Nhìn mẹ kế, không hiểu sao Lư Hủ lại thấy hơi xấu hổ. Nhất là khi thấy nàng địu đứa bé trên lưng làm việc ngoài ruộng cả buổi mới về.
Hắn ngập ngừng một lát, chào hỏi một cách gượng gạo: "Mẹ về rồi."
Hình như hỏi vậy có hơi thừa thãi?
Nhưng Nguyên Mạn Nương không nghĩ vậy. Khi nàng thấy người con trai cả vốn không thân thiết với mình đã hết buồn bực và rầu rĩ, cuối cùng cũng có chút sức sống, mắt mũi nàng cay cay: "Hủ Nhi, hôm nay con đỡ hơn chưa? Đầu còn đau không?"
Nghe vậy Lư Hủ lắc đầu, tay chân có chút luống cuống.
"Thế thì tốt, thế thì tốt..." Nguyên Mạn Nương vừa nói vừa nhìn ngẩn ngơ về phía bếp, rồi lại nhìn sang người con út. Bấy giờ trong tầm mắt là ba đứa con của nàng, một lớn hai nhỏ, và nàng còn ngửi thấy mùi thơm bay ra từ bếp nữa. Ngay lúc này nàng mới cảm thấy, rốt cuộc thì gia đình bọn họ cũng vượt qua được biến cố rồi.
Nàng mỉm cười với Lư Hủ, nhưng nước mắt lại trào ra.
Khẽ cắn môi, Lư Hủ thật sự không biết phải đối mặt với tình huống này như thế nào.
Vốn dĩ nhà hắn không ăn cơm trưa, nhưng giờ ốc đã làm xong rồi, có thể ăn chung với bánh bao. Do đó Nguyên Mạn Nương vào bếp hâm thêm bánh bao, rồi nấu cháo.
Khi thấy nàng bước vào, hắn bèn ra khỏi bếp. Mà nàng đã quen với việc “Lư Hủ” phớt lờ nàng, sớm đã tập thành thói quen như vậy. Tuy nhiên lần này chỉ là hiểu lầm thôi. Bởi vì hắn đang không biết phải đối mặt với người mẹ kế từ trên trời rơi xuống như thế nào.
Cậu em út Lư Duệ được mẹ kế đặt trên chiếu rơm. Cậu bé đi còn chưa vững nên chỉ có thể bò lung tung trên chiếu. Rất nhanh, Lư Hủ đã lấy ghế ngồi xuống bên cạnh, thấy bé út sắp bò đến mép chiếu bèn kéo bé lại. Mà cậu bé tưởng hắn đang chơi với mình, càng bò hăng hái hơn, còn cười khanh khách. Sau đó Lạp Nguyệt cởi giày, leo lên chiếu chặn thằng bé.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Thỉnh thoảng Nguyên Mạn Nương thò đầu từ trong bếp ra, nhìn thấy thế không khỏi mỉm cười.
Đến khi cơm nước xong xuôi thì trời đã quá trưa, nhà nào nhà nấy chắc đều xuống ruộng hết rồi.
Chính vì vậy Nguyên Mạn Nương không giục mấy đứa nhỏ mang ốc xào cho hai nhà chú bác. Mà nàng chừa lại một nửa trong nồi, vớt một nửa ra cho cả nhà ăn trước.
Cơm trưa vẫn chẳng khác gì mọi ngày. Chỉ có bánh bao chua, có rau dại đắng, có cháo loãng, thậm chí còn loãng hơn cả con sông đầu làng nữa. Tuy hôm nay có thêm món ốc xào, nhưng hắn vẫn thấy bữa ăn đạm bạc.
Nguyên Mạn Nương chỉ vừa mới nếm thử hai con ốc xào, ánh mắt nàng đã sáng rực lên. Ngó thấy biểu cảm đó của nàng, Lư Hủ thoáng nghi ngờ, liệu nàng có phải là một tín đồ ẩm thực không đấy.
Còn Lư Chu và Lạp Nguyệt vừa ăn bánh bao, vừa ăn ốc đến mức chẳng thèm ngẩng đầu. Mà đứa em nhỏ Lư Duệ bò quanh bàn ăn, bực tức đập bàn. Vì cậu bé muốn ăn mà chẳng ai cho! Thấy vậy Nguyên Mạn Nương đành vừa lễ ốc cho ba anh em, vừa lau nước miếng cho đứa út, cười nói luôn tay.
Chỉ mình Lư Hủ ăn mà chẳng thấy ngon.
Hắn thấy món ốc xào này có mùi vị khá bình thường. Cùng lắm thì nó tầm cỡ mấy món của quán ăn đêm bình dân, tạm để lót dạ, chứ không phải món ăn gì ra hồn. Thế mà, họ ăn như thể đang thưởng thức sơn hào hải vị vậy. Điều này khiến nội tâm Lư Hủ cảm thấy khó chịu. Hắn nghĩ cuộc sống không nên như thế này.
