“Này! Hút thuốc không?” Tôi giơ bao thuốc lá ra trước mặt Edward, miệng đang hút một điếu khác.

 

  “Cái này trông giống loại mà quý tộc hay hút nhỉ?” Edward đẩy tay tôi ra, ý muốn nói là mình không hút. “Nhưng nó to hơn cái này.”

 

  “Cái này đúng không?” Tôi lấy một hộp xì gà từ trong balo ra. “Cái này ở chỗ tôi gọi là điếu xì gà. Anh hút loại này à?”

 

  “Không! Tôi không hút loại nào cả!”

 

  “Được thôi! Dù sao chắc anh cũng là một good boy!” Tôi vừa thở ra khói thuốc vừa khịa đểu một chút. “Người yêu chắc có nhiều nhỉ!?”

 

  “Tôi không hiểu ‘Good boy’ mà cậu nói tới là gì nhưng tôi chưa có ai ở bên đâu.” Anh ta bình tĩnh đối đáp với tôi. Có lẽ anh ta gặp nhiều trường hợp như thế này rồi.

 

  Chúng tôi rẽ vào một con đường đất cỏ mọc um tùm bị nước mưa làm nhão nhoét hết lên, một số chỗ còn có vũng nước nhuộm màu đất. Khắp nơi trên đường đi đều có xương người, quái vật và xác chết của rất nhiều bọn quái vật.

 

  Tuy rằng đã đi rất lâu nhưng chúng tôi vẫn chưa ra khỏi khu rừng.

 

  “Anh có chắc là chúng ta đang đi đúng hướng không đấy? Tôi thấy như chúng ta đang đi lòng vòng ở khắp cả cái khu rừng đấy.”

 

  “Không! Có gì đó rất kỳ lạ!” Edward bỗng thốt lên như có gì đó bất ngờ lắm và nhìn về phía trước, tôi có nhìn theo nhưng chả thấy hay cảm nhận thấy bất cứ thứ gì ở đó cả.

 

  “Thôi không sao! Lạc một chút thì chả bị sao cả. Ai mà chả bị 1, 2 lần khi đến vùng đất mới hoặc nơi nào đó lạ lẫm nhưng chắc trừ tên tóc xanh đó ra.”

 

  “Không phải!” Edward hơi lên giọng. “Lúc vào, tôi nhớ rõ ràng là mình đã đi đường này. Bây giờ mọi thứ xung quanh vẫn vậy, nhưng tôi cảm nhận có gì đó khác lạ.”

 

  “Mà thôi! Cứ đi đi là kiểu gì cũng ra mà thôi.” Tôi vội kết thúc cuộc trò chuyện này vì thấy anh ta ngày càng tỏ ra lo lắng, chắc bị overthinking.

 

  Chúng tôi vẫn lòng vòng đi tìm đường ra khỏi khu rừng chết tiệt này. Con đường thì càng ngày càng trở nên nhão nhoét hơn, cứ như là đang đi trên một thứ chất lỏng mà có thể bị lún xuống bất cứ lúc nào.

 

  Tôi lấy ra 2 đôi ủng và đưa cho Edward một đôi để anh ta có thể dễ dàng đi lại hơn. Nếu mọi người hỏi tại sao tôi không đi tìm đường khác thì tôi cũng muốn lắm nhưng ai biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ.

 

  “Này Edward! Lúc đó tôi tưởng anh chết rồi cơ, ai ngờ anh lại có khả năng siêu hồi phục mà tôi nghĩ ai thuộc tộc ‘ma cà bông’ như anh cũng có khả năng này nhỉ?” Tôi cười nhạt.

 

  “Thật ra là tộc Vampire bọn tôi thì chỉ sống lâu hơn nhân tộc thôi, nếu bị giết thì cũng chết như thường. Có lẽ tôi là trường hợp khác biệt so với cả tộc.” Anh ta nói với giọng buồn buồn.

 

  “Tức là ngoài anh ra thì không còn ai có khả năng siêu hồi phục sao! Thế thì anh phải vui lên chứ, sao lại phải buồn? Hay là do vì một lý do nào đó mà anh ghét nó?”

 

  “Thật ra là từ lúc sinh ra thì tôi có khả năng siêu hồi phục và bất tử rồi. Nói ghét thì cũng không phải vì nó giúp tôi trong rất nhiều trường hợp cận kề Tử thần. Tuy nhiên, tôi cũng có lí do riêng nên không thể nói cho cậu được.” Anh ta quay sang nhìn tôi thì thấy tôi đang đưa một chiếc thẻ ngân hàng ra trước mặt.

