Bác sĩ riêng không có ngày nghỉ, mọi thứ đều phụ thuộc vào nhu cầu của chủ thuê.
Vì mức lương rất hậu hĩnh, nên dù có bị gọi đi khám bệnh vào cuối tuần thì Thẩm Đình Châu cũng không có một lời oán thán.
Buổi chiều, anh lái xe đến biệt thự của Hạ Diên Đình, Giang Ký lại đang ngồi thất thần bên cửa sổ, đôi mắt cụp xuống, làn da tái nhợt khiến anh có cảm giác cô độc và vỡ vụn.
Cảm giác đó giống như nhìn một cây cỏ vốn tràn đầy sức sống nhưng lại bị ép đặt trong tủ kính tinh xảo rồi từ từ héo úa tàn lụi.
Thẩm Đình Châu rời mắt đi, lên tầng hai giúp Hạ Diên Đình xử lý vết thương lại chảy máu.
Sâu trong cổ áo của Hạ Diên Đình có những dấu vết cào cắn, không khó để đoán tại sao vết thương của cậu ta lại không lành.
Thẩm Đình Châu cố gắng không để ý đến những dấu vết trên áo sơ mi, nhanh chóng và dứt khoát giúp Hạ Diên Đình xử lý vết thương trên cánh tay.
Vừa bước ra khỏi cổng biệt thự, Thẩm Đình Châu loáng thoáng nghe thấy ai đó gọi tên mình.
Anh nhìn quanh, xung quanh không có bóng người, chỉ có tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc.
Thẩm Đình Châu tưởng mình nghe nhầm nhưng âm thanh đó lại vang lên: “Bác sĩ Thẩm.”
Cuối cùng, Thẩm Đình Châu phát hiện một bóng dáng lén lút trong một bụi cây xanh tươi.
Đó là Chu Tử Thám.
Không trách Thẩm Đình Châu không nhận ra ngay, chủ yếu là vì mái tóc màu hồng rực của cậu ta gần như hòa vào cùng những bông hoa trong bồn, hơn nữa khuôn mặt cậu ta cũng đầy vết bầm tím, có một vẻ đẹp riêng đầy cảm xúc.
Có vẻ như cậu ta đã bị Tần Dạng đánh.
Chàng trai sinh viên này, quả nhiên giống chị gái mình, thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề
Mặc dù biết tại sao khuôn mặt Chu Tử Thám lại thành ra như vậy, nhưng Thẩm Đình Châu không hiểu tại sao cậu ta lại ngồi ở đây.
Chu Tử Thám mặt mày cau có: “Không muốn bị con vịt trong kia nhìn thấy.”
Có vẻ như việc “tác động vật lý” của Tần Dạng chưa làm thanh lọc được tư tưởng của Chu Tử Thám.
Thẩm Đình Châu thở dài bất lực, nói với Chu Tử Thám: “Tìm một chỗ ngồi đi, tôi sẽ xử lý vết thương trên mặt cho cậu.”
Chu Tử Thám ngồi đại lên mép bồn hoa rồi ngẩng đầu, giơ khuôn mặt đầy màu sắc lên cho Thẩm Đình Châu xem.
Thẩm Đình Châu mở hộp thuốc, bắt đầu khử trùng rồi bôi thuốc.
Khoé miệng của Chu Tử Thám bị đánh rách, giọng nói lúng búng than phiền với Thẩm Đình Châu: “Tên họ Tần đó phân biệt đối xử với người đồng tính, không có chút văn hóa nào.”
Cậu ta không hề nhắc đến chuyện mình đã từng phân biệt đối xử với người đồng tính. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Hồi Chu Tử Thám còn học cấp 3, có một nam sinh trong cùng khối thích cậu ta, còn viết một cuốn nhật ký thầm thương trộm nhớ.
Cuốn nhật ký đó không biết bị kẻ xấu bụng nào phát hiện rồi dán khắp trường.
Khi biết chuyện, Chu Tử Thám tìm đến lớp của nam sinh đó, đánh cậu ta trước mặt mọi người, còn chửi là đồ đồng tính chết tiệt khiến nam sinh kia gần như không dám đi học nữa.
Mãi đến một năm sau, Hạ Diên Đình bất ngờ come out mình là người đồng tính.
Thái độ của Chu Tử Thám thay đổi một trăm tám mươi độ, cậu ta lại tìm đến lớp của nam sinh đó khoác tay lên cổ cậu ấy rồi nói rằng người đồng tính rất tốt, là một nhóm người đàn ông chân chính nhất.
