Đến khi xuống tới chân núi, Lư Hủ đã là người đi đầu, hắn vừa cúi đầu vừa đi qua đi lại. Thình lình, hắn nghe thấy giọng Nhan Quân Tề vang lên: “Anh bế em nhé?”
Tức thì hắn quay đầu lại, phát hiện cậu ấy cùng với Lạp Nguyệt đã bị hắn bỏ lại phía sau.
Con bé ngửa đầu, từ chối lời đề nghị của Nhạc Quân Tề bằng giọng điệu non nớt: "Lạp Nguyệt tự đi cơ."
Thấy vậy Lư Hủ hơi ngượng ngùng. Anh trai "ruột" của con bé đi nhanh quá, anh hàng xóm còn chu đáo hơn.
Bước đến gần họ, Lư Hủ chìa tay ra: "Để anh dắt em nhé."
Nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạp Nguyệt tức thì đỏ bừng, tròn mắt đầy vui vẻ lẫn kinh ngạc. Con bé nắm lấy một ngón tay của hắn, dùng bàn tay nhỏ nhắn và mềm mại nắm thật chặt, thật cẩn thận.
Điều này khiến Lư Hủ nhớ về con chó nhỏ được nuôi ở nhà bà nội ngày bé. Nhớ lúc nó mới mở mắt, nó vẫn còn nhỏ xíu, chỉ một tay là có thể bế lên được. Hai bàn chân nhỏ bé bám lấy ngón tay hắn, vừa ngửi vừa dụi, vừa mềm vừa ấm.
Rồi khi cúi đầu nhìn cô em gái còn đáng yêu hơn cả chó con, thấy đôi chân ngắn cũn của cô bé phải chạy vài bước mới đuổi kịp mình, Lư Hủ bèn lặng lẽ đi chậm lại.
Sau đó, hắn lịch sự hỏi con bé: "Có muốn anh bế không?"
Thế rồi bé con mới nãy còn đòi tự đi, bây giờ lại trả lời hắn “ừm” bằng chất giọng mềm mại.
Lư Hủ: "..."
Hầy… Đáng lẽ hắn không nên hỏi.
Qua một lúc khua chân múa tay, cuối cùng Lư Hủ vẫn khom người, bế thốc Lạp Nguyệt lên.
Ơ... phải bế kiểu gì ý nhỉ?
Hai người trố mắt nhìn nhau một lúc. Thật may thay, Lư Hủ chẳng cần ai dạy cũng biết bản thân nên ôm cô bé vào lòng. Một tay hắn giữ chặt người con bé, một tay khác đỡ lấy mông. Động tác này khiến phần vải ở vùng bụng của Lạp Nguyệt nhăn nhúm. Con bé cũng vội vàng ôm chặt cổ hắn. Thành thử hắn bế em gái mà chẳng khác gì đang ôm một cái bình hoa lớn, mới đi vài bước, hai cánh tay đã mỏi nhừ. May thay tốc độ so với ban đầu đã nhanh hơn nhiều.
Dần dà tầm nhìn của Lạp Nguyệt cao hơn, nhìn thấy cái gì cũng có cảm giác mới lạ.
"Anh ơi, hoa kìa!"
"Anh ơi, chim!!"
Trong khi đó, biểu cảm trên khuôn mặt Lư Hủ vẫn không thay đổi: "Ừ."
Hắn thật sự không muốn nhìn.
Còn Nhan Quân Tề lại hái một đóa hoa dại cho bé con.
Thôn Lư gia nằm sát bờ sông, chỗ hẹp nhất chỉ rộng tầm hai ba mét, và chỗ rộng nhất cũng chỉ hơn năm mét. Ngoài ra khúc thượng du sông còn gắn liền với huyện thành nơi đây. Cho nên người dân trong làng tưới tiêu hay giặt giũ đều dựa vào con sông này.
Nhưng nước dùng cho việc ăn uống hàng ngày, họ lại lấy từ con suối nhỏ chảy từ trên núi xuống.
Nước suối ở đó tuy nông nhưng rất trong xanh.
Lư Hủ kéo Lạp Nguyệt ra bờ suối rửa tay, gặp được cô em họ là Hàn Lộ đang rửa rau.
