Thứ Sáu, Thẩm Đình Châu bị em họ giục đi họp phụ huynh ở trường em ấy.
Hai tiết học cuối của buổi chiều được nghỉ, Phó Vân Vân đã chờ sẵn ở cổng trường từ sớm rồi.
Cô bé buộc tóc đuôi ngựa, ánh mắt sáng rực, dù mặc đồng phục rộng thùng thình nhưng cũng không che giấu được hơi thở của thanh xuân.
Nhìn thấy Thẩm Đình Châu, Phó Vân Vân nhảy cẫng lên rồi vẫy tay: “Anh, ở đây, ở đây.”
Thẩm Đình Châu đi tới thì lập tức bị Phó Vân Vân khoác tay rồi kéo đi gặp đám bạn cùng lớp đang háo hức chờ đợi.
Mấy cô gái đều khá ngoan ngoãn, ngượng ngùng gọi Thẩm Đình Châu một tiếng “anh”, hoàn toàn không dữ dằn, ghê gớm như Phó Vân Vân từng miêu tả.
Điện thoại trong túi reo lên, Thẩm Đình Châu nói với Phó Vân Vân: “Anh ra ngoài nghe điện thoại.”
Nói xong thì đi ra ngoài luôn, Thẩm Đình Châu vừa ra đến cửa thì lại nghe thấy mấy cô gái thục nữ, nhã nhặn bắt đầu ríu rít.
“Aaaa, anh của cậu đúng là đem đến cho người ta cảm giác một anh chồng tinh anh, tài ba.”
“Cảm giác như anh ấy tan làm về nhà, vừa cởi ao vest ra là lập tức vào bếp nấu cơm cho mình.”
“Nếu mình nói anh mình là bác sĩ thì sao?”
“Vậy thì lại càng tuyệt hơn chứ sao! Mình muốn anh ấy dùng dao phẫu thuật lấy hạt dâu tây cho mình rồi đút phần đầu dâu tây cho mình ăn!”
Thẩm Đình Châu với khả năng nghe tuyệt đỉnh chợt khựng lại một chút.
Có khả năng nào không, anh không phải là kiểu bác sĩ dùng dao phẫu thuật?
...
Khắp hành lang đều là học sinh và phụ huynh, Thẩm Đình Châu tìm một phòng học trống rồi nghe điện thoại.
Cuộc gọi là từ trợ lý của Hạ Diên Đình, yêu cầu tối nay Thẩm Đình Châu qua một chuyến.
Kết thúc cuộc gọi, Thẩm Đình Châu mở WeChat trả lời vài tin nhắn.
“Ai bảo mẹ sắp xếp buổi xem mắt này, con đã nói là không gặp rồi mà? Con có bạn trai rồi...”
Thẩm Đình Châu ngẩng đầu lên, cửa sau phòng học bị đẩy ra, một người phụ nữ dáng cao, khí chất ngút ngàn bước vào.
Cô đi thẳng tới cửa sổ, lời nói càng lúc càng gay gắt: “Từ nhỏ đến lớn việc gì mẹ cũng nhúng tay vào, giờ đến cả hôn nhân của con mẹ cũng không buông tha à.”
Thẩm Đình Châu không muốn nghe lén chuyện riêng tư của người khác nên nhân lúc người phụ nữ kia chưa phát hiện ra anh thì anh lặng lẽ rời đi trước.
Không biết đầu dây bên kia lại nói gì mà người phụ nữ bật cười khinh bỉ: “Hạ Diên Đình thì sao chứ?” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Bước chân Thẩm Đình Châu khựng lại.
Hạ Diên Đình?
Chủ thuê số một của anh, kẻ cưỡng ép con nhà người ta yêu mình ấy hả?
“Con nói lại một lần nữa, con có bạn trai rồi và con sẽ không kết hôn vì tiền giống như mẹ và bố đâu...”
Người phụ nữ khó chịu quay đầu lại, ánh mắt chạm phải ánh mắt của Thẩm Đình Châu.
Thẩm Đình Châu cảm thấy áy náy, gật đầu xin lỗi với cô rồi nhanh chóng rời đi.
Quay lại lớp học, Phó Vân Vân lập tức bám lấy anh: “Anh, hôm nay anh thật sự làm em nở mày nở mặt.”
Thẩm Đình Châu: ...
Phó Vân Vân hớn hở nói: “Thật sự em điên mất, bỗng chốc em có thêm mấy người chị dâu, ngay cả đối thủ của em cũng đến hỏi anh.”
Thẩm Đình Châu dở khóc dở cười: “Mạo muội hỏi đối thủ của em là ai?”
Phó Vân Vân giơ tay chỉ về phía hàng ghế sau.
Thẩm Đình Châu thuận theo hướng đó nhìn qua.
Hàng ghế sau chỉ có một nam sinh ngồi, ngũ quan rất có cảm giác lai Tây, mày rậm mắt sáng, kiểu mà các cô gái tuổi teen rất thích, hơi ngỗ ngược nhưng cũng khá ngầu.
Nhận ra Thẩm Đình Châu đang nhìn mình, nam sinh khẽ nhếch miệng cười lễ phép rồi cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Cả lớp học đều ồn ào, chỉ có cậu ta im lặng ngồi đọc sách.
Thẩm Đình Châu không khỏi so sánh cậu ta với Phó Vân Vân, lúc này anh không nhịn được nói: “Sắp thi rồi, em cũng nên đọc sách đi.”
Phó Vân Vân không vui: “Cậu ta học còn kém hơn em, không biết ở đây giả vờ làm học sinh ngoan làm gì, mấy quyển sách mà cậu ta đọc có mười quyển thì hết tám chín quyển là sách không đứng đắn rồi.”
Nam sinh bị gọi tên ngẩng đầu lên: “Sách không đứng đắn là sách gì? Là loại sách hôm qua cậu bị thầy thu à?”
Phó Vân Vân nghẹn họng.
Thẩm Đình Châu quay đầu lại hỏi: “Sách gì bị thu?”
“Anh, anh đừng nghe cậu ta nói bậy, hoàn toàn không có chuyện đó đâu.” Phó Vân Vân cười ngọt ngào với Thẩm Đình Châu nhưng lại ngầm đá chân Tần Dạng một cái.
Tần Dạng chẹp một tiếng.
Cảm thấy mình bị lừa gạt nên Thẩm Đình Châu nghiêm giọng: “Phó Vân Vân!”
Phó Vân Vân ngay lập tức tỏ ra thành thật, mắt chớp chớp vẻ mặt đáng thương: “Anh, anh đừng nói với mẹ em, xin anh đó.”
Thẩm Đình Châu biết ngay buổi họp phụ huynh này không đơn giản mà.
Cô em họ của anh thông minh thì có thông minh nhưng thỉnh thoảng lại quá báo.
Thẩm Đình Châu tỏ vẻ ra dáng người lớn, định giáo huấn cô em họ một chút nhưng chưa kịp mở miệng thì anh liếc thấy một bóng hình quen thuộc, lời nói bị nghẹn trong cổ họng.
Người đến có mái tóc xoăn sóng lớn, môi đỏ lông mày dài, mặc áo sơ mi hoa, quần ống rộng màu lạnh và đi đôi giày cao gót mũi nhọn.
Phong cách trang điểm cổ điển, rực rỡ mà mạnh mẽ.
Thẩm Đình Châu vừa nhìn đã nhận ra cô là người phụ nữ vừa nãy gọi điện trong phòng học.
Tần Thi Dao liếc mắt nhìn xung quanh một lượt rồi ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Đình Châu một lúc sau đó bước tới.
Đôi giày cao gót mũi nhọn của cô đạp xuống sàn, mỗi bước đi đều như mang theo cơn gió, khí thế ngút trời.
Phó Vân Vân không nhịn được wow một tiếng, đúng là chị đại mạnh mẽ.
Tần Thi Dao dừng lại sau Phó Vân Vân, túi xách trong tay đập lên đầu cậu bạn cool ngầu, lông mày dài nhướng lên: “Câm rồi à?”
Tần Dạng mặt mày bực bội, miễn cưỡng đáp: “… Chị.”
Hiếm khi thấy Tần Dạng bị áp đảo, Phó Vân Vân cười thầm.
Nghe thấy tiếng cười, Tần Dạng quay đầu liếc nhìn Phó Vân Vân, ánh mắt không mấy thân thiện.
Tần Thi Dao giơ tay tát nhẹ vào sau đầu Tần Dạng, dạy dỗ nói: “Làm gì đấy, bắt nạt bạn gái xinh đẹp đấy à?”
Phó Vân Vân được gọi là “bạn gái xinh đẹp” thì cười hì hì, vội vàng nịnh nọt: “Chị ơi, chị đẹp quá trời luôn á.”
Tần Thi Dao quay đầu cười nói: “Em tên gì?”
Phó Vân Vân nhanh chóng đáp: “Em là Phó Vân Vân.”
Ánh mắt Tần Thi Dao bỗng trở nên đầy ẩn ý: “Phó Vân Vân à, cái tên nghe như sấm bên tai ấy.”
Tần Dạng xị mặt đứng sau làm nền lườm nguýt Tần Thi Dao.
Giây phút ánh mắt hai chị em chạm nhau thì toét lửa giống như đang đấu tranh vì chuyện gì đó.
Cuối cùng, Tần Thi Dao là người rời mắt trước, ánh mắt cô lại nhìn về phía Thẩm Đình Châu rồi hỏi Phó Vân Vân: “Đây là phụ huynh của em à?”
Thẩm Đình Châu chủ động trả lời: “Tôi là anh họ của em ấy.”
Tần Thi Dao đưa tay ra: “Tôi là chị ruột của Tần Dạng.”
Hai người bắt tay nhau chào hỏi.
Lúc này, giáo viên chủ nhiệm bước vào, lớp học lập tức yên tĩnh lại.
Thẩm Đình Châu không xa lạ với các buổi họp phụ huynh nhưng đây là lần đầu tiên anh tham gia với tư cách là phụ huynh.
Khi còn đi học, anh luôn đứng đầu khối, bố mẹ của anh cũng là khách quý của giáo viên nhưng giờ anh lại trở thành phụ huynh của người khác, địa vị bỗng rớt xuống ngàn trượng.
Sau buổi họp phụ huynh, Thẩm Đình Châu được giáo viên chủ nhiệm gọi riêng ra nói chuyện.
Thành tích của Phó Vân Vân không tệ, giáo viên đặt rất nhiều kỳ vọng vào cô bé.
Vì vậy, khi thấy cô bé có dấu hiệu học kém đi, không tập trung vào học hành nên thầy giáo đã gọi Thẩm Đình Châu đến, mong phụ huynh có thể giám sát cô bé trong thời gian tới.
Khi còn đi học, Thẩm Đình Châu từng làm lớp trưởng nhiều năm, đôi khi còn kiêm cả cán bộ học tập nên hiểu rõ tâm lý của giáo viên.
Chỉ sau vài phút nói chuyện, giáo viên chủ nhiệm đã mỉm cười liên tục, không tiếc lời khen ngợi Thẩm Đình Châu: “Có phụ huynh như anh, chúng tôi yên tâm hơn nhiều.”
-
Thẩm Đình Châu từ văn phòng đi ra thì Phó Vân Vân đã không còn trong lớp học.
Ngược lại, Tần Thi Dao đi tới: “Tìm em gái anh à? Nếu tìm thì đi theo tôi.”
Thẩm Đình Châu do dự vài giây rồi vẫn quyết định theo Tần Thi Dao.
Tần Thi Dao dẫn Thẩm Đình Châu ra khỏi tòa dạy học rồi đi qua vườn hoa, cuối cùng dừng lại ở khu rừng nhỏ trước tòa nhà giáo vụ.
Phó Vân Vân và Tần Dạng không biết tại sao lại ở đây, bầu không khí giữa hai người có vẻ khá căng thẳng.
Thẩm Đình Châu vừa định bước lên thì Tần Thi Dao vội vàng ngăn lại, phấn khích nói: “Đừng đến đó, anh nghe đi đã.” ( truyện trên app T Y T )
Thẩm Đình Châu đầy thắc mắc, trong khi đó Phó Vân Vân và Tần Dạng phía trước đã bắt đầu cãi nhau.
Giọng Tần Dạng đột nhiên cao vút: “Tôi viết thư tình cho cậu? Đó là do chị tôi nhét vào balo của cậu, tôi còn phải tìm chị ấy tính sổ đây.”
Tần Thi Dao đột nhiên rướn người thì thầm bên tai Thẩm Đình Châu: “Yên tâm đi, thằng nhóc đó tuyệt đối thích em gái anh.”
Thẩm Đình Châu: !!!
Cậu nhóc này thực sự thích Phó Vân Vân thì anh mới không yên tâm đấy!
Tần Dạng liếc qua người Phó Vân Vân rồi hừ một tiếng: “Tự soi gương nhìn lại mình đi, tay ngắn chân ngắn, giống như một cây củ cải vậy.”
Tần Thi Dao lại rướn người lên: “Thằng nhóc đó nói em gái anh nhỏ nhỏ, mũm mĩm, rất đáng yêu.”
Thẩm Đình Châu: ...
Không phải, sao từ miệng cô lại nghe thành đang khen em gái anh đáng yêu?
Tần Dạng: “Còn nữa, truy bài đầu giờ nói chuyện phiếm ít thôi kẻo cô lại dài ra đó.”
Tần Thi Dao: “Ôi chao, thằng nhóc này ghen đấy, muốn em gái anh đừng cười đùa với cậu bạn đẹp trai bàn trước."
Thẩm Đình Châu: ...
Thẩm Đình Châu nghi ngờ hai chị em này có kỹ năng giao tiếp đặc biệt, nếu không thì không thể nào nói ra những lời giải thích chẳng liên quan thế này.
Từ nhỏ Phó Vân Vân được nuông chiều, nghe những lời châm chọc của Tần Dạng thì tức điên lên.
Cô bé nắm chặt tay, giận dữ nhìn Tần Dạng: “Họ Tần kia, cậu muốn ăn đập đúng không?”
Thẩm Đình Châu suy nghĩ một lúc, có qua cũng phải có lại, thế là anh dịch lại cho Tần Thi Dao: “Em gái tôi đang giận đấy.”
Phó Vân Vân nói: “Thư tình ai thích viết thì viết, bà đây không quan tâm, không phải của cậu thì tốt, đỡ khiến tôi buồn nôn không ăn được cơm tối.”
Thẩm Đình Châu tiếp tục phiên dịch: “Em gái tôi đang rất giận.”
Có vẻ Tần Dạng không ngờ Phó Vân Vân thực sự nổi giận nên sững người một chút.
Phó Vân Vân chưa nguôi giận nên lời nói càng tuyệt tình: “Cậu nghĩ cậu là ai, còn muốn quản tôi nói chuyện với ai! Cậu nhớ kỹ, từ nay về sau nếu bà đây còn nói thêm với cậu một câu vô ích, bà đây sẽ..."
Thẩm Đình Châu đang chờ Phó Vân Vân nói xong để dịch lại cho Tần Thi Dao thì người bên cạnh đột nhiên lao ra.
Tần Thi Dao đi trên đôi giày cao gót 8cm, bước đi trên con đường đất trong rừng như đi trên mặt phẳng vậy.
cô bước nhanh như gió, nhảy lên rồi một cú đá trên không trúng vào người Tần Dạng.
Tần Dạng cao 1m86, vai rộng, có đường nét cơ bắp khỏe khoắn trông như một vận động viên.
Nhưng vẫn bị cú đá của Tần Thi Dao làm loạng choạng vài bước, phải dựa vào cây phía sau mới đứng vững.
Rõ ràng Tần Dạng đã quen bị Tần Thi Dao đánh, sắc mặt chỉ hơi biến đổi sau đó bình tĩnh cúi đầu phủi dấu giày trên người.
Tần Thi Dao nhìn Tần Dạng như nhìn thứ vô dụng: “Không biết nói chuyện tử tế à? Cứ nghĩ ai cũng như chị, hiểu hết mọi ẩn ý của em chắc!”
Tần Dạng mặt mày u ám không nói gì.
Tần Thi Dao không để ý đến cậu ta nữa mà quay đầu nhìn Phó Vân Vân rồi nở nụ cười ấm áp.
Tần Thi Dao dịu dàng dạy bảo: “Chửi người quá lãng phí nước bọt, lần sau thằng nhóc kia lại nói nhảm thì cứ đá nó như thế này, yên tâm, nó không dám đánh trả đâu.”
Mắt Phó Vân Vân sáng rực nhìn Tần Thi Dao như nhìn một thần tượng.
Sợ Tần Thi Dao thật sự làm Phó Vân Vân lạc lối, Thẩm Đình Châu vội vàng tiến lên: “Muộn rồi, Vân Vân, anh đưa em về.”
Phó Vân Vân đẩy tay Thẩm Đình Châu ra, mắt sáng như sao nhìn Tần Thi Dao: “Chị, chị có thể dạy em cú đá vừa rồi không, ngầu quá.”
Tần Thi Dao dịu dàng: “Được thôi.”
Thẩm Đình Châu chen vào một câu: “Cái này đừng học, người ta chân dài...”
Phó Vân Vân lập tức ném cho anh một ánh mắt giết người, Thẩm Đình Châu lập tức im lặng.
-
Phó Vân Vân và Tần Thi Dao đi phía trước, vừa đi vừa cười nói, thân thiết như chị em.
Thẩm Đình Châu và Tần Dạng đi phía sau, làm những cây cầu im lặng.
Thẩm Đình Châu cảm thấy cậu bạn Tần này còn thảm hơn mình, vì chị của cậu ta đang kể về những chuyện xấu hổ hồi nhỏ của cậu ta cho kẻ thù nghe.
Nếu anh là cậu bạn Tần thì lúc này chắc anh đã nghĩ đến chuyện di cư rồi.
Nhưng đối phương ngoài im lặng thì không có biểu hiện gì khác, chắc đã quen với tình cảnh này.
Thẩm Đình Châu bỗng nhiên cảm thấy có chút đồng cảm.
Nhưng nghĩ đến việc Tần Dạng đã châm chọc Phó Vân Vân là củ cải thì sự đồng cảm ấy lập tức tan biến không còn dấu vết.
Nhóc con, bị xấu hổ đến chết chính là phúc báo của cậu đó.
Tần Thi Dao đang kể chuyện Tần Dạng bảy tuổi cùng gia đình đi nghỉ ở quê thì bị con bò cái đuổi rơi vào hố phân bò, kể được một nửa cô đột nhiên dừng lại, nhìn chăm chú về phía trước, lông mày khẽ nhíu.
Phó Vân Vân khó hiểu nhìn theo, chỉ thấy một nam một nữ rẽ vào khu trường cũ.
Tần Thi Dao không nói gì, bước nhanh đuổi theo.
Tần Dạng nhìn chằm chằm vào nơi hai người kia biến mất, thấp giọng nói: “Hình như là bạn trai của chị tôi.”
Phó Vân Vân nghe thấy vậy thì lập tức đuổi theo Tần Thi Dao còn Tần Dạng theo sát phía sau.
Thẩm Đình Châu đứng ở chỗ cũ vài giây rồi thở dài một hơi sau đó vẫn đi theo cả nhóm.