Lời nói của Hạ Diên Đình khiến Chu Tử Thám thở hồng hộc, trên trán nổi lên một mạch máu.

Cậu ta nhìn về phía Giang Ký trên lầu, đôi mắt đỏ ngầu lộ ra sự hận thù bệnh hoạn.

“Tất cả là tại hắn!”

Chu Tử Thám nói với giọng căm phẫn cực độ rồi chộp lấy con dao gọt trái cây bên cạnh và lao lên lầu.

Hạ Diên Đình biến sắc mặt, giữ chặt tay Chu Tử Thám để bẻ cổ tay đang cầm dao của cậu ta, sức lực mạnh đến mức Chu Tử Thám theo phản xạ giơ tay lên vung một cái.

Mũi dao sượt qua mặt Hạ Diên Đình, máu lập tức chảy ra.

Thẩm Đình Châu giật mình.

Chu Tử Thám cũng sợ đến tái mặt, môi run rẩy, lẩm bẩm một tiếng không thành lời: “Anh.”

Giây tiếp theo, cậu ta bị Hạ Diên Đình đấm một cú ngã nhào.

Trán của Chu Tử Thám va mạnh xuống, máu chảy không ngừng, cậu ta không để ý đến vết thương của mình mà quay đầu lại lớn giọng gọi Thẩm Đình Châu.

“Bác sĩ Thẩm, anh tôi bị thương rồi, bác sĩ Thẩm!”

Khi Chu Tử Thám nhìn qua, Tần Thi Dao lập tức cất hạt dưa đi, khuôn mặt thể hiện sự quan tâm vừa đủ.

Thẩm Đình Châu không chần chừ, xách hộp thuốc nhanh chóng đi lên.

Theo đánh giá của anh, vết thương của Chu Tử Thám nghiêm trọng hơn Hạ Diên Đình.

Vết cắt trên mặt Hạ Diên Đình chỉ là một đường nông khoảng 5 cm nhưng vết thương của Chu Tử Thám thì liên quan tới đầu.

Thẩm Đình Châu tất nhiên phải kiểm tra cho Chu Tử Thám trước. 

Chu Tử Thám đẩy Thẩm Đình Châu về phía Hạ Diên Đình: “Tôi không sao, anh kiểm tra cho anh tôi trước.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Thẩm Đình Châu đành phải kiểm tra cho Hạ Diên Đình trước.

Quả nhiên, vết thương trên mặt Hạ Diên Đình không nặng nhưng cánh tay từng bị thương lại chảy máu lần nữa.

Thẩm Đình Châu chưa từng nghĩ rằng một cánh tay có thể được mô tả bằng từ “số phận trắc trở.”

Nếu thực sự không được, anh sẽ đề nghị đăng ký khuyết tật cho cánh tay này vậy.

Chu Tử Thám ôm vết thương tiến lại gần, máu từ vết thương nhỏ giọt xuống sàn nhà.

Không biết là do mất máu nhiều hay đơn thuần là sợ hãi mà Chu Tử Thám đã không còn cái vẻ điên cuồng trước đó, giờ đây trông cậu ta như một học sinh phạm lỗi, khuôn mặt hoảng hốt, tay chân lúng túng.

Cậu ta rụt rè nhìn Hạ Diên Đình: “Anh…”

Ánh mắt ghét bỏ của Hạ Diên Đình giống như dao đâm vào Chu Tử Thám: “Cút!”

Môi Chu Tử Thám run lên, biểu cảm gần như muốn khóc.

Thẩm Đình Châu loáng thoáng nghe thấy tiếng rào rào, anh nghi ngờ là Tần Thi Dao đang lắc túi hạt dưa.

Anh liếc mắt nhìn về phía Tần Thi Dao.

Đúng thật!

Tần Thi Dao đang lắc cái túi xách nhỏ xinh của mình, khi thấy mắt Chu Tử Thám ngấn lệ thì biểu cảm của cô trở nên biến thái, lắc túi còn mạnh hơn.

