Bảy giờ tối, Thẩm Đình Châu nấu cho bản thân một phần mì Ý hình bướm.
Vừa bày ra đĩa và rưới nước sốt thịt lên thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Dường như người ngoài cửa rất gấp, không chỉ nhấn chuông mà còn gõ cửa một cách vội vã.
Thẩm Đình Châu hơi sững người sau đó anh đặt đĩa xuống rồi đi ra mở cửa.
Ngoài cửa có hai gương mặt quen thuộc, mặc vest đen, đeo kính đen.
Không đợi Thẩm Đình Châu phản ứng, hai người nâng cánh tay anh lên rồi kéo ra ngoài.
Thẩm Đình Châu: !!!
Trước mặt hai người đàn ông thân hình vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, Thẩm Đình Châu cao 1m80 như con gà con bị họ kéo lê đến cửa thang máy.
Chiếc dép lông đang đi giữa đường còn rơi mất một chiếc.
Người đàn ông mặc đồ đen dừng lại rồi cúi người nhặt dép lên và xỏ lại cho anh.
Mắt Thẩm Đình Châu hơi run lên, khuôn mặt trước nay luôn điềm tĩnh có phần sụp đổ: “Các anh làm gì vậy?”
Người đàn ông nhặt dép nhìn qua rồi nói: “Bác sĩ Thẩm, Hạ tổng bị bệnh rồi.”
Thẩm Đình Châu nghẹn lời, anh nhìn bộ đồ ngủ trên người mình rồi khó chịu nói: “Vậy các anh cũng phải đợi tôi thay đồ đã chứ.”
Biểu cảm của người đàn ông còn vi diệu hơn cả Thẩm Đình Châu: “Bệnh của Hạ tổng hơi... gấp.” Lại còn hơi điên rồ nữa.
Thẩm Đình Châu vẫn nghi ngờ: “Gấp đến mức nào?”
Vừa nãy chẳng phải nói chỉ là bệnh nhẹ thôi sao?
“Rất gấp.” Người đàn ông tránh ánh mắt của Thẩm Đình Châu: “Anh cứ đi rồi sẽ biết.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Ding, cửa thang máy vừa mở ra.
Hai người đàn ông nhìn nhau rồi ăn ý nâng Thẩm Đình Châu lên một lần nữa sau đó đi vào thang máy.
Thẩm Đình Châu: ...Trong mỗi câu chuyện về các tổng tài bá đạo, ngoài một quản gia sẽ nói “lâu lắm rồi mới thấy thiếu gia vui vẻ như vậy” thì bác sĩ gia đình cũng là một nhân vật không thể thiếu.
Thẩm Đình Châu chính là một bác sĩ gia đình như vậy, anh giúp các tổng tài giải quyết mọi loại bệnh khó giải quyết.
Đúng vậy, là các tổng tài.
Anh có tổng cộng bốn chủ thuê, trong đó chủ thuê số một là người khiến anh đau đầu nhất, hai anh vệ sĩ này cũng là người của nhà chủ thuê số một.
Sau khi Thẩm Đình Châu bị vệ sĩ nhét vào trong xe, chiếc Bentley màu đen đi đường tắt phóng như bay, chỉ trong hơn hai mươi phút đã đến biệt thự của Hạ Diên Đình.
Khi bước xuống xe, Thẩm Đình Châu bị chóng mặt, đầu óc quay cuồng, đôi chân mềm nhũn.
Thấy vậy, vệ sĩ rất dứt khoát mà nâng anh lên rồi nhanh chóng bước lên bậc thềm. Thẩm Đình Châu xấu hổ, vừa định nói không cần thì trợ lý của Hạ Diên Đình đã từ cửa đi đến.
Anh ta đi lên trước rồi nhét hộp y tế vào lòng Thẩm Đình Châu sau đó thành khẩn nói: “Làm phiền bác sĩ Thẩm rồi.”
Thẩm Đình Châu chưa kịp nói thêm một lời thì cả người lẫn hộp y tế đã bị đẩy vào trong cửa.
Thẩm Đình Châu: ...
Chuyện gì thế này?
Anh đi đôi dép lông xù xù và mặc đồ ngủ đứng ngơ ngác ở lối vào.
