Về đến nhà, Thẩm Đình Châu tự nấu cho mình một tô mì. Một ngày thực sự đầy thăng trầm, căng thẳng đến mức anh cảm thấy trải qua hết những chuyện này anh già đi 24 tiếng vậy.
Ăn xong, Thẩm Đình Châu lướt điện thoại một lúc, như thường lệ bắt đầu từ newfeed. Quả nhiên, Phó Vân Vân đã chặn anh nên anh không thể xem được “Trái đạo 3”, bỗng nhiên anh hơi hụt hẫng.
Nhưng không có “Trái đạo” bù lại anh lại có ảnh mèo.
Thẩm Đình Châu lướt một vòng qua các hình ảnh mèo đẹp trên mạng thì cơn nghiện mèo được thỏa mãn, lúc này anh mới cất điện thoại đi và hài lòng đi ngủ.
Nguyện mơ thấy vô số thiên sứ mèo.
Amen.
Đến 4 giờ sáng, Thẩm Đình Châu bị đánh thức bởi hàng loạt tin nhắn.
Vì công việc đặc thù nên Thẩm Đình Châu không bao giờ tắt máy, nghe thấy tiếng tin nhắn liên tục, anh lập tức tỉnh giấc.
Chẳng lẽ khách hàng nào đó gặp chuyện sao?
Thẩm Đình Châu nghi ngờ là ông Tư, dù sao thì đối phương cũng là một người có thể để quan tài trong phòng ngủ mà.
Lấy điện thoại lên xem, ánh mắt vẫn lờ đờ.
Chu Tử Thám.
Thẩm Đình Châu: Meo meo?
Ngài có chuyện gì vậy, mới 4 giờ sáng thôi!
Thấy Thẩm Đình Châu chưa kịp trả lời tin nhắn thì đối phương đã gọi điện đến.
Sau khi anh bắt máy, giọng nói đầy năng lượng của Chu Tử Thám vang lên, như thể uống quá nhiều cà phê làm tinh thần phấn chấn quá mức khiến cậu ta nói ra những lời đầy phấn khích. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
“Bác sĩ Thẩm, anh xem tài liệu tôi gửi chưa? Xem chưa? Xem chưa? Xem mau!”
“… Đang xem đây.” Thẩm Đình Châu mở loa ngoài rồi mở tin nhắn Chu Tử Thám gửi ra xem.
Mắt Thẩm Đình Châu vẫn còn ngái ngủ, anh nhanh chóng xem qua những bức ảnh và tài liệu cá nhân Chu Tử Thám gửi.
Thẩm Đình Châu không hiểu: “Đây là gì?”
Chu Tử Thám nói: “Đây là đối tượng kết hôn tôi tự tìm cho mình, tôi muốn anh giúp tôi xem ai hợp hơn.”
Thẩm Đình Châu nhìn bức ảnh cuối cùng Chu Tử Thám gửi, có chút bối rối: “Sao lại có cả một bức ảnh của một cậu con trai?”
Người cuối cùng Chu Tử Thám gửi là Tần Dạng.
Chính là Tần Dạng, người từng chế nhạo Phó Vân Vân tay chân ngắn miệng lưỡi thì chua ngoa.
Chu Tử Thám vui mừng vì Thẩm Đình Châu phát hiện ra điểm thú vị: “Tôi định nói với anh về cậu ấy, đối tượng kết hôn tôi ưng ý nhất chính là cậu ấy.”
Thẩm Đình Châu:……
Có một hai giây anh nghi ngờ mình vẫn đang mơ, nếu không sao có thể nghe được chuyện hoang đường này?
Chu Tử Thám có hội chứng vịt con* rất nghiêm trọng,Thẩm Đình Châu là người đầu tiên biết Chu Tử Thám muốn kết hôn, vì vậy được Chu Tử Thám xếp anh vào phạm vi người của mình.
*Ở con người hiệu ứng vịt con dùng để chỉ việc một người xem vật thể, trải nghiệm, cảm xúc đầu tiên là tốt nhất và dùng nó làm một khuôn mẫu chuẩn mực. Dù cho thứ đến sau có tốt hơn thì đối với họ, cũng không thể bằng thứ ban đầu, tương tự như tình yêu đầu ở một số người.