 

  “Bro nạp vip ở đâu thì nạp giúp tôi được không? Chứ nói thật, chơi game một mạng như này cũng sợ thật.” Tôi vừa cười cợt nhả vừa nói.

 

  “Cậu đang nói cái gì nghe lạ vậy?” Edward tỏ ra vô cùng khó hiểu.

 

  “À quên, chỗ mấy người đã phát triển quái đâu. Nhưng mà rồi anh sẽ hiểu ra thôi!”

 

  “Cậu kỳ lạ thật đấy!”

 

  Chúng tôi đi thêm khoảng 2 tiếng đồng hồ nữa thì tới trước cửa một hang động. Tôi nói thật, sao thấy cảnh này cứ quen quen kiểu gì ấy.

 

  “Này! Anh có chắc là phải đi qua hang động này không đấy?” Tôi vừa chỉ tay vào hang động trước mắt vừa quay sang hỏi Edward.

 

  “Tôi khá chắc là lúc tôi đi thì không có cái hang động nào cả nhưng cậu còn cách nào khác hay hơn không? Trời cũng sắp tối tới nơi rồi!” Anh ta đưa tay lên cằm vẻ ngẫm nghĩ điều gì đó.

 

  “Mà sao cũng được! Miễn mai chúng ta ra khỏi rừng là được. Tôi không có ý kiến gì đâu!” Tôi vươn vai và vứt tàn thuốc lá xuống đất. “Dù sao ở đây cũng mưa nhiều nên ở trong hang như tổ tiên với tôi thì cũng bình thường thôi.”

 

  Tôi lấy từ trong balo ra một cái đèn pin công suất lớn rồi bật nó lên để soi vào bên trong hang. Ánh sáng từ cái đèn pin chiếu sáng rực cả cái hang.

 

  “Bên trong chỉ toàn đá và đá! Có vẻ không có bất kì con quái vật nào, hoặc chí ít là vậy.” Tôi tự lẩm bẩm một mình rồi quay sang nhìn Edward. “Có vẻ chúng ta có thể vào được rồi.”

 

  “Cậu đang cầm thứ gì vậy? Nó chiếu sáng cả một cái hang luôn! Nếu không phải người sử dụng ma pháp ánh sáng thành thạo thì sẽ không được như thế này đâu.” Anh ta tỏ ra vô cùng kinh ngạc với cái đèn pin mà tôi đang cầm trên tay.

 

  “Để tôi nói nhé, cái này không phải là ma pháp ma phiếc gì cả, cái này là công nghệ.” Tôi đưa đèn pin ngang dọc khắp cả cái hang trong khi nhìn sang anh ta.

 

  Anh ta nhìn theo ánh đèn tôi chiếu xung quanh hang với vẻ mặt ngạc nhiên.

 

  “Vậy ra thứ này được gọi là ‘công nghệ’ à?”

 

  “Không! Cái này là đèn pin, 1 thiết bị công nghệ, còn công nghệ nói chung là những sự phát minh, những sự thay đổi, việc sử dụng, và kiến thức về các công cụ, máy móc, kỹ thuật, kỹ năng nghề nghiệp, hệ thống, và phương pháp tổ chức, nhằm giải quyết một vấn đề, cải tiến một giải pháp đã tồn tại, đạt một mục đích, hay thực hiện một chức năng cụ thể. Đó là những mà tôi từng đọc trên mạng, còn đúng hay không thì tôi không biết...”

 

  “Mau bịt tai lại đi!!!” Edward bỗng nói to và bịt tai mình lại.

 

  Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì thì thấy đôi tai mình đau đau và có gì đó ấm ấm chảy ra. Khi tôi đưa bàn tay phải lên kiểm tra thì tôi chạm vào một thứ gì đó ươn ướt, tôi đưa tay xuống xem thì đó là máu.

 

 

  Edward quay người lại nói gì đó với tôi nhưng tôi gần như không nghe thấy gì cả, những tiếng động xung quanh tôi như một cái TV bị tắt tiếng, cứ như thể tôi bị điếc vậy. Tôi giật mình nghĩ thầm.

 

  Hay là mình bị thủng màng nhĩ trong

  Edward chạy đến xô tôi ngã ra đất và anh ta cũng ngã theo. Tôi ngửa mặt lên trần hang và thấy vừa nãy có gì đó vừa lướt qua mặt tôi. Tôi cũng cảm nhận thấy cả cái hang động đang rung chuyển một cách dữ dội.

