện sinh tồn của Quý Minh Sùng.

Cô ngồi một bên, cầm chiếc khăn ấm lau tay cho Quý Minh Sùng. Thấy móng tay anh hơi dài, lại lấy chiếc bấm móng tay trên bàn đầu giường, tỉ mỉ giúp anh cắt móng. Bàn tay anh rất đẹp, ngón tay thon dài, xương tay rõ ràng. Đang mải mê ngắm nhìn, cô bỗng nhớ đến cặp nhẫn mua ban chiều. Ngẫm nghĩ một hồi, vẫn là cầm chiếc nhẫn kiểu nam kia, thận trọng đeo vào cho anh.

Kích cỡ có hơi to, nhưng thích hợp với anh. Nằm trên giường một thời gian dài, cơ thể dễ phù hơn, đeo vào cảm giác rất vừa vặn.

Cô và anh cùng nhau đeo nhẫn đôi, hình như thật sự có chút tình ý vợ chồng rồi.

Thời gian nghỉ phép trôi qua rất nhanh, Nguyễn Tố đã quen với môi trường xung quanh, biết được siêu thị và cửa hàng nào bán nhiều thực phẩm tươi ngon hơn. Mẹ Quý hiếm khi chủ động bắt chuyện, về phần Mao Đậu, quan hệ giữa hai người càng ngày càng thân thiết. Còn cô, sống trong căn hộ ba phòng có chút tồi tàn này cũng rất thoải mái.

Nguyễn Tố làm việc tại một chuỗi các trung tâm khám sức khoẻ, giờ làm việc rất phù hợp với cô. Cô phụ trách trung tâm lấy máu, mỗi tuần được nghỉ một ngày vào Chủ nhật. Ngoài ra, các trung tâm khám sức khoẻ cũng có yêu cầu về thời gian, cơ bản dừng lấy máu vào lúc 10 giờ. Mỗi ngày chưa đến 5 giờ chiều là có thể tan làm, có điều, thời gian đi làm sớm hơn so với người khác.

Về mặt thời gian, cô và mẹ Quý đã đồng lòng thu xếp ổn thoả.

Lúc cô đi làm, mẹ Quý sẽ chăm sóc Quý Minh Sùng. Tan làm rồi, sẽ thay phiên cho cô.

Đối với Nguyễn Tố, cuộc sống hiện tại tuy có chút mệt mỏi, nhưng trong lòng cảm thấy thoả mãn và sung sức chưa từng có.

Mao Đậu vẫn đang học mẫu giáo, ngày ngày đều có xe trường đưa đón, trước mắt không cần quá nhiều thời gian chăm sóc cậu bé. Nhưng đợi đến tháng 9 tới đây khi lên Tiểu học, cuộc sống của bọn họ có lẽ sẽ bận rộn hơn.

Hôm nay là Chủ nhật, Nguyễn Tố không phải đi làm, dậy sớm ra siêu thị mua chút xương heo về nấu canh.

Mẹ Quý và bà Vương nhà hàng xóm đã lên mái nhà phơi chăn với nhau, hai người trạc tuổi, tính cách giống nhau, rất dễ nói chuyện.

Bà Vương cảm khái nói: “Con dâu của bà đúng là không có gì để nói, thật sự là một cô gái tốt.”

Hai nhà tương đối thân thiết, sự thay đổi của nhà họ Quý, bà Vương đã nhìn ra từ lâu.

Mẹ Quý chỉ cười, không tiếp lời. Bây giờ đúng là Nguyễn Tố khá tốt, nhưng bên trong rốt cuộc là người thế nào, không phải một hai tháng là có thể thấu hiểu.

Bà Vương vẫn còn đang khen ngợi Nguyễn Tố tài giỏi và đảm đang, nhưng khi chuẩn bị xuống lầu, đề tài câu chuyện đột nhiên biến chuyển, bà trầm giọng nói: “Người chị em à, tôi không coi bà là người ngoài, nên mới nói mấy lời đáng ghét như thế, bà đừng để tâm. Con gái vốn không dễ dàng, Nguyễn Tố vẫn là một đứa trẻ đẹp như hoa.”

