Cỗ quan tài chỉ thấy trong phim lúc này đây lại bất ngờ đặt ở giữa phòng ngủ.

Lẽ nào anh Hứa...

Tròng mắt Thẩm Đình Châu run rẩy, hốc mắt nóng bừng, trong lòng đau buồn khôn nguôi. Cậu Hứa còn trẻ như vậy sao có thể...ngồi dậy từ quan tài!!!

Thẩm Đình Châu trơ mắt nhìn bóng người từ trong quan tài chậm rãi ngồi dậy sau đó quay đầu nhìn về phía anh.

Người trong quan tài có khuôn mặt đại sát bốn phương, lông mày cong thành hình vòng cung, môi mỏng, đôi mắt phượng đẹp đẽ nhưng dưới ánh đèn mờ lại có chút u ám.

Thẩm Đình Châu lùi lại nửa bước, tim ngừng đập lần thứ hai, một lúc lâu sau thì từ trong cổ họng anh mới thốt ra được một chữ: “Cậu...”

Hứa Tuẫn hỏi: “Bộ này có được không?”

Đầu óc Thẩm Đình Châu đơ một lúc sau đó anh mới ấp úng nói: “Rất, rất ngầu.”

Chỉ là màu sắc quá đơn điệu, ai lại đi mặc vest đen và thắt cà vạt đen? Có phải đi đám ma đâu.

Thẩm Đình Châu vừa mới quở xong thì lại nghe Hứa Tuẫn nói: “Vậy thì đặt bộ này làm áo liệm.”

Thẩm Đình Châu: ???

Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, một ông lão tóc đã bạc nửa đầu bước vào: “Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.”

Hứa Tuẫn tháo cà vạt được thắt chỉnh tề ra rồi tùy ý treo lên quan tài, lạnh lùng nói: “Ăn tối ở đây.”

Ông lão hoàn toàn không để ý đến cái quan tài, cũng như người bên trong quan tài.

Ông lão nói với Thẩm Đình Châu: “Tôi đã chuẩn bị ba loại nguyên liệu để nấu canh giúp ngủ ngon rồi, lúc nào đi thì bác sĩ Thẩm nhớ mang vài gói về uống nhé, tránh việc nhìn thấy thứ bẩn thỉu mà đêm không ngủ được.”

Thứ bẩn thỉu?

Thẩm Đình Châu nghe vậy thì bất giác nhìn về phía quan tài đen kịt kia.

Thứ này không thể nói là bẩn, nhưng quả thực khá đáng sợ.

Hứa Tuẫn mặt không cảm xúc liếc nhìn quản gia một cái.

Quản gia không thèm ý đến Hứa Tuẫn: “Bác sĩ Thẩm xuống ăn cơm đi, không lát nữa cháo nguội mất.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Thẩm Đình Châu hơi do dự: “Chân của cậu Hứa...”

Quản gia cười nhẹ: “Không cần lo cho cậu ấy, chân vẫn chưa gãy, vẫn có thể tự bò ra khỏi quan tài.”

Thẩm Đình Châu: ... Ông đúng là hơi độc miệng đấy.

---

Giữa Hứa Tuẫn và quản gia có một mùi thuốc súng kỳ lạ, Thẩm Đình Châu không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng không tiện nói thêm gì, dù sao anh cũng là người ngoài.

Nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn ngoan ngoãn đi theo quản gia xuống lầu.

Đèn trong phòng ăn thiên về tông màu ấm, bàn ăn dài bằng đá cẩm thạch trắng có bày vài món ăn gia đình, trong bát sứ mạ vàng là cháo kê đã nấu nhuyễn nhừ.

Chủ thuê chưa xuống, Thẩm Đình Châu vốn không tiện ngồi,nhưng quản gia đã kéo ghế ra cho anh nên anh chỉ có thể miễn cưỡng ngồi xuống.

Một lát sau, bên ngoài phòng ăn truyền đến tiếng bước chân.

Hứa Tuẫn mặc áo sơ mi đen và quần tây đi vào.

Thẩm Đình Châu vô thức nhìn chân anh, từ dáng đi thì không thấy có vấn đề gì, Thẩm Đình Châu yên tâm hