Thẩm Đình Châu dỗ mãi, cuối cùng mới dỗ được Hứa Tuẫn từ trong chăn ra.

Anh cầm nhiệt kế đo lại nhiệt độ cho Hứa Tuẫn, vẫn là 39℃.

Sợ rằng sốt cao như vậy sẽ gây tổn thương cho các chức năng của cơ thể nên Thẩm Đình Châu đề nghị: “Tiêm một mũi hạ sốt nhé? Như vậy hạ nhiệt nhanh hơn.”

Nghe đến tiêm, Hứa Tuẫn lại một lần nữa chui vào trong chăn.

Thẩm Đình Châu vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ đè Hứa Tuẫn lại rồi nói: “Thế này được không? Tôi sẽ lau cồn một lần xem có hạ sốt không, nếu sau nửa giờ vẫn là 39° thì chỉ có thể tiêm hạ sốt thôi.”

Hứa Tuẫn ngẩng mặt nhìn Thẩm Đình Châu rồi "ừm" một tiếng.

Thẩm Đình Châu nói tiếp: “Thuốc thì vẫn phải uống.”

Dừng lại một chút, Thẩm Đình Châu nói: “Tôi sẽ cố gắng cho cậu uống ít thuốc nhất có thể.”

Hứa Tuẫn vẫn hơi không bằng lòng nhưng cuối cùng cũng gật đầu một cái.

Thẩm Đình Châu cởi áo Hứa Tuẫn ra, dùng bông gạc thấm cồn rồi lau lần lượt các vùng có mạch máu nhiều như bên tai, cổ, hai cánh tay.

Cơ thể dưới tay anh cao ráo cân đối, đường nét cơ bắp mượn mà rắn chắc, đã không còn thấy dáng vẻ gầy gò trước kia.

Khi lần đầu tiên Thẩm Đình Châu gặp Hứa Tuẫn, lúc ấy cậu vẫn còn là Hứa Tuần.

Tên hiện tại của cậu là sau này mới đổi, mặc dù Hứa Tuẫn không nói tại sao lại đổi nhưng nhìn từ mặt chữ cũng rất dễ hiểu.

Tuần, ngụ ý là một người có kiến thức, trưởng thành và chín chắn.

Mà vụ tai nạn xe đó đã chôn vùi tất cả những gì người đặt tên này cho cậu cuộc đời cậu, sức khỏe của cậu, cũng như kỳ vọng vào tương lai.

Sau khi ra viện, cơ thể Hứa Tuẫn không hồi phục, đôi chân cần thời gian phục hồi chức năng lâu dài mới có thể xuống giường đi lại.

Mà Thẩm Đình Châu được giới thiệu đến khi Hứa Tuẫn đang phục hồi chức năng.

Lần đầu tiên họ gặp nhau không hề tốt đẹp gì, Thẩm Đình Châu tự giới thiệu nhưng chưa nói hết câu đã bị ngắt lời.

Hứa Tuẫn trên giường rất lạnh lùng: “Đợi đến ngày mai tôi còn thấy anh rồi nói sau.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Đây vừa là một lời mỉa mai, vừa là một sự thật.

Vì trước Thẩm Đình Châu thì cậu đã thay bảy tám bác sĩ rồi.

Những người này hoặc là bị Hứa Tuẫn đuổi đi, hoặc là không chịu nổi tính cách kỳ quái, tồi tệ của anh ta mà tự động rời đi.

Thời gian đó, Hứa Tuẫn cực kỳ chua ngoa.

Lúc đó chuyên gia dinh dưỡng của cậu là một người lai hai dòng máu Đức và Anh, mà không may anh ấy bị hói, mới hai mươi bảy tuổi mà đường chân tóc đã rất “đẹp” rồi.

Mà Hứa Tuẫn có tài chửi người: “Ưu điểm lớn nhất của anh so với những người khác không phải là có thể làm ra món ăn dở ẹc này, mà chỉ là không để rụng tóc trong đồ ăn.”

Chuyên gia dinh dưỡng: …

Chuyên viên phục hồi chức năng ngày đầu tiên đến làm việc, vì muốn để lại ấn tượng tốt với cậu nên đã nói không ít lời khích lệ tinh thần.

Hứa Tuẫn lạnh lùng nói: “Tôi là người què, không phải là người ngốc.”

Chuyên viên phục hồi chức năng: …

Hứa Tuẫn gặp ai là “trụng” luôn người ấy khiến nhân viên xung quanh luôn run rẩy mà càng như vậy thì càng dễ mắc lỗi, sau đó... lại bị cậu mỉa mai.

Dù là Thẩm Đình Châu với tâm lý vững vàng thì trong môi trường áp lực cao như vậy, anh cũng mắc một số lỗi nhỏ

Mỗi lần như vậy, Hứa Tuẫn đều u ám hỏi: “Anh thực sự tốt nghiệp trường y à?”

Thẩm Đình Châu: Ơ.

Nếu mắc lại, dù chỉ vô tình va vào giá truyền dịch của cậu, Hứa Tuẫn cũng sẽ nói: “Điểm chuẩn đầu vào ngành bác sĩ thú y của các anh là bao nhiêu?”

Thẩm Đình Châu: …

Thẩm Đình Châu cũng hơi cáu, thế là anh bật lại ngay: “580.”

Hứa Tuẫn nhìn sang: “Anh nhớ nhầm rồi à?”

Thẩm Đình Châu không kịp phản ứng: “Hả?”

Hứa Tuẫn: “280 mới giống điểm anh có thể đạt được.”

Đêm đó về nhà, Thẩm Đình Châu giật mình tỉnh giấc.

Tên thằng nhóc khốn kiếp này1

Khi anh còn đang làm mưa làm gió trong kỳ thi cấp ba thì Hứa Tuẫn vẫn còn đang nhai sách lớp mười kìa.

Nhưng Thẩm Đình Châu chỉ có thể cuộn mình như bọc kén ở trên giường, dù sao thằng nhãi con này cũng là khách hàng của anh.

Bây giờ nhãi con đã trở thành anh Hứa, cắt ngắn tóc, thu lại tính khí, hoàn toàn không thấy bóng dáng của quá khứ.

Dường như Hứa Tuẫn đã ngủ, Thẩm Đình Châu dừng động tác lau, kéo chăn đắp cho anh.

Anh giơ tay chạm vào trán của Hứa Tuẫn.

Vẫn còn nóng.

Thẩm Đình Châu thở dài một tiếng, vừa định rút tay lại thì Hứa Tuẫn không thoải mái nhíu mày kéo tay Thẩm Đình Châu đặt lại lên trán mình.

Thẩm Đình Châu không biết anh đã ngủ hay còn thức mà nhất thời không dám động đậy.

Hứa Tuẫn nhắm mắt, tóc rối tung, lông mày cao, môi mỏng, ai nhìn thấy cũng sẽ khen một câu đẹp trai.

Nhưng Thẩm Đình Châu chỉ muốn cười, vì Hứa Tuẫn nằm trong chăn mềm mại, giống như một con mèo mới sinh.

Dù cơ thể to lớn nhưng cảm giác rất giống.

Ngày trước Hứa Tuẫn không dễ thương như vậy, miệng lưỡi vô cùng chua ngoa.

Thẩm Đình Châu giữ tư thế này hai ba phút, cuối cùng không nhịn được vuốt tóc của Hứa Tuẫn một cái.

-

Buổi tối ăn cơm, cơn sốt của Hứa Tuẫn đã giảm nhưng người vẫn không có tinh thần.

Ăn vài miếng, anh liền đặt bát đũa xuống.

Thẩm Đình Châu nghiêng đầu nhìn: “Sao thế, không thoải mái à?”

Hứa Tuẫn cúi mắt, ho khẽ hai tiếng, mặt đỏ bừng, tỏ vẻ vẻ yếu ớt.

Thẩm Đình Châu ngay lập tức cảm thấy tràn đầy tình thương, múc cho Hứa Tuẫn nửa bát canh: “Uống chút canh đi.”

Lúc này Hứa Tuẫn mới cầm bát lên, lặng lẽ uống canh.

Thẩm Đình Châu lại gắp cho anh vài miếng rau xanh, anh cũng đều ăn hết.

Sau khi ăn no, Hứa Tuẫn yếu ớt cuộn mình vào trong chăn, xoa thái dương liên tục. Thẩm Đình Châu thấy vậy thì giúp anh xoa bóp vài huyệt vị để giảm đau đầu.

Nhìn Hứa Tuẫn ngoan ngoãn nằm bên cạnh chân mình, Thẩm Đình Châu cảm thấy thật khó tin.

Trước đây, Hứa Tuẫn càng khó chịu tính khí càng tồi tệ, miệng lưỡi cũng độc ác hơn bình thường rất nhiều, đâu có ngoan ngoãn như bây giờ?

Khi anh đang cảm thán thì quản gia bước tới: “Bác sĩ Thẩm, uống một tách trà nhé, tôi nghĩ anh sẽ thích.”