Thẩm Đình Châu: …

Lúc này thì đừng có đùa nữa.

Xử lý xong vết thương của Hạ Diên Đình, Thẩm Đình Châu kiểm tra qua cho Chu Tử Thám.

Chắc chắn là có chấn động não, Thẩm Đình Châu với tinh thần trách nhiệm của một bác sĩ đã đưa Chu Tử Thám đến bệnh viện để kiểm tra. Hạ Diên Đình không hỏi han gì, rõ ràng là cảm thấy chán ghét hành vi thái quá của Chu Tử Thám, lúc này anh ta còn không muốn nhìn cậu ta thêm một giây nào.

Chu Tử Thám hoàn toàn chán nản cúi đầu để Thẩm Đình Châu muốn làm gì thì làm.

Ngồi trong xe, Chu Tử Thám mở miệng nói với vẻ mặt mơ màng: “Trước kia anh tôi rất tốt với tôi.”

Thẩm Đình Châu nói: “Hôm nay cậu suýt giết người!”

Chu Tử Thám lại nói: “Anh ấy chắc chắn không muốn đánh tôi, hôm nay là lỗi của tôi.”

Thẩm Đình Châu tiếp tục: “Giết người là phạm pháp!”

Chu Tử Thám: “Chỉ là tôi quá tức giận, chứ không cố ý muốn chọc giận anh ấy.”

Thẩm Đình Châu: “Hơn nữa, Giang Ký vô tội, cậu không thể xuống tay với cậu ấy!”

Chu Tử Thám: “Bác sĩ Thẩm, anh nói tôi có nên xin lỗi anh tôi không? Trước đây tôi chưa từng làm anh ấy không vui như vậy.”

Thẩm Đình Châu còn muốn nói gì đó nhưng nghĩ lại thấy mình giống Ôn thái y quá: “…Thôi.”

Chu Tử Thám quay lại hỏi: “Bác sĩ Thẩm, anh nghĩ là không cần xin lỗi sao?”

Thẩm Đình Châu nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “…Bây giờ cậu bị chấn thương não, đừng nói chuyện nữa.”

Chu Tử Thám ấn vào thái dương: “Đau lắm, còn muốn nôn nữa.”

Thẩm Đình Châu vội tìm cho cậu ta một cái túi nilon, phòng trường hợp cậu ta nôn trong xe.

-

Đến bệnh viện tư, Thẩm Đình Châu không bỏ đi ngay mà cùng Chu Tử Thám làm đủ loại kiểm tra.

Nhìn Thẩm Đình Châu bận rộn, Chu Tử Thám nằm trên giường bệnh cảm thấy rất cảm động.

Thẩm Đình Châu lại đưa hóa đơn ra, trong đó bao gồm cả tiền chăm sóc.

Với số tiền ban đầu, Thẩm Đình Châu đã giảm 8% rồi: “Đây là giá hữu nghị. WeChat hay Alipay?”

Những chủ thuê khác đều thanh toán theo tháng, nhưng Thẩm Đình Châu và Chu Tử Thám không có mối quan hệ thuê dài hạn nên thanh toán theo ngày.

Chu Tử Thám với lối suy nghĩ khác thường, khuôn mặt yếu ớt tỏ ra vô cùng cảm động: “Bác sĩ Thẩm, thật không ngờ anh lại coi trọng tình bạn của chúng ta đến vậy, gần như trăm phần trăm rồi.”

Thẩm Đình Châu: ???

Chu Tử Thám lấy điện thoại ra, hào phóng nói: “Không cần 92, chúng ta nên có tình bạn thuần khiết trăm phần trăm.”

Nói xong cậu ta chuyển cho Thẩm Đình Châu một khoản tiền.

Thẩm Đình Châu nhìn số tiền, nhiều gấp đôi so với giá anh vừa báo.

Tình bạn của hai người có thuần khiết hay không thì Thẩm Đình Châu không biết, nhưng tiền của Chu Tử Thám là vàng nguyên chất.

Thẩm Đình Châu hài lòng rời đi.