Hôm đó, Chu Tử Thám đã dạy cho tất cả những người từng bắt nạt nam sinh đó một bài học, trừ chính mình.
Từ đó trở đi, người mà Chu Tử Thám hẹn hò đều là nam sinh, ngắn thì vài giờ, dài cũng chỉ khoảng một tháng, mỗi người đều giống như đang đùa giỡn vậy.
Chu Tử Thám ngưỡng mộ Hạ Diên Đình đến mức biến thái.
Bị Tần Dạng đánh, cậu ta vẫn còn tâm trí nghĩ về Hạ Diên Đình: “Anh nói xem, không biết cô chị của họ Tần kia có tính cách giống vậy không nhỉ?”
Thẩm Đình Châu nói: “Ừ, có thể.”
Chu Tử Thám phản ứng kịch liệt: “Thế thì không được, tính khí cô ta thô bạo như vậy, sau này anh trai tôi chắc chắn không thể sống yên ổn.”
Thẩm Đình Châu đáp lại một cách hờ hững: “Đúng vậy.”
Được người khác đồng tình, khí thế của Chu Tử Thám càng tăng lên: “Hai người họ không thể thành đôi, tôi phải nghĩ cách chia rẽ thôi.”
Thẩm Đình Châu không nói gì mà cúi đầu thay một cây tăm bông mới, gương mặt thanh tú trong ánh nắng bớt đi vài phần xa cách và thêm vài phần ôn hòa.
Chu Tử Thám nhìn anh, không nhịn được nói: “Bác sĩ Thẩm, tôi thấy tính tình anh rất tốt, anh có chị gái không?”
Thẩm Đình Châu:……
Trong đầu cậu nhóc này rốt cuộc chứa cái gì vậy?
Đừng quá có ảo tưởng quá chứ!
Thẩm Đình Châu khẽ nhắm mắt lại, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Không có.”
Chu Tử Thám hơi thất vọng: “Ồ.”
Thẩm Đình Châu dùng tăm bông dính thuốc chấm vào vết thương ở khóe miệng Chu Tử Thám.
Chu Tử Thám lập tức kêu lên, không nhịn được mà lùi ra sau: “Bác sĩ Thẩm, nhẹ tay chút.”
Thẩm Đình Châu mỉm cười: “Được.”
Chu Tử Thám cúi đầu xuống, tự nói một mình: “Mẹ của con anh tôi nhất định phải dịu dàng, hiền thục, Tần Thi Dao tuyệt đối không được.”
Thẩm Đình Châu đồng tình: “Cậu nói chí phải.”
Tần Thi Dao kiểu nữ chính mạnh mẽ như vậy, anh trai cậu sao mà xứng!
Tiểu Châu, nhanh đi phá hoại đi.
Chu Tử Thám lại lộ vẻ vui mừng được công nhận, mắt sáng rực: “Bác sĩ Thẩm, anh quả nhiên là người hiểu tôi nhất.”
Thẩm Đình Châu:???
Thực ra Thẩm Đình Châu không hiểu nhưng vẫn nở nụ cười công nghiệp.
Được khích lệ, Chu Tử Thám chân thành nói: “Bác sĩ Thẩm, anh thật tốt bụng.”
Thẩm Đình Châu tiếp tục mỉm cười.
Đột nhiên, bên tai vang lên âm thanh giống như âm thanh của số phận.
Cạch, cạch, cạch.
Tiếng giày cao gót giẫm lên nền gạch xanh, mỗi tiếng đều gõ vào màng tai Thẩm Đình Châu.
Tiếng bước đi này, chẳng lẽ là...
Thẩm Đình Châu chậm rãi ngẩng đầu, một bóng dáng cao ráo xuất hiện trong tầm mắt, đồng tử anh lập tức rung lên.
Người đó mặc một chiếc váy dài bằng nhung đen, tóc xoăn sóng lớn búi lỏng sau đầu, cổ thon dài đeo một chuỗi ngọc trai tinh xảo.
Cách xuất hiện vô cùng phim ảnh.
Ngay cả Chu Tử Thám, người đầu óc luôn mơ hồ, cũng ngạc nhiên, "Disney ở đâu ra thế?"
Cho đến khi đối phương tháo cặp kính râm to ra để lộ khuôn mặt đẹp rực rỡ thì Thẩm Đình Châu và Chu Tử Thám đều im lặng.
Thẩm Đình Châu là sợ hãi.
