“Cậu đến từ đâu vậy? Trông cậu không giống người ở đây lắm.” - Edward nhìn tôi với ánh mắt dấy lên nhiều câu hỏi.
“Do quần áo, giọng nói hay cách hành xử của tôi? Hay là cả 3?” - Tôi chỉ vào người mình và hỏi lại.
“Do quần áo của cậu đấy!” - Edward trả lời câu hỏi của tôi - “Tôi chưa bao giờ thấy loại quần áo như thế này. Nếu có, thì nó không giống với những quần áo mà dân thường hay quý tộc mặc. Nếu là hoàng tộc thì càng không.”
Tôi biết kiểu gì nếu tôi mặc quần âu đen, áo sơ mi trắng dài tay cùng cái cà vạt đen tuyền thì kiểu gì cũng gây chú ý, nhưng với tôi thì nó thoải mái nên tôi cũng kệ.
“Tôi đến từ một nơi khác, cách khá xa chỗ này. Ở chỗ tôi thì bộ quần áo kiểu này khá bình thường đấy, ngoài ra thì còn khá nhiều bộ quần áo khác.” - Tôi nói với anh ấy.
“Cậu vượt biển đấy à?” - Anh ta hỏi tôi với vẻ ngạc nhiên.
Có vẻ như vượt biển trong thế giới này là một điều gì đó rất nguy hiểm và bất ổn nên anh ta mới cảm thấy ngạc nhiên.
“Chắc chắn là như vậy rồi! Mà cũng khá xui khi tôi bị sóng đánh sập thuyền và bị trôi dạt vào một bãi biển nào đó. Sau vài tháng đi lang thang và ghé vào một vài thị trấn thì tôi bị lạc bố vào cái khu rừng chết tiệt này. Mà cũng lạ thật, không hiểu sao tôi lại thấy có điều gì đó kì lạ."
“Có điều gì kì lạ ở mấy thị trấn cậu ghé vào à?”
“Ừ! Những thị trấn đó đều có 1 điểm chung là đều rất mới như mới được xây cách đó khoảng vài tháng. Ngoài ra, đồ đạc, vật dụng và những thứ quan trọng khác như đồ ăn, quần áo đều có dấu hiệu như chưa từng được sử dụng.” - Tôi vừa giơ tay ra vì cảm thấy có vài hạt mưa vừa nói tiếp - “Tôi lúc đầu chỉ nghĩ rằng có thể là người dân ở đó vướng vào một cuộc chiến tranh hoặc một đợt quái nên mới vội vã dọn đi mà không đem theo đồ đạc, nhưng khi tôi đi khám phá xung quanh thị trấn thì không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy 2 trường hợp tôi kể trên xảy ra.”
“Cậu có thể kể rõ hơn được không?” - Vẻ mặt của anh ta càng lúc càng gợi rõ lên vẻ tò mò và hứng thú của một đứa trẻ mới lớn.
Anh ta chắc phải biết lời tôi nói là bốc phét mồm điêu chứ nhỉ?! Hay là anh ta đang đánh lừa tôi, chứ không sao có thể tin người dễ dàng như vậy chứ?!
Tôi lấy từ trong balo ra một cái ô đen để đề phòng trời mưa to. Tay trái đút vào túi quần và đụng phải một cái gì đó cưng cứng, lấy ra xem thì đó là một con dao đa năng có khắc tên tôi trên thân dao.
Chắc ngoài cái điện thoại ra thì cái gì tôi cũng chả nhớ nó có tồn tại hay không, mà kể cả có dùng điện thoại thì ngoài việc có thể giúp tôi nhóm lửa nhanh chóng ra thì nó hoàn toàn vô tác dụng.
Tôi đánh mắt nhìn xuống đất và giật mình đứng khựng lại rồi giơ tay ra ngăn Edward lại. Anh ta có vẻ cũng phát hiện điều bất thường nên cũng đưa tay ra ngăn cùng lúc với tôi.
Tuy xung quanh xuất hiện sương mù nhưng nó không quá dày để khiến tôi khó nhận ra thứ trước mắt là một đoạn dây thừng được căng sang hai bên. Người bình thường thì cũng chả khó để biết chỉ cần dẫm phải là sẽ rơi vào bẫy.