Chu Tử Thám cũng hài lòng ngủ thiếp đi.

-

Ra khỏi bệnh viện, một bóng dáng cao ráo chặn đường Thẩm Đình Châu.

Tần Thi Dao nở một nụ cười nhàn nhạt như đại boss phản diện: “Bác sĩ Thẩm, cuối cùng anh cũng ra rồi, chúng ta nói chuyện đi.”

Thẩm Đình Châu kinh ngạc: “Nói gì?”

Tần Thi Dao ghé sát vào tai Thẩm Đình Châu, nói nhỏ: “Nói về những chuyện xảy ra trong căn nhà đó.”

Thẩm Đình Châu định giả vờ không biết thì Tần Thi Dao dễ dàng vạch trần nói: “Có người gửi tin nhắn cho tôi, nói Hạ Diên Đình giấu tình nhân.”

Thẩm Đình Châu bối rối: Cô biết rồi?

Ừm, Tần Thi Dao đoán được cũng là chuyện bình thường, dù sao anh làm cũng không quá tinh vi.

Nếu đối phương đã biết…

Thẩm Đình Châu đang chuẩn bị thừa nhận thì nghe Tần Thi Dao nói: “Mặc dù người gửi tin nhắn hơi bí ẩn nhưng tôi biết người đó là Chu Tử Thám.”

Thẩm Đình Châu vội nuốt lại lời thú nhận.

Tần Thi Dao nói: “Chu Tử Thám thích Hạ Diên Đình nên dùng cách này để một mũi tên trúng hai đích, vừa phá hỏng hôn sự của tôi với Hạ Diên Đình, vừa đuổi được bạch nguyệt quang.”

Thẩm Đình Châu dùng nụ cười để che giấu sự bối rối.

Tần Thi Dao lắc đầu, chép miệng một tiếng: “Chu Tử Thám rất thông minh, tiếc là cậu ta gặp phải tôi.”

Thẩm Đình Châu mỉm cười.

Tần Thi Dao dang hai tay ra: “Chỉ có thể nói ông trời đã sinh ra tôi rồi mà tại sao lại sinh ra Chu Tử Thám để làm gì chứ?”

Thẩm Đình Châu vẫn mỉm cười.

Tần Thi Dao cau mày: “Sao anh cứ cười vậy, trông như NPC ấy.”

Nụ cười của Thẩm Đình Châu cứng ngắc.

May mà cô không để ý, lúc này Tần Thi Dao giơ ba ngón tay: “Ba phút, tôi muốn biết tất cả thông tin về ba người họ.”

“…Cô Tần, tôi chỉ là bác sĩ.” Thẩm Đình Châu uyển chuyển nói: “Chuyện riêng tư của Hạ tổng, tôi thật sự không tiện tiết lộ.”

Tần Thi Dao hoàn toàn không để tâm đến lời giải thích này mà nói một cách kinh ngạc: “Tôi muốn đuổi bạch nguyệt quang đi!”

Thẩm Đình Châu sửng sốt: ?

“Anh không thấy Hạ Diên Đình và Chu Tử Thám giống như cặp đôi công tra thụ tiện rất kinh điển trong tiểu thuyết sao?” Đôi mắt Tần Thi Dao sáng lên: “Tiện tra, mãi đỉnh!”

Thẩm Đình Châu: …

Không ngờ, Tần Thi Dao_một nữ cường nhân với khí chất mạnh mẽ lại đọc tiểu thuyết tiện tra.

Có vẻ như hiểu Thẩm Đình Châu đang nghĩ gì, Tần Thi Dao mỉm cười ý nhị: “Chủ yếu là tôi thích đọc mấy gói combo ICU truy thê tụt quần ấy.”

Được thôi.

Thẩm Đình Châu tỏ ra hiểu nhưng vẫn từ chối Tần Thi Dao.

Ngoài miệng anh nói một cách chính trực: “Cô Tần, đạo đức của tôi không cho phép tôi tiết lộ chuyện riêng tư của khách hàng, xin lỗi!”

Trong lòng: Tin nhắn thứ hai gửi cho Tần Thi Dao nên viết thế nào đây? ( truyện trên app T Y T )

Cô ấy có lòng muốn cứu bạch nguyệt quang, cứu Giang Ký kìa!

-

Về đến nhà, Thẩm Đình Châu nhận được cuộc gọi từ Phó Vân Vân.

“Anh, anh biết gì không? Hôm nay Tần Dạng gặp biến thái đấy.” Phó Vân Vân cười hả hê.

Thẩm Đình Châu: …Anh biết.

Phó Vân Vân: “Hôm nay thầy giáo bảo nhóm chúng em đến trường, giữa đường đột nhiên có một người đàn ông tóc hồng cầu hôn Tần Dạng rồi bị Tần Dạng đánh cho, ha ha ha ha ha ha…”

Tiếng cười của Phó Vân Vân ngày càng giống tiếng ngỗng, Thẩm Đình Châu lo cô cười bé đến ngất xỉu.

Từ những mô tả đứt quãng của cô bé, Thẩm Đình Châu có thể tưởng tượng ra cảnh Chu Tử Thám bị Tần Dạng đánh cho ôm đầu chạy trốn nhưng vẫn không quên cầu hôn, thật buồn cười.

Sau kỳ nghỉ đầy sóng gió này, thứ hai lại trở nên nhẹ nhàng hơn.

Buổi chiều, quản gia gọi điện bảo Thẩm Đình Châu đến ăn tối.

Ý gì đây?

Thẩm Đình Châu định từ chối nhưng đối phương lại chuyển chủ đề: “Hôm nay tôi vừa đón con mèo vừa triệt sản về nhưng tâm trạng nó có vẻ không tốt, bác sĩ Thẩm có cách gì không?”

Mèo?

Lại còn là con mèo vừa triệt sản, cần được yêu thương và an ủi!

Đôi tai của Thẩm Đình Châu lập tức dựng lên: “Không chắc là có cách, nhưng tôi có thể thử!”

Mỗi con mèo sau khi triệt sản đều có phản ứng khác nhau.

Nhà họ Tần có tám con mèo, mỗi lần triệt sản Thẩm Đình Châu đều có mặt còn tham gia vào công việc an ủi sau này, có thể nói là kinh nghiệm phong phú, được gọi là “thánh thủ trong giới mèo”.

Mỗi con mèo dùng thử dịch vụ của anh đều nói tốt.

Khi Thẩm Đình Châu đến nơi, Hứa Tuẫn đang nằm trên ghế sofa, phủ kín chăn mền như nàng công chúa đậu Hà Lan, chỉ lộ ra một khuôn mặt đỏ ửng.

Hình như cậu đang bị sốt, lông mi dài khẽ rũ, màu môi nhợt nhạt, toát ra vẻ yếu ớt của bệnh tật.

Thẩm Đình Châu bỗng chốc không biết mình đến để vuốt ve mèo hay là “vuốt ve” Hứa Tuẫn.

Không trách thể anh có ý nghĩ xấu xa vì Hứa Tuẫn dưới lớp chăn nhung thật sự đáng yêu, tạo cho người ta cảm giác muốn sờ nắn.

Ánh nắng ngoài cửa sổ như có mắt, chiếu lên người Hứa Tuẫn tạo thành một viền vàng khiến anh trông giống như một con mèo xinh đẹp và lạnh lùng.

Đôi mắt của Thẩm Đình Châu dần trở nên lấp lánh, ngón tay anh khẽ co lại.

Meo.

Một tiếng meo yếu ớt khiến Thẩm Đình Châu phải dẹp Hứa Tuẫn ra khỏi mắt mình, sau đó ánh mắt bắt đầu tràn ngập tình yêu thương.

Mèo.

Đúng là mèo kìa.

Thẩm Đình Châu gần như muốn lao đầu xuống đất, chui vào dưới ghế sofa cùng mèo mà kêu meo meo.