Sau chót, cả nhà đã ăn được một bữa no nê. Ngoại trừ phần để dành cho họ hàng vẫn còn trong nồi, họ đã chén sạch phần còn lại. Và khi không ăn nổi nữa, Nguyên Mạn mới đứng dậy thu dọn chén bát.
Rồi sau đó, Lư Chu cùng với Lạp Nguyệt đi biếu ốc xào cho họ hàng. Một mình Lư Hủ ngồi cạnh bàn ăn, ngó Nguyên Mạn đang lấy bánh bao chấm nước canh. Rồi hắn vô thức nhìn về phía vị trí ghế của chủ nhà trống không. Theo ký ức, nếu bố hắn còn sống, hẳn là ông ấy sẽ vừa bế Lạp Nguyệt vừa gắp ốc cho từng người, mà bản thân ông chỉ ăn bánh bao chấm nước canh.
Thấy hắn nhìn mãi vào vị trí chủ nhà mà ngẩn người, Nguyên Mạn mới nuốt bánh bao xuống, thoáng chần chừ mở lời: "Hủ Nhi à… Mẹ có chuyện muốn bàn với con."
Lư Hủ bảo: "Mẹ nói đi."
Dường như nàng không biết nên nói thế nào, lòng rối rắm, ngón tay cấu nhéo lòng bàn tay: "Ừm… Mẹ nói với con cái này. Hủ Nhi à, cái dầu kia… loại mà dùng vào đêm Tết ấy..."
Nghe vậy Lư Hủ chợt ho khù khụ, ngắc ngứ: "Không phải dầu ăn à? Không ăn được ạ?"
Tuy nhiên, Nguyên Mạn chưa nghe nói tới "dầu ăn" bao giờ. Nàng ngây người một lúc mới bảo: "Dĩ nhiên là ăn được! Nếu con muốn ăn thì thi thoảng hấp bánh mì dầu* cũng được."
(*) Bánh mì dầu/bánh cuộn dầu (油花卷) là một món ăn sáng hoặc bữa nhẹ phổ biến ở Trung Quốc. Bánh mềm mại, có vị thơm ngon và béo ngậy. Bánh mì dầu cũng rất dễ làm và không tốn nhiều thời gian.
Giờ Lư Hủ mới hiểu mẹ kế đang bối rối điều gì.
Hóa ra nhà họ không đủ tiền mua dầu.
Mà hắn đã dùng hết dầu họ chuẩn bị cho lễ mừng năm mới.
Rất nhanh, mặt Lư Hủ đỏ rần.
Nàng ấy nói tiếp: "Ốc đồng này ngon thì ngon thật, nhưng không thể ăn nhiều." Nàng bấm loạn đốt ngón tay, cúi đầu, nhỏ giọng bảo: "Con biết đấy, bố con mất, nhà mình đã bán gần hết ruộng rồi..."
Lư Hủ không nói gì.
Chuyện này hắn biết.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Vì bố hắn chết ở bên ngoài, thế nên họ chỉ có hai phương án: một là chôn tại chỗ, hai là thuê người đưa về. Mà đưa quan tài về thì phải tốn không ít tiền thuê người và lộ phí. Mặt khác, theo phong tục địa phương, bố hắn mất do tai nạn - điều mà dân làng cho rằng đây là điềm gở. Cho nên bọn họ không cho phép dựng bia, cũng cấm đưa vào mộ tổ.
Về phương hướng giải quyết vấn đề đó, “Lư Hủ” và Nguyên Mạn Nương trùng hợp nhất trí với nhau. Dẫu cho họ có phải bán ruộng vay nợ, họ vẫn kiên quyết đưa bố hắn vào phần mộ tổ, an táng tử tế.
Thế là hai người chú và một người cô của Lư Hủ, cùng với ông bà nội đều góp tiền làm ma chay đầy đủ. Bọn hắn mời cả họ đến dự lễ, như vậy mới có thể đưa bố hắn vào mộ tổ.
Cũng vì vậy mà tiền tiết kiệm của nhà hắn, cộng với tiền bán ruộng, không những hết sạch mà còn nợ tiền nhà cô chú.
Nguyên Mạn Nương tiếp tục kể: "Sau đó con bị bệnh nặng, mẹ thực sự không còn cách nào khác, nên, nên đã tự quyết định bán thêm ruộng để lo chạy chữa cho con..."
Lư Hủ: "..."
Nàng liếc nhanh Lư Hủ một cái, thở phào nhẹ nhõm: "May mà bệnh của con đã khỏi hẳn."
Nghe vậy, Lư Hủ chỉ khẽ nhăn mày nghĩ thầm. Không khỏi được, “Lư Hủ” của trước kia đã chẳng còn nữa rồi...
Nếu nhìn nhận mọi chuyện một cách bình tĩnh, có thể thấy được người mẹ kế này đối xử với “Lư Hủ” không tệ. Dù cho mỗi ngày “hắn” đều mặt nặng mày nhẹ với nàng, nhưng nàng không hề bỏ đói “hắn”, không lạnh nhạt, và càng không đồn thổi mấy lời linh tinh với bố hắn. Thậm chí, nàng coi Lư Chu chẳng khác gì con ruột của mình.
Trong hai ngày hắn giả vờ đau đầu ngất xỉu, nàng vẫn thường xuyên đến bên giường đắp chăn, lau mặt cho hắn. Tuy hắn không nhớ mấy chuyện nhỏ nhặt, nhưng kể từ khi hắn có trí nhớ, ngoài bà nội ra thì chưa có ai chăm sóc hắn như vậy. Vì bố mẹ ruột đều rất bận rộn công việc, bận đến mức có thể bỏ bê cả con cái và gia đình của chính họ.
Cho nên khi Lư Hủ nhìn thấy mẹ kế ngồi khóc nức nở bên giường, lo lắng cho tương lai gia đình, hắn cảm thấy rất rối rắm.
Lấy lại bình tĩnh, Lư Hủ trầm giọng hỏi: "Còn ruộng không ạ?"
Lúc này, Nguyên Mạn Nương mới lí nhí trả lời: "Vẫn còn hai mẫu ruộng tốt."
Nhận được câu trả lời này khiến gương mặt hắn tối sầm lại. Dù hắn chưa từng làm ruộng, hắn vẫn biết hai mẫu đấy không đủ nuôi năm miệng ăn.
Hắn hỏi tiếp: "Thế tiền thì sao ạ?"
May thay, Nguyên Mạn Nương đã gật đầu. Nàng ấy vội gật gù, cất giọng to hơn trước một chút: "Còn một phần ba số tiền. Trước đó mẹ trả tiền cho chú ba, chú tư với nhà cô con, còn lại..."
Lư Hủ ngắt lời nàng: "Cứ giữ lại đi ạ."
Suy cho cùng, nhiêu đó vẫn không đủ trả! Mà nếu trả hết chỗ này, đừng nói dầu mỡ, e rằng đến cái bánh bao thiu nhà hắn cũng chẳng mua nổi.
Nhìn chằm chằm bàn cơm, những rau dại và dưa muối mới nãy chính Lư Hủ hãy còn thấy khó nuốt, giờ hình như hắn thấy... chúng không đến nỗi nào...
Nguyên Mạn Nương thấy hắn lại nhìn bàn ăn, vội hỏi: "Hủ Nhi, con chưa no à? Trong nồi còn bánh bao."
Nhưng lại thấy hắn nhanh chóng lắc đầu.
Tuy ăn thì ăn được, nhưng chưa đến đường cùng thì hắn không muốn ăn bánh bao thiu đâu!
Thế rồi nàng an ủi hắn: "Thực ra cũng không đến nỗi không sống nổi. Mẹ tính rồi, Chu Nhi, Lạp Nguyệt, Duệ Nhi còn nhỏ, không ăn được bao nhiêu. Hai mẫu ruộng nhà mình mẹ làm cũng được. Mẹ sẽ dệt thêm vải, nuôi thêm gà vịt. Chu Nhi và Lạp Nguyệt có thể phụ mẹ cắt cỏ. Mẹ tranh thủ may vá cho người ta. Nếu con muốn về huyện để học việc thì cứ đi, còn nếu muốn ở nhà thì mình sẽ khai hoang thêm, tiết kiệm một chút, thế nào cũng sống được."
Càng nói mặt mũi Lư Hủ càng đỏ hơn.
Nhìn vẻ mặt như thể đang nói mọi thứ trong nhà vẫn ổn, không cần phải lo lắng của nàng ấy, rồi nhìn sang cậu em út đang ngậm ngón tay say ngủ trong vòng tay mẹ, Lư Hủ cảm thấy vô cùng phức tạp.
Đều là hai mươi lăm tuổi, nhưng chị họ của hắn sau khi tốt nghiệp thạc sĩ chị ấy đã nằm phè phỡn ở nhà hơn một năm trời. Ngày nào cũng như ngày nào, chỉ biết chơi điện thoại hoặc xem mấy chương trình tạp kỹ, trong khi Nguyên Mạn Nương phải nuôi bốn đứa nhỏ, gánh vác cả gia đình.
Cuối cùng, Lư Hủ vừa xoa xoa mặt vừa nói với nàng: "Con biết rồi ạ."