Thẩm Đình Châu đón lấy bằng cả hai tay: “Cảm ơn.”

Quản gia đứng bên cạnh nhìn anh, Thẩm Đình Châu đành uống một ngụm: “Quả thật rất ngon, rất thanh.”

Quản gia mỉm cười: “Là trà xanh đó.”

Hứa Tuẫn mở mắt ra, mặt không biểu cảm nhìn quản gia một cái.

Đối phương không hề nhận ra, tiếp tục trò chuyện với Thẩm Đình Châu: ‘Nếu bác sĩ Thẩm thích, khi đi mang một ít về nhé.”

Thẩm Đình Châu vội vàng xua tay: “Không cần, không cần đâu ạ, mỗi lần đến tôi đều lấy đồ về, ngại lắm ạ.”

Quản gia: “Đừng khách sáo, nhà chúng tôi còn nhiều lắm, thiếu gia nhà tôi thích dùng trà để tắm.”

Thẩm Đình Châu: …

Vậy trà anh đang uống là trà Hứa Tuẫn dùng để tắm sao?

Có vẻ như nhận ra sự lúng túng của Thẩm Đình Châu, quản gia nói: “Trà dùng để tắm không phải loại này, là Long Tỉnh Tây Hồ, hương vị trà đậm đà hơn.”

Thẩm Đình Châu không hiểu lắm nhưng rất ngạc nhiên.

Đây có phải là cuộc sống của người giàu không?

-

Khi Thẩm Đình Châu rời đi, quản gia tặng anh hai hộp trà xanh.

Trà rất ngon, mặc dù Thẩm Đình Châu ít uống nhưng chú anh lại thích.

Quản gia quả thật rất hiếu khách.

Sáng hôm sau, Thẩm Đình Châu dự định đến thăm Hứa Tuẫn, tiện thể vuốt mèo nhưng kế hoạch không theo kịp thay đổi, anh nhận được cuộc gọi công việc đột xuất.

Thẩm Đình Châu lái xe đến nhà của người chủ thứ hai.

Người mở cửa là Tống Thanh Ninh, cậu ấy mặc đồ ở nhà màu nhạt, gương mặt thanh tú trông rất giống sinh viên đại học trong sáng.

Nhìn gương mặt này, không ai nghĩ rằng cậu ấy đã kết hôn và có hai người con riêng đã trưởng thành.

Tống Thanh Ninh cố tình tránh ánh mắt Thẩm Đình Châu rồi khẽ nói: “Bác sĩ Thẩm.”

Thẩm Đình Châu gật đầu với cậu ấy.

Phòng khách vang lên một giọng nói vui vẻ: “Anh Thẩm đến rồi à?”

Người nói là Lý Mục Dã, em trai của chủ thuê, năm nay học năm hai đại học, khác hẳn với loại giả sói, cậu ta là sói thật đang thịnh hành.

Ngũ quan tuấn tú, tính cách thẳng thắn chân thành rất dễ chiếm được thiện cảm của người khác.

Nhìn Lý Mục Dã, chàng trai trẻ vui vẻ sáng sủa, Thẩm Đình Châu cũng thấy tâm trạng thoải mái hơn bao nhiêu.

Nhìn xem, một người em bình thường biết bao!

Thẩm Đình Châu bước tới, kiểm tra mắt cá chân cho Lý Mục Dã.

Hai người khá thân thiết, Thẩm Đình Châu nói chuyện cũng rất thoải mái, “Lần này sao lại bị thương?”

Lý Mục Dã bực tức nói: ‘Trong phòng tập chơi bóng gặp phải thằng đê tiện, lúc em nhảy lên úp rổ nó lại kê chân, thật đúng là đồ khốn.”

Thẩm Đình Châu: Nhìn xem, đời sống sinh viên nam bình thường biết bao.

Tống Thanh Ninh không hiểu về bóng rổ: “Kê chân là gì?”

Thẩm Đình Châu giải thích: “Là khi ném bóng hoặc nhảy lên, đối phương cố ý đặt chân ra. Như vậy rất dễ làm trật mắt cá chân, nặng thì có thể làm hỏng cả sự nghiệp vận động viên. May mà lần này Mục Dã không bị tổn thương xương, chỉ là trật khớp thông thường thôi.”

Tống Thanh Ninh kinh ngạc: “Sao lại xấu xa như thế?”

Lý Mục Dã nói: “Vì vậy trận đấu chưa kết thúc mà hai đội đã đánh nhau rồi.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tống Thanh Ninh lo lắng: “Em không đánh nhau chứ?”

Lý Mục Dã nhướng mày: “Làm sao không đánh được?”