Hàn Lộ là một người có tính tình thẳng thắn, thấy mọi người bèn hô lên: "Anh cả, Lạp Nguyệt, cậu cả Nhan. Mọi người đi đâu vậy? Mà anh cả khỏe rồi à?"
Nghe hỏi, Lư Hủ bèn trầm giọng đáp: "Ừ."
Lạp Nguyệt cũng reo lên đầy ngọt ngào: "Chị ơi!” Con bé còn giơ bàn tay dính nước trái cây cho mọi người xem: "Em đi rửa tay nè."
Sau khi chào hỏi, Nhan Quân Tề lùi sang một bên.
Họ đều đã mười bốn, mười lăm tuổi, đến tuổi phải biết giữ khoảng cách rồi.
Nhưng Lư Hủ lại không để ý. Hắn nhấc bổng Lạp Nguyệt lên, nhìn mấy tảng đá ướt sũng mà không biết nên đặt chân ở đâu. Hắn lại bế con bé đi thêm hai bước, bước đến một tảng đá bằng phẳng khô ráo giữa suối rồi mới đặt bé con xuống.
Lúc này Hàn Lộ đã xách giỏ rau lại gần: "Ăn dâu dại à?"
Ai ngờ Lư Hủ lại tỏ ra bực bội: "Con bé hái..." Cái gì nhỉ?
Nhan Quân Tề ở đằng xa lên tiếng thay hắn: "Dâu độc."
Vừa dứt lời, Lư Hủ đã nói ngay: "Dâu độc!"
Hàn Lộ bảo: "Hả? Lạp Nguyệt, em ăn chưa? Anh cả, anh đúng là, dâu dại có độc, Lạp Nguyệt còn nhỏ nên không biết, anh cũng không biết sao? Sao anh lại để em ấy hái dâu dại chứ."
Lư Hủ: "..."
Ngại quá, hắn thật sự không biết.
May thay Lạp Nguyệt không vạch trần hắn, con bé giơ tay, nhỏ giọng gọi: "Anh ơi, em rửa xong rồi."
"Ừ." Lục Hủ lại bế em gái lên bờ.
Lạp Nguyệt cũng không khó chịu, dang hai tay nhỏ bé chỉ: "Cá nhỏ!"
Lần này Lư Hủ nhìn theo, hắn cũng nhìn thấy trong suối có một con cá nhỏ.
Vảy cá màu bạc lấp lánh ánh trắng, nhìn là biết ngon rồi...
Hắn đã ba ngày không được ăn thịt.
Đột nhiên Lư Hủ nói: "Anh bắt cá cho em nhé."
Bắt được thì đem về hầm canh!
Rồi hắn cởi giày, xắn ống quần lên, giẫm lên đá, đi xuống nước.
Nhưng một kẻ giả mạo dân bản xứ như hắn ta đã hoàn toàn đánh giá thấp người bản xứ thực sự, huống chi còn ở dưới nước.
Cá nhỏ chỉ có thể nhìn mà không thể bắt được. Mỗi khi hắn vừa cử động, con cá đã quẫy mình chui vào kẽ đá.
Hắn loay hoay một hồi, ngay cả vảy cá cũng chẳng chạm tới nổi.
Trên bờ, ba người kia đang xem hắn bắt cá vô cùng náo nhiệt. Thật là… họ không giúp hắn được gì thì thôi, còn thêm phiền.
Đúng lúc này Lạp Nguyệt hô lên: "Anh ơi anh ơi, phía sau phía trước, phía sau phía trước!"
Còn Hàn Lộ lại bật cười: "Ha ha ha… Bắt cá phải ra sông, chỗ này vốn dĩ đâu bắt được!"
Cảm ơn à nha, ra sông hắn càng không bắt được!
Mặt mày Lư Hủ chẳng có chút xúc cảm, hắn ta đứng dưới suối, cúi người rửa mặt. Hắn không bắt cá để giải tỏa cái nóng của mùa hè nữa đâu!
Hắn lội lên bờ, tình cờ nhìn thấy hai con ốc đồng ở ngay phần rêu ven bờ.
Thế này không phải có thức ăn rồi sao?