 

  Tôi ngồi dậy và thấy đầu mình đau nhức kỳ lạ, đôi tai vẫn chảy máu. Edward cầm lấy cánh tay tôi và cố kéo tôi dậy. Tôi bất giác nhìn lên trên trần hang thì thấy cả đống sinh vật quái dị có cánh giống dơi đang liên tục dùng móng vuốt sắc nhọn ở chân cào cấu kết giới của anh ta.

 

  “Anh hãy phóng to kết giới để đẩy hết bọn ‘rơi’ ra. Tôi có cách này.” Tôi nói lớn vì theo thói quen khi không nghe thấy người khác nói gì.

 

  Tôi lấy ra một cái dĩa và một tấm bảng sắt nhỏ rồi dùng cái dĩa cào lên mặt bảng. Tôi không chắc là nó có tác dụng không vì thông tin trên mạng thường hay gây tranh cãi, nhưng tôi thấy có vài con đâm đầu xuống dưới chân tôi, vài con khác thì đâm ngay vào người tôi khiến tôi có vài lúc đứng không vững nhưng không đến nỗi bị ngã.

 

  Đột nhiên, cả cái hang bỗng rung chuyển dữ dội khiến tôi có dự cảm chẳng lành, cơ mà nói thẳng ra thì cái kịch bản này nó quen quen, theo đúng kịch bản thì việc tiếp theo là rơi xuống một chỗ nào đó.

 

  Đúng như tôi dự đoán, mặt đất bỗng nứt ra và tạo thành một cái lỗ rất to. Và, cả 2 chúng tôi bị rơi xuống cho nó đúng kịch bản. (Thật sự đấy! Nhà ngươi hết ý tưởng rồi à?)

 

  Chúng tôi bị rơi thẳng xuống một dòng sông ngầm với dòng nước chảy xiết. Việc đầu tiên tôi làm là vứt bỏ đôi giày cùng với cái áo sơ mi đi. Sau đó lấy từ trong balo 2 cái áo phao bơi và cố gắng bơi để tìm Edward.

 

  Tôi ngoi lên và bám lấy một hòn đá để lấy hơi sau đó mới lặn xuống tìm anh ta. Nhờ vào dòng nước mà tôi không cần phải bơi quá nhiều, chỉ bơi để né những vật cản ngay trước mắt mà thôi.

 

  Được một lúc thì tôi thấy Edward đang ngụp lặn lên xuống liên tục, tay chới với, có vẻ là bị đuối nước rồi. Tôi bơi nhanh tới chỗ anh ta và giữ chặt lấy hai áo phao để nó không bị nước cuốn đi. Khi túm lấy được tóc của anh ta, tôi dùng hai chân kẹp chặt người anh ta vào người mình rồi nhanh chóng dùng tay nắm chặt lấy cánh tay phải để luồn qua lỗ tay áo phao rồi luồn tay trái của anh ta qua lỗ còn lại.

 

  Tôi không có thời gian nên mặc ngược chiều cho anh ta rồi đóng đai đeo của áo phao lại.

 

  “Không sao chứ?” Tôi hỏi anh ta thì anh ta ho khụ khụ mấy cái rồi gật đầu vài cái. Có vẻ do biết tai tôi gần như không nghe thấy gì nên anh ta mới gật đầu và cả việc anh ta vừa uống cả đống nước.

 

  Tôi bỗng nhận ra cả tôi và Edward đang trôi theo hình vòng tròn, và chúng tôi đang bị cuốn vào vào một cái xoáy nước. Chết tiệt! Sao lúc nào cũng phải có một cái sự việc gì đó xảy ra để tiếp diễn câu chuyện vậy?!

 

  “Hít một hơi đầy vào Edward! Chúng ta sắp lặn xuống rồi đấy!” Tôi dùng cả hai chân hai tay giữ chặt lấy anh ta và nhắm mắt lại.

 

  Khi bị cuốn vào và bị chìm xuống nước, Edward đã tuột khỏi tay tôi, đã thế tôi còn bị cuốn ra xa. Lại thế nữa rồi! Tôi cố gắng bơi đến chỗ của anh ta nhưng vô ích vì dòng nước chảy rất xiết.

  Việc này sẽ diễn ra bao nhiêu lần nữa đây??? Tại sao chứ? Có phải do những việc tôi đã từng làm trong quá khứ không?

 

           ____________________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play