Anh đã dùng biện pháp không chính thống để lấy một số điện thoại mới rồi gửi cho Tần Thi Dao một tin nhắn.
Nội dung rất đơn giản, chỉ là gửi địa chỉ ở đây và kèm theo bốn chữ “kim ốc tàng kiều.”
Theo hiểu biết nông cạn của anh về Tần Thi Dao thì cô là kiểu người sẽ bị thu hút bởi loại câu nhử tệ hại này.
Không ngờ, hiểu biết của anh về cô không hề nông cạn chút nào, Tần Thi Dao thật sự đã tìm đến đây.
Mặc dù cô ăn mặc rất trang trọng nhưng Thẩm Đình Châu nghi ngờ rằng trong túi xách tay LV của cô đựng đầy hạt dưa.
Thẩm Đình Châu muốn tránh đi.
Nhưng đã muộn, Tần Thi Dao đã nhìn thấy anh.
“Anh họ Vân Vân?” Tần Thi Dao nhìn Thẩm Đình Châu rồi liếc nhìn biệt thự của Hạ Diên Đình: “Sao anh lại ở đây?”
Thẩm Đình Châu hơi chột dạ, không biết phải trả lời thế nào.
Lúc này, Chu Tử Thám đứng lên, một tiếng "chị dâu" ngay lập tức thu hút sự chú ý của Tần Thi Dao.
Thẩm Đình Châu cảm thấy an tâm.
Tiểu Châu, nhà Đông Xưởng của chúng tôi... không phải, ngự y phòng chúng tôi cần những người chịu đòn thay như cậu!
Tần Thi Dao nhướng mày: “Cậu là?”
Chu Tử Thám nói: “Em là em trai của Hạ Diên Đình.”
Tần Thi Dao ngẩn ra một chút: “Bây giờ gọi chị dâu vẫn hơi sớm đó.”
Chu Tử Thám cười càng thêm thân mật: “Không sớm đâu, hôm nay chị đến tìm anh em à?”
Tần Thi Dao liếc nhìn biệt thự phía sau: “Đây là nhà của anh cậu sao?”
Chu Tử Thám gật đầu: “Đúng vậy, để em đưa chị vào, vừa hay hôm nay anh em đang ở nhà.”
Nghĩ đến nội dung tin nhắn, Tần Thi Dao thấy càng thú vị hơn: “Được, làm phiền cậu rồi em trai.”
Chu Tử Thám đi lên dẫn đường rồi giúp Tần Thi Dao gõ cửa, khi người vào trong thì nụ cười trong mắt cậu ta phai nhạt đi.
Thẩm Đình Châu do dự vài giây, cuối cùng vẫn theo Chu Tử Thám vào biệt thự.
Anh tuyệt đối không phải đi hóng drama, anh chỉ đơn thuần là lo lắng chuyện đổ máu xảy ra thôi.
“Anh.” Chu Tử Thám cất tiếng gọi lớn, như sợ người ta không nghe thấy: “Vị hôn thê của anh đến rồi.”
Thẩm Đình Châu nhanh chóng tránh vào một góc khuất, nhường lại “chiến trường” cho họ.
Hạ Diên Đình từ tầng hai bước xuống, thấy Tần Thi Dao trong bộ trang phục tinh tế đứng ở phòng khách thì trong mắt anh ta thoáng hiện vẻ không vui.
Tần Thi Dao mỉm cười với Hạ Diên Đình: “Tôi tình cờ đi ngang qua đây vừa hay gặp em trai anh nên cậu ấy mời tôi vào uống nước, không phiền chứ?”
Cô nhẹ nhàng nói vài câu, làm rõ lập trường của mình... không phải tôi muốn vào mà là em trai anh mời tôi.
Cuối cùng Chu Tử Thám là người gánh mọi trách nhiệm.
Thẩm Đình Châu: Thương cảm cho Tiểu Châu.
Hạ Diên Đình lạnh lùng liếc Chu Tử Thám một cái rồi nói với Tần Thi Dao: “Không phiền, chỉ là nhà có hơi bừa bộn, tôi sẽ tiễn cô về trước.”
Tần Thi Dao: Ôi ôi, gấp gáp đuổi cô đi như vậy, xem ra đây thực sự là nơi giấu người tình rồi.
Tần Thi Dao mặt không biến sắc nói: “Vậy làm phiền anh rồi.”
Vừa dứt lời, trên tầng hai xuất hiện một dáng người cao gầy thanh thoát.
