Toàn bộ những người có mặt trong phòng khách Nguyễn gia, người thì kinh ngạc, người nhất thời sợ hãi, chỉ có Nguyễn Mạn là chết lặng tại chỗ. Cô ta không tin vào điều mình vừa nghe thấy, còn chưa kịp đứng dậy, giây tiếp theo đã thấy quản gia dẫn Nguyễn Tố bước vào.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nguyễn Mạn vốn cho rằng sẽ gặp lại một Nguyễn Tố trong bộ dạng hốc hác, bởi dù sao ở đời trước, sau khi cô ta gả vào Quý gia đã mất ăn mất ngủ suốt hai ngày trời. May là mẹ Quý còn chút nhân tính, không ép buộc cô ta chung phòng với Quý Minh Sùng. Căn hộ cũ chỉ vỏn vẹn ba phòng ngủ. Mẹ Quý thấy cô ta không tình nguyện sống trong cái gọi là phòng tân hôn thì để trống kho chứa đồ, kêu cô ta tự dọn dẹp làm phòng ngủ. Căn phòng đó căn bản không có ánh sáng mặt trời, chỉ có một chiếc bàn và giường gấp. Thật không dám tin, cô ta đã thật sự sống trong đó hai ngày trời.

Trong Quý gia, không có bảo mẫu hay giúp việc. Ban đầu mẹ Quý còn nấu cơm cho ba người ăn, sau khi cô ta tỏ vẻ không thích, mẹ Quý liền trực tiếp mặc kệ.

Về phần Quý Minh Sùng, cô ta rất ít khi qua thăm anh, chỉ nhốt mình trong phòng.

Còn nhớ hôm trở về nhà, mặt mũi cô ta tiều tuỵ đến mức mẹ và anh cả nhìn thôi đã xót.

Cho nên, cô ta mới tự tin cho rằng, Nguyễn Tố cũng sẽ như vậy.

Kết quả thì sao?

Nguyễn Tố từ bên ngoài bước vào, trên người là bộ váy dài tinh tế, sắc mặt hồng hào, đôi mắt vẫn sáng ngời như ngày nào.

Nhưng điều khiến cô ta khó hiểu hơn cả là, tại sao mẹ Quý và đứa nhỏ lại đến đây cùng Nguyễn Tố?

Trước kia, người trở về chỉ có một mình cô ta cơ mà! Mẹ Quý không hỏi, đứa bé còn chẳng thèm nhìn thẳng cô ta lấy một cái!

Đây, mới là điều Nguyễn Mạn khó chấp nhận.

Sự xuất hiện của mẹ Quý khiến cả căn phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng.

Mấy năm nay, mẹ Quý chăm sóc con trai và cháu trai từng li từng tí, tự mình làm mọi thứ. So với dáng vẻ phu nhân cao quý trước đây, có thể thấy rõ, nét mặt đã có phần nào già đi. Thế nhưng, bà vẫn là người mà mẹ Nguyễn rất sợ.

Mẹ Quý và ba Quý là cặp vợ chồng đồng cam cộng khổ, năm đó ba Quý bắt đầu từ đôi bàn tay trắng, người duy nhất bên cạnh ông chỉ có mẹ Quý. Hai người không biết đã cùng nhau trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, mới gây dựng được đế chế huy hoàng mang tên Quý thị.

Khí chất của bà năm đó, áp chế mạnh mẽ đến mức mẹ Nguyễn thở không ra hơi.

Để dễ hình dung hơn, mẹ Quý giống như giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc, còn mẹ Nguyễn là học sinh. Ngay cả khi đã tốt nghiệp, mỗi lần gặp lại giáo viên, đều thấp thỏm không yên.

Mao Đậu mở lời, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.

“Thím ơi, con khát quá, muốn uống nước.”

Nguyễn Tố lập tức đáp, “Được, có ngay đây. Chị Trần, làm phiền rót giúp em vài cốc nước.”

Chị Trần là giúp việc trong nhà, thấy Nguyễn Tố gọi mình thì hoàn hồn, vội vàng xuống bếp bưng trà rót nước.

Nghe thấy Mao Đậu gọi Nguyễn Tố là thím, Nguyễn Mạn càng cau mày.