Tống Thanh Ninh nhìn mắt cá chân sưng đỏ của cậu ta: “Chân em vẫn đang bị thương mà.”

Lý Mục Dã xắn tay áo, lộ ra cơ bắp săn chắc: “Cho dù có chân bị thương thì em vẫn có thể đánh thằng đó phải chạy khắp nơi để tìm răng.”

Mặc dù không phải là sinh viên thể thao nhưng cậu ta lại yêu thích các môn thể thao, cánh tay có những đường nét khiến nhiều người ao ước.

“Anh không tin à?” Lý Mục Dã ôm eo Tống Thanh Ninh, chuẩn bị biểu diễn một pha ôm bằng một tay.

Tống Thanh Ninh sợ cậu bị thương, vội nói: “Anh tin, anh tin.”

Lý Mục Dã cười nham hiểm: “Muộn rồi.”

Nói rồi, cậu ta đứng lên, chống chân, thực sự dùng một tay ôm Tống Thanh Ninh lên, sức mạnh thật đáng kinh ngạc.

Nhìn xem, lòng hiếu thắng bình thường biết bao.

Thẩm Đình Châu lên tiếng: “Được rồi, biết em giỏi rồi, ngồi xuống, để anh xử lý vết thương cho em.”

Lúc này Lý Mục Dã mới đặt Tống Thanh Ninh xuống, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa rồi đặt chân lên bàn trà để Thẩm Đình Châu dễ dàng xử lý.

Đầu tiên Thẩm Đình Châu chườm lạnh, sau đó xoa bóp, cuối cùng là băng ép.

Trong lúc đó, Lý Mục Dã cố ý chen vào ngồi cạnh Tống Thanh Ninh còn hỏi cậu ấy: “Sao anh lại trắng thế? Mạch máu nhìn có vẻ là màu tím này.”

Lý Mục Dã kéo tay Tống Thanh Ninh lại, sau đó duỗi tay mình ra, so sánh.

Một trắng một đen, tạo nên sự khác biệt rõ rệt.

Lý Mục Dã véo cánh tay gầy của Tống Thanh Ninh: “Gầy quá, sáng mai... chờ em khỏi rồi đi tập với em.”

Tống Thanh Ninh sợ bị cù nên né tránh: “Để sau hãy nói.”

Thấy Thẩm Đình Châu định đi bỏ đá lạnh chưa dùng hết, Tống Thanh Ninh vội nói: “Bác sĩ Thẩm, để em làm cho.”

Áo cậu ấy bị Lý Mục Dã đè lên, một lúc vẫn chưa đứng dậy được mà thủ phạm thì đang ngồi bên cạnh cười nham hiểm

Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Đình Châu đến đây nên anh nói: “Không sao, để anh làm.”

Sau khi Thẩm Đình Châu đi, Tống Thanh Ninh hơi cáu: “Em không thể cư xử như vậy được!”

Lý Mục Dã chẳng sợ cậu ấy, thấy Tống Thanh Ninh mặt đanh lại thì lập tức cố ý cù cổ cậu ấy.

Toàn thân Tống Thanh Ninh nhột nhột, cậu ấy cuộn tròn cơ thể rồi quay qua quay lại: “Haha, đừng đùa...”

Nghe tiếng động, Thẩm Đình Châu nhìn về phía phòng khách.

Lý Mục Dã đang dùng tay cù Tống Thanh Ninh: “Còn nói em cư xử không đúng không?”

Tống Thanh Ninh liên tục xin tha: “Không nói nữa, anh không nói nữa.”

Thẩm Đình Châu mỉm cười.

Lý Mục Dã và Tống Thanh Ninh cách nhau không nhiều tuổi mà cậu ta lại là người thích đùa, coi Tống Thanh Ninh như bạn cùng lứa là chuyện bình thường.

Nhưng ngay sau đó, Lý Mục Dã ép Tống Thanh Ninh xuống ghế sofa.

Thẩm Đình Châu: ?

Lý Mục Dã nhìn vào mắt Tống Thanh Ninh đang mở to vì ngạc nhiên, nụ cười trên môi chưa tắt.

Môi của Tống Thanh Ninh có hình dáng cánh hoa, màu sắc nhạt, có chút hồng, đồng tử đen nhánh, lông mi dài và dày dưới cái nhìn gần của Lý Mục Dã sợ hãi mà lay động.

Lý Mục Dã không kiềm chế được mà nói: “Anh đẹp thật.”

Thẩm Đình Châu: !!!

Không phải chứ, cậu nhóc này sao lại không bình thường rồi!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play