Thật sự thì phải khó khăn lắm thì tôi mới có thể xuống khỏi cái khối băng khổng lồ này. Tuy bên dưới có lớp tuyết dày nhưng ngã vẫn khá đau, có khi dập bàn tọa chứ chả đùa.
Nếu suy xét theo tình hình hiện tại thì tôi đang ở trên một ngọn núi mà tôi không biết. Những gì lão già đưa cho tôi chỉ là một cái balo mà chả giải thích gì về công dụng của nó. Vừa nãy, khi tôi đang nghĩ tới một cái dù nhảy thì từ trong balo bung ra một cái dù đúng như thế. Vậy có phải là nó có công dụng như cái túi gì đó của một con mèo màu xanh không?
Tôi thử kiểm tra xem cái balo có đúng như tôi nghĩ không, và quả thật, nó có thể lấy ra bất cứ thứ gì tôi nghĩ trong đầu. La bàn, quần áo, lều cắm trại, tủ lạnh (wtf???), điều hòa (tôi cũng chả hiểu cái logic gì đang xảy ra), v.v… Có điều là tôi không thể lấy ra các vũ khí như súng, đạn hay bom, mà chỉ có các vũ khí khá thô sơ và được sử dụng từ thời xa xưa như kiếm, cung, khiên, giáp, v.v…
Thôi đành vậy, méo mó có hơn không. Tôi lấy cái la bàn để xem phương hướng nhưng nó quay lung ta lung tung nên tôi vất đi, coi như một món phế. Tiếp theo, tôi lấy ra một cái bản đồ của khu vực này để xem mình đang ở đâu.
Hiện tại tôi đang ở trên một ngọn núi có tên là núi tuyết Vĩnh Cửu. Tôi không hiểu tại sao mình lại có thể đọc được chữ ở thế giới này. Chữ viết như là kết hợp giữa chữ Ả rập, chữ Phạn cổ, chữ Nga và chữ… chữ… thôi, cái này thì chịu.
Bây giờ thì tôi sẽ xuống khỏi chỗ này chứ ở lâu hơn nữa là chết rét, và sẽ chỉ xem bản đồ để tìm đường chứ xem nhiều hại mắt chết đi được.
------------------
"Tôi thấy ông làm hơi quá rồi đấy, Tsukuyomi!" - Vị thần của Sự Sống ngồi đối diện với thần Mặt Trăng, cả hai đang ngồi chơi cờ với nhau - “Vứt một tên ất ơ vào ngọn núi tuyết đó, bên dưới chân núi là Khu rừng Vô Hướng thì liệu có ổn không? Nó mà chết ra đó thì ông sẽ bị chất vấn đấy.”
"Kệ nó đi!" - Thần Mặt Trăng nhấc tách trà lên uống - “Tên đó có thể tự sống được! Nếu nó chết thì chả phải tốt cho ông sao? Ông từng nói cuộc đời nó đáng ra phải kết thúc từ lúc sinh ra sao?”
“Đúng là nó đã vô số lần sống sót qua cửa tử đến mức tôi không đếm được. Tuy nhiên, lần này thì khác. Cái này là do ông nhúng tay vào nên nó sẽ định cho ông tội can thiệp vào sự sống chết của nhân loại.”
"Tôi biết chứ!" - Thần Mặt Trăng thở dài - “Chắc Thanatos cũng để ý tới chuyện này nhưng tôi đã xử lý đâu vào đó rồi.”
“Mà ông cũng nên giải thích rõ với các vị thần khác về quyết định của mình đi. Không phải ai cũng đồng tình đâu.”
“Tôi đã nói rõ trước đó rồi đấy! Tuy nói ra điều này hơi muộn nhưng Thoth đã gửi một lời nhắn cho tôi khi tôi quyết định tên đó là người sẽ thay đổi thế giới.”
“Lời nhắn đó là gì vậy?”
"Cẩn thận với quyết định của ông." " - Thần Mặt Trăng nói với vẻ nghiêm trọng.
"Có lẽ Thoth đã nhìn thấy được những gì sẽ xảy ra nên mới nhắn với ông như thế."
"Tôi đoán vậy!" - Thần Mặt Trăng thở dài.
"Hai người làm gì mà trông nặng nề vậy?" - Thần Mặt Trời từ đằng sau thần của Sự Sống bước ra - "Nếu là nói chuyện "đó" thì cũng phải thôi."
"Ra! Nhà ngươi đến đây từ bao giờ vậy?" - Thần Mặt Trăng bình thản hỏi - “Nếu lại lôi mấy cái chiến công thì bọn ta không có hứng.”
“Ta đến đây để nói về việc khác.”
"Thôi được rồi! Ta biết ngươi định nói cái gì rồi. Bọn ta vẫn đang---" - Thần Mặt Trăng thở dài.
"Đừng có nói lung tung nữa!" - Thần Mặt Trời thét lên - "Các ngươi không khác gì một lũ phế vật cả. Tại sao cứ mở mồm là cái câu "bọn ta đang tìm hiểu". Các ngươi nhai đi nhai lại không thấy chán hay sao. Ta không cần biết các ngươi sẽ làm gì nhưng ta biết một điều, các ngươi chả khác gì con mụ ngu xuẩn đó cả."
----------------
"ÔI GIỜI ƠI! MÀY LÀ THỨ QUÁI QUỶ GÌ MÀ DAI DỮ VẬY?" - Tôi vừa chạy vừa hét lên kinh hãi, đằng sau tôi là một con lợn rừng màu trắng và có một dải gai màu đỏ trên lưng.