Đối mặt với Thẩm Đình Châu, người mà Chu Tử Thám coi là người của mình thì cậu ta không hề che giấu suy nghĩ phức tạp của mình.
“Chị của cậu ấy có thể sẽ kết hôn với anh trai tôi, tôi kết hôn với cậu ấy thì sẽ càng gần gũi hơn.” Chu Tử Thám bất giác để lộ sự mong đợi: “Anh thấy sao bác sĩ Thẩm?”
Thẩm Đình Châu: Tôi thấy anh có một bệnh nặng cần chữa trị.
Nhớ lại dáng vẻ của Tần Dạng với khung xương của một vận động viên thể thao, cái miệng tía lia thì Thẩm Đình Châu phát ra những tiếng suy tư ậm ừ.
Hiện thực chưa giáng một đòn vào người Chu Tử Thám thì có lẽ cậu ta sẽ tiếp tục điên như thế.
Thẩm Đình Châu nghĩ, coi như là chữa bệnh cho cậu ta vậy.
Trong sự mong đợi của Chu Tử Thám,Thẩm Đình Châu khuyến khích nói: “Ý nghĩ này của cậu rất hay, muốn làm thì thử đi.”
Chu Tử Thám kinh ngạc, vui mừng thốt lên: “Thật không?”
Dù Thẩm Đình Châu không ủng hộ thì cậu ta cũng vẫn làm thôi, nhưng đối phương đã chọn ủng hộ cậu ta!
Từ nhỏ đến lớn, Chu Tử Thám không đếm nổi có bao nhiêu người nói đầu óc cậu ta có vấn đề, ngay cả Hạ Diên Đình cũng từng nói một hai lần khi mất kiên nhẫn.
Thực ra cậu ta cảm thấy rất buồn.
Cậu ta chưa bao giờ nghĩ đầu óc mình khác người, giống như bây giờ cậu ta muốn gần gũi hơn với Hạ Diên Đình, nếu đối phương biết được chuyện này thì chắc chắn sẽ bảo cậu ta đến khoa tâm thần khám.
Nhưng cậu ta thật sự chỉ muốn gần gũi hơn với anh trai mình hơn một chút.
Kết hôn cùng ngày, sinh con cùng ngày.
Nếu hai đứa trẻ giống nhau thì càng tốt.
Sự tự tin của Chu Tử Thám tăng cao, hăng hái nói: “Được rồi bác sĩ Thẩm, tôi đi đây.”
Thẩm Đình Châu mỉm cười: “Cố lên.”
...
Gác máy, Thẩm Đình Châu đặt điện thoại lên tủ đầu giường rồi chui vào chăn lông tiếp tục đánh một giấc.
Buổi trưa Thẩm Đình Châu lái xe đến nhà Phó Vân Vân.
Nếu không có việc gì thì vào thứ Bảy, Chủ Nhật anh đều đến nhà cô ăn cơm.
Bố mẹ Thẩm Đình Châu làm việc tại trạm nghiên cứu khoa học ở Nam Cực, quanh năm chỉ có thể gặp mặt qua video, trách nhiệm nuôi dưỡng anh lại rơi vào tay người cô ruột Thẩm Tri Vận.
Trong mắt Thẩm Đình Châu, Thẩm Tri Vận còn giống bố mẹ hơn cả bố mẹ ruột của mình.
Trên bàn ăn, mẹ và con gái lại vì chuyện thường ngày mà cãi nhau vài câu, Phó Vân Vân ăn được nửa bữa cơm đã giận dỗi về phòng mình.
Thẩm Đình Châu đi học chưa bao giờ để Thẩm Tri Vận phải lo lắng, bây giờ lại đau đầu vì cô con gái nhỏ này.
Bà xoa trán nói: “Nếu nó biết điều bằng một nửa con thì tốt.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Thẩm Đình Châu cười nói: “Cô, cô chắc chắn là có cài fitter với con rồi, hồi cấp ba con từng lập ban nhạc, năm lớp mười hai còn không muốn giải tán ban nhạc, cô quên rồi à?”
Thẩm Tri Vận ngạc nhiên mấy giây rồi cứng miệng nói: “Nhưng con vẫn luôn đứng nhất.”
