Đường Theo Đuổi Vợ Còn Dài

CHƯƠNG 11 - CHÂN THÀNH ĐỔI LẤY CHÂN TÌNH


2 tháng

trướctiếp

Ngày tháng êm đềm không chút sóng gió trôi qua rất nhanh.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thời điểm Nguyễn Tố mới đến Quý gia là cuối hè, nhắm mắt một cái đã vào thu. Vài tháng trôi qua, Nguyễn Tố đã dần thích nghi với cuộc sống này.

Ngày mùng 10 hàng tháng là hạn trả lương, Nguyễn Tố nhận được tin báo từ ngân hàng, thấy tiền lương tháng này nhiều hơn 300 tệ. Đặc biệt hỏi thăm qua các vị lãnh đạo mới biết, bởi vì biểu hiện của cô rất tốt nên được tăng lương. Cô cầm 300 tệ trong tay, vui vẻ đi mua nửa con vịt quay và nấm tuyết, gần đây thời tiết hanh khô, cứ cách vài ngày cô lại hâm một nồi canh nấm tuyết.

Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của cô, khí sắc Quý Minh Sùng đã tốt hơn trước khá nhiều. Thậm chí, lần đến bệnh viện kiểm tra gần nhất, anh còn tăng tới 2kg.

Cũng vì 2kg này, mẹ Quý giờ đã gần gũi với cô hơn đôi chút.

Lúc Nguyễn Tố trở về nhà, Mao Đậu đã tan học, còn mẹ Quý qua bên nhà bà Vương hàng xóm học cách đan áo len. Thấy trong nhà không có ai, cô bước về phía phòng ngủ. Nghe thấy thanh âm của Mao Đậu phát ra từ bên trong, bước chân mới đột ngột khựng lại.

Mỗi ngày, Mao Đậu đều nói chuyện với Quý Minh Sùng. Có lúc thời gian rất ngắn, chỉ báo cáo qua tình hình ở nhà trẻ rồi lăn ra ngoài xem TV. Có lúc lâu hơn một chút, khoảng chừng nửa tiếng, đều là tâm sự những chuyện cậu phiền lòng.

Trẻ con cũng có bí mật của riêng mình, mà Nguyễn Tố không có tâm tư tìm tòi.

Nhưng cửa phòng không đóng, lời Mao Đậu nói, đều lọt vào tai cô.

“Chú, ngày kia là sinh nhật cháu rồi.”

“Thật ra, không phải bạn nào cũng được tổ chức sinh nhật ở trường mẫu giáo. Cháu đã nói dối Tiểu Mẫn rằng, hôm thứ Bảy mới là sinh nhật của cháu.”

Nguyễn Tố sửng sốt, chạy đến chỗ quyển lịch. Quả nhiên, mẹ Quý có khoanh một vòng tròn vào ngày kia, hai chữ sinh nhật được viết bằng màu đỏ.

Ngày nay, lớp mẫu giáo nào cũng tạo một nhóm chat. Mẹ Quý không thông thạo Wechat nên không có ở trong nhóm, mỗi lần lớp có chuyện gì, cô giáo sẽ gọi điện trực tiếp cho bà. Mao Đậu là một đứa trẻ hiểu chuyện, biết tình hình trong nhà không tốt, cũng không nói với mẹ Quý muốn tổ chức sinh nhật ở trường.

Mao Đậu học mẫu giáo được hai năm rồi, chưa từng tổ chức ở trường lần nào. Các giáo viên không bắt ba mẹ của mỗi đứa trẻ phải mua bánh vào ngày sinh nhật. Cô giáo của Mao Đậu đã nghe qua về hoàn cảnh gia đình, dịp sinh nhật sẽ chuẩn bị cho cậu một món quà nhỏ, không để các bạn khác biết.

Bởi vì trẻ em nghĩ gì nói đấy, nếu biết hôm đó là sinh nhật của Mao Đậu, chắc chắn sẽ chúc mừng cậu bé, nhưng đồng thời cũng sẽ hỏi tại sao Mao Đậu không có bánh gato.

Như thế sẽ khiến Mao Đậu khó xử, đứa trẻ nào cũng có lòng tự trọng của riêng mình.

Mặc dù cô giáo rất thương Mao Đậu, nhưng không mua bánh gato cho cậu để cả lớp cùng ăn. Chuyện này đến tai các phụ huynh hay lãnh đạo trường, sẽ không hợp tình hợp lý.

Về phần mẹ Quý, trước đây riêng việc chăm sóc con trai mỗi ngày thôi đã khiến bà mệt mỏi. Tất nhiên cũng không quá để tâm đến suy nghĩ thật của Mao Đậu, cậu bé cũng chưa từng đòi hỏi gì trong chuyện này. Cho nên vào ngày sinh nhật, mẹ Quý vì sợ lãng phí nên chỉ ra tiệm mua một chiếc bánh gato nhỏ. Bà không ăn, Quý Minh Sùng không thể ăn, chỉ có Mao Đậu ăn.