Ngay lập tức Lư Hủ bắt lấy ốc đồng, xòe tay cho Lạp Nguyệt xem: "Chúng ta không ăn cá nữa, ăn cái này nha."
Thấy vậy Lạp Nguyệt bám vào tay hắn, nhìn một chút, nói với giọng điệu thơ ngây: "Anh ơi, cái này phải đập vỡ cho vịt ăn cơ."
Lư Hủ: "..."
Nhưng Nhan Quân Tề biết ốc đồng có thể ăn được. Cho nên cậu ấy giúp hắn bắt ốc. Mà việc này đến Lạp Nguyệt cũng làm được, cô bé ngồi xổm bên suối, lật qua lật lại, một lúc sau đã thu được một nắm nhỏ.
Kể cả Hàn Lộ cũng muốn bắt phụ, nhưng cô phải về nhà nấu cơm. Nên khi rửa rau xong, cô ấy nói với Lư Hủ, nếu hắn đã làm ốc thì nhớ chia cho cô một ít rồi mới đi.
Bấy giờ mặt trời đã xế trưa, Lư Hủ túm mấy chiếc lá có phiến lá rộng, gói gọn ốc đồng vào từng bao lá nhỏ rồi mang về nhà.
Ở nhà, đứa em trai ruột - Lư Chu của hắn đang dọn dẹp chuồng gà. Tuy đứa trẻ này đã mười tuổi, nhưng thằng bé chỉ cao bằng mấy đứa tám chín tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc. Cậu bé cầm chiếc chổi cũ, quét sân rất chăm chú.
Thấy họ trở về, cậu bé dừng lại lễ phép thưa anh gọi em. Tuy nhiên ánh mắt nhìn hắn lại mang theo chút đề phòng.
Lư Hủ cảm thấy khá phức tạp.
Nguyên nhân chính là do Lạp Nguyệt là con gái của mẹ kế, mà “Lư Hủ” không thích cô bé cho lắm, hồi nhỏ con bé thường bị anh trai mắng.
Vả lại, khi Lư Chu vừa được sinh ra thì mẹ ruột đã mất. Cho nên quan hệ của thằng bé với mẹ kế rất tốt, dĩ nhiên thằng bé sẽ bênh em gái mình. Dẫu cho mấy ngày nay Lư Chu thấy anh em bọn họ thân thiết đến vậy, cậu bé vẫn chưa buông bỏ cảnh giác. Cứ như thể, hắn sẽ nhân lúc không ai để ý mà đánh Lạp Nguyệt một trận vậy.
Lư Hủ rất oan ức. Hắn nghĩ thầm, cái tên “Lư Hủ” kia thì có quan hệ gì với Lư Hủ này chứ?
Nói đến ngoại hình và tính cách, hắn khá thích bé con xinh đẹp như ngọc này. Một đứa bé tầm bốn năm tuổi, đó chính là độ tuổi vừa đẹp mắt lại vừa đáng yêu. Tuy người con bé gầy gò đến mức tay chân cũng nhỏ xíu, nhưng trên khuôn mặt vẫn giữ được vẻ bầu bĩnh của trẻ con. Rồi từ gương mặt hồng hào, cặp mắt to đen láy đến hai chỏm tóc nhỏ trên đầu. Mỗi khi chạy là hai chỏm tóc ấy khẽ đung đưa nom đáng yêu lắm.
Khi con bé đến gần hắn, trông thật vô hại làm sao, lúc mở miệng lại mềm giọng gọi hắn là anh ơi. Bé con ấy hỏi hắn rằng, thuốc có đắng không, có đói cụng không, có muốn uống nước hay không.
Một đứa bé đáng yêu, xinh đẹp lại hiểu chuyện như vậy thì làm sao hắn có thể kháng cự được?
Hơn nữa con bé cũng biết nhìn sắc mặt người khác lắm. Thế nên trước đây mỗi khi bị mắng nhiều, thấy hắn cau mày là con bé sẽ tránh đi.
