Nguyễn Tố hiểu rất rõ con người của Nguyễn Mạn. Cô tuyệt đối không tin Nguyễn Mạn đối xử tốt với mình đến thế. Chỉ sợ trên thế giới này, người không hi vọng Quý Minh Sùng tỉnh lại nhất, chính là Nguyễn Mạn. Sở dĩ ngang nhiên nhắc đến chuyện này trong bữa ăn, là vì muốn khoe khoang bối cảnh của Lâm Hướng Đông, đồng thời chọc giận cô, mẹ Quý và Mao Đậu mà thôi.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thật kỳ lạ, Nguyễn Mạn sử dụng thủ đoạn này cũng không phải lần một lần hai, rõ ràng trước kia cô ta sẽ ngoảnh mặt làm ngơ, bây giờ ngược lại, dám đứng ra khiêu khích.

Ngay khi mọi người cho rằng Nguyễn Tố sẽ không nói gì, thì thấy cô vừa bóc tôm cho Mao Đậu vừa nhàn nhạt lên tiếng: “Chuyện của Quý gia, không cần cô bận tâm. Làm người, chỉ cần sống tốt cuộc đời của mình thôi là được, không cần thiết ngày đêm theo dõi nhà người ta. Vô nghĩa lắm đấy, có biết không?”

Những lời của Mao Đậu và mẹ Quý nói ban nãy đã khiến Nguyễn Mạn gần như nổ tung, nhưng không ngờ, một Nguyễn Tố có dáng vẻ hiền lành dễ bắt nạt của thường ngày, cũng thay đổi thái độ.

Sắc mặt cô ta trở nên khó coi hơn, đột nhiên đặt đôi đũa trong tay xuống bàn, nói: “Chị không phải là quan tâm đến em hay sao? Nếu em không phải em gái của chị, thì chị đâu có ăn no rửng mỡ mà lo lắng chuyện này? Cuộc sống em tốt, chị lấy làm mừng. Còn nếu không tốt, ba mẹ và anh cả cũng sẽ buồn vì em!”

Nguyễn Tố ghét nhất bộ dạng này của Nguyễn Mạn. Thà rằng là cô ta cứ bộc lộ vài phần tính cách thật của mình, thể hiện ganh ghét ra mặt. Còn hơn ngày ngày lôi chiêu bài vì muốn tốt cho cô, làm những chuyện khiến người ta khó chịu. Bản thân cô ta đem người khác trở thành kẻ ngốc, rồi tự mình đắc ý trong chiến cuộc.

Loại lời này, Nguyễn Mạn đã nói nhiều hơn một lần. Hiện tại và cả về sau, Nguyễn Tố đều không muốn nghe thấy. Vì thế, phải khiến Nguyễn Mạn không còn cách lấy chuyện này ra làm cái cớ nữa.

Nguyễn Tố khẽ cười: “Tôi là em gái cô từ khi nào? Thật ngại quá, tôi chỉ nhận người thân có cùng huyết thống. Đối với ba mẹ, cô là con gái của bọn họ. Nhưng đối với tôi, cô không phải người thân hay chị gái của tôi. Cho nên, phiền cô biết lượng sức mình.”

Nói xong, Nguyễn Tố nhìn qua khuôn mặt tái nhợt của mẹ Nguyễn, “Nếu chuyện này không cách nào đạt được sự đồng thuận của mọi người, vậy từ nay về sau con sẽ không trở về nhà để rước hoạ cho mình nữa. Mẹ, con không phản đối việc mẹ và ba coi cô ta như con gái, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta có quyền làm chị gái con. Bây giờ con cũng lớn rồi, không thích nghe mấy lời dạy đời từ người không chút liên quan. Như thế đã được chưa?”

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Tố thẳng thừng vạch rõ ranh giới giữa cô và Nguyễn Mạn.

Cô bày tỏ lập trường của mình, không nhận Nguyễn Mạn là người nhà.

Đã không phải người nhà, thì đừng ở trước mặt cô bày ra cái vẻ là chị gái.

Nguyễn Tố của hiện tại, khiến cho họ hàng, cả mẹ Quý và Mao Đậu đều vô cùng kinh ngạc. Bởi cô trước giờ nổi tiếng ôn hoà, không tranh đua với đời, trên môi luôn nở nụ cười, vừa điềm đạm lại nhã nhặn. Người mang tính khí nhẹ nhàng và thật thà đó, đột nhiên lộ ra một mặt trái, ai mà không bàng hoàng cho nổi?

Có điều, ở trên thế gian, cho dù là người lương thiện hay dĩ hoà vi quý đến đâu, cũng có người mình muốn bảo vệ, cũng sẽ đến lúc lật ngược tình thế.

Đối với Nguyễn Tố, người đã từng cứu mạng và cho cô một tương lai - ba Quý, chính là ân nhân mà cô muốn báo đáp. Hiện giờ ba Quý không còn, vợ và người nhà của ông, nghiễm nhiên trở thành những người cô muốn bảo vệ.

Nghe xong mấy lời này, Mẹ Nguyễn có hơi không thoải mái. Bà ta nhìn sắc mặt đã khó coi đến đỉnh điểm của Nguyễn Mạn, vội vàng thuyết phục Nguyễn Tố: “Tố Tố, nói cái gì thế, chúng ta đều là người một nhà, không phân biệt huyết thống. Mặc dù con đã gả đi, nhưng đây vẫn là nhà của con. Con nói không trở về, vậy là muốn từ mặt những người thân sinh này sao? Lúc cần giúp đỡ, con sẽ thế nào?”

Ngữ khí bà ta chậm lại, thậm chí còn mang theo vài phần thỉnh cầu khó nhìn ra, “Con xem, đang yên đang lành sao lại trở nên thế này? Mạn Mạn cũng là quan tâm đến con, nên mới nói nhờ Hướng Đông tìm bác sĩ xem sao. Dù gì, Hướng Đông càng quen biết nhiều người, càng có nhiều phương pháp…”

Thực tế, lời của mẹ Nguyễn là đang nhắc nhở Nguyễn Tố, đừng nên vì những chuyện không cần thiết mà xung đột với Nguyễn Mạn.

Vị hôn phu của Nguyễn Mạn là Lâm Hướng Đông, nếu một ngày nào đó Lâm Hướng Đông trở thành tổng giám đốc của Lâm thị, thì cả gia đình này sẽ đều dựa vào cậu ta. Cho nên, có làm loạn cỡ nào cũng không nên để mọi chuyện căng thẳng. Lẽ nào, sau này không có lúc nhờ vả Lâm Hướng Đông sao?

Cúi đầu đúng cách, kiên nhẫn đúng lúc, mới khiến bản thân sống càng tốt hơn. Đạo lý này, con gái thế nào lại không hiểu? Người là mẹ ruột như bà, chẳng lẽ có thể hại cô?

Trầm mặc qua hồi lâu, mẹ Nguyễn cho rằng Nguyễn Tố sẽ xin lỗi, nào ngờ nghe thấy cô từ tốn đáp: “Con không phải người rộng lượng, không làm nổi chuyện như thế. Cũng không có cách nào, tiếp nhận sự quan tâm này.”

Mẹ Nguyễn sững sờ.

Nguyễn Tố cảm thấy không dùng tiếp bữa ăn này được nữa, thấy tôm trong bát Mao Đậu vẫn còn nguyên, cô lấy khăn lau tay rồi nói với mẹ Quý: “Mẹ, chúng ta về nhà thôi. Nhờ hàng xóm lâu quá cũng ngại.”

Mẹ Quý gật đầu: “Đúng thế, nên về rồi.”

Mao Đậu cũng không lưu luyến gì, đứng dậy với bà nội và Nguyễn Tố.

Đám họ hàng nhà Nguyễn gia đều ngây như phỗng, hoàn toàn không nghĩ bữa cơm sẽ biến thành dạng này.

Mặc dù bọn họ có tâm tư xem kịch, nhưng không phải là loại kịch như thế.

Vẫn là mẹ Nguyễn phản ứng đầu tiên, biết có giữ người chỉ khiến cục diện thêm căng thẳng, nên sai quản gia thu xếp xe đưa họ về.

Ra đến cửa, mẹ Nguyễn không quên nhận lỗi với mẹ Quý: “Bà thông gia, thật xin lỗi, hôm nay không để bà ăn được một bữa cơm tử tế.”

Mẹ Quý không quan tâm, giữ im lặng.

Bà căn bản không hứng thú với Nguyễn gia, cũng không quý mến gì cho hay. Nếu không phải Nguyễn Mạn đề cập đến con trai của bà, thì đến cả mở miệng bà cũng lười.

Mẹ Quý và Mao Đậu lên xe trước, lúc Nguyễn Tố chuẩn bị vào, Nguyễn Mạn từ trong phòng chạy ra, nói mẹ Nguyễn vào nhà trước, cô ta có mấy câu với Nguyễn Tố.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nguyễn Tố đóng cửa xe, yên lặng đợi Nguyễn Mạn bước đến.

Thấy bộ dạng bình tĩnh của Nguyễn Tố, Nguyễn Mạn tức giận hơn, lạnh lùng nói: “Cô thật sự cho rằng đắc tội tôi sẽ có kết cục tốt?”

Rõ ràng hôm nay muốn làm Nguyễn Tố mất mặt, thế nào lại đổi thành cô ta?

Nguyễn Tố lắc đầu, dưới ánh mặt trời, đồng tử của cô ánh lên màu hổ phách, đôi mắt vừa trong sáng vừa sắc sảo, ngữ khí và biểu cảm đều thập phần điềm đạm. Người không biết, còn nghĩ cô đang nói chuyện phiếm với Nguyễn Mạn.

“Cô sai rồi. Chân trần không sợ đi giày. Huống hồ, tôi vốn không phải người dễ bắt nạt. Truớc đây tôi không quan tâm đến mấy lời cô lảm nhảm, một là vì không cần thiết, hai là chẳng ảnh hưởng gì đến tôi. Nếu như cô dám gây ra chuyện gì, tôi liền lập tức truyền tin ra ngoài. Đến lúc đó, tất cả mọi người sẽ biết cô là loại lấy oán báo ơn.”

“Cô biết không? Điểm khác biệt giữa tôi và cô chính là nằm ở đây. Trong lòng mọi người, tôi có thể không lương thiện, nhưng cô chắc chắn phải thế. Bởi vì cô cướp đi cuộc sống của tôi suốt bao năm. Ba mẹ tôi không có quan hệ huyết thống với cô, bọn họ dốc toàn bộ sức lực nuôi nấng cô, thay đổi cuộc sống của cô theo một cách không thể ngờ tới. Nguyễn gia chính là ân nhân của cô, mà điều cô không thể phủ nhận được là, tôi cũng là người của Nguyễn gia.”

“Còn nữa, có một vài chuyện mà mọi người không rõ. Cô vì cái gọi là tình yêu, đẩy hôn sự này đến chỗ tôi. Rồi lại bày ra bộ dạng mắc nợ tôi, có lỗi với tôi, tôi làm gì cô đều có thể nhẫn nhịn. Thế nào, những lời tôi nói, nghe có quen không?”

“Hôm nay, cô có thể khóc lóc mách với Lâm Hướng Đông là tôi bắt nạt cô. Có lẽ, anh ta sẽ vì cô mà chỉnh tôi, làm ra mấy chuyện khiến tôi đẹp mặt. Nhưng mà, cô có thể chắc chắn sẽ chặn được miệng người khác không? Làm sao để khẳng định được rằng, sau này cậu ta nhớ đến những việc này, sẽ không giống như người khác, cảm thấy loại như cô lòng dạ đúng là có chút độc địa?”

Lần đầu tiên Nguyễn Tố nói nhiều với cô ta đến vậy.

Cô luôn biết, người như Nguyễn Mạn vốn không thông minh, chỉ là biết dùng vài thủ đoạn nhỏ. Cho nên cô phải nhắc nhở cô ta, đừng làm ra những chuyện ngu ngốc. Đương nhiên, không phải vì lợi ích của Nguyễn gia. Mà là cuộc sống của Quý gia cần yên ổn, không nên để loại người này quấy rầy.

Nghe xong những lời này, Nguyễn Mạn cảm thấy bàn chân mình lạnh toát.

Giống như rơi xuống vực sâu không đáy.

Đúng, Nguyễn Tố nói không sai. Bởi vì sau lưng Nguyễn Tố còn Nguyễn gia, nên Lâm Hướng Đông sẽ không làm những chuyện quá đáng. Hơn nữa, cô ta cũng không chắc Lâm Hướng Đông liệu sẽ tàn nhẫn thật với Nguyễn Tố hay không. Theo hiểu biết của cô ta, Lâm Hướng Đông không phải là người hay khi dễ phụ nữ, nhất là đối phương còn là em gái trên danh nghĩa của cô ta.

Bỏ qua mấy lời nói trên xe hôm nay, cho dù anh ta thật sự động tay động chân, thật sự khiến Nguyễn Tố phải trả giá, thì chuyện này truyền ra ngoài sẽ chẳng tốt gì đến danh tiếng của cả hai bọn họ.

Tất cả mọi người đều biết, là cô ta thoái thác hôn sự.

Tất cả mọi người đều biết, là Nguyễn gia nuôi nấng cô ta ăn sung mặc sướng suốt bao năm.

Cho nên từ nay về sau, cô ta nhất định phải trói chặt một chỗ với nhà họ Nguyễn.