Đời trước, cô ta làm gì có phúc được Mao Đậu gọi như thế. Bình thường còn coi cô ta như không tồn tại, càng nghĩ càng tức.

Nếu không có mẹ Quý ở đây, Nguyễn Mạn đã sớm phát hoả rồi. Nhưng bà ngay trước mặt, cô ta không dám lỗ mãng.

Mẹ Nguyễn sợ mẹ Quý, Nguyễn Mạn cũng thế.

Những ngày tháng sống trong mịt mờ không có tương lai đó, cô ta bị mẹ Quý giày vò không ít. Ban đầu cô ta nhẫn nhịn, chờ thời cơ mẹ Quý đem toàn bộ đồ vật đã giấu ra, nào ngờ bà ta chẳng có gì hết! Đến khi cô ta hiểu ra, đã không thèm ứng phó nữa rồi. Thi thoảng cặp kè với đàn ông, cũng không sợ bị người khác phát hiện. Có một lần, đàn ông chủ động đưa cô ta về nhà, bị mẹ Quý nhìn thấy. Bà không nói gì, vài ngày sau, bắt cô ta thu dọn đồ đạc rời đi.

Chưa lấy được thứ gì, làm sao can tâm rời đi cho được?

Vì thế, cô ta nói: Không đi!

Mẹ Quý liếc cô ta bằng ánh mắt như nhìn rác rưởi, “Người như cô, cũng đòi xứng với con trai tôi?”

Tiếp theo, không biết mẹ Quý đã dùng biện pháp gì để ba Nguyễn đến đón cô ta về.

Sau đó, cô ta trở về trạng thái độc thân.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mẹ Quý dắt Mao Đậu ngồi qua một bên, vẻ mặt lạnh lùng, không có ý định chào hỏi ai.

Mẹ Nguyễn kéo Nguyễn Tố đến bên cạnh, cười hỏi: “Ở bên đó đã quen hay chưa?”

“Quen rồi ạ.”

Nơi cô không quen nổi, là Nguyễn gia mới đúng. Con người ở đây đều không đơn giản, nói câu nào ẩn ý câu đó. Để mà so sánh, cô vẫn thích về Quý gia hơn.

Đám họ hàng rất tò mò với cuộc sống làm dâu của cô, đã chuẩn bị sẵn những lời muốn hỏi, nào là Quý gia thực sự sống ở tiểu khu cũ đó sao, căn nhà có phải còn chưa đến 100 mét vuông, đến người làm và quản gia cũng không có thật à,…. Nhưng vừa thấy bóng dáng kiêu ngạo của mẹ Quý, mấy người vốn trực chờ xem trò cười và kiếm chuyện đều im bặt.

“Quen rồi là tốt, quen rồi là tốt.” mẹ Nguyễn nhìn thần sắc con gái không tệ, mới thực sự an tâm.

Ngoại trừ Nguyễn Mạn, tất cả những người ngồi trong phòng, bao gồm cả mẹ Nguyễn, đều không tin tình hình nhà họ Quý đã lâm vào đường cùng.

Bọn họ cho rằng, với một người như Quý phu nhân, làm sao có thể không chừa đường cho con cháu mình, trong tay nhất định là có không ít món vật tốt.

Nhìn qua, Nguyễn Tố hình như còn rất được mẹ Quý coi trọng. Về sau, nói không chừng Nguyễn Tố sẽ tiếp quản những thứ của mẹ Quý. Vì thế, thái độ của mọi người đều thay đổi hoàn toàn.

Nguyễn Mạn thờ ơ dõi theo, thậm chí hơi muốn cười.

Trong tay Quý phu nhân, cái gì cũng không có!

Nếu thật sự có gì đó, cô ta sống trong ngôi nhà đó bao năm, sao không thể phát hiện ra?

Nghĩ đến Quý gia chỉ là một cái thùng rỗng, cô ta liền trở nên khí phách, không còn thấy mẹ Quý đáng sợ nữa. Nghĩ đến đây, cô ta bình tĩnh hơn, nhìn về phía Nguyễn Tố, nhẹ giọng hỏi: “Tố Tố, sao hôm nay em về muộn thế?”