Tôi tiến lại gần và hơi khuỵu đầu gối trái của mình xuống. Sợi dây này hơi cũ và có phần bị mòn đi, tôi còn thấy vài vết máu đã khô trên sợi dây. Tôi đi sang bên phải của đoạn dây rồi lấy con dao đa năng ra.
Có vẻ đoạn dây này nối một mạch thẳng lên tới cành cây rồi nó lại nối tiếp đi đâu đó. Một cái bẫy đơn giản nhưng cũng có một chút hiệu quả.
“Edward này! Anh chuẩn bị tâm lí cúi đầu xuống hoặc né ra chỗ khác, đề phòng bị trúng bẫy oan.” - Tôi nhắc nhở một chút rồi cắt phăng sợi dây, lúc quay ra thì thấy Edward đang nằm ra đất và có một khúc cây đu nhanh qua.
Tôi lấy một cây búa tạ từ trong balo và phang mạnh vào thẳng giữa khúc cây khiến nó vỡ ra và dừng lại ngay lập tức. Chà, quả búa tạ 100kg này cũng OK phết.
“Anh không sao chứ!?” - Tôi vác cây búa tạ qua vai và giơ tay kéo anh ta đứng dậy.
“Tôi không sao!” - Anh ta cầm lấy tay tôi và đứng dậy - “Nhưng tiếng động vừa rồi có thể đánh động bọn thú vật quanh đây đấy.”
Tôi giộng cây búa thật mạnh xuống làm nát bét đầu một con rắn rồi nói:
“Anh dẫn đường đi! Tôi sẽ cố bảo vệ anh!”
“Tôi không biết phải nói thế nào nhưng anh làm gì có mana.” - Anh ta nói lại.
“Mana???” - Tôi tỏ ra hơi khó hiểu nhưng nếu suy nghĩ thì nó có vẻ giống như một loại năng lượng có trong cơ thể mỗi sinh vật mà tôi từng đọc qua mấy bộ tiểu thuyết.
“Đó giống như là một loại…”
“Từ từ, để tôi đoán nhé! Có phải là kiểu một loại năng lượng có trong cơ thể của mỗi sinh vật không?” - Tôi ngắt lời anh ta - “Xong rồi ta dùng cái đó để làm đủ trò như kiểu bắn cầu lửa, đóng băng, tốc biến, dịch chuyển, buff sức mạnh lên một cách phi lý, v.v…”
“Vậy là cậu cũng biết được một chút về khái niệm nhỉ? Chắc là ở chỗ cậu cũng có người có nhỉ?” - Edward nhìn tôi với vẻ mặt có chút khó xử.
“Thật ra thì ở chỗ tôi không có đâu! Không có một ai có mana cả! Tất cả những gì mà tôi nói từ vừa nãy đều chỉ là những gì tôi đọc qua những sản phẩm của trí tưởng tượng thôi.”
“Sản phẩm của trí tưởng tượng á? Cậu không đùa chứ?”
“Thế bây giờ chúng ta nên chạy đi hay ở đây nói về vấn đề này vậy? Tôi nghe thấy tiếng chạy của một sinh vật nào đó đang tới đây này.” - Tôi cất cây búa vào trong balo.
Edward nhìn ra đằng sau thì bị nhấc bổng lên và vác qua vai rồi bỏ chạy. Người anh ta nhẹ tênh, chắc tầm 60-70kg gì đó.
“Từ từ đã! Tôi có thể chạy được mà.”
“Trông anh phản ứng khù khờ vãi ra. Nghe thấy tôi nói thế mà còn quay lại đằng sau nhìn như mấy thằng trong phim kinh dị thì tôi cũng không hiểu là anh có thật là 90 tuổi không.”
“À thì, theo thói quen thôi! Nhưng mà nghe tiếng chạy của bọn nó thì tôi biết đấy là bọn Swamp Goblins. Tốc độ chạy của bọn nó khá nhanh, cậu nghe thấy tiếng của bọn chúng ở khoảng cách xa như vậy thì cũng hơi ngạc nhiên đấy. Bình thường bọn chúng đi rất lặng lẽ và không phát ra tiếng động, phải khi nào bọn chúng tới gần khoảng 4m thì mới nghe thấy tiếng động khá nhỏ.”
“Có vẻ như anh chỉ giỏi ở khoản thông thạo kiến thức chứ không phải ở khoản nhạy bén với môi trường xung quanh nhỉ. Đùa thôi! Do tôi cao quá lên dù bị sương mù che đi đôi chút nhưng không có nghĩa là tôi không nhìn thấy gì."
Đang chạy thì tôi nghe thấy tiếng gì đó chạy song song hoặc chạy đằng sau mình. Chết tiệt! Bọn này cũng chạy nhanh ghê. Tôi hơi ngước ra đằng sau để xem có thứ gì không.
“Cẩn thận!” - Edward hét lên.
Tôi quay mặt lại đằng trước ngay lập tức và thấy một con hổ đầu sư tử đang lao thẳng tới chỗ bọn tôi.
“Aduu!!! Hổ sư is reallll!!!!” - Tôi chạy nhanh một mạch thẳng tới chỗ nó rồi nhảy lên, nhưng có gì đo lạ lắm.
Thằng nào đặt kính giữa đường khiến tôi vừa nhảy lên đã bị đập cả người vào kính, con hổ sư cũng không thoát khỏi số phận khi nó cũng tông thẳng đầu mình vào tấm kính.
“Tôi quên chưa nói với cậu là vừa nãy sợ cậu bị Tigon vồ lên tôi mới lập kết giới. Tôi không nghĩ là cậu lại nhảy cao hơn nó.” - Edward đã thoát ra khỏi tay tôi từ lúc nào trong khi tôi cầm anh ta ở bên hông mà tôi không biết.
“Tôi không phải cái loại mà thấy kẻ địch có đủ khả năng chơi solo được cũng bỏ chạy đâu.” - Tôi ngã cắm đầu xuống đất rồi chống tay xuống để đứng dậy.
Con hổ sư có vẻ vẫn đang bị choáng khi đâm đầu mạnh vào kết giới của Edward. Thấy vậy, tôi lấy một thanh sắt dài từ trong balo và nhét thẳng vào sâu trong họng nó rồi rút ra. Con hổ sư có vẻ bị thương luôn ở họng nên nôn máu ra liên tục.
Sau đó, tôi lại xách Edward lên vai và chạy tiếp.
“Vừa nãy cậu định giết Tigon luôn à? Nhưng tôi thấy cậu làm thế chỉ để cho nó cầm chân bọn Goblin thôi đúng không?” - Anh ta hỏi tôi với vẻ mặt có phần nghiêm túc.
“Đúng vậy! Nhưng tôi cũng cảnh báo nó để nó không đuổi theo được nữa. Đúng ra là phải đâm vào chân nó nhưng đâm vào họng sẽ khiến nó không thể gầm lên để dọa bọn Goblin và nó sẽ mất một khoảng thời gian để hồi phục vì phần họng theo tôi là phần khá quan trọng trong cơ thể mỗi sinh vật.” - Tôi nói lại với anh ta.
Tôi cũng không để ý nhiều lắm đến tiểu tiết nhưng những việc nào quan trọng thì lại khác.
“À mà anh cẩn thận ở phía trước được không? Có một tấm mạng nhện to đùng trước mắt đấy!” - Edward nhắc tôi và chỉ tay về phía trước.
“Phía trước hả?” - Tôi dừng lại một chút và lấy cái ô từ trong balo ra và che trước mặt rồi chạy tiếp. Có lẽ tôi nên mặc một cái áo măng tô bên ngoài để tiện cất một số đồ lặt vặt và lấy ra lúc cần thiết.
Nhưng mà,…
“Sao đám cỏ này trơn thế hả?” - Chân tôi loạng choạng cố giữ thăng bằng - “Thằng nào đổ dầu bôi trơn xuống đây hả?”
“Có vẻ chúng ta vào phải chỗ của đám cỏ Olive Grass rồi.” - Edward bám chặt lên một cành cây gần đó.
Tôi liền vòng tay của mình và giữ chặt bản thân vào thân cây bên cạnh. Tôi cố để kiểm soát sự thăng bằng của cả cơ thể nhưng điều đó khá khó.
“Này Jonathan! Tôi đã tạo một kết giới trước mặt cậu để cậu không bị trôi đi rồi đấy. Ngoài ra, tôi nghĩ cậu nên để ý xung quanh vì có thể xuất hiện bọn rắn đấy.” - Anh ta đưa tay xuống với ý định kéo tôi lên.
Tôi đâm mạnh con dao đa năng xuống đất nhưng một mảng đất to bỗng nứt ra khiến tôi suýt bị tuột tay.
“Đất ở đây phế đến vậy sao?” - Tôi tự nhủ rồi đập vỡ mảng đất và cất con dao vào túi quần - “Chả hiểu hôm nay còn chuyện xàm lông gì xảy ra nữa không?”
Tôi giơ tay phải lên để bám lấy tay của Edward trong khi tay trái vẫn bám chặt vào thân cây.
“Này Edward! Anh làm gì mà tay vừa trơn vừa mềm vậy? Đây không phải lúc phù hợp để thoa kem dưỡng da và thả lỏng cơ thể đâu.” - Tôi cố gắng dùng cơ tay để nâng phần thân trên cao lên một chút để cho anh ta dễ nâng tôi lên hơn.
“Cậu làm gì cầm lấy tay tôi đâu! Cậu đang bám vào con trăn Anaconda đấy chứ!”
“Hả?!” - Tôi ngửa cổ để nhìn rõ hơn. Tay tôi đang bị một con trăn to đùng quấn chặt lấy, trong khi bàn tay tôi thì cầm vào phần thân của con trăn.
Tôi liên tục đập mạnh cánh tay phải vào thân cây mình đang bám vào để mong thoát khỏi con trăn.
Sau vài lần đập thì con trăn bị chảy máu xanh. Tôi không quan tâm và đập tiếp khiến vỏ cây và máu của nó văng khắp nơi.
“Này Jonathan! Dừng lại đi!” - Edward bỗng hét lên - “Cậu đang làm mấy con rắn ở trên cây rơi xuống đấy! Ối!!!”
Vừa nghe thấy tiếng hét của anh ta, tôi vội ngẩng mặt nên thì bị anh ta rơi trúng khiến tôi giật mình mà bỏ tay trái đang bám vào thân cây. Thế rồi cả 2 bị trôi tuột đi như xe mất phanh lao xuống dốc.
Tôi theo phản xạ mà đưa tay bám vào đám cỏ trên mặt đất để giảm tốc nhưng vô ích vì càng cố thì càng bị trượt nhanh hơn. Edward ở ngay trước tôi và bị một con rắn lục có cánh dơi, quấn chặt lấy đầu và anh ta đang cố gắng gỡ nó ra.
Trong lúc bị trượt xuống với tốc độ bàn thờ thì tôi còn phải né cả những cái cây ở ngay trước mắt và xung quanh, có vài lúc thì tôi sẽ cố bám vào thân cây của những cái cây mà mình sắp trượt qua để giữ bản thân không bị trôi đi nữa. Tuy nhiên, do một loại chất lỏng của đám cỏ mà tôi vừa bám vào nên toàn bị tuột tay.
Tôi sử dụng con dao đa năng và cắm nó xuống đất rồi dùng lực cổ tay để đổi hướng né những cái cây. Dù vậy, tôi vẫn bị va đập mạnh và không thể tránh né một số cây trên đường.
Edward thì tôi thấy anh ta bị va đập khá nhiều và tôi khá chắc là anh ta sẽ bị dính đa chấn thương khá nặng khi bị va đập với như thế này.
Nhưng mà, ở ngay phía trước là một chỗ mà tôi không thấy bất cứ cây cỏ hay bất cứ thứ gì, cứ như là một cái vực vậy. Khoan đã,… Vực á?
“Này Edward! Ở phía trước là một cái vực đấy! Anh tạo kết giới ra đi!” - Tôi hét lên.
“Hả??? Cậu nói gì cơ?” - Ôi giời ơi! Sao cái đuôi của con rắn lại chọc vào lỗ tai của anh ta vào đúng lúc quan trọng chứ!? Mà chắc gì khi nghe thấy anh ta đã tạo kết giới sau khi bị va đập vào cả đống cây chứ.