Nếu danh tiếng cô ta không tốt, thậm chí truyền đến tai chủ tịch Lâm, vậy làm sao ông có thể để người thừa kế của mình cưới cô ta về? Thứ mà giới hào môn để tâm nhất chính là thể diện. Chuyện của Nguyễn gia, chỉ có thể giải quyết nội bộ, không được để lộ ra bên ngoài. Một khi Lâm Hướng Đông vì cô ta mà làm ra chuyện gì, toàn bộ sẽ vỡ lở.

Quả nhiên, chân trần không sợ đi giày.

(*) Chân trần không sợ đi giày: là câu tục ngữ dân gian. Chân trần chỉ những người không có gì, đi giày là người có tiền bạc và địa vị. Ám chỉ bởi vì trắng tay nên không lo lắng được mất, chuyện gì cũng dám làm.

Cả người Nguyễn Mạn run lên, cười lạnh một tiếng, xưa nay cô ta thật sự đánh giá thấp Nguyễn Tố rồi!

Nguyễn Tố liếc nhìn, sau khi xác nhận cô ta sẽ không gây ra phiền phức gì thì mới ngồi lên xe, bỏ lại Nguyễn Mạn chết lặng tại chỗ.

Thực chất, Nguyễn Mạn đúng là coi người khác như kẻ ngốc, ngốc đến mức đều không nhìn rõ hiện trạng.

Yêu cầu của mọi người đối với Nguyễn Tố không quá cao, bao gồm cả ba Nguyễn mẹ Nguyễn. Bọn họ biết mình nợ con gái, dù Nguyễn Tố có nói những lời quá đáng đến đâu, đều sẽ bao dung lượng thứ.

Nhưng Nguyễn Mạn thì khác, là cô ta chiếm lấy vị trí thiên kim tiểu thư, là cô ta chủ động thoái hôn. Chỉ cần cô ta đánh trả Nguyễn Tố, thì dù đặt trong mắt ai, cô ta đều là kẻ không biết tốt xấu.

Xét cho cùng, là Nguyễn Tố chiếm được ưu thế về mặt đạo đức.

Trước kia cô chưa từng dùng điểm này, là cô không muốn, cũng lười dùng. Nhưng nếu như Nguyễn Mạn còn dám khiêu khích hết lần này đến lần khác, cô sẽ không nhẫn nhịn nữa.

_

Trên xe, mẹ Quý vẫn đang dạy dỗ Mao Đậu về chuyện trong bữa cơm hôm nay.

Mao Đậu cũng ý thức được hành vi của mình không được phải phép cho lắm, nhưng không chịu được mà nói: “Con không hối hận đâu. Họ Mạn kia quá đáng ghét, người thân của thím cũng thế, đều chả giúp được gì cho thím cả.”

Càng nghĩ càng thấy thím của mình thật đáng thương.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ánh mắt mẹ Quý chuyển qua Nguyễn Tố chừng vài giây, rồi thu về.

Bà nói tiếp: “Có một câu nói, hiện giờ con nghe không hiểu,nhưng về sau sẽ rõ. Thiên hạ dập dìu vì lợi lui, thiên hạ rộn ràng bởi lợi tới. Cô ta của ngày hôm nay có lợi cho người khác, nên đám người đó mới hướng về phía cô ta. Ngày mai cô ta không còn giá trị lợi dụng nữa, bọn họ sẽ tránh xa như chưa từng có chuyện gì. Nhưng những chuyện mà cô ta làm, những lời mà cô ta nói, đều giống như cái đinh, rút ra không chỉ lưu lại sẹo cho bản thân, mà có khả năng sẽ bị người ta cắn trả.”

Cách dạy trẻ nhỏ của mẹ Quý chính là như thế, bà sẽ không chỉ dạy những điều đơn giản chỉ vì cậu còn bé. Từ đầu đến cuối bà luôn tin rằng, những lời như thế mới dễ khắc sâu trong con trẻ. Đợi đến một ngày trải qua được bài học này, cậu bé sẽ nhớ đến.

“Tuy nhiên, bà nội mong rằng con đừng cư xử giống cả hai loại người trên. Hãy cân bằng tâm hồn con, đừng để bị lợi ích chi phối. Đâu là đúng, đâu là sai, con phải tự mình nhìn ra. Đương nhiên, cũng đừng thành loại người mà người ta phục con chỉ chỉ bởi vì trên người con có thứ họ cần. Ngoại trừ lợi ích ra, con phải có một cái gì đó khiến người ta hoàn toàn tâm phục mới được.”

Nguyễn Tố nghe tới đây, cũng nhẹ nhàng mỉm cười.

Hiện tại cô thực sự rất tò mò, muốn biết Quý Minh Sùng là người như thế nào.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play