Mẹ Quý cười, “Lòng tôi biết rõ.”

Bà Vương thở phào nhẹ nhõm, “Tôi là sợ bà nghĩ lệch đi. Chúng ta đều là phụ nữ, tự nhiên sẽ đau lòng cho cô gái này. Tôi không thích dạng mẹ chồng thường đay nghiến con dâu, đương nhiên, những cô con dâu không tôn trọng mẹ chồng cũng chẳng tốt đẹp. Nhưng bà và Nguyễn Tố, dù sao cũng không phải là mẹ chồng nàng dâu thật sự đi?”

Nguyễn Tố và mẹ Quý đương nhiên chưa xem như là mẹ chồng nàng dâu.

Mặc dù Nguyễn Tố và Quý Minh Sùng kết hôn là chuyện công khai, nhưng ai mà không biết, Quý Minh Sùng là người thực vật, còn Nguyễn Tố trước giờ chưa từng gặp qua anh. Quý Minh Sùng tỉnh lại thì không sao. Nhưng nếu như không tỉnh, để một cô gái như hoa như ngọc sống cả đời trong ngôi nhà đó, thật không hợp lý.

Vì thế, mọi người đều biết Nguyễn Tố là “vợ” của Quý Minh Sùng, nhưng cũng chẳng mấy ai xem chuyện này là thật.

Mẹ Quý nhẹ gật đầu, bà đã sống đến tuổi này rồi, biết rõ dưa hái xanh không ngọt.

Nếu Nguyễn Tố là người tốt, cho dù sẵn sàng chăm sóc con trai bà cả đời, bà cũng sẽ không đồng ý, vì đây là hại cô. Còn nếu Nguyễn Tố có tâm cơ khác, bà có buộc cô phải ở lại nhà họ Quý cả đời, cũng chỉ là gây thù kết oán, tự chuốc phiền phức cho gia đình mình.

Cái gọi là lòng ích kỷ hi vọng có người mãi mãi ở bên con trai mình, suy cho cùng là hão huyền mà thôi.

Bà đã hồ đồ một lần, chắc chắn không có lần hai.

_

Nguyễn Tố ra ngoài đi siêu thị, còn chưa về trước cổng tiểu khu, đã thấy anh cả của mình, Nguyễn Thụ Dương.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lúc gia đình đón cô trở về, cô đã trưởng thành rồi, cũng quen với cuộc sống không ba không mẹ. Cho nên dù không thân thiết với ba Nguyễn và mẹ Nguyễn, thì người anh cả này, cô vẫn có mấy phần tình cảm.

Tương tự, Nguyễn Thụ Dương đối xử với Nguyễn Tố quả rất chân thành. Anh luôn muốn bù đắp cho người em gái của mình. Một thời gian trước anh liên tục đi công tác, vừa trở về còn chưa kịp nghỉ ngơi, đã đến thăm Nguyễn Tố.

Nguyễn Tố lấy làm vui mừng, muốn mời anh lên nhà ngồi.

Nguyễn Thụ Dương xua tay, có chút ngại ngùng nói: “Trước kia cũng không giúp được gì cho Quý gia, vẫn là thôi đi. Anh nói với em vài câu rồi đi luôn.”

Nói xong, anh lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ rồi đưa cho Nguyễn Tố, “Mật mã là sinh nhật em, bên trong cũng không có bao tiền. Tình hình trong nhà không được như trước nữa, công ty cũng thế, tiền mặt anh có trong tay không nhiều. Em cầm lấy dùng trước, không đủ có thể gọi cho anh.”

Nguyễn Tố vội từ chối, “Không cần không cần, em có tiền, hơn nữa đi làm có lương!”

“Cũng không hoàn toàn là cho em dùng. Hiện giờ Quý gia thế này, làm gì cũng cần dùng đến tiền. Quý phu nhân đã có tuổi, không thể ra ngoài làm việc. Mọi người trong nhà đương nhiên đều cần ăn no đủ qua bữa, về sau sẽ có càng nhiều lúc cần dùng đến tiền hơn.”