Anh cúi xuống, quỳ một gối trên tấm thảm mềm mại, cuối cùng cũng thấy được con mèo dưới ghế.

Thật đáng yêu!

Đó là một con mèo vằn cực kỳ xinh đẹp, mắt tròn, đôi mắt vàng rực rỡ, bốn chân trắng như tuyết.

Đừng bao giờ mong đợi những người mê mèo sẽ có vẻ ôn hòa khi vuốt ve mèo.

Họ chỉ có vẻ ôn hòa có chừng mực, không phát ra tiếng giống Thạch Cơ của nương nương đã là sự dịu dàng cuối cùng của Thẩm Đình Châu rồi.

Thẩm Đình Châu kiềm chế bản thân, dỗ dành khoảng bảy tám phút, cuối cùng cũng dỗ được con mèo ra khỏi ghế sofa và ôm vào lòng.

Con mèo này sau khi triệt sản tâm trạng rất ổn định, tính cách cũng tốt, dù là mèo hoang nhưng lại tỏ ra gần gũi với con người.

Đúng là mèo tiên!

Khụ khụ.

Vài tiếng ho kéo Thẩm Đình Châu trở lại với hiện thực, anh ngẩng đầu đối diện với đôi mắt sâu thẳm mang chút oán hận.

Thẩm Đình Châu nuốt khan, bỗng nhớ lại công việc chính của mình nên nhất thời có chút bối rối: “Cậu Hứa, cậu… bị sốt rồi?”

Hứa Tuẫn bình tĩnh nói: “Không sao, mới có ba mươi chín độ thôi, còn có thể sốt thêm vài giờ nữa, anh cứ lo cho con mèo trước đi.”

Nói xong lại ho tiếp, mắt kéo dài một vệt đỏ rồi anh quay người kéo chăn phủ kín mình.

Nghe tiếng ho của Hứa Tuẫn, lòng Thẩm Đình Châu càng thêm áy náy.

Thẩm Đình Châu đặt con mèo xuống rồi bước đến bên cạnh Hứa Tuẫn: “Cậu Hứa, trùm đầu ngủ không tốt cho sức khỏe.”

Hứa Tuẫn quay lưng lại với Thẩm Đình Châu, nói: “Tốt hay không ai quan tâm chứ?”

Thẩm Đình Châu hơi nghẹn lại: “…Quản gia sẽ lo lắng.”

Hứa Tuẫn nói bằng giọng mũi: “Ông ấy lo cái gì, suốt buổi sáng toàn trưng bộ mặt khó chịu với tôi.”

Thẩm Đình Châu ồ lên một tiếng: “Tại sao ông ấy lại giận cậu?”

Hứa Tuẫn kéo chăn xuống một chút: “Tôi chỉ uống ít thuốc hơn một chút, ông ấy lập tức giở giọng khó chịu.”

Nghe như đang mách lẻo vậy.

May mà Thẩm Đình Châu có kinh nghiệm dỗ trẻ con: “Đó là lỗi của ông ấy, lát nữa tôi sẽ nói ông ấy sau.”

Cuối cùng Hứa Tuẫn cũng chịu quay đầu lại, khuôn mặt cũng lộ ra khỏi chăn.

Thẩm Đình Châu thấy cậu sốt nặng, mắt dường như hơi ươn ướt thì vội vàng dán một miếng hạ sốt lên trán Hứa Tuẫn.

Ánh mắt của Thẩm Đình Châu liếc thấy con mèo vằn đang duỗi mình ở góc ghế sofa, không tự chủ được mà nhìn thêm một cái.

Quay đầu lại, anh thấy Hứa Tuẫn đang nhìn chằm chằm mình, đôi mắt đen láy, có chút gì đó giống như Sadako trong “Ringu” vậy.

Thẩm Đình Châu lập tức cảm thấy mình như bị bắt quả tang: “Cậu Hứa…”

Không chờ anh biện hộ, Hứa Tuẫn kéo chăn lên lại trùm kín đầu.

Thẩm Đình Châu: …

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play