Nguyễn Tố tin rằng, chỉ cần mẹ Quý biết Mao Đậu muốn một chiếc bánh gato lớn, bà sẽ mua cho cậu bé.

Nhưng hiện tại mới để bà biết, có lẽ sẽ trách bản thân vì đã ngó lơ ước nguyện bấy lâu của cháu mình.

Cân nhắc tới cân nhắc lui, Nguyễn Tố quyết định tổ chức chuyện này một cách lặng lẽ. Sau bữa tối, cô lấy lý do đi đổ rác để đến một cửa hàng bánh gần tiểu khu, đặt một chiếc bánh gato hai tầng, còn rẽ qua cửa hàng pizza gần đó để đặt trước pizza và đồ ăn nhẹ.

Vào ngày sinh nhật Mao Đậu, Nguyễn Tố xin nghỉ phép về sớm. Thay vì trực tiếp mang bánh gato đến nhà trẻ, cô về nhà đón mẹ Quý đi cùng. Mẹ Quý thấy cô vừa cầm hộp bánh gato vừa giải thích mục đích, không khỏi sững sờ một hồi.

“Thì ra là thế.” Mẹ Quý lẩm bẩm một câu.

Sau khi nhờ vả hàng xóm, cả hai lên đường đến nhà trẻ.

Nguyễn Tố đã thương lượng với cô giáo từ hôm qua, cô giáo đứng ở cổng trường chờ sẵn, chờ dẫn bọn họ vào lớp học.

Mao Đậu hiển nhiên phấn khích vô cùng, vốn cho rằng sinh nhật chỉ có một miếng bánh bé tí thôi. Nào ngờ thím và bà nội đã mua một chiếc bánh hai tầng, còn có cả pizza và cola nữa.

Các bạn nhỏ trong lớp đều vui mừng hớn hở, mọi người đều thích tiệc sinh nhật nhất!

Mẹ Quý nhìn khuôn mặt hưng phấn đến đỏ bừng của cháu trai, khoé môi bất giác cong lên.

Cô giáo đứng cạnh bà đột nhiên nói: “Bà nội Quân Đình, lúc đầu cháu còn tưởng Nguyễn tiểu thư là mẹ của Quân Đình. Sau đó thấy cô ấy trẻ trung như vậy, lại cảm giác không giống.”

Vì cô giáo nhắc đến Nguyễn Tố, ánh mắt mẹ Quý vô thức chuyển qua người phụ nữ đang dịu dàng phân phát pizza cho bọn trẻ.

Gần đây Nguyễn Tố gầy đi đôi chút, đôi khi mẹ Quý không nhịn được mà nghĩ, nếu như cô gái này thực sự chỉ đang nguỵ trang, vậy thì quá lợi hại rồi.

Lúc ở nhà, cô chưa bao giờ cố ý lấy lòng ai, cũng chưa từng tỏ ra uỷ khuất, như thể mọi việc đều là thứ cô nên làm, như thể… cô đã sống trong gia đình này rất lâu, rất lâu rồi, sớm đã thành một phần trong đó.

_

Sau sinh nhật của Mao Đậu, Quý gia lại khôi phục nhịp sống trước đây.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hôm Nguyễn Tố tan làm đi chợ về, thấy mẹ Quý đang ngồi trên sofa bận rộn làm thứ gì đó. Hỏi han một hồi, mới biết bà nhận làm sản phẩm thủ công cho nhà máy.

Nguyễn Tố không tin vào điều mình vừa nghe được.

Sắc mặt mẹ Quý vẫn bình thản như cũ, nhàn nhạt nói: “Nhàn rỗi quá nên ngứa tay mà thôi. Cái này là do bà Vương hàng xóm giới thiệu, công việc không khó, chỉ là gấp hộp bao bì mà thôi.”

Đây cũng là hiệu quả sau mấy tháng nỗ lực của Nguyễn Tố, bằng không trước kia, mẹ Quý sẽ không giải thích nhiều với cô như thế.

“Trong nhà không còn tiền sao ạ?” Đáy lòng dâng lên chua xót, Nguyễn Tố hỏi.

Mẹ Quý nói: “Gấp một cái được 3 đồng, một ngày rảnh rỗi ta có thể gấp được 100 cái.”

Ngữ khí bà điềm đạm, dường như không phải chuyện gì lớn.

Nguyễn Tố tính nhẩm, một cái 3 đồng, 100 cái mới chỉ được 30 tệ!

Cô biết thường ngày mẹ Quý ở nhà cũng không nhàn, cứ hai tiếng lại lật người Quý Minh Sùng, còn phải đút thức ăn lỏng theo giờ cho anh. Bây giờ nhận thêm công việc kiểu này từ nhà máy…

“Con có tiền.” Nguyễn Tố nhìn bà, “Tiền lương hàng tháng của con đủ lo cho nhà mình, về phần tiền điều dưỡng cho Minh Sùng, khoản để dành của con cũng đủ dùng.”

