Lư Hủ buồn bực về phòng, vừa ấm ức vừa tủi thân.
Hắn đã làm gì nên tội mà phải sống thế này?
Nằm bẹp trên giường một lúc, hắn nghe thấy Nguyên Mạn Nương bảo Lạp Nguyệt trông nhà, rồi cõng Lư Duệ đi đào rau dại, hắn lại bật dậy.
Với điều kiện sống như thế này, hắn thật sự không thể nằm yên được.
Ở trước cửa, Lạp Nguyệt đang chơi móc lá cây với con nhà hàng xóm. Nơi đó có hai đứa trẻ - một đứa năm tuổi, một đứa ba tuổi. Chúng hãy còn ở cái độ tuổi chưa biết lo lắng là gì. Dẫu nắng trưa có chói chang gay gắt đến mấy, chúng cũng chẳng thèm tránh, cứ ngồi xổm ở đó nhặt lá cây chơi vui vẻ.
Thấy Lư Hủ đi ra, Lạp Nguyệt thân thiết gọi một tiếng anh ơi.
Đứa trẻ chơi cùng với con bé chính là cậu nhóc Nhan Văn Trinh nhà hàng xóm. Năm nay nhóc ấy mới lên ba, ngoại hình điềm đạm thanh tú giống hệt anh trai mình. Nhưng mặt nhóc tròn nên dòm đôn hậu hơn anh nó nhiều. Mà hai nhà ở cùng một đầu thôn nên thường hay qua lại làm quen. Dần dần, Nhan Văn Trinh thấy hắn cũng gọi hắn là anh trai.
Lư Hủ xoa đầu từng đứa, hỏi: "Không nóng à?"
Hai đứa lắc đầu.
Lư Hủ bảo chúng vào bóng râm, sau đó hắn trèo lên cây bẻ cành lớn xuống cho bọn nhỏ tự bứt lá chơi.
Trò móc lá rất đơn giản. Mỗi người nhặt một nắm lá, chọn cuống lá chắc rồi bắt chéo với lá của đối phương. Sau đó mỗi người kéo lá của mình, ai kéo đứt cuống lá đối phương là thắng.
Trò này không chỉ cần cuống lá chắc, còn cần đến chút sức lực. Mà Lạp Nguyệt hơn Nhan Văn Trinh hai tuổi, con bé có lợi thế không nhỏ nên đã thắng được một đống lá. Mấy chiếc lá bị đứt cũng không bỏ đi mà đùn sang một bên, khi chơi xong rồi sẽ mang về cho gà ăn.
Lúc này lá trên tay Nhan Văn Trinh sắp hết, cậu nhóc đang bứt lá trên cành, nhưng tay thằng bé nhỏ hơn Lạp Nguyệt nên bứt lá chậm rì rì.
Thấy vậy Lư Hủ bèn hỏi nhóc ấy: "Anh nhóc đâu?"
Nhan Văn Trinh trả lời: "Anh trai đang học ạ."
"Ồ." Suýt nữa hắn quên mất. Nhan Quân Tề là người duy nhất trong làng đi học, vì vậy nhân lúc trời nắng đẹp cậu ấy phải tranh thủ học bài. Hắn bảo với hai đứa nó: "Mấy đứa cứ chơi đi."
Rồi Lư Hủ đi dọc con suối, ra đến ruộng.
Hè tới là khoảng thời gian bọn nhỏ có thể tha hồ nghịch nước. Tuy vậy nước sông sâu, trẻ con trong làng không có người lớn đi cùng thì không được ra sông chơi.
Còn bên suối thì chúng có thể chơi đùa tùy thích. Vì chỗ sâu nhất chưa đến một thước. Dẫu bọn trẻ có ngã xuống thì không lo chìm.
Nhà Lư Hủ ở rìa làng, phía sau nhà là núi. Rất dễ thấy, con suối chảy xuống từ trên núi ngang qua khu vực phía trước cửa nhà hắn. Nên vừa ra khỏi cửa chưa đầy hai mươi mét là tới suối rồi.