Giang Ký đứng ở cửa cầu thang, quần áo trên người hơi nhàu, môi tái nhợt có một vết cắn rướm máu. ( truyện trên app T Y T )
Thẩm Đình Châu: Trời ơi, hai người họ vừa làm gì trên lầu thế?
Thấy Giang Ký ăn mặc không chỉnh tề, Hạ Diên Đình lập tức quát lên: “Cậu ra đây làm gì?”
Giang Ký nhìn thẳng vào Hạ Diên Đình, mặt không biểu cảm: “Không để tôi gặp vị hôn thê của anh sao?”
Hạ Diên Đình thoáng bối rối, cuối cùng cũng yếu thế, không trả lời câu hỏi đó.
Chu Tử Thám lại không thích thái độ của Giang Ký: “Cậu là cái gì mà dám ghen tuông ở đây?”
“Ghen tuông?” Giang Ký như nghe thấy chuyện gì buồn cười, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế giễu: “Ghen với khách làng chơi sao?”
Thẩm Đình Châu: Wow.
Tần Thi Dao: Wow.
Thấy họ sắp combat nhau, Tần Thi Dao lùi về vị trí tốt nhất để xem kịch vui, vị trí ấy sát bên cạnh Thẩm Đình Châu.
Ở phía kia, Hạ Diên Đình đã tái mặt nhưng vẫn kiềm chế tính tình nói với Giang Ký: “Đừng nói những lời giận dỗi, đợi tôi về rồi giải thích với cậu.”
Giang Ký lạnh lùng nói: “Tôi không cần anh giải thích, tôi muốn anh nói cho tôi biết, khi nào thì anh chơi đủ.”
Chu Tử Thám ở bên cạnh đổ dầu vào lửa: “Anh, em đã nói con vịt này không đáng...”
Bốp...
Chưa dứt lời, Hạ Diên Đình quay lại tát cho Chu Tử Thám một cái làm khuôn mặt cậu ta lệch sang một bên.
Thẩm Đình Châu: Người anh điên rồ đánh em trai điên rồ.
Tần Thi Dao hoàn toàn phấn khích, mở túi xách ra lấy ra một ít hạt dưa rồi hỏi Thẩm Đình Châu có ăn không.
Thẩm Đình Châu: ... Bên trong thực sự có hạt dưa.
Tần Thi Dao nhét vào tay Thẩm Đình Châu một nắm hạt dưa rồi tự mình cắn vỏ, vỏ hạt dưa rơi vào chiếc túi có giá hơn chục vạn.
Đánh nhau đi! Đánh nhau đi!
Chu Tử Thám giữ nguyên tư thế bị đánh lệch mặt, tóc màu hồng rối bời phủ lên khuôn mặt, che đi lông mày và mắt nên không nhìn rõ biểu cảm của cậu ta.
Một lúc sau, Chu Tử Thám ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt méo mó: “Anh vì hắn mà đánh em sao?”
“Từ trước đến giờ em bị bắt nạt, đều là anh giúp em đòi công bằng, giờ anh lại vì một con vịt mà đánh em!”
Câu đối thoại này...
Tần Thi Dao ngẩn ngơ, thúc vào tay Thẩm Đình Châu, hỏi: “Không phải chứ, rốt cuộc ai với ai là một đôi?”
Thẩm Đình Châu khẽ nói: “Tiểu Châu là người cuồng anh trai.”
Tần Thi Dao nhìn với ánh mắt: “Anh đang đùa tôi à.”
Này là cuồng anh quá mức?
Này là muốn kiểm soát anh trai luôn ấy!
Đối mặt với lời cáo buộc xé lòng của Chu Tử Thám, Hạ Diên Đình cau mày: “Nếu em có bệnh thì đi bệnh viện.”
Rắc, rắc.
Đây không phải là tiếng lòng tan vỡ của Chu Tử Thám mà là tiếng Tần Thi Dao lắc bao hạt dưa, tạo âm thanh tan vỡ cho họ.
Gọi tắt là nhóm tạo không khí.
Sau khi tạo âm thanh, Tần Thi Dao nói: “Anh ta tệ thật, chúng ta cho anh ta uống thuốc mê rồi đưa vào giường của Tiểu Châu nhé.”
Thẩm Đình Châu kinh hãi: “CP nào cũng ship chỉ cần khiến cô...”
Tần Thi Dao rất tự nhiên nói tiếp: “Chỉ cần khiến tôi cân bằng dinh dưỡng, tình yêu bao la rộng lớn mà.”
Thẩm Đình Châu: ...