“Số tiền đó, con giữ lại đi.” Mẹ Quý có kiên định của riêng mình, “Mấy thứ này làm một chút là xong, không làm cũng không sao cả. Tiền công tuy ít, nhưng đủ bù đắp cho cuộc sống. Còn con, Nguyễn Tố, lời nói trước kia của ta vẫn còn giá trị. Nếu con tình nguyện ở lại đây, ta không cản con. Bất cứ lúc nào con muốn rời đi, ta cũng không giữ. Con vẫn trẻ, năm tháng sau này còn dài, trong tay giữ lại chút tiền không phải điều gì xấu.”

Trong lòng Nguyễn Tố bất giác cảm nhận được tia ấm áp từ bà.

Lòng người đều là bằng xương bằng thịt, cô luôn nghĩ rằng, phần lớn thế giới này đều có thể đánh đổi bằng sự chân thành.

Hiện tại mẹ Quý vẫn chưa quá nhiệt tình với cô, nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều. Bà không coi cô là người nhà, nên mới không muốn dùng tiền của cô. Cô tin rằng, một ngày nào đó mẹ Quý sẽ chấp nhận cô thôi. Mà trước lúc đó, cô không nên phá vỡ quy tắc vốn có của bà.

Nguyễn Tố không cố gắng bác bỏ mẹ Quý nữa, chỉ vâng một tiếng, như đã nghe hiểu.

Hoàn cảnh Quý gia không đến mức quá tồi tệ, ít nhất Nguyễn Tố có thể nhìn ra, trong tay mẹ Quý vẫn còn một khoản có thể trang trải cuộc sống. Mẹ ruột Mao Đậu hàng năm đều gửi một khoản tiền trợ cấp, mẹ Quý lấy danh nghĩa cậu bé để mở một chiếc thẻ tiết kiệm.

Gia đình này cứ nhẹ nhàng như thế mà tiến về phía trước, ngay cả Nguyễn Tố cũng bắt đầu bất giác cầu nguyện, cầu cho một phép màu xảy ra. Nếu Quý Minh Sùng tỉnh lại, họ Quý mới có thể vực dậy.

Nguyễn Tố bước vào phòng, nhân lúc trong phòng vẫn còn chút hơi nắng, cô đẩy Quý Minh Sùng qua ngâm mình dưới ánh nắng mặt trời. Sau đó, cô ngồi xuống bên cạnh, cầm vài tờ báo hôm nay mang về từ trung tâm kiểm tra sức khoẻ lên, mở ra nghiền ngẫm.

Ở trung tâm kiểm tra sức khoẻ có rất nhiều tạp chí và báo giấy, cô thường lấy những tờ liên quan đến tài chính.

Đối với một người ngoài ngành như cô, báo tài chính là thứ gì đó nhàm chán và buồn tẻ kinh khủng. Vẫn là mấy trang đầy màu sắc về giới giải trí hấp dẫn hơn.

Nhưng bất lực làm sao, trong những sở thích mà cô nghe ngóng về Quý Minh Sùng, chẳng có điểm nào liên quan đến ngành giải trí.

Anh thích chơi golf, thích đấu kiếm, thích leo núi.

Anh từng là một thiên tài kinh doanh trong miệng người đời.

Cô nghĩ, hẳn là anh rất quan tâm đến nội dung của mấy tờ báo tài chính này. Cho nên ngày thường, ngoại trừ tâm sự những điều vụn vặt trong cuộc sống, cô còn đọc tin tức tài chính cho anh nghe, thi thoảng kể cho anh mấy câu chuyện cười trên mạng.

“Thị trường chứng khoán Âu Mỹ lâm vào tình trạng “mất máu lớn”, xét theo góc độ hàng tuần, ba chỉ số trên sàn chứng khoản của Hoa Kỳ đều giảm sút vào tuần trước…”

Căn phòng vang lên thanh âm mềm dịu của cô gái trẻ, nếu có người nhìn thấy được, sẽ cảm thấy khoảnh khắc này mới yên bình làm sao.

Người đàn ông nằm đó, bên cạnh là người phụ nữ đang chăm chú đọc báo, ánh mặt trời len lói chiếu vào căn phòng. Trong một buổi chiều cuối thu, mọi thứ dường như ấm áp hơn vài phần.

Nguyễn Tố không biết nhiều về tài chính, cứ đọc mãi đọc mãi, ngay cả cách ngắt câu cũng không đúng.

Lúc đọc những thuật ngữ chuyên môn, cảm thấy đầu lưỡi mình như thắt lại. Một lúc sau bất lực hạ tờ báo xuống, cả người bất giác xích lại gần Quý Minh Sùng, thống khổ nói: “Đau đầu quá, mấy thứ này khô khan quá đi mất. Làm sao lại có người thích đọc báo kiểu này chứ, thật không thể tưởng tượng nổi…”

Mẹ Quý đứng ngoài cửa, nghe những lời than vãn khe khẽ của Nguyễn Tố, trên mặt xuất hiện một nụ cười hiếm hoi.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp