Hiện tại tôi đang viết một cuốn sách kể về cuộc hành trình của mình. Chỉ cần nhớ lại thôi cũng khiến tôi bất ngờ xen lẫn kì lạ rồi. Không giấu gì mọi người, hiện tại  tôi đang ở một nơi gọi là dị giới chứ không phải Trái Đất.

  Từ từ, bắt đầu thế này có hơi đột ngột nhỉ!? Ha ha!!! Chắc do đây là lần đầu tôi viết một cuốn sách để kể cho người khác về những gì đã xảy ra với mình. Tôi cũng chả biết bắt đầu thế nào nữa nên cứ kể lại những gì đã xảy ra từ đầu thôi nhỉ.

-------------------

   Tôi là một bartender làm việc trong một quán bar khá lớn gần nhà (tôi nhớ là như thế). Đồng nghiệp hay gọi tôi là "Kẻ đeo mặt nạ quái đản" vì tôi hay đeo, à không, luôn luôn đeo một cái mặt nạ cười màu trắng, tôi không bao giờ bỏ nó ra dù có bất kỳ lí do gì  (trừ một số trường hợp do tôi tự đặt ra), cùng với đôi găng tay làm từ vải cotton có màu đen ở lòng bàn tay và màu đỏ ở mu bàn tay, kèm theo đó là cặp vòng tay bạc.

  Tomura Hishiki - đó là tên và họ của tôi nhưng tôi bị gọi bằng biệt danh nhiều hơn là bằng họ hoặc bằng tên. Tôi năm đó 28 tuổi (khá hài hước là sinh nhật tôi rơi vào Cá tháng tư) và tôi sống trong căn nhà mà bố để lại. Bố tôi qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, còn mẹ tôi mất vì bệnh. Tôi có một đứa em gái nhưng nó đã mất tích cũng khá lâu rồi.

   Trước khi mất, mẹ tôi có trao lại cho tôi một sợi dây chuyền kỳ lạ và khá cũ. Nó có một kim tự tháp rất nhỏ màu đen, cứ cảm tưởng chỉ cần nắm tay lại là nó sẽ biến mất, nó làm bằng loại vật liệu mà tôi chưa từng thấy bao giờ, ở giữa được khoét ra để nhét một viên bi nhỏ màu tím vào. Trên đỉnh có một cái lỗ nhỏ để luồn sợi dây làm bằng vàng qua.

  Tôi có hỏi lại mẹ là tại sao lại đưa sợi dây chuyền này cho tôi, nhưng bà ấy chưa kịp nói gì thì đã nhắm mắt xuôi tay. Tôi không quá quan tâm đến sợi dây chuyền này nhưng vẫn giữ nó bên mình như là một món bảo vật, một thứ lưu giữ kỉ niệm về mẹ.

  Bạn bè xung quanh tôi cũng không có quá nhiều, 3 thằng thì 2 thằng mất tích còn thằng còn lại thì đi gặp tổ tiên rồi.

  Có vẻ tôi quá chú tâm vào việc giới thiệu rồi, bây giờ tôi vào nội dung chính đây.

-------------------

  Hôm đó là ngày Cá tháng tư. Tôi được tan làm sớm, gọi là sớm nhưng cũng 23 giờ rồi. Về đến nhà, điều đầu tiên tôi làm là đi tắm và dọn dẹp nhà cửa vì tôi sống một mình. Làm xong thì đi ngủ thôi chứ thức làm cái gì, buồn ngủ bỏ xừ.

  Tôi nằm trên giường, tay phải cầm lấy sợi dây chuyền và suy nghĩ vẩn vơ rồi thiếp đi lúc nào không biết.

  Chả biết tôi đã ngủ bao lâu, cũng chả biết có gì đang xảy ra xung quanh, chỉ biết là khi tỉnh dậy thì đã thấy mình đang lơ lửng giữa một khoảng không rộng lớn.

  Tôi nhìn xung quanh để xem đây là đâu. Mọi thứ xung quanh đây trông giống như tôi đang trôi nổi trong vũ trụ với những vì sao toả sáng rực rỡ vậy. Lạy chúa! Nếu đây là sự thật thì không vui đâu, việc này không hề vui tí nào.

  "Có ai không?" - Tôi hét lên hết cỡ vào khoảng không vô định - “Nếu đây là trò đùa của ai đó thì không vui đâu! Chơi mất dại vừa thôi!”

  Lúc này tôi chợt nhận ra là tôi có thể thở được ở giữa cái vũ trụ này sao!? Ảo thật đấy! Sống trên đời bao nhiêu năm thì tôi đã có sức mạnh rồi sao? Hay đây chỉ là những gì tôi tưởng tượng do sắp chết vì thiếu oxi?

  "Trông cậu không có vẻ gì là hoảng hốt lắm nhỉ?" - Một giọng nói ồm ồm phát ra ở đâu đó, nghe như của 1 người đàn ông trung niên hoặc đại loại thế -  “Những người khác khi gặp trường hợp này đều tỏ ra hoảng hốt, bất ngờ, kinh ngạc hoặc sợ hãi.”

  "Ai đấy?" - Tôi hét lên - “Ra mặt đi! Đừng nói với ta là ngươi quá xấu trai nên không lộ mặt nhé!”

  "Ta không phải người như ngươi nghĩ đâu." - Vẫn là cái giọng nói đó nhưng nghe nhẹ nhàng hơn.

  "OK! Vậy ngươi là một kẻ bắt cóc biến thái, thích bắt người trưởng thành để làm những thí nghiệm vô nhân tính như tổ chức nào đó đúng không?" - Tôi nói lại với giọng mỉa mai - “Thật ghê tởm!”

  "Này! Đừng có mà xuyên tạc lung tung khi chưa biết người khác là ai!"- Giọng nói đó lại vang lên một lần nữa.

  "Vì không biết nên ta mới nói vậy đấy! Nếu không thì ngươi hiện hình và xưng danh đê. Hay là mặt bựa quá nên không dám." - Tôi cười nhỏ nhưng cố tình để giọng nói đó nghe thấy.

  Đột nhiên, có một tia sáng loé lên, nó từ từ uốn dẻo lại và dài ra, cuối cùng là thành hình người toả sáng rực rỡ.

  "Giờ thì ngươi biết ta là ai chưa?" - Giọng nói đó cất lên lần nữa.

  "Sáng thế này thì đui luôn 2 con mắt rồi còn đâu mà nhìn!" - Tôi lấy 2 bàn tay che mắt lại và lăn qua lăn lại - “Giờ tôi đi bệnh viện thì ông trả viện phí cho tôi đi! Làm người ta mù mắt như thế à!? Đồ ác độc! Đồ vô lương tâm! AAAHHHH!!!”

  "Một vừa hai phải thôi! Cái ánh sáng vừa rồi không làm ngươi bị mù đâu mà nằm ra đó ăn vạ. Đứng dậy đi!" - Giọng nói đó như ra lệnh cho tôi.

  "Ok! Ok! Đứng thì đứng! Tôi đùa thôi!" - Tôi đứng dậy(mà cũng chả có chỗ mà đứng).

  Trước mặt tôi là một người đàn ông trông khá trẻ trung với mái tóc bạch kim dài, da trắng như tuyết, mặc một bộ quần áo trắng tinh khiết khá dài như là của mấy ông hoàng đế Nhật xưa, trên đầu đội một cái mũ (cũng không hẳn là mũ mà giống 1 cái bờm giữ tóc hơn) tôi cũng chả biết miêu tả kiểu gì, chỉ biết là nó giữ phần tóc mái của ông ta và được trang trí bằng 1 cái hình mặt trăng tròn bao quanh bởi những đám mây, đôi mắt của ông ta có hình trăng khuyết.

  "Ta là Thần Mặt Trăng! Chắc ngươi cũng biết rồi!" - Người đàn ông cất tiếng.

  "Ờ! Vị thần kết hôn cận huyết" - Tôi nói với giọng mỉa mai và chán nản - "Tôi chả có gì để nói với một kẻ thích "côn trùng" cả! Thả tôi về đi!"