Đi dọc suối, hắn thấy mấy đứa trẻ đang lội nước đùa nghịch.
Đá ven suối quanh năm bị nước ngâm nên phủ đầy rêu, Lư Hủ đi chưa được bao lâu đã thấy hai đứa bé trai bảy tám tuổi trượt chân ngã nhào xuống nước.
Nhưng bọn trẻ lì lợm lắm, ngã cũng không khóc, bò dậy chơi tiếp. Nếu đứa nào mà khóc sẽ bị đám bạn cười nhạo cả buổi.
Mà ở vùng ven suối, em trai Lư Hủ là Lư Chu đang cắt cỏ ở chỗ cỏ rậm rạp nhất. Chiếc giỏ đặt bên đường, nó đã được lấp đầy một nửa rồi.
Một đám trẻ chạy tới hỏi Lư Chu: "Anh Chu chơi bùn với tụi em không?"
Rồi cậu bé trả lời tụi nó: "Anh phải cắt cỏ."
Thêm một đám trẻ khác chạy qua hỏi: "Anh Chu có đi bắt cua không?"
Nhưng thằng bé vẫn nói: "Anh phải cắt cỏ rồi."
Nhìn thấy thế Lư Hủ chỉ biết thở dài. Ngay cả đứa trẻ mười tuổi vẫn phải đi cắt cỏ cho gà cho lợn, gánh vác trách nhiệm gia đình. Điều đó càng khiến tâm trạng hắn thêm nặng nề.
Thế là hắn đi đến gần chỗ Lư Chu, xin liềm: "Anh cắt cỏ thay em, em đi chơi với các bạn đi."
Ấy vậy Lư Chu lại lắc đầu.
Nhưng Lư Hủ không gượng ép thằng bé nữa. Vì Lư Chu từ nhỏ đã rất có nghị lực. Nếu cậu bé muốn làm thì hắn không cản nữa, chỉ tìm một tảng đá phẳng ngồi xuống, chống cằm nhìn em trai cắt cỏ.
Dễ dàng thấy được, Lư Chu làm việc rất gọn gàng. Trước tiên cậu bé cắt một nắm cỏ, xếp ngay ngắn rồi buộc lại, sau đó mới cho chúng vào giỏ. Trong giỏ gọn gàng không kém, cỏ dài thì gập đôi, cỏ ngắn thì xếp vào một góc, nhìn có vẻ hơi bị ám ảnh cưỡng chế.
Thế nhưng giỏ còn chưa đầy, Lư Chu đã không chịu nổi nữa. Mấy đứa trẻ con hay sĩ diện, có người giám sát bên cạnh là chúng không thoải mái.
Rồi Lư Chu cầm liềm đến gần anh trai. Cậu bé suy nghĩ một chút mới ngồi xuống cạnh hắn, đặt liềm dưới chân, ngay trong tầm mắt, đảm bảo không bị ai lấy mất.
Rồi cậu bé hỏi hắn: "Anh còn đau đầu không ạ?"
Hắn trả lời: "Không đau nữa."
Lư Chu hỏi tiếp: "Vậy anh không vui ạ?"
Đúng là Lư Hủ không vui. Vì với những gì hắn đã trải qua, ai mà vui cho nổi chứ?
Từ một con sâu gạo trong xã hội hiện đại, hắn rơi vào tình cảnh có thể bị đói bất cứ lúc nào. Tâm trạng hắn chua xót đến độ rớt nước mắt, hắn nói: "Chỉ là hơi buồn và cô đơn chút thôi."
Đưa mắt nhìn bốn phía, không ai hiểu được nỗi đau của hắn!
Nghe vậy Lư Chu căng mặt, cau mày, không nói nữa.