Thẩm Đình Châu chỉ vào đầu mình, bất đắc dĩ nói: “Không còn cách nào, gien nhà họ Thẩm chúng ta tốt, sự thông minh lanh lợi của Vân Vân cũng là di sản của nhà chúng ta, chút nghịch ngợm đó... ừm, là do chú không tốt.”
Thẩm Tri Vận bị chọc cười, đồng tình nói: “Chú con chỉ được cái dẻo mỏ thôi.”
Chú dẻo mỏ đang công tác ở nước ngoài, không ngờ lại bị vợ và cháu yêu đâm sau lưng.
Dỗ xong Thẩm Tri Vận, Thẩm Đình Châu đi tìm Phó Vân Vân.
Dường như Phó Vân Vân biết anh sẽ đến nên ủ rũ nói: “Cửa không khóa.”
Thẩm Đình Châu đẩy cửa bước vào: “Còn giận à?”
Phó Vân Vân ôm thú nhồi bông hừ hừ vài tiếng: “Em nói trước rồi, em vốn định học hành tử tế, chỉ là thấy phiền vì bà ấy cứ hay bắt lỗi em lại còn luôn khen anh.”
Nhận ra lời mình có thể gây hiểu lầm, Phó Vân Vân vội vàng bổ sung: “Anh, không phải em ghen tị với anh, chỉ là không thích kiểu giáo huấn đó, thật sự rất phiền.”
“Hiểu hiểu.” Thẩm Đình Châu kéo ghế ngồi bên giường Phó Vân Vân: “Nhưng vùng phát triển phải giúp đỡ vùng nghèo khó, em giúp đỡ đồng chí Thẩm Tri Vận nhiều vào.”
“Đồng chí vẫn là đồng chí tốt, chỉ là quan niệm của thế hệ trước rất nặng, em phải dùng tư tưởng linh loạt và mới mẻ của mình để cảm hóa quan niệm lạc hậu của bà ấy, cuối cùng khiến bà ấy trở thành sức mạnh nòng cốt của chúng ta.”
Phó Vân Vân không thể nhịn cười rồi nói: “Anh đi ra đi.”
“Được được, anh đi”. Thẩm Đình Châu làm bộ muốn đi.
Phó Vân Vân kéo anh lại: “Được rồi, em sai rồi, lát nữa em sẽ đi xin lỗi bà ấy.”
Thẩm Đình Châu giơ tay xoa đầu Phó Vân Vân: “Ngoan đấy, thưởng cho em một cái xoa đầu.”
Phó Vân Vân xì một tiếng.
“Đúng rồi.” Thẩm Đình Châu lo lắng Phó Vân Vân sẽ phân tâm trong giai đoạn đặc biệt này nên không nhịn được mà dò hỏi: “Lá thư tình đó...”
Chuyện Tần Dạng thích Phó Vân Vân luôn là một quả bom ngầm.
Phó Vân Vân thẳng thắn nói: “Là hiểu lầm, vốn dĩ không phải thư tình, đó là chị Tần viết cho em giống như một trò đùa vậy. Thư do chị Tần viết, chị ấy thấy em dễ thương, muốn kết bạn với em. Ai ngờ Tần Dạng phát điên, thấy lá thư liền kéo em ra ngoài.”
Thẩm Đình Châu khéo léo hỏi: “Vậy em cảm thấy Tần Dạng thế nào?”
“Con lợn ngốc đó! Nếu không nể mặt cậu ta là em trai chị Tần, em đã...”
Phó Vân Vân hung hăng đấm vào bụng con thú nhồi bông, mắt đầy sát khí.
Thấy Phó Vân Vân không hề có chút tình cảm thiếu nữ nào, Thẩm Đình Châu mới hoàn toàn yên tâm.
Phó Vân Vân nhắc đến Tần Thi Dao, miệng nhỏ bắt đầu luyên thuyên không ngừng.
“Anh, anh không biết đâu, chị Tần ngầu lắm! Chị ấy buông lời ác độc, nói chỉ cần chị ấy còn ở đây, tên cặn bã kia ở thành phố này, ở trong ngành tài chính này sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được.”
“Nhưng tên cặn bã này thật đáng ghét, lừa một chị khác làm việc cả ngày để cung cấp tiền cho hắn du học. Bây giờ thành công rồi lại quay lưng đá người ta, còn giả vờ là người đàn ông tốt để lừa tình cảm của chị Tần.”