Mùi sắt thoang thoảng trong không khí khiến chóp mũi Thẩm Đình Châu giật giật.
Là một bác sĩ, anh rất nhạy cảm với mùi máu, thế nên anh lần theo mùi máu rồi đi về phía trước vài bước.
Qua khỏi lối vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách, Thẩm Đình Châu bỗng chốc nghẹn lời.
Trong nhà đầy mảnh kính vỡ, trong mảnh kính có lẫn nhiều vết máu, đồ đạc ngổn ngang, bàn trà bằng đá cẩm thạch nứt thành đường vân mạng nhện.
Trước cửa sổ lớn, chủ thuê của Thẩm Đình Châu đang bóp cổ một thanh niên, áo sơ mi của thanh niên đó nhuốm đầy vết máu, ngực và cánh tay đều thấm đẫm máu, rèm cửa bên cạnh bị gió thổi bay phấp phới.
Má ơi, đây là hiện trường giết người gì vậy?
Da gà da vịt của Thẩm Đình Châu nổi hết cả lên, lúc này anh rút điện thoại ra định gọi cảnh sát thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phòng khách.
“Không phải muốn giết tôi sao?”
Hạ Diên Đình nắm lấy bàn tay đang cầm con dao gọt hoa quả của chàng trai trẻ rồi dí mũi dao dính máu vào động mạch chủ của mình, ánh mắt lạnh lùng: “Đừng run tay, cầm chắc mà đâm vào đây.”
Hả?
Thấy chàng trai trẻ mới là người cầm dao, Thẩm Đình Châu khựng lại.
Giang Ký cắn chặt hàm răng đang run rẩy, cố gắng rút tay khỏi sự khống chế của Hạ Diên Đình.
Trong lúc hai người đang giằng co thì mũi dao làm rách áo của Hạ Diên Đình rồi cắt vào da thịt.
Nhìn vết máu tràn ra, Giang Kỳ buông tay, đôi mắt đỏ hoe đầy căm hận: “Đồ điên.”
Hạ Diên Đình cười lên nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ tàn nhẫn: “Nếu cậu còn dám gặp Lâm Học Nghiêm một lần nữa, tôi sẽ chặt một ngón tay của hắn.”
Đôi môi tái nhợt của Giang Ký run lên.
Thẩm Đình Châu đang núp ở góc hành lang, thò đầu ra nghe lén chợt nghe thấy tên Lâm Học Nghiêm thì cuối cùng cũng hiểu tại sao ông chủ của mình lại phát điên như vậy rồi.
Lâm Học Nghiêm là mối tình đầu của Giang Ký. Hai người yêu nhau ba năm, tình cảm luôn ổn định, ai ngờ giữa chừng lại lòi ra Hạ Diên Đình.
Hạ Diên Đình yêu Giang Ký lạnh lùng từ cái nhìn đầu tiên, thế là hai người bắt đầu màn “tôi theo đuổi cậu trốn tránh chạy, tôi cứ theo đuổi cậu cứ trốn tránh.”
Cho đến khi Lâm Học Nghiêm gặp tai nạn xe, cần một khoản chi phí phẫu thuật lớn.
Giang Ký là trẻ mồ côi, gia đình Lâm Học Nghiêm cũng bình thường, chi phí phẫu thuật đắt đỏ họ không kham nổi.
Lúc này Hạ Diên Đình thừa nước đục thả câu, dưới sự uy hiếp, ép buộc của Hạ Diên Đình thì cuối cùng Giang Ký cũng đồng ý làm người tình của anh ta để đổi lấy chi phí điều trị cho Lâm Học Nghiêm.
Sau phẫu thuật, mạng sống của Lâm Học Nghiêm được bảo toàn nhưng anh ta vẫn không tỉnh lại, nằm viện hơn nửa năm.
Vì vậy——
Giang Kỳ lén đến bệnh viện thăm Lâm Học Nghiêm bị Hạ Diên Đình bắt quả tang nên mới có chuyện như ngày hôm nay?
Thẩm Đình Châu: Chuyện tình này nhất định phải đẫm máu thế này sao?
Bây giờ có nên băng bó vết thương cho Hạ Diên Đình không?
Đợi đã, con dao gọt hoa quả đâu rồi?