Nguyễn Thụ Dương tiếp tục, “Thật ra, nhà chúng ta có được ngày hôm nay đều là dựa vào sự giúp đỡ hết mình của chú Quý. Nếu không có chú ấy, Nguyễn gia tuyệt đối không đi nổi đến bước này. Thật tiếc cho tình hình khi đó của Quý gia, trừ phi Minh Sùng tỉnh lại, bằng không, ai cũng không ra tay cứu vãn nổi. Tố Tố, vốn dĩ em không cần đi vào vũng nước đục này. Mỗi một người trong Nguyễn gia đều nợ Quý gia ân tình, nhưng em không có…”

Nếu như nói trước kia Nguyễn Thụ Dương vẫn còn tình cảm anh em với Nguyễn Mạn, thì khi cô ta nhất quyết thoái thác mối hôn sự này cho Nguyễn Tố, thứ tình cảm đó gần như trở về con số không.

Theo quan điểm của anh, ban đầu là Nguyễn Mạn một mực đòi cưới Quý Minh Sùng. Sau khi đính hôn, Nguyễn gia quả thật đã thu hoạch được không ít lợi ích. Nhưng lúc Quý Minh Sùng trở thành người thực vật, đế chế Quý gia suy sụp, Nguyễn Mạn lại không muốn gả đi nữa. Cô ta vốn có thể đấu tranh nội tâm đôi chút, nhưng cô ta không làm. Một mực đẩy hôn sự này qua Nguyễn Tố.

Ngay từ đầu, anh đã không đồng ý. Nói với ba Nguyễn rằng, một là Nguyễn Mạn gả, hai là không gả nữa, Nguyễn gia dùng cách khác đền bù cho họ Quý, ví dụ như hỗ trợ kinh tế, thậm chí là giúp giang sơn Quý gia vững vàng trở lại. Nhưng ba Nguyễn cự tuyệt hoàn toàn. Đối với ông ta mà nói, gả con gái qua đó là có thể khiến tình hình nguôi ngoai, cần gì dùng cách khác.

Cuối cùng, là Nguyễn Tố chủ động nói cô nguyện ý, cuộc tranh cãi đó mới kết thúc.

Nguyễn Thụ Dương nản chí ngã lòng, số lần về nhà càng ít hơn, bắt đầu có ý định kinh doanh riêng.

Nguyễn Tố cười: “Làm sao anh biết em chưa từng nhận ơn nhà họ Quý.”

Cô rất muốn nói với anh về chuyện năm đó gặp phải, nhưng đành bất lực. Anh cả là người rất cảm tính, nếu biết chuyện rồi, tâm tình không những khá lên, ngược lại còn khó chịu hơn.

Vì thế, đành bỏ qua.

“Haiz.” Nguyễn Thụ Dương không xem lời nói đó là thật, tiếp tục khuyên, “Em cầm lấy chiếc thẻ này, thật sự không đáng bao tiền, chỉ là chút thành ý của anh mà thôi. Đợi sau này kiếm nhiều hơn sẽ lại đưa em, em đừng để bản thân mình chịu thiệt.”

Nguyễn Tố thấy anh cả cố chấp như thế, đành nhận lấy, chớp mắt nói: “Vậy thì em nhận nhé. Sau này có tiền, sẽ trả lại anh. Còn nếu không có…”

Cô khựng lại, hiếm khi nói đùa: “Thì phiền anh chờ đến kiếp sau vậy.”

Nguyễn Thụ Dương buồn cười, vươn tay xoa đầu cô, “Ở đây thế nào, sống có tốt không?”

Nguyễn Tố hỏi ngược anh, “Anh cả, anh cảm thấy em có thể khiến cuộc sống của Quý gia tốt lên không?”

“Tất nhiên có thể, anh chưa từng hoài nghi điều đó.”

Nguyễn Thụ Dương nhìn vào tiểu khu, nhớ đến mình từng ngưỡng mộ Quý Minh Sùng cỡ nào, rầu rĩ nói: “Nếu Minh Sùng tỉnh lại thì tốt biết bao, em và cậu ấy chắc chắn rất hợp nhau, cũng có thể chung sống hạnh phúc.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play