“heitui, đồ rác rưởi...” của hắn.
Thấy Thẩm Đình Châu nhìn qua, Phó Vân Vân vội vàng sửa sai: “Bazinga, hehe.”
Thẩm Đình Châu nhìn cô bé không nói nên lời.
Phó Vân Vân nhanh chóng chuyển chủ đề: “Chị Tần còn định bỏ tiền cho Phương Ngữ Ninh đi học, nói sẽ đổ mọi tài nguyên lên Phương Ngữ Ninh, để chị ấy từ chim sẻ nhỏ thành phượng hoàng một cánh che bầu trời.”
Thẩm Đình Châu không hiểu lắm.
Phó Vân Vân cười bí ẩn: “Anh không hiểu rồi, đây là chiến thuật tâm lý!”
“Anh nghĩ mà xem, vài năm sau, tên cặn bã đó không làm nên trò trống gì, nghèo khổ, còn cô gái mà hắn từng coi thường đã trở thành một hình mẫu không thể với tới, đè bẹp hắn như đè bẹp một con sâu, em hỏi anh có thấy đã không.”
Thẩm Đình Châu: Đã chứ!
Thẩm Đình Châu ngập ngừng một chút: “Vậy đứa bé trong bụng cô ấy thì sao?”
Phó Vân Vân: “Chuẩn bị bỏ rồi, sợ sau này bị tên cặn bã đeo bám. May mà chị ấy tỉnh ngộ kịp thời nhưng chị Tần vẫn định tìm nơi nào đó để gột sạch tư tưởng của chị ấy, tránh sau này tái phát.”
Thẩm Đình Châu lập tức hoảng sợ: “Gột rửa ở đâu?”
Chẳng lẽ là tẩy não sao?
Đó là phạm pháp đấy!
Phó Vân Vân nói: “Hình như là tìm bác sĩ tâm lý giúp chị ấy xây dựng lại nội tâm, để chị ấy có động lực tích cực, em cũng không hiểu lắm.”
Thẩm Đình Châu: Ồ, hóa ra là vậy.
Cách làm này rất tốt, những cô gái bị tổn thương bởi tên cặn bã thường sẽ cực kỳ tự ti.
Phó Vân Vân: “Tóm lại chị Tần thật ngầu.”
Thẩm Đình Châu thầm đồng tình: Ngầu thật!!
Phó Vân Vân đầy ngưỡng mộ: “Chị Tần mạnh mẽ và dứt khoát, thực sự là tấm gương cho em noi theo nên em quyết định sau này sẽ học hành tử tế, loại bỏ hết thứ tình cảm yêu đương vớ vẩn, tuyệt đối không ăn cháo trắng, nhổ rau dại.”
Lũ đàn ông khốn nạn đều đi chết đi!
Thẩm Đình Châu rất hài lòng nhìn Phó Vân Vân như nhìn con heo hồng nhỏ nhà mình.
Đó chính là sức mạnh của tấm gương, hâm mộ người nổi tiếng cũng có lợi ích!
“Nhưng mà—” Phó Vân Vân chuyển giọng: “Hôm nay hình như chị Tần đi xem mắt, đối tượng xem mắt nghe nói là một tổng tài đẹp trai giàu có. CP cường cường này không phải tốt hơn kẻ đào mỏ sao?”
Thẩm Đình Châu: Cũng không phải thơm như vậy đâu.
Tổng tài thì tổng tài nhưng không phải tổng tài đứng đắn.
Còn cưỡng hôn uy hiếp người khác kìa, đáng sợ lắm.
-
Thẩm Đình Châu lo lắng bước ra khỏi phòng Phó Vân Vân.
Anh lo rằng Tần Thi Dao vừa thoát khỏi cái bẫy của tên cặn bã thì lại đâm đầu vào cái lò lửa của Hà Diên Đình.
Thầy dẫn Thẩm Đình Châu vào nghề đã dạy anh, đừng học Ôn Thái Y, đừng dính vào chuyện hoàng gia.
Làm Ôn Thái Y không có lợi, sẽ bị cắt...
Hơn nữa, phẩm chất nghề nghiệp và đạo đức của Thẩm Đình Châu khiến anh không thể tiết lộ thông tin của khách hàng.
Nhưng anh có thể làm dưới danh nghĩa khác.