Tôi vội vàng lấy một rìu từ trong balo và cắt đứt cái cà vạt của mình rồi quấn chặt tay với thân rìu vào với nhau. Tôi cố gắng trượt nhanh xuống để tóm lấy Edward nhưng tình huống nguy cấp nên tôi đành phải chặt mạnh cây rìu vào thân cây mà tôi suýt trượt qua và đã giữ được bản thân lại. Còn Edward thì đã rơi xuống vực ngay trước mắt tôi.
Chả hiểu sao tôi có thể đứng dậy được, có thể là do đã hết phần cỏ trơn nên tôi đứng dậy được chăng? Nó cũng chả quan trọng và lúc đó tôi cũng chả để tâm.
Tôi vội chạy tới gần vách vực và nhìn xuống để xem tình hình của Edward như thế nào. Cảnh tượng lúc đó khá thê thảm khi mà anh ta bị chiếc gai nhọn làm từ đá đâm xuyên qua nhiều chỗ trên người, đặc biệt là có một cái to đâm xuyên qua giữa mặt.
Thôi! Đành vậy, an nghỉ nhé Edward! Mong kiếp sau anh có cuộc sống tốt hơn. Tôi quay người và cởi balo ra, định làm cho anh ta một cái mộ. À mà trước tiên thì phải tháo cái rìu buộc ở tay trái ra đã.
–––––––––
Hửm??? Mình vừa mới mất mạng sao? Mà thôi, việc này cũng quá quen rồi. Đợi đã, Sao mình lại không nhìn thấy gì vậy? Sao lại có những thứ gì đâm xuyên qua người mình vậy?
Edward từ từ nâng cánh tay phải bị đâm xuyên qua bởi đá nhọn, rồi tiếp tục là cánh tay trái, chân phải, chân trái rồi cuối cùng là tạo ra một kết giới để cắt đứt cột đá nhọn khiến nó đổ ập xuống đất và vỡ tan.
Tay chân bị vỡ nát của anh từ từ hồi phục lại. Bắt đầu từ xương, những thớ cơ thớ thịt và cuối cùng là da. Khuôn mặt bị đâm xuyên và bị mất một mảng đầu cũng dần dần trở lại bình thường.
Sau một lúc thì cả cơ thể anh đã lành lặn trở lại như chưa hề có bất kì vết thương nào, chỉ có điều là quần áo bị rách nát do đá nhọn đâm xuyên qua.
Anh nhìn lên phía trên nơi mình rơi xuống rồi từ phía lưng xuất hiện đôi cánh dơi để anh bay lên.
Bay lên trên, anh thấy người đàn ông đeo mặt nạ tên Jonathan Augustine đang thắp hương và khấn vái cầu trước ngôi mộ tạm bợ có khắc tên anh-Edward Adamicz để mong anh có thể siêu thoát và nếu có kiếp sau thì cũng đừng chuyển sinh thành thứ gì đó vớ va vớ vẩn.
“Jonathan! Tôi chưa chết đâu!” - Edward đáp xuống đất và vỗ nhè nhẹ vào lưng Jonathan.
Khi người đàn ông đó quay mặt lại và anh nở một nụ cười thân thiện thì cũng là lúc nắm đấm của Jonathan hôn nhẹ vào giữa mặt anh. Edward không kịp tránh né và anh cũng không hiểu tại sao mình lại bị ăn đấm.
“Đừng lo, Edward! Tôi sẽ giúp anh siêu thoát bằng chính đôi bàn tay này.” - Jonathan bôi muối trừ tà nên đôi bàn tay đeo găng của mình và bẻ từng khớp ngón tay một kêu “Rắc, rắc”.
“Ê, từ từ! Bình tĩnh đã nào Jonathan! Tôi thật sự chưa chết mà.” - Edward ngã thụp xuống đất và giơ hai tay ra hiệu cho Jonathan bình tĩnh lại.
“ÁC LINH THOÁI TÁN!!!” - Jonathan hét lớn.
“Này!!! NÀYYYYY!!! AAAAAAAAAAAA…"
_________________________________________