Lư Hủ bị cơn đau đầu đánh thức.

Cơn đau này giống như bị xe cán qua vậy.

Mà hình như hắn bị tai nạn xe thì phải.

Hắn nhớ mang máng rằng, hắn đang đạp xe đi lấy giấy báo trúng tuyển, bỗng dưng nghe thấy ai đó hét toáng lên. Và khi hắn vừa quay đầu qua, chiếc xe đạp địa hình mới toanh của hắn đã đâm sầm vào lề đường, rồi hình như… hắn còn nghe thấy cả tiếng phanh xe, sau đó nữa hắn tỉnh dậy vì cơn đau đầu.

Có ánh sáng len lỏi qua khe mắt, mí mắt Lư Hủ vì thế mà run lên, mà hắn không muốn mở mắt tẹo nào. Chỉ đạp xe thôi mà cũng ngã đến mức ngất xỉu. Sống trên đời mười bảy năm, hắn chưa bao giờ thấy mất mặt như vậy, nhục vãi, hắn biết phải đối mặt với người thân và bạn bè thế nào đây.

Đang rối rắm, bỗng hắn nghe thấy một giọng nữ trẻ con, non nớt vang lên bên tai mình: "Mẹ ơi, mẹ ơi! Mắt anh cả động đậy rồi kìa!"

Giọng địa phương vừa quê mùa vừa có âm điệu thân thiết này, hắn chưa từng nghe qua bao giờ!

Lư Hủ nghĩ thầm, ai vứt mình vào bệnh viện của cái chỗ xó xỉnh nào vậy? Hắn vội mở mắt ra, nhìn thấy ngay một cô nàng nhỏ nhắn xinh đẹp. 

Cô ấy sở hữu cặp mắt hạnh nhân hai mí, khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu, và làn da trắng mịn. Đúng là một mỹ nhân chân chính. Dẫu vết bớt đỏ khá lớn từ đuôi lông mày phải đến thái dương kia cũng không ảnh hưởng mấy đến nhan sắc của cô gái. Chỉ là chiếc trâm gỗ được cài trên đầu và bộ áo quần vải thô xám màu trông có hơi bụi bặm.

Cô nàng lo lắng nhìn hắn chằm chằm, lắp bắp hỏi: "Hủ Nhi, em, em tỉnh rồi, còn khó chịu không?"

Trong ánh mắt cô đong đầy lo lắng.

Hắn tỉnh rồi, nhưng đầu hẵng còn rất đau. Tuy nhiên điều này không quan trọng, mà chuyện quan trọng hơn là đây là đâu và cô ấy là ai. Tại sao cô ấy biết tên hắn, thậm chí còn gọi hắn là "Hủ Nhi"?

Ngay cả bà nội cũng chỉ gọi hắn là "Tiểu Hủ", chứ không gọi là "Hủ Nhi" đâu! Sến súa quá.

Lư Hủ cố nén nỗi ớn lạnh, nói "à" một cách cứng nhắc, rồi hỏi lại lễ phép: "Chị gái này, chị là ai vậy?"

Trông thấy người "chị gái" vốn đang tròn mắt nhìn nay càng trợn tròn hơn. Vẻ mặt cô ấy như bị sét đánh, sốc đến mức không thể tin được nhìn hắn, cùng với nước mắt rơi xuống không ngừng. Hắn nghe thấy cô ấy hỏi: "Hủ Nhi, em, em gọi chị là gì cơ?"

Giọng cô buồn bã, tựa như đang gánh trên mình một điều gì đó quá sức chịu đựng, nước mắt vẫn lã chã rơi.

Chúng khiến lòng Lư Hủ tê dại.

Đột nhiên chân hắn nặng trĩu, hắn nhìn xuống thì thấy một bé gái chừng bốn, năm tuổi, cũng mặc một bộ đồ vải thô xám màu, đang bám lấy chân hắn trèo lên giường.

Lư Hủ: "..."

Do giường hơi cao nên cô bé phải dùng cả tay lẫn chân để leo lên. Vì vậy Lư Hủ không dám nhúc nhích, sợ con bé bám không chắc mà ngã xuống thì tiêu.

Và rồi đứa bé gái cùng với chị gái đều nhìn hắn chăm chú bằng đôi mắt to long lanh. Bé gái ấy còn hỏi hắn bằng giọng non nớt: "Anh ơi, anh còn đau không?"

Từ từ.

Da đầu Lư Hủ thoáng tê dại, hắn cố gắng dùng đầu óc hãy còn mơ hồ để tính xem bối phận của bản thân. Cô bé gọi hắn là anh trai, và gọi cô nàng này là mẹ, thế chẳng phải là...

Tức thì mặt mày Lư Hủ tối sầm, hắn ngất lịm đi. Nhưng ngay trước khi ý thức tan biến, hắn đã nhìn thấy cô chị, à không, mẹ kế của hắn đang hoảng hốt kêu lên. Cùng với đó là những ký ức vốn dĩ không thuộc về hắn, nhưng chúng lại thuộc về “Lư Hủ” xộc thẳng vào trí óc.

Bấy giờ Lư Hủ mới biết, hắn xuyên rồi! Hắn xuyên tới một triều đại mà hắn chưa từng nghe nói đến bao giờ, xuyên vào một người cùng tên cùng họ với mình.

Cuối cùng hắn nằm liệt giường suốt hai ngày. Đầu óc hắn lúc tỉnh lúc mê, ký ức lại chập chờn, khi thì đứt đoạn, khi thì rõ ràng hoặc khi thì mơ mơ màng màng.

Chưa kể cả người Lư Hủ mệt muốn xỉu. Và hắn cũng chẳng muốn đoái hoài tới người mẹ kế đang khóc trời khóc đất, nên hắn dứt khoát ra khỏi nhà, leo lên ngọn đồi nhỏ ở phía sau, hóng gió rồi suy ngẫm về cuộc đời.

Dù đã cố gắng thích nghi trong hai ngày qua, nhưng Lư Hủ vẫn không thể chấp nhận được sự thật.

Hắn nghĩ sao cái số mình nó khổ thế này.

Ngay hôm thi đại học xong, bố mẹ hắn quanh năm không gặp mặt đã cùng nhau đến đón hắn. Tiếc rằng, tiệc mừng chưa ăn được một nửa thì bọn họ đột ngột tuyên bố rằng bọn họ đã ly hôn.

Từng từ từng chữ, họ đều nói là vì muốn tốt cho hắn. Vậy nhưng, nó chẳng khác gì đang ám chỉ rằng, hai người họ sớm đã bất hòa tình cảm từ lâu. Và khi bữa cơm ăn không còn ngon nữa, tiệc chúc mừng liền biến thành tiệc chia tay.

Hại hắn lúc ấy còn áy náy cả đêm, tự hỏi có phải mình đã quá vô tâm hay không? 

Trước đây hắn cứ nghĩ họ không về ăn Tết là vì bận rộn. Nhưng sau đó hắn lại tìm thấy giấy ly hôn của họ ở nhà, được rồi, té ra là họ đã ly hôn từ mười năm trước lận. Cho nên những lý do đi công tác, tăng ca kia cũng chỉ là cái cớ mà thôi. Họ vứt hắn cho bà nội, chẳng ai thèm quan tâm tới.

Vì vậy trong cơn tức giận, hắn trở về quê nhà ở nông thôn, đăng ký bừa một trường đại học nông nghiệp. 

Nhưng hắn chọn trường nông nghiệp vì đó là lựa chọn tốt nhất trong khoảng điểm của mình, chứ không phải vì hắn thực sự muốn làm nông đâu! 

Hơn nữa, hắn vẫn chưa nhập học đấy?

Vậy nên so với ‘Lư Hủ’ đang thực sự làm nông, thì người này còn thảm hơn hắn nhiều.

Lúc bảy tuổi, mẹ ruột qua đời vì khó sinh khi sinh em trai.

Còn tháng này, bố ruột đi lao dịch ở huyện bên, đào mương gặp trúng lũ lụt. 

Khi nhận được tin tức, "Lư Hủ” cùng trưởng thôn đến tìm, nhưng chỉ tìm thấy một thi thể đã lạnh. Và sau khi cậu đưa quan tài về, vừa chôn cất bố xong thì bản thân lại đổ bệnh.

Thực hiện: Clitus x T Y T

  

Không rõ là do vội vàng tìm người trong mưa, hay là do đau buồn quá độ khi nhìn thấy thi thể của bố mà ‘Lư Hủ’ đã bệnh nặng đến mức qua đời, để hắn xuyên không đến đây.

Lư Hủ nhìn trời xanh, mây trắng, và những cánh đồng xanh mướt, trong lòng khó mà yên.

Dù sao thì giấy báo nhập học cũng đã gửi, chờ tới khai giảng thì tiền sinh hoạt hàng tháng của hắn sẽ từ một tháng năm ngàn thuở trung học tăng thành bố mẹ mỗi người gửi một vạn. Chính bố hắn cũng đã hứa sau nửa năm nữa, sau khi hắn mười tám tuổi, ông sẽ chuyển căn biệt thự ở ngoại ô thành phố sang tên hắn. Đợi đến khi tốt nghiệp, hắn sẽ vào làm cho công ty của mẹ, chỉ nhận lương mà không cần làm việc. Và rồi hắn sẽ sống một cuộc sống nhàn hạ, chỉ việc chờ đến lúc thừa kế tài sản, chính thức trở thành một tên nhà giàu nhàn nhã và thảnh thơi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Và nếu nói về mặt tình cảm, hắn rất đồng cảm với người anh em cùng tên này. Đặc biệt là nỗi đau mất bố. Ấy vậy tuy hắn đau buồn, nhưng hắn vẫn hoang mang không ít. 

Nếu bố hắn thật sự qua đời, liệu hắn có đau buồn như ‘Lư Hủ’ này không? Chắc chắn là không rồi. Vì tình cảm bố con bọn hắn không tốt lắm.

Bố hắn từng nói rằng, chỉ có những lúc hắn cần tiền thì hắn mới chịu nhớ đến người bố này. Nhưng hắn lại cảm thấy bố mình trừ lúc đưa tiền, phải chăng ông chả nhớ nổi rằng, ông ấy có một thằng con trai ruột. Vì ngay cả căn biệt thự ông có ý định cho hắn, hắn phải nhờ đến mẹ và bà nội giúp đỡ mới có thể đòi được.

Thế nhưng bố hắn nói đúng đấy. Hắn chính là kiểu người phải dâng cơm đến tận mồm, chỉ biết dựa dẫm bố mẹ, sống như một thằng phế vật. Đến cả lúa mạch với rau hẹ còn không phân biệt được, thế thì sao bọn họ có lòng tin vào việc Lư Hủ có thể gánh vác cái nhà này?  

Nhưng mà hắn buồn ghê.

   

Nhìn cái chỗ quái quỷ này xem. Ăn không ngon, ngủ không yên, quần áo cũng không ra hồn. Hắn đâu có đến đây để tham gia show thực tế “Cổ Đại Biến Hình Ký”!

"Hầy..." Lư Vũ thở dài thườn thượt, nằm vật ra bãi cỏ, buông xuôi như một con cá ươn: "Ít ra cũng phải cho tui xem giấy báo trúng tuyển trông như thế nào chứ..." 

Dù sao hắn đã cày cuốc hơn nửa năm trời mới đỗ được. Đến giờ vẫn chưa kịp sờ vào cọng lông nào, hắn không cam tâm.

Những bi phẫn và thương tâm dồn nén bấy lâu hóa thành nỗi uất ức. Dẫu cho Lư Hủ cố nhịn, nhưng hắn vẫn không nhịn được. Bật dậy như một con cá chép, hắn hướng về phía núi mà hét lớn: "Đệt mịa mài!!"

Nhưng vừa dứt lời, hắn bỗng trông thấy hàng xóm đang dắt em gái mình nhảy nhót tung tăng đi lên từ sườn núi.

Thế là Lư Hủ vội vàng nuốt xuống những lời thô tục. Bởi theo quan niệm của hắn, chửi bậy thì không sao, nhưng chửi bậy trước mặt đứa trẻ năm tuổi thì không văn minh lắm.

Bỗng dưng gió thổi vào miệng làm hắn ho sặc sụa.

"Anh ơi!" Cô bé nhìn thấy hắn bèn chạy từ xa đến bằng đôi chân ngắn ngủn, hai bím tóc trên đầu cũng đung đưa theo, nom rất nhí nhảnh.

"Khụ khụ… Sao hai đứa lại lên đây?"

Người trả lời là Nhan Quân Tề, con trai của nhà hàng xóm: "Thím xuống ruộng rồi, mà Lạp Nguyệt muốn tìm anh, em thấy nó leo dốc một mình không yên tâm nên đưa nó lên."

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

"Ồ." Lư Hủ gãi đầu, có chút né tránh Nhan Quân Tề.

Tuy bố của cậu trai này và bố của “Lư Hủ” mất cùng lúc, nhưng dẫu sao hắn cũng đã mười bảy tuổi, trái lại Nhan Quân Tề vẫn chưa được mười lăm.

Mặt khác, thằng hai nhà hắn mười tuổi rồi, có thể giúp đỡ việc nhà, nhưng em trai của Nhan Quân Tề chỉ vừa mới lên ba.

Hơn nữa nhà hắn còn có cô dì chú bác, họ có thể giúp đỡ bọn hắn. Trái ngược hoàn toàn, gia đình của Nhan Quân Tề trước kia là một nhóm người tị nạn. Nên giờ đây cậu ấy không những không còn bố, mà cũng chẳng thân quen với bất kỳ ai. Không biết họ đã trải qua cuộc sống thường ngày như thế nào.

Hai cậu trai chẳng một ai nói chuyện, mà họ chỉ đứng ở trên sườn núi, nhìn ra xa, và ngẩn người. Bỗng có ngọn gió ấm áp đầu hạ từ đầu thổi đến mang theo mùi cỏ xanh thơm ngát.

Một lúc sau, Lạp Nguyệt cầm mấy quả mọng đo đỏ nho nhỏ, vui vẻ chạy tới: "Anh ơi, ăn đi!"

  

Thình lình bị kéo về từ dòng suy nghĩ miên man, Lư Hủ chợt nghĩ rằng, cuộc sống này vẫn cần phải đi tiếp.

Sau đó hắn cúi người xuống, lấy một quả mọng chưa chín lắm từ đôi bàn tay nhỏ xíu của Lạp Nguyệt: "Đây là trái gì vậy?"

"Quả dâu ạ!"

Trông nó giống quả dâu tây thật.

Nhác thấy quả sạch sẽ, Lư Hủ tự an ủi mình, ít nhất nơi đây không bị ô nhiễm, cho nên hắn bỏ vào miệng nếm thử.

"Phì, phì!" Vừa chua vừa đắng! Cái thứ này ăn được không thế?

Thấy vậy Nhan Quân Tề cũng lấy một quả từ chỗ Lạp Nguyệt, cậu chợt hiểu ra: "Đây là quả dại, không ăn được." 

Cậu ấy có hơi áy náy nói với hắn: "Em cứ tưởng là quả dâu..."

Lư Hủ không quá để ý chuyện này. Vì đây là em gái hắn hái chứ không phải Nhan Quân Tề, nên cậu ấy áy náy làm gì. Hắn bảo: "Không sao, không có độc là được rồi."

Nhưng Nhan Quân Tề lại nói: "Nó có độc."

Lư Hủ: "..."

Cậu ấy vội nói thêm: "Nhưng ăn một quả không sao đâu."

Dẫu vậy Lư Hủ vẫn nhổ bằng sạch. Hắn lấy nốt hai quả cuối cùng từ tay Lạp Nguyệt, vứt chúng đi, rồi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của con bé mà dặn dò: "Em có nghe thấy không, nó có độc đó! Sau này không phải cái gì cũng bỏ vào miệng nghe chưa!"

Thấy con bé gật đầu một cách rụt rè, đôi mắt lại long lanh ngấn lệ khiến cho Lư Hủ nhất thời hoảng hết cả hồn.

Hắn sờ sờ mũi, ngồi xổm xuống hỏi Lạp Nguyệt bằng giọng dịu dàng: "Có phải em đói lắm không?"

Con bé vừa lắc đầu vừa chớp chớp đôi mắt to mà giải thích: "Nhưng mà cái của chị Hàn Lộ cho em ăn ngọt lắm ạ."

Thấy vậy Lư Hủ bèn xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé, hắn nói: "Vậy sau này anh chị sẽ cho em ăn, đừng tự hái nhé."

Nghe thế Lạp Nguyệt gật đầu.

Rồi Lư Hủ đứng dậy, dắt bàn tay nhỏ của cô bé, nói: "Đi thôi, đi rửa tay với anh nào."

Ở trên đường, hắn nghĩ xem có thể tìm được quả dại nào để dỗ dành con bé không. Nhưng rốt cuộc thì ngoại trừ cỏ, cũng chỉ có cây, chẳng có nấy một loại quả nào.

   

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play