Tựa như chưa đủ phàn nàn, lại bổ sung thêm: “Cả nhà đều đợi em rõ lâu, như thế là không lịch sự đâu nhé.”

Nguyễn Tố ừ một tiếng, giống đáp lại Nguyễn Mạn, càng giống không thèm quan tâm đến cô ta.

Bầu không khí đột nhiên đông cứng.

Mối quan hệ của Nguyễn Tố và Nguyễn Mạn vốn không tốt. Một người là thiên kim thật, một người là thiên kim giả, ít nhiều giữa hai người sẽ nảy sinh xung đột lợi ích, chứ chưa nói đến việc Nguyễn Mạn còn ép Nguyễn Tố chấp nhận hôn sự này.

Đám họ hàng ngoài mặt thì nịnh bợ Nguyễn Mạn, nhưng đã lén lút bàn tán chẳng ít. Bọn họ đều cảm thấy Nguyễn Mạn có chút không biết tốt xấu, nuôi phải bạch nhãn lang. Nguyễn gia nuôi nấng cô ta ăn ngon mặc đẹp nhiều năm như thế, ban đầu rõ ràng là cô ta sống chết đòi đính hôn với Quý Minh Sùng. Bây giờ Quý gia thành ra dạng này, lại đẩy hôn ước cho Nguyễn Tố, đây không phải lấy oán trả ơn thì là gì?

(*) bạch nhãn lang: kẻ phản bội.

Đương nhiên, đều chỉ là lời xì xào sau lưng của bọn họ mà thôi.

Nguyễn Mạn chủ yếu vẫn là bị sự xuất hiện của mẹ Quý và một tiếng thím của Mao Đậu làm cho kích động.

Lần này, cô ta không thèm dừng lại nữa, vừa cười vừa nói một tràng: “Mọi người đến đây bằng taxi phải không?”

“Nhớ trước kia, lúc chị và Hướng Đông yêu nhau, có một lần tài xế có việc không đưa chị về nhà được, chị vừa nói bắt taxi, Hướng Đông liền…”

Cô ta còn chưa kịp dương dương tự đắc, đã nghe thấy mẹ Quý ngắt lời mình.

Mẹ Quý nhấp một ngụm trà, hỏi mẹ Nguyễn: “Cơm trưa chuẩn bị xong chưa? Bà thông gia.”

Mẹ Nguyễn: “……”

 “Đã xong rồi.”

Tốc độ trả lời rất nhanh, giống hệt người hầu tích cực.

Đến khi nhận thức được, mẹ Nguyễn có chút buồn bực, vì sao thói quen nhiều năm như thế vẫn chưa thay đổi được chứ.

Mẹ Quý hài lòng, nhìn qua mấy người họ hàng: “Đi ăn cơm thôi, trẻ con mau đói.”

Nguyễn Tố hơi ngạc nhiên. Trước khi kết hôn, cô biết mẹ chồng của mình là một nhân vật rất lợi hại. Có điều lúc đó, cô vẫn chưa từng tiếp xúc với bà. Hai ngày nay về chung một nhà, mẹ chồng của mình mặc dù lạnh nhạt với người ngoài, nhưng không quá tệ. Vậy mà chuyện gì đang xảy ra đây, cô cảm thấy mọi người hình như rất sợ mẹ chồng.

Cô mang theo hoài nghi đó, đi theo vào phòng ăn.

Bữa cơm Nguyễn gia chuẩn bị hôm nay thập phần phong phú, Mao Đậu nhìn mà hưng phấn cả lên.

Đã rất lâu rồi Mao Đậu không được ăn một bữa ngon như thế, bám theo thím đúng là một quyết định càng nghĩ càng thấy đúng đắn.

Bên này, Nguyễn Mạn không ngờ mẹ Quý lại chẳng nể tình mà ngắt lời cô ta, trong lòng vô cùng bí bách, nhìn cái gì cũng không vừa mắt. Cuối cùng, cô ta đem toàn bộ tức giận đổ dồn lên Nguyễn Tố, người có vẻ dễ bắt nạt nhất.

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có chuyện của Quý Minh Sùng, mới khiến mẹ Quý và Nguyễn Tố phiền não.

