“Em không cần tiền của anh, anh đã nói khi anh về nước chúng ta sẽ kết hôn mà.”

“Bây giờ tôi không còn tình cảm với cô nữa, kéo tôi vào cuộc hôn nhân này có ý nghĩa gì không?”

“Nhưng… em đã mang thai con của anh. Anh sờ thử xem, nó đã được hai tháng rồi, bác sĩ nói thêm một tháng nữa là có thể thấy bụng rồi.”

Người phụ nữ cố bắt lấy cổ tay người đàn ông, muốn anh ta cảm nhận sinh linh nhỏ bé này.

Nhưng người đàn ông lại giống như bị chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu mà tức giận gạt tay người phụ nữ ra.

“Phương Ngữ Ninh, cô không hiểu tiếng người à! Giữa chúng ta đã sớm không thể rồi, đêm đó chỉ là ngoài ý muốn. Tôi cho cô một triệu, cô hãy phá cái thai trong bụng đi, số tiền còn lại coi như tôi trả lại tiền học phí mà cô đã cho tôi vay.”

Thẩm Đình Châu đi theo Phó Vân Vân đến, vừa hay nghe được những lời tuyệt tình này.

Sắc mặt Tần Thi Dao ở bên cạnh đã rất khó coi rồi.

Thẩm Đình Châu thấy một gân xanh nổi lên trên trán cô, có vẻ như muốn xông lên tẩn tên đàn ông khốn nạn kia, anh sợ cô bị thiệt thòi nên vội vàng ngăn lại.

Tay anh vừa chạm vào vai Tần Thi Dao thì Tần Dạng đột nhiên lên tiếng:

“Lúc này đừng chọc chị ấy, chị ấy đã từng học tán đả, trước đây đã từng đá vỡ..... của một tên biến thái thích lộ hàng đó…”

Mặc dù Tần Dạng không nói rõ đá vỡ chỗ nào nhưng Thẩm Đình Châu lập tức hiểu ra, thế là anh rụt tay lại ngay.

Tần Thi Dao tức giận như mũi tên rời cung, cô chạy đà vài bước rồi nhảy lên ra một cú đá xoay người.

Tên đàn ông khốn nạn bắt đầu tìm răng khắp mặt đất.

“Răng rụng đầy đất” ở chỗ khác có thể là tính từ nhưng lúc này lại là danh từ.

Tần Thi Dao đá một cước vào má tên khốn khiến hắn lảo đảo ngã lăn ra đất, mũi miệng đều đầy máu, răng rơi mất hai chiếc.

Thẩm Đình Châu vô thức sờ mặt mình, lúc này anh cảm thấy thực ra Tần Thi Dao đối xử với Tần Dạng rất tốt.

Ban đầu Lý Thư Trác sững sờ, sau đó là tức giận, ngẩng đầu lên thấy là Tần Thi Dao thì vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.

Mặt trời sắp lặn, Tần Thi Dao đứng ngược sáng, khuôn mặt xinh đẹp của cô nhuốm một vẻ u ám. Cô từng bước tiến về phía Lý Thư Trác, giọng nói bình tĩnh: “Tôi nhớ anh từng nói, anh tuyệt đối sẽ không phản bội tôi, nếu phản bội thì anh sẽ thế nào?”

Lý Thư Trác run rẩy: “Thi Dao...”

“Anh nói để mặc tôi tự xử lý.” Ánh mắt Tần Thi Dao đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Nếu không kiểm soát được cái thứ kia thì đừng cần nữa.”

Cô tung một cú đá vào không trung, gót giày tám cm như một cái dùi sắc bén, nếu không phải Tần Dạng nhanh tay lẹ mắt kéo Lý Thư Trác lùi lại thì hai lạng thịt dưới háng của anh ta đã sớm hỏng rồi.

Lý Thư Trác đổ mồ hôi lạnh, không dám thở mạnh.

Nhìn cái hố trên mặt đất, Thẩm Đình Châu thấy da đầu tê rần.

Tần Thi Dao rút gót giày khỏi cái hố tròn rồi lại tung thêm một cú đá vào không trung.

Tần Dạng kéo Lý Thư Trác liên tục lùi lại, Tần Thi Dao bước từng bước ép sát, mỗi bước chân là một cái hố tròn nhỏ, lá cây cũng vì thế mà rung rung.

Nhìn hàng chục cái hố tròn trên mặt đất, Thẩm Đình Châu nghĩ: Gót giày bền ghê.

Tần Thi Dao lạnh lùng liếc mắt nhìn Tần Dạng: “Tránh ra!”

Tần Dạng nhíu mày: “Vì loại người này mà ngồi tù thì không đáng.”

Phó Vân Vân cũng lên tiếng khuyên ngăn: “Đúng vậy, hắn là cái thá gì chứ, không đáng để làm bẩn giày của chúng ta.”

Tần Thi Dao cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lúc này cô quay đầu nhìn về phía Phương Ngữ Ninh. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Người phụ nữ trẻ mang thai đã bị dọa sợ, thấy người phụ nữ xinh đẹp lại hung dữ bước tới, cô ấy vô thức ôm bụng.

Cô ấy loạng choạng lùi lại, mắt đầy hoảng sợ: “Cô... cô muốn làm gì? Tôi thật sự không biết anh ta đã có bạn gái, đêm đó là anh ta uống say rồi động.”

Tần Thi Dao dừng lại trước mặt cô ấy rồi lạnh lùng nói: “Đi cho hắn hai cái bạt tai.”

Phương Ngữ Ninh ngơ ngác, nước mắt rưng rưng.

Tần Thi Dao nói: “Thanh xuân của cô chẳng lẽ không đáng giá, bị lừa gạt mà không có chút phẫn nộ nào sao?”

Phương Ngữ Ninh nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, khác với sự xinh đẹp của Tần Thi Dao, cô ấy mặc đồ công nhân nhà ăn, sắc mặt tiều tụy, mắt thâm quầng còn có mùi dầu mỡ không tẩy được.

Ai là ngọc, ai là đá, rõ ràng như ban ngày.

Không lạ gì khi Lý Thư Trác muốn chia tay cô ấy.

Nhưng cô ấy cũng từng trẻ trung xinh đẹp, chỉ là những năm qua ngày nào cũng làm hai công việc, ăn tiêu tiết kiệm để Lý Thư Trác du học, đã lâu không chăm chút cho bản thân.

Phương Ngữ Ninh vẫn nhớ chàng trai áo trắng từng cùng cô mơ mộng về tương lai, khi đó mắt anh ta trong sáng tinh khiết.

Bây giờ nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt đó chứa đầy sự toan tính tinh ranh.

Chiếc áo phông trắng sạch sẽ cũng đã được thay bằng bộ vest cao cấp, giờ đây anh ta lăn lộn trên đất, quần áo lộn xộn, khuôn mặt sưng tấy, dù có đẹp trai đến đâu cũng trở nên xấu xí.

Nhớ lại việc Lý Thư Trác dễ dàng phủ nhận công sức của cô ấy dành cho anh ta, còn vô tư yêu cầu cô ấy phá thai, bỗng chốc sự căm hận trong lòng Phương Ngữ Ninh trào dâng lên.

Cô ấy run rẩy bước tới, dồn hết sức lực vào một cái tát lên mặt Lý Thư Trác.

Lý Thư Trác không dám oán trách Tần Thi Dao, nhưng lại dám bộc lộ sự căm ghét với Phương Ngữ Ninh.

Ánh mắt ghét bỏ của anh ta như đâm vào tim cô ấy, môi cô ấy run rẩy, những năm tháng khổ cực và đau đớn, tất cả biến thành căm hận, cô ấy tát liên tiếp vào mặt Lý Thư Trác.

Lý Thư Trác còn muốn phản kháng nhưng bị Tần Dạng giữ chặt.

Không biết đã tát bao nhiêu cái tát mà cả cánh tay của Phương Ngữ Ninh đã tê rần, kiệt sức ngã về phía sau.

Một bàn tay đỡ lấy cô ấy từ phía sau, Phương Ngữ Ninh quay đầu lại, một đôi mắt ấm áp nhìn cô ấy.

Thẩm Đình Châu đỡ lấy Phương Ngữ Ninh: “Phụ nữ mang thai không nên quá xúc động, nào, cùng tôi hít thở sâu vài lần.”

Phương Ngữ Ninh không kìm nén được nữa, ôm mặt khóc nức nở.

Thẩm Đình Châu: ...

...

Tưởng chỉ là buổi họp phụ huynh bình thường, không ngờ lại diễn ra một cảnh kịch tính như vậy.

Thẩm Đình Châu làm người tốt thì làm đến cùng, anh đưa Phương Ngữ Ninh đang thất thần về ký túc xá rồi chở Phó Vân Vân về nhà.

Trên đường về, Phó Vân Vân còn chửi bới Lý Thư Trác, vì có Thẩm Đình Châu ở bên cạnh nên màn chửi rủa của cô bé bị hạn chế, nếu không cô bé đã có thể chửi phong phú hơn.

“Được rồi, đừng tức giận nữa.” Thẩm Đình Châu dừng xe trước cửa nhà: “Cô Tần có thể xử lý.”

Phó Vân Vân hậm hực tháo dây an toàn: “Tất nhiên em biết chị Tần có thể xử lý nhưng vẫn tức thay chị ấy.”

Đi một đoạn, Phó Vân Vân quay lại băn khoăn hỏi: “Anh, tối nay anh không ăn cơm ở nhà em à?”

Thẩm Đình Châu: “Tối nay anh còn có việc.”

Phó Vân Vân: “Thôi được rồi, anh đi đường cẩn thận.”

Thẩm Đình Châu lùi xe nhưng vẫn không quên dặn dò: “Học hành chăm chỉ vào, đừng để mẹ em lo lắng.”

Phó Vân Vân kéo dài giọng: “Em biết rồi mà.”

Thẩm Đình Châu lái xe ra khỏi khu, đến biệt thự của Hạ Diên Đình.

Anh bấm chuông, cửa mở từ bên trong lộ ra khuôn mặt quen thuộc mà bất ngờ.

Chu Tử Thám vui vẻ nói: “Bác sĩ Thẩm, mau vào đi, anh tôi đang đợi anh.”

Thẩm Đình Châu gật nhẹ đầu với anh ta: “Hạ tổng bị sao vậy?”

Chu Tử Thám dẫn Thẩm Đình Châu lên lầu hai rồi thở dài: “Không tốt lắm, vết thương lại rách ra.”

Đi ngang qua phòng khách thì anh thấy Giang Ký đang ngồi bên cửa sổ, thần sắc lạnh nhạt, Chu Tử Thám miệng cười gian ác, lớn tiếng hỏi Thẩm Đình Châu: “Bác sĩ Thẩm, anh đã ăn thịt vịt chưa?”

Thẩm Đình Châu không hiểu lắm: “Thịt vịt gì?”

Nụ cười của Chu Tử Thám vẫn ngọt ngào như vậy: “Là loại vịt rửa sạch sẽ rồi chổng mông để người ta làm ấy.”

Thẩm Đình Châu thoáng nghi ngờ mình nghe nhầm.

Vẻ ngoài của Chu Tử Thám rất trẻ con, đôi mắt tròn trịa, đuôi mắt hơi cụp, trông rất vô tội giống như một chú cún ngoan hiền và dễ gần.

Thực tế thì ngược lại hoàn toàn.

Vị công tử này nổi tiếng là tính khí thất thường, thù dai, là người có thể cười tươi ngọt ngào nhưng lại có thể sai người đánh gãy chân bạn.

Sự xấu xa của anh ta thấm sâu vào xương tủy, giống như một đứa trẻ xé rách cánh bướm rồi còn hỏi mẹ tại sao nó chết.

Giờ đây, Chu Tử Thám đối với Giang Ký bộc lộ vẻ mặt như muốn 'xé cánh bướm'.

“Bác sĩ Thẩm, loại vịt này tốt nhất nên tìm trong câu lạc bộ, đừng như anh tôi kéo một con vịt hoang về, không sạch sẽ, lại không không thuần chủng được, muốn “thịt” cũng khó”.

Rõ ràng câu này là nói cho Giang Ký nghe.

Người nghe nắm chặt tay, vài giây sau lại thả lỏng, mệt mỏi quay đầu đi.

Nhìn lông mi dài của Giang Ký rũ xuống, lòng Thẩm Đình Châu nặng trĩu.

“Đi thôi bác sĩ Thẩm, vịt thì nhiều mà con này chẳng có gì đáng xem.” Đối với Thẩm Đình Châu, Chu Tử Thám lại rất khách khí còn hỏi thăm anh có ăn tối chưa.

Thẩm Đình Châu không có tâm trạng trò chuyện, lúc này anh hỏi: “Hạ tổng ở trong phòng làm việc?”

Chu Tử Thám có chút ngưỡng mộ anh trai: “Đúng vậy, vết thương rách cả ra mà vẫn bận rộn công việc.”

Nói xong còn lườm kẻ gây chuyện một cái.

Sợ hai người mâu thuẫn, Thẩm Đình Châu nhanh chóng bước tới gõ cửa phòng làm việc.

Bên trong vang lên một giọng nói: “Vào đi.”

Chu Tử Thám bước vào phòng trước: “Anh, bác sĩ Thẩm đến rồi.”

Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc bằng gỗ cứng ngẩng đầu lên, nét mặt điềm tĩnh, âm trầm. Nếu không phải vì tay áo sơ mi đã thấm máu thì không ai biết rằng anh ta đang bị thương.

Thẩm Đình Châu tiến đến, giúp Hạ Diên Đình cởi áo.

Vết thương đã được khâu không bị rách, chỉ là do cử động mạnh mà chảy máu thôi.

Thẩm Đình Châu mở hộp y tế, giúp anh ta lau sạch máu.

Chu Tử Thám xáp lại gần nhìn, thấy vết thương không bị rách ra thì mới ngồi xuống hỏi với vẻ thích thú: “Anh, khi nào thì anh chán con vịt dưới lầu kia?”

Hạ Diên Đình nhìn qua lần nữa: “Hỏi cái này làm gì?”

Thấy vẻ mặt anh trai không vui, Chu Tử Thám cười cười: “Không có gì, chỉ là nghe ông ngoại nói anh đã đồng ý xem mắt với đại tiểu thư nhà họ Tần thôi.”

Thẩm Đình Châu đang tập trung xử lý vết thương, nghe vậy thì động tác chững lại, anh không nhịn được mà lắng nghe.

Có vẻ như đối tượng hẹn hò của Tần Thi Dao đúng là Hạ Diên Đình.

Chu Tử Thám lại hỏi: “Khi nào anh đi xem mắt?”

Hạ Diên Đình đáp qua loa: “Ngày mai.”

Thẩm Đình Châu nhíu mày, Tần Thi Dao trước đó kiên quyết không gặp, chẳng lẽ bị tên khốn kia làm tổn thương đến mức phải buông xuôi luôn?

Nhưng vấn đề là, Hạ Diên Đình là nam và thích đàn ông mà.

Chu Tử Thám tò mò: “Anh sẽ kết hôn sao?”

 

Hạ Diên Đình tiếp tục nhìn vào tài liệu trong tay, lạnh nhạt đáp: “Nếu cần thiết thì sẽ.”

Chu Tử Thám: “Bây giờ có cần thiết không?”

Hạ Diên Đình: "Ông cụ muốn anh kết hôn ngay bây giờ."

...

Sau khi lau sạch máu, Thẩm Đình Châu bắt đầu khử trùng, Hạ Diên Đình thở mạnh hơn, tay cầm tài liệu xanh tái.

Chu Tử Thám không để ý đến sắc mặt của anh trai, vẫn đang suy nghĩ về việc Hạ Diên Đình sẽ cưới Tần Thi Dao.

Cuối cùng anh ta nghĩ đây là một điều tốt rồi chống cằm nhìn Hạ Diên Đình, đôi mắt cụp xuống, nụ cười ranh mãnh.

“Khi đó anh, để em làm phù rể cho anh, em muốn tự tay trao anh vào tay cô dâu.”

Hạ Diên Đình không để ý đến anh ta.

Thẩm Đình Châu cảm thấy lời này có chút kỳ lạ nên liếc nhìn Chu Tử Thám một cái.

Băng bó vết thương cho Hạ Diên Đình xong, Thẩm Đình Châu mang hộp y tế rời đi.

Khi xuống lầu, Giang Ký đã không còn ở phòng khách nhưng Thẩm Đình Châu vẫn liếc nhìn qua một cái.

Chỉ nhìn một cái, anh không dừng lại lâu mà bước qua tiền sảnh chuẩn bị rời đi, chợt Chu Tử Thám gọi anh lại.

Thẩm Đình Châu quay đầu lại thì thấy Chu Tử Thám đi tới.

“Bác sĩ Thẩm, anh nói xem...” Chu Tử Thám đứng dựa vào khung cửa, mái tóc màu hồng nổi bật, vẻ mặt không còn kiêu ngạo như trước đó mà trong sự bực bội còn xen lẫn chút ngập ngừng.

Thẩm Đình Châu tỏ vẻ lắng nghe.

Sau một hồi lâu, Chu Tử Thám mới mở miệng: “Có phải tôi bị bệnh không?”

Biểu cảm của Thẩm Đình Châu suýt thì mất kiểm soát: “Cậu cũng nhận ra à? À ý tôi là, cậu có bệnh gì, làm sao phát hiện được?”

Chu Tử Thám ấp úng nói: “Không biết, chỉ là cảm thấy... nghe anh tôi muốn kết hôn, trong lòng tôi thấy không thoải mái.”

Thẩm Đình Châu chầm chậm nảy ra một dấu hỏi: ?

Thẩm Đình Châu im lặng suốt nửa phút rồi nói: “Tại sao lại không thoải mái?”

Chu Tử Thám lắc đầu, cắn móng tay: “Có thể là... tôi cũng muốn kết hôn?”

Thẩm Đình Châu: ...

Chu Tử Thám dường như tìm thấy một lý do hợp lý mà rất chắc chắn lặp lại: “Đúng, tôi cũng muốn kết hôn!”

Nói xong, anh ta lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.

Khi đầu dây bên kia bắt máy, Chu Tử Thám lạnh lùng nói: “Chia tay đi, tôi muốn kết hôn rồi.”

Thẩm Đình Châu: !

Chu Tử Thám lại nở nụ cười: “Bác sĩ Thẩm, hôm nào đến dự đám cưới của tôi nhé.”

Nói xong, anh ta vui vẻ quay lại.

Thẩm Đình Châu đứng ở cửa hứng gió đêm ba phút, cũng không hiểu nổi suy nghĩ của Chu Tử Thám.

Ý là, ý là...

Hay là cậu yêu anh cậu đi, tha cho Giang Ký và Tần Thi Dao 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play