Thẩm Đình Châu thò đầu nhìn một cái, trời ơi, nó đang ở trong tay của Hạ tổng kìa.
Cảm xúc của anh ta không ổn định lại thích phát điên, tốt nhất là đợi đã, kẻo lại bị liên lụy đến bản thân vô thân.
Đột nhiên Thẩm Đình Châu mở to mắt.
Trong phòng khách, Hạ Diên Đình ép Giang Ký vào cửa sổ lớn rồi nắm chặt cằm Giang Ký bắt cậu ấy ngẩng đầu lên rồi cúi xuống hôn, cắn nát môi Giang Ký.
Giang Ký kinh hãi và phẫn nộ lắc đầu đẩy vai Hạ Diên Đình nhưng đẩy không được, thế là cậu ấy lại túm lấy cánh tay bị thương của Hạ Diên Đình.
Hạ Diên Đình nhăn mặt vì đau nhưng vẫn không buông Giang Ký ra, không những thế còn hôn cậu ấy mạnh hơn.
Mùi máu tanh, tiếng thở dốc, cùng tiếng nước ám muội hòa quyện vào nhau kích thích mọi giác quan.
Thẩm Đình Châu ngây người tại chỗ, không thể hiểu nổi khúc cua xe này.
Không phải chứ, tình huống này là tại làm sao, phải có một nguyên nhân chứ?
Sao lại hôn nhau rồi?
Vết thương... thật sự không đau sao?
Đúng lúc Thẩm Đình Châu đang kinh ngạc thì cửa phòng bị mở từ bên ngoài, gió đêm thổi vào.
Thẩm Đình Châu cứ ngỡ là trợ lý của Hạ Diên Đình nên ngoảnh đầu lại nhìn.
Trời ơi, lão bá tổng tới rồi.
Nói chính xác hơn, là ông nội của Hạ Diên Đình.
Chắc là có người nói cho ông lão biết, lúc này trong mắt ông lão tràn ngập vẻ lạnh lùng, phía sau còn có bốn vệ sĩ cao lớn, đầy khí thế “bình yên trước cơn bão”.
Trợ lý và vệ sĩ của Hạ Diên Đình đều co rúm lại ở cửa như con chim cút bị kinh sợ vậy.
Thẩm Đình Châu tự động nhấc chân nhường đường cho ông lão dạy dỗ đứa cháu điên rồ.
Ông lão không thèm nhìn đến cảnh tượng hỗn loạn trong phòng khách mà nói với vệ sĩ phía sau: “Mời cậu Giang về đi.”
Dù ông lão dùng từ mời, nhưng từ giọng điệu đến thần thái không có chút ấm áp, khách sáo nào.
Vệ sĩ nghe lệnh đi về phía Giang Ký.
Hạ Diên Đình bước lên trước vài bước rồi cắm con dao gọt hoa quả vào tủ sách bằng gỗ, lạnh lùng nói: “Tôi muốn xem ai dám động vào cậu ấy!” Vẻ uy nghiêm không thể xâm phạm trên gương mặt anh ta giống hệt ông Hạ.
Nhìn đứa cháu nổi loạn do chính tay mình dạy dỗ, ông lão Hạ cũng không giận mà chỉ thản nhiên nói: “Ông đã nói với cháu rồi, đừng giữ thứ không thuần dưỡng được ở bên cạnh mình.”
Thẩm Đình Châu khẽ nhíu mày.
Anh còn tưởng ông lão bá đạo sẽ mạnh tay dạy dỗ đứa cháu điên rồ, không ngờ lại là cảnh này.
Giang Ký tức giận nắm chặt tay.
Hạ Diên Đình nhìn thẳng vào ông lão Hạ, thái độ cũng kiên quyết: “Đây là việc của cháu, không cần ông nhúng tay vào.”
Ông lão Hạ cười nhạt một tiếng nhưng không nhắc đến chuyện đưa Giang Ký đi nữa mà bảo Hạ Diên Đình cùng ông về nhà lớn một chuyến.
Hạ Diên Đình liếc nhìn Giang Ký, đối phương lạnh lùng quay mặt đi.
Hạ Diên Đình không nói gì, quay đầu theo ông lão luôn.
Khi đi qua Thẩm Đình Châu, Hạ Diên Đình dừng lại một chút, giọng nhẹ nhàng: “Tay cậu ấy bị mảnh kính cứa vào.”