  "Không được! Ta đưa ngươi tới đây là có việc cần đến ngươi!" - Ông ta có về hơi nổi giận.

  "Thôi thôi! Không cần phải nói!" - Tôi xua tay với ông ta và nói tiếp - “Tôi thừa biết ông định nói gì rồi, và câu trả lời của tôi là không, không và không. Thế thôi! Hết phim rồi nhé! Giờ trả tôi lại về chỗ tôi sống đi lão già!”

  “Ta còn chưa nói gì đấy! Ngươi cũng chưa biết mình sẽ làm gì mà.”

  “Tôi thừa biết là ông lại đi theo motip của mấy bộ Isekai rồi. Tôi thì không cần nên ông đi mà kiếm người khác, trên thế giới này thiếu gì người. Bây giờ thì ông thả tôi về đi, tôi mệt lắm rồi!”

  “Ngươi tưởng ta không mệt à? Rất mệt là đằng khác đấy! Ngươi nên cảm thấy may mắn vì không phải cũng được gặp ta trực tiếp như thế-”

  “Rồi rồi!!! Ông là Thần thì nói gì chả đúng, mà không đúng thì cũng phải đúng. Nhưng, cái gì cũng phải có giới hạn của nó. Tôi biết tôi có quyền gì và không có quyền gì. Việc mà ông đang làm là vi phạm nghiêm trọng vào tự do nhân quyền, tôi sẵn sàng kiện ông ra tòa nếu ông không thả tôi về. Nếu ông có hành vi ép buộc tôi làm theo ý ông thì tôi không ngại mà tố cáo ông dù ông có là Thần hay không đâu.”

  "Ta không định dùng cách này nhưng đành vậy." - Ông ta thở dài và lấy từ trong ống tay áo một cái balo màu đen rồi vứt cho tôi.

  "Cái gì đây?" - Tôi bắt lấy và nhìn nó - “Đưa cho tôi cái balo rỗng này để làm gì đây?”

  "Còn cả cái này nữa." - Từ bàn tay phải của ông ta phát ra một tia sáng màu vàng rồi nó bỗng bay thẳng vào mồm tôi. Tôi lập tức bị văng xa mấy chục mét theo kiểu xoay tròn.

  "Cái gì vậy? Khụ khụ khụ!!! Ông nhét gì vào miệng tôi thế hả?" - Tôi ho liền mấy cái.

  "Vậy nhé! Ta đi đây!" - Nói rồi, ông ta liền phát sáng và khi ánh sáng đó biến mất thì tôi không thấy ai ở đó nữa.

  "Đúng là Thần! Chả được tên nào tử tế!" - Tôi thở dài bực tức - “Dù sao thì mình cũng chả quan tâm đến cái nhiệm vụ vớ vẩn mà ông ta giao cho.”

  Một thứ gì đó hình elip khá rộng, xuất hiện đằng sau lưng tôi. Trông nó như 1 cánh cổng dẫn tới nơi khác mà tôi từng xem trong mấy bộ Isekai. Ờm..., nói sao nhỉ? Tôi chả thể nhìn thấy phía bên kia của cánh cổng vì nó quá sáng. Nhưng dù thế nào thì tôi cũng không bước chân qua cánh cổng đấy đâu.

  Mặc kệ mọi thứ, tôi đi ngủ. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra trong lúc tôi ngủ nhưng khi tỉnh dậy, thứ đập ngay vào mắt tôi là tôi đang bị rơi từ trên trời xuống. Thật luôn, tính cách như thế này mà thằng già đó cũng lên làm Thần được á? Ông ta ném tôi trong khi tôi đang ngủ mà sao tôi lại không biết gì vậy? Hay là do tôi bị ông ta yểm phép gì nên mới không cảm nhận được. Dù thế nào thì hiện tại tôi sắp chết đến nơi rồi. Tôi vội nhìn xung quanh xem cái balo mà ông ta đưa cho đâu và cảm thấy có gì đó kéo bản thân về sau nên quay lại nhìn thì thấy cái balo đã ở sau lưng lúc nào.