Hai anh em nhìn dòng suối chảy róc rách, mỗi người đều có lo nghĩ riêng.
Một lúc sau, Lư Chu mới hỏi: "Anh vẫn muốn đi học nghề ở huyện ạ?"
Lư Hủ: "Hửm?"
Rồi Lư Chu đưa ra quyết định trọng đại, nói với anh mình một cách trịnh trọng: "Anh muốn đi thì cứ đi đi. Em sẽ thay mẹ chăm sóc Lạp Nguyệt và Tiểu Duệ. Mọi chuyện cứ để em lo, anh đừng lo lắng."
Lư Hủ không biết nên nói gì: "..."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu bé, môi hắn mím lại thành một đường thẳng. Hắn vươn tay ra xoa đầu Lư Chu, xoa đến khi tóc thằng bé biến thành ổ gà mới hài lòng phủi mông đứng dậy, tức giận nói: "Lo việc cắt cỏ của em đi!"
Bỏ lại Lư Chu hoang mang ngồi đó, Lư Hủ đến ruộng, nhìn hai mẫu đất còn lại của nhà mình.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Trong ký ức, bố hắn là một người rất siêng năng. Ông cày ruộng, bón phân, không bao giờ bỏ lỡ mùa vụ. Lúc nào lúa do ông trồng cũng đều chỉn chu hơn của người khác. Lúa được trồng năm ngoái giờ đã có râu lúa, nhìn từ xa như một mảng biển xanh.
Không bao lâu nữa là sẽ đến mùa thu hoạch rồi.
"Thằng cả đến xem lúa à? Đã khỏe hơn chưa?" Ông trưởng thôn đang cùng con trai làm cỏ trên ruộng, thấy hắn từ xa bèn hỏi han.
"Cháu khỏe rồi, ông ạ." Theo bối phận trong làng, trưởng thôn là tộc trưởng, cũng là anh cả trong số anh em họ của ông nội hắn nên họ đều phải gọi ông ấy là ông.
Khi gia đình hắn cần tiền bán đất gấp, chính trưởng thôn đã mua ruộng của nhà hắn mà không ép giá. ( truyện đăng trên app TᎽT )
trưởng thôn nói: "Năm nay lúa tốt, được mùa. Còn cháu phải nhìn về phía trước, gia đình vẫn trông cậy vào cháu đấy. Có biết chưa?"
"Cháu biết rồi." Sau đó Lư Hủ đi một vòng quanh ruộng nhà mình rồi mới về.
Dù thế nào đi nữa, chí ít hắn phải mua lại mảnh ruộng đã bán đi.
Đợi hắn đi xa, cháu trai trưởng thôn mới chống cuốc lắc đầu: "Ông nội xem cậu ta kìa, còn muốn đòi đất lại hay sao?"
Chiến tranh liên miên mười mấy năm. Nhìn đâu cũng thấy đất hoang, mà khai hoang còn miễn thuế tận hai năm. Hơn nữa nhà ai mà chẳng có đất đai? Ai thèm mua ruộng làm gì?
Chỉ có ông nội gã mềm lòng, nhất định phải mua ruộng của nhà Lư Hủ.
Ông ấy cười nói: "Nếu nó có bản lĩnh đòi lại, thì đó là do nó có triển vọng."
Về đến nhà, Lư Hủ tìm một cây gậy vẽ linh tinh trên khoảng đất trống.
Hắn phải nghĩ xem mình có kỹ năng gì.
“Lư Hủ” trước đây muốn lên huyện để học việc. Tuy việc đó không có tiền công nhưng được bao ăn ở.
Thế nhưng con đường này hiện tại không thích hợp.
Thứ nhất, trước đây “Lư Hủ” cảm thấy mình ở nhà như người thừa, vừa thừa vừa khó chịu nên muốn bỏ đi. Bây giờ khác xưa, một người ngoài như hắn cảm thấy người nhà “Lư Hủ” khá thân thiện.