Nói xong câu này, Hạ Diên Đình rời khỏi biệt thự rồi lên xe ông lão.
Hạ Diên Đình vừa đi, Giang Ký liền chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Tình trạng này là do cảm xúc dao động quá lớn dẫn đến co thắt dạ dày.
Thẩm Đình Châu cầm hộp thuốc rồi đứng chờ Giang Kỳ ở cửa nhà vệ sinh.
Trợ lý của Hạ Diên Đình bước đến hỏi: “Anh Giang không sao chứ?”
Thẩm Đình Châu quay đầu nhìn trợ lý.
Bị ánh mắt của Thẩm Đình Châu nhìn chằm chằm, trợ lý có chút chột dạ, cười gượng hai tiếng: “Xin lỗi bác sĩ Thẩm, tình hình khẩn cấp quá, khiến anh phải mặc đồ ngủ đến.”
Tuy áy náy với Thẩm Đình Châu, nhưng trợ lý không nhịn được lén nhìn anh thêm lần nữa.
Trong ấn tượng của trợ lý, Thẩm Đình Châu luôn ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi cài cúc trên cùng, quần tây không có một nếp nhăn, tóc cũng chải chuốt gọn gàng, từ đầu đến chân toát lên vẻ tinh anh.
Nhưng người trước mắt lại mặc bộ đồ ngủ lông xù, đi dép lê có tai thỏ, mái tóc đen mềm mại rủ xuống, lông mi dài, trông phải trẻ hơn ba bốn tuổi so với tuổi thực.
Trợ lý: Ồ hố hố, không ngờ bác sĩ Thẩm còn có một mặt đời thường như vậy.
Điều này khiến người ta khó mà không nghi ngờ là bình thường anh là người yêu mèo chó, thậm chí có thể phát ra âm thanh của Thạch Cơ Nương Nương để dụ dỗ “mấy đứa lắm lông”. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Mèo con, em chạy đi đâu?
Chạy thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay anh đâu.
Ha ha ha, ha ha ha.
Thẩm Đình Châu: …
Anh không biết trợ lý đang tưởng tượng gì mà nhìn anh với ánh mắt ngày càng kỳ lạ.
Trợ lý tỏ ra bí hiểm: “Dép của bác sĩ Thẩm... thật cá tính, nhìn đã thấy thoải mái.”
Thẩm Đình Châu nghe vậy thì ngón chân bắt đầu tưởng tượng ra tòa lâu đài ma thuật, nhưng khuôn mặt không hề lộ ra điều gì, chỉ mỉm cười lịch thiệp với trợ lý.
Trợ lý trông có vẻ hiểu ý, biểu cảm như muốn nói "Tôi hiểu, tôi hiểu".
Thẩm Đình Châu: ...
Giang Ký ở trong nhà vệ sinh hơn một tiếng đồng hồ, Thẩm Đình Châu lo lắng gõ cửa, lúc đó Giang Ký mới bước ra.
Khi ra ngoài, Giang Ký đã điều chỉnh lại cảm xúc. Trong lúc Thẩm Đình Châu băng bó vết thương nhỏ trên tay cho Giang Ký thì cậu ấy nhắm mắt lại không nói một lời.
Khuôn mặt thanh tú lạnh lùng vô cùng, mạch trên cổ hiện rõ dấu bàn tay đan chặt vào nhau.
Thẩm Đình Châu cúi đầu nhìn Giang Ký một cái, anh cũng có để nói cả, thế nên anh nhanh chóng xử lý vết thương cho cậu ấy.
Trở về nhà từ biệt thự của Hạ Diên Đình, món mì Ý hình bướm đã nguội ngắt.
Thẩm Đình Châu cho vào lò vi sóng hâm nóng hai phút rồi chiên thêm một quả trứng lòng đào, sau đó ăn tạm bợ cho qua bữa tối.
Anh sống rất điều độ, không có việc gì thì đúng mười giờ rưỡi lên giường ngủ.
Nửa đêm, Thẩm Đình Châu đột nhiên giật mình tỉnh giấc, cau mày.
Không phải anh ta bị bệnh chứ, sao lại quan tâm người ta đi dép gì?