  Không nghĩ ngợi nhiều, tôi túm lấy 1 bên quai đeo của cái balo rồi tìm cách cởi nó ra, công nhận là cởi balo khi rơi từ trên trời xuống khó thật. Sau một lúc thì đã đặt nó ở trên lưng, hiện tôi đang ở trong tầng mây.

  Tôi mở balo ra nhưng bên trong chỉ là một khoảng đen vô tận. Hết cách, tôi cố gắng tìm xem trong đó có gì không. Nếu là một cái balo nhảy dù thì hay biết mấy nhưng đây là một cái balo rỗng với khoảng đen vô cực bên trong.

  "Ước gì có cái dù đột nhiên bung ra thì tốt biết mấy." - Vừa rứt lời thì một cái dù màu cầu vồng bung thẳng vào mặt tôi và căng lên nhanh chóng.

  May mắn là tôi đã giữ chặt tay vào hai quai đeo nếu không chắc tôi đã tan xương nát thịt. Nhờ có cái dù nhảy này mà tốc độ rơi của tôi đã chậm lại, vậy là không phải lo rơi sấp mặt rồi.

  Sau khi bay khỏi tầng mây thì tôi tiếp tục bay xuống một ngọn núi tuyết gần đó. Không may, lúc đó thì ngọn núi đang có bão tuyết rất lớn nên tôi đã bị thổi bay và cái dù nhảy đã bị mắc vào đỉnh của một khối băng khổng lồ.

  Có vẻ như lão già đó không cho tôi về thật rồi. Haizz!!! Đành phải tự lực cánh sinh thôi. Cơ mà trước tiên thì phải tìm cách xuống đã.

 Trong khi đó ở một chỗ khác,…

  "Mọi việc đến đâu rồi?" - Một giọng nói to khàn đặc, vang lên trong căn phòng khá tối, ngoài trời mưa không ngớt  kèm theo sự xuất hiện liên tục của sấm sét đánh vang khắp nơi, xé toạc bầu trời.

  "Thưa Ngài! Mọi việc đều trong kế hoạch và quân ta đều đạt được những chiến thắng quan trọng." - Một người đàn ông có đôi tai và cặp sừng quỷ, làn da trắng trẻo, mặc một bộ quần áo thụng khá dài, đeo kính và tay phải cầm theo một cuốn sách nhìn rất tri thức đang quỳ gối trước một người ngồi trên ngai vàng.

  “Có tổn thất gì không?”

  “Có nhưng không đáng kể thưa Ngài! Tất cả đều sẵn sàng cho trận chiến tiếp theo mà không cần nghỉ ngơi.”

  "Vậy sao?" - Người đó từ từ đứng dậy và bước qua con quỷ đeo kính, nhìn ra ngoài cửa sổ - “Cho tập hợp hết bọn nó vào đây! Ta sẽ bàn chiến thuật cho trận tiếp theo. Đội Gián điệp của ta vừa nói lại là bọn chúng sẽ tấn công vào Thung Lũng Đen vào rạng sáng ngày mai.”

  "Rõ thưa Ngài!" - Con quỷ đó vội chạy ra khỏi phòng yết kiến.

  Con quỷ đó từ từ quay người lại, khuôn mặt cau có trông cực kỳ đáng sợ, nước da ngăm đen, tóc trắng dài đến lưng có dính một chút máu đã khô, trên trán là cặp sừng nhọn hoắc. Hắn mặc lên mình một bộ giáp đã được đánh bóng trước đó, kiếm giắt ở bên hông phải.

  "Các ngươi sẽ phải trả giá cho tất cả! Lũ khốn kiếp!" - Hắn nói với giọng căm hận và dùng tay đập mạnh vào tường khiến cho một mảng tường bị thủng.

--------------

  "Này, có ai không? Giúp tôi với!" - Tôi nói lên với sự bất lực của mình. Hai tay của tôi vẫn bám chặt vào hai quai balo để không bị rơi xuống - “Việc này không đơn giản như mình nghĩ rồi.”

            _____________________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play