Nguyễn Mạn cười, giả bộ vô tình nói: “Tố Tố, Hướng Đông có quen vài giáo sư y học rất nổi tiếng, để hôm nào chị nhờ bọn họ đến xem bệnh giúp em rể. Chỉ cần có một tia hi vọng, thì phải cố gắng nắm lấy bằng mọi cách. Em trẻ như vậy, em rể mà tỉnh lại, hai người chắc chắn là một cặp trời sinh. Em không biết đó thôi, mẹ lo lắng cho em đến mức hôm qua ngủ không ngon kìa. Em phải sống tốt, ba mẹ mới yên tâm.”

Thần sắc Nguyễn Tố lạnh đi.

Mặc dù cô biết Nguyễn Mạn hôm nay sẽ làm bộ làm tịch, cơ mà hiện giờ có cả mẹ Quý và Mao Đậu, cô ta nói những lời này là có ý đồ gì?

Dù mới chuyển đến Quý gia hai ngày, nhưng cô có thể thấy, bất luận là mẹ Quý hay Mao Đậu đều tin rằng Quý Minh Sùng nhất định sẽ tỉnh lại. Chính vì hi vọng này, mà người mẹ chồng 60 tuổi của cô đã kiên trì lật thân xoa bóp cho con trai suốt bao nhiêu năm qua, chưa từng có lấy một đêm ngon giấc. Còn đứa bé 5 tuổi Mao Đậu này, mỗi ngày đều vào phòng trò chuyện với Quý Minh Sùng, muốn lay động ý thức của anh.

Những lời này của Nguyễn Mạn nói ra thì hợp tình hợp lý, nhưng Nguyễn Tố biết, cô ta đang cố tình gợi ra chuyện này để khiến bọn họ không thoải mái.

Nguyễn Tố đặt đũa xuống, đúng lúc chuẩn bị mở lời, thì có một thanh âm đã lướt qua cô.

“Em rể? Ai là em rể của cô?” mẹ Quý nhìn về hướng mẹ Nguyễn, “Bà thông gia, tôi nhớ bà chỉ sinh một trai một gái, từ bao giờ có thêm đứa nữa rồi?”

Từ trước đến nay, mẹ Quý đều coi thường Nguyễn gia. Không chỉ để lạc mất đứa con những mấy chục năm trời, mà còn giúp một người không chút liên quan trèo cao, lên mặt trước con gái ruột. Một gia đình như thế, có thể tốt cỡ nào cho được? Nói ra, đúng là một trò đùa. Mà đám người luôn mồm tự nhận mình họ Nguyễn này, không chỉ không nhận ra, còn để một đứa không máu mủ huyết thống leo lên làm chủ yến tiệc. Thật khiến người ta được dịp cười vỡ bụng.

Mẹ Nguyễn sửng sốt. Bà ta nhìn sắc mặt tái mét của Nguyễn Mạn, bất giác nhớ đến Lâm Hướng Đồng, vẫn là cúi đầu nói: “Mạn Mạn do một tay tôi nuôi lớn, cũng là con gái của tôi.”

Mẹ Quý chà một tiếng, ý vị mỉa mai cỡ nào, không cần nói cũng rõ.

Mao Đậu tuy nhỏ nhưng rất thông minh, nghe xong những lời kia liền tức giận, đứng lên nói lớn: “Chú của tôi nhất định sẽ tỉnh lại!”

“Còn cô, cô bắt nạt thím của tôi, tôi sẽ nhớ thật kỹ. Đợi chú tỉnh lại rồi, tôi sẽ nói cho chú. Đến lúc đó, xem cô còn dám huênh hoang!”

Mẹ Quý thấy thế, mặt mày sa sầm lại. Bà luôn yêu chiều bao bọc Mao Đậu, giờ phút này hiếm khi để lộ ra sự tức giận, kéo Mao Đậu ngồi xuống, “Quý Quân Đình, bà nội dạy con thế nào, con quên rồi sao? Người khác vô lễ, nhưng con không được bất lịch sự, đây là gia giáo!”

Mao Đậu mím môi.

Cậu là tức quá thôi mà.

*

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play