Có lẽ hai ngày nay ai cũng bận, ngoại trừ hắn, mà cô bé không có ai chơi cùng nên mới lại gần hắn. Và khi thấy không bị đuổi đi như trước kia, con bé bèn bám lấy hắn. Dù nói thế nào thì họ đã làm hòa rồi. Vậy mà Lư Chu vẫn đề phòng anh trai mình như đề phòng kẻ cắp.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Lư Hủ rất không thích dáng vẻ đề phòng của Lư Chu. Vì thử đặt mình vào vị trí của “Lư Hủ” trước đây, nhìn thấy em trai thân thiết với mẹ kế và con riêng của mẹ kế hơn cả người anh ruột, người ta không buồn bực mới là lạ.
Sao còn nhỏ tuổi mà chẳng có chút hoạt bát nào, cứ như ông cụ non vậy!
Khóe miệng giật giật, hắn nói bằng giọng mỉa mai: “Sau này em đừng gọi anh là anh cả nữa, để anh gọi em là anh thì hơn.”
Lư Chu: “?”
Cậu bé nhất thời không hiểu anh trai lại giận dỗi chuyện gì.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Kể từ khi Lư Chu có được nhận thức cho đến giờ, người anh trai trong mắt cậu bé luôn là một người khá nóng tính, nhưng sau trận ốm nặng này thì tính tình càng ngày càng khó đoán.
Dù không biết mình đã làm gì khiến anh trai không vui, nhưng với kinh nghiệm làm người hòa giải nhiều năm, Lư Chu lập tức cúi đầu nhận lỗi: “Anh cả mãi mãi là người mà em kính trọng nhất.”
Lư Hủ: "..."
Ối giời ơi, thằng nhóc này lớn lên bằng thuốc phiện nhãn hiệu anh trai đấy à?
Đánh không lại, hắn đành nhận thua.
Thế là Lư Hủ xách ốc đồng, nhấc chân rời đi.
Mỗi Lạp Nguyệt vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa hai anh trai nhà mình. Nhưng cô bé rất thích anh Chu, liền chạy đến: "Anh Chu ơi, để Lạp Nguyệt giúp anh."
Nghe vậy Lư Chu chỉ biết gượng cười, lòng có hơi phiền muộn: "Không cần đâu, chỗ này bẩn lắm, em... đi chơi với anh cả đi."
Lư Hủ: "..."
Đúng, đúng! Chỉ có người anh cả trẻ con này mới cần đứa em gái năm tuổi chơi cùng!
Mặc kệ thằng em trai phiền phức, Lư Hủ tiếp tục xách bọc ốc vào bếp, đổ ốc vào chậu để rửa lại.
Thừa dịp mẹ kế không có ở đây, Lư Hủ xem xét tất cả mọi thứ trong bếp một lần.
Hắn không phải người sành ăn, nhưng tay nghề của mẹ kế xinh đẹp thực sự không tốt: Cái bánh bao hấp không cứng thì cũng chua; Mấy món rau luôn là rau luộc chấm với tương; không thì bọn họ sẽ ăn bánh bao kẹp với dưa chua. Thế nên mấy ngày nay hắn sống qua ngày bằng cách ngâm bánh bao cứng trong nước. Còn cháo mà mẹ kế hắn nấu, nó đơn giản là cơm với nước, thêm nữa là rau luộc.
So với trước kia, đừng nói đến con chó cưng của mẹ hắn, ngay cả con chó cỏ của bà hắn cũng không ăn mấy thứ đó. Nếu không phải hắn đói quá, còn lâu hắn mới chịu ăn mấy thứ đấy, ăn xong xanh mét cả mặt mày.
Nhìn một lượt xong, Lư Hủ không thấy cái chảo xào nào ở trong bếp.
“Lư Hủ” chán ghét mẹ kế nên hắn không quá quan tâm đến việc ăn uống, vả lại trước đây người này chưa từng vào bếp của nàng. Do đó bây giờ Lư Hủ cũng không biết nhà có chảo xào không.
Đang chán nản, Lư Hủ quay đầu lại, nhìn thấy em trai và em gái đứng ở cửa bếp. Đứa nào đứa nấy mang vẻ nghi hoặc, tò mò, lẫn cả đề phòng mà nhìn hắn. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nói rõ hơn, đứa hiếu kỳ là em gái, và đứa cảnh giác là em trai.
Nhưng hắn đâu có phá bếp đâu!
Thế rồi Lư Hủ vẫy tay với cậu em trai: "Lại đây."
Qua những ký ức của người kia, hắn biết Lư Chu rất thường xuyên vào bếp. Ngay từ năm ba tuổi, cậu bé đã biết giúp nhặt rau rửa bát, mua tương mua giấm rồi.
Lư Chu ngoan ngoãn đứng bên cạnh, ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh cả."
Hắn hỏi: "Nhà mình có chảo xào không?"
Nghe vậy Lư Chu tỏ vẻ nghi hoặc: "Chảo xào là gì ạ?"
Xem ra là không có. Có khi chỗ khác cũng không có.
Lư Hủ đổi cách hỏi: "Có nồi sắt không?"
Cậu bé vẫn lắc đầu: "Nhà trưởng thôn có nồi đồng, anh cả muốn mượn không?"
Thôi vậy, hắn ngại giao tiếp: "Thôi không cần đâu."
Ít ra trong nhà cũng có dầu.
Cơ mà lấy nồi đất chuyên dùng nấu canh để xào không biết có được không nhỉ… Cẩn thận một chút chắc là không sao đâu ha?
Dù sao hắn cũng chỉ xào ớt với tương thôi mà.
Nói thế giới này thiếu thốn thì cũng đúng, mà nói không thiếu thốn cũng không hẳn sai.
Những gia vị mà người dân thường dùng đã khá đầy đủ rồi, ví như nước tương, giấm, rượu, tương đậu, tương chao, hồi hương, tiêu... Các loại gia vị khác như gừng, tỏi, hành lá... cũng có, nhưng đa số được dùng làm thuốc. Ớt cũng vậy, nhà nào cũng trồng vài cây trước nhà và sau vườn, hoặc là muối chua làm dưa, hoặc phơi khô bán cho tiệm thuốc.
Nhưng Lư Hủ không thích ớt ngâm, hắn cố chấp cho rằng, chỉ có dầu và ớt tươi mới là sự kết hợp tuyệt đỉnh.
Hắn chỉ đạo Lư Chu và Lạp Nguyệt rửa ốc.
Ốc ở bên suối sạch sẽ, không cần nhả bùn, bên bờ suối hắn đã rửa qua vài lần, giờ chỉ cần bọn nhỏ rửa sơ qua thôi.
Hắn lấy kéo cắt bỏ phần đuôi ốc, cắt đuôi xong sẽ dễ làm sạch và ngấm gia vị hơn, không cần tăm tre cũng có thể hút để ăn. Nhược điểm duy nhất là cắt nhiều thì tay hơi đau...
Lư Hủ gom hết các loại gia vị có thể dùng, bóc tỏi cắt gừng, chất củi, đánh lửa, nhóm lửa.
Đá đánh lửa tốt hơn Lư Hủ tưởng. Hắn lấy một nắm rơm và củi nhỏ bỏ thêm vào, sau đó cẩn thận đổ dầu rồi cho gia vị vào nồi đất.
Trước tiên hắn phi tỏi, gừng băm, ớt và hoa tiêu cho thơm, rồi đổ tương đậu đen vào xào thơm. Tức thì hương vị mặn mặn cay cay lan tỏa khắp nhà bếp. Lư Hủ hoảng hốt đổ ốc vào, đảo nhanh rồi thêm nước, cho tất cả gia vị vào rồi đậy nắp nồi.
Lúc này hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Chưa biết ngon hay không nhưng ít nhất thì nồi sẽ không nổ.
"Chờ một lát nữa là có thể ăn được rồi." Lư Hủ quay đầu lại. Nhưng lần này hắn không chỉ thấy hai đứa em đang há hốc miệng kinh ngạc, mà còn thấy người mẹ kế mới xách cuốc từ ruộng về, lưng cõng con nhỏ.
Mẹ kế có đôi mắt giống hệt Lạp Nguyệt, nhìn hắn như nhìn thấy ma, rồi lại nhìn hai đứa trẻ. Cậu em út chưa đầy một tuổi được mẹ kế dùng dây buộc trên lưng, đang “ê a” vui vẻ, vẫy tay nói mấy âm tiết vô nghĩa với hắn.
Lư Hủ: “Hầy…”