Tôi đã bị nó đuổi suốt một tiếng đồng hồ nãy giờ. Mấy người nghĩ tôi solo được với con này á? Tôi có phải nhân vật chính đâu. Tôi còn chả có tí sức mạnh nào. Còn con lợn này thì biết phun lửa, biết tạo băng, thế này thì khác gì hack game không!
Tôi chẳng may vấp phải một hố tuyết bị sụt và ngã nhào về phía trước. Con lợn rừng ở sau tôi bỗng tăng tốc, cả cơ thể nó được bao trùm bởi lửa cháy rừng rực. Những cái cây xung quanh đều bị đốt cháy, tuyết ở xung quanh chân nó đều tan thành nước trong phút chốc. Khiếp! Cái nhiệt độ của ngọn lửa chắc phải cao lắm.
Nó lao thẳng một mạch vào tôi, may sao tôi đã kịp dùng một chân nhảy sang chỗ khác. Con lợn lao qua tôi rồi nó dùng chân để phanh lại trong khi quay cả thân hình về phía tôi. Con lợn này trước kia làm dân tổ lái chắc luôn.
Nó tạo ra hàng loạt mũi băng nhọn hướng thẳng về phía tôi. Tôi dùng sức bật của chân rồi chống tay xuống đất để đẩy cả cơ thể sang hướng khác, đột nhiên con lợn với cơ thể bao bọc bởi lửa tông một phát thật mạnh vào người tôi khiến tôi bay ra xa mấy chục mét và đập mạnh lưng vào một thân cây. May mà tôi đã chụm hai cánh tay của mình lại với nhau nên chỉ có hai tay áo bị cháy.
Phải nói thật, đòn húc đó khá đau, cảm giác như sắp bị gãy xương vậy, còn cái cây tôi đập lưng phải thì bị lõm một chỗ.
Tôi chống tay để đứng dậy và lấy từ trong balo một tấm kính nhỏ trong suốt và một chai rượu thủy tinh.
Tôi đập chai rượu vỡ ra và vứt nó xuống nền tuyết rồi nhảy lùi về sau. Con lợn lao nhanh về phía tôi nhưng có vẻ nó đã dẫm phải những mảnh vỡ của chai rượu nên ngã dúi đầu hướng vào tôi.
Nhân lúc này, tôi đập tấm thủy tinh vào bên mắt phải của nó rồi cầm ngược tấm thủy tinh bị vỡ và đâm vào mắt trái. Tôi lấy từ trong túi quần một cái bút mực và cắm thẳng vào mắt phải của nó.
Con lợn kêu lên một tiếng rõ to và chạy loạn lên. Tôi nắm lấy hai cái răng nanh lòi ra ngoài và dùng hết sức bình sinh để ném nó vào một cái cây gần đó.
Không cần biết nó đã ngất hay chưa. Tôi chạy nhanh ra khỏi chỗ đó vì nghĩ rằng tiếng hét của nó vừa rồi có thể gây ra sự chú ý tới mấy con quái vật khác.
Trời bắt đầu nổi bão và tối dần nên tôi đành đi tìm xem có cái hang nào không có quái vật trú trong đó hay không. Tôi ném đá vào những cái hang mà tôi nhìn thấy để xác định xem có quái vật không. Việc này diễn ra rất nhiều lần vì gần như hang nào cũng có quái vật trú ẩn, có vài hang còn khiến tôi tưởng không có gì nhưng khi vào thì mới biết có quái vật.
Khi cơn bão tuyết trở nên dữ dội thì tôi mới tìm thấy một hang động phù hợp. Tôi lấy gỗ và xăng từ trong balo rồi lấy bật lửa để đốt một mảnh giấy được tôi vo lại và để nó vào đống củi đã được đổ xăng.
Thật sự mà nói thì việc này không tệ nhưng tôi vẫn không muốn ở lại thế giới này, tôi vẫn còn nhiều việc phải làm, phải lo ở thế giới kia.
Tôi nhìn ra bên ngoài hang động và ngồi đợi cho tới khi bão tuyết tan. Những lúc thế này thì tôi thường sẽ làm những việc linh tinh để giết thời gian nhưng hiện tại thì tôi chả biết làm gì, dường như thời gian cứ trôi từ từ. Thật khó chịu!
Mắt tôi từ từ khép lại trong khi tôi gắng gượng để mình không buồn ngủ. Và rồi, tôi đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Có lẽ do cuộc rượt đuổi vừa rồi đã khiến tôi hao tổn sức lực.
Khi tôi mở mắt ra thì trời vẫn âm u, mây đen vẫn che phủ bầu trời nhưng không còn bão tuyết nữa. Vậy cũng tốt. Tôi đứng dậy, đeo lại balo lên vai và đi ra khỏi hang, để lại đằng sau một đám tro tàn của đống củi đã đốt.
Sau ba tuần ( tôi nghĩ ) vừa trốn quái vật vừa tìm đường thì tôi đã xuống tới chân núi. Vậy là tôi đã thoát khỏi đây sao? Có lẽ, đó là trước khi tôi nhìn thấy khu rừng ẩm ướt ở bên dưới chân núi.
Khi tôi bước vào khu rừng đó thì cảm giác oi bức, ẩm ướt khá khố chịu. Tôi còn ngửi thấy mùi ẩm mốc nữa. Khu rừng này giống như một khu rừng nhiệt đới, tôi cũng không biết nữa.
Mặt đất dưới chân vô cùng ướt và nhão nhoét, có vẻ nó đã thành bùn. Tôi suy nghĩ một hồi rồi đi tìm đường với mong muốn thoát khỏi khu rừng này nhanh nhất có thể.
Tôi không biết khí hậu ở đây là như thế nào nhưng kể cả khi có khí lạnh từ ngọn núi tuyết đằng sau thổi xuống thì tôi vẫn thấy oi bức khó chịu.
__________________________________