Thứ hai, hắn không thích làm thợ mộc, càng không thích bị sai vặt khuân vác gỗ.
Thứ ba, hắn ăn no rồi, còn những người yếu ớt trong nhà thì sao? Hắn không thể vượt qua được rào cản tâm lý này.
Ở nơi này hắn đã là người lớn, phải lo miệng ăn cho cả nhà.
Hắn từng đọc tiểu thuyết xuyên không, hay hắn làm giống họ, tiến hành cách mạng kỹ thuật?
Nhưng hắn là sinh viên ban xã hội. Cho dù là làm xà phòng, làm giấy, làm thủy tinh hay làm đường xây cầu... hắn đều không biết.
Học hành? Thôi, đừng đùa nữa. Bố mẹ hắn bỏ tiền cho hắn vào trường trọng điểm, thuê thêm cả gia sư nổi tiếng kèm cặp 1-1. Nhưng trường sáu trăm người, hắn còn không vào được top ba trăm nữa là.
Làm ruộng? Đất nhất định phải mua lại, nhưng hắn định mua rồi cho thuê. Đừng vội mắng hắn! Vì từ ký ức hắn thấy được “Lư Hủ” vốn không giỏi làm ruộng. Cho nên đừng nói so “hắn” với bố hắn, đến hai đứa em “hắn” cũng chẳng bằng. Chính vì vậy “hắn” mới nảy ra ý định đi học việc.
Sở trường, tay nghề? Ngoài chơi game ra thì Lư Hủ không biết gì khác.
Nuôi trồng? Vốn đầu tư ban đầu quá cao! Hơn nữa với sức lao động của nhà hắn hiện tại, giỏi lắm là nuôi một lồng gà, một lồng vịt, một con lợn. Đấy là chưa kể có những lúc Lạp Nguyệt phải đi nhặt cỏ về.
Làm “culi” dỡ hàng, bốc vác? Thôi tha dùm đi!
Buôn bán? Không có vốn, nhà hắn còn đang nợ.
Săn bắn? Sau nhà hắn là núi, nhưng không biết hắn vào đó là săn hay là bị săn nữa.
Lư Hủ cẩn thận suy nghĩ, nhận ra bản thân chẳng biết cái quần què gì hết!
"Hầy!" Lư Hủ ném cành cây nhỏ đi, nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn một con đường…
Viết truyện!
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Hắn có một bụng đầy tiểu thuyết mạng, thậm chí hắn còn có mấy câu chuyện nhỏ trong game nữa!
Tuy nhiên việc này phải tìm người có chuyên ngành làm, chứ hắn không làm được. Đầu tiên, chữ nghĩa của hắn không được, hắn không biết viết chữ cổ ở đây. Tiếp đó là hắn có thể bịa chuyện, nhưng viết ra lại là chuyện khác, hắn phải tìm người viết hộ!
Thế rồi Lư Hủ giẫm lên gốc cây, trèo tường nhìn sang phía đối diện. Quả nhiên ở phía bên kia, cậu thư sinh hàng xóm đang dùng cành cây viết chữ trên tường. Trên tay cậu cầm một quyển sách, miệng lẩm nhẩm đọc thuộc lòng, trên nền đất mềm đã viết được một mảng lớn, nhìn cũng khá ngay ngắn!
Tức thì, tâm trạng hãy còn u ám của Lư Hủ chuyển phắt sang rạng rỡ. Rốt cuộc hắn cũng gặp được chuyện thuận lợi!
Hắn vui vẻ ới cậu thư sinh nhỏ: "Này! Quân Tề ơi, cậu có bận không?"
Nghe thấy tiếng người nên Nhan Quân Tề theo bản năng xoay người lại, đầu óc cậu ấy vẫn đang tập trung đến sách vở, miệng còn lẩm bẩm đọc sách. Do đó khi cậu quay đầu nhìn Lư Hủ ở trên tường rào, gương mặt cậu khá là ngơ ngác mà lắc đầu.
Nhìn thấy thế Lư Hủ không khỏi bật cười. Đứa nhỏ này ngoan thật đấy! Rồi hắn nói: "Đợi đó!"
Chạy vào bếp, hắn múc nửa bát ốc xào từ trong nồi rồi chạy thẳng đến nhà Nhan Quân Tề.
Trước đây Lư Hủ không thích chơi với Nhan Quân Tề. Một là vì Nhan Quân Tề nhỏ hơn hắn, hai là Nhan Quân Tề là một thư sinh, mà “hắn” không biết chữ nên rụt rè, tự ti.
Nhưng Lư Hủ bây giờ khác xưa. Hắn biết mình đã được tiếp thu đầy đủ nền giáo dục bắt buộc, thậm chí hắn tự mình thi đậu đại học. Dù nói thế nào, hắn vẫn được xem là nửa người đọc sách rồi.
Hơn nữa, Lư Hủ không có gánh nặng tâm lý như Nhan Quân Tề. Hắn bưng đồ ăn chạy thẳng đến thư phòng của cậu ấy.
Nhan Quân Tề có một thư phòng, thật ra thì đó là một nửa phòng ngủ của cậu. Ở giữa phòng có treo một tấm rèm sậy chia căn phòng thành hai nửa, trong đó cái bên có ánh sáng tốt chính là thư phòng, và nửa bên còn lại làm phòng ngủ. Thường thì ít người đến đây.
Thấy Lư Hủ chạy qua, cậu liền dọn dẹp sách vở, ngồi bên cửa sổ cùng với hắn. Cậu thư sinh vừa ăn ốc, vừa nghe hắn kể về cuốn truyện muốn bán.
Dễ thấy được, Lư Hủ rất hào hứng khi kể về cuốn sách "Tây Du Ký". Hắn kể liến thoắng đến tình tiết Tôn Ngộ Không bị đè dưới núi Ngũ Hành, khi đó mới bưng chén trà lên tu “ừng ực”.
Vùng này bọn họ không trồng trà. Nếu có người muốn uống phải vào trong trấn mua. Nhưng Nhan Quân Tề có trà. Đó là loại trà thô* năm đồng một lạng, vị của nó rất đắng. Vì vậy chỉ khi chiều nào cậu đọc sách không nổi mới uống một chén để chống buồn ngủ.
(*) Trà thô làm từ lá trà già, giá siêu rẻ, đương nhiên cũng không ngon bằng lá trà non.
Sau khi kể xong, Lư Hủ bèn hỏi: "Thế nào? Có hay không?!"
Nhan Quân Tề gật đầu bảo: "Hay, chỉ là có vài chỗ không hiểu."
Hắn biết mà! Làm gì có ai cưỡng lại Tôn Ngộ Không được chứ!
Nghiêng hẳn người về phía Nhan Quân Tề, Lư Hủ hỏi cậu ta giống như đang hỏi một người anh em tốt: "Cậu nói thử xem?"
Được ngỏ lời, Nhan Quân Tề hỏi ngay: "Vì sao lại là thế giới Tây Phương Cực Lạc mà không phải là Đông, Bắc hay Nam? Phật Như Lai là vị thần tiên nào, Bồ Tát là ai? Và Thái Thượng Lão Quân có phải là Dược Thần mà chúng ta thờ phụng không? Vì sao chức vị của thần Thổ Địa lại thấp như vậy? Còn Thần Ngũ Cốc ở vị trí nào? Ngoài ra Phong Thần, Vũ Thần, Hà Thần, Đạo Thần có làm việc trên Thiên Đình không? Tất cả các Sơn Thần ở mười chín châu Đại Kỳ của chúng ta có chức vị trên Thiên Đình không?"
Lư Hủ nín thinh: "..."
Không ngờ hắn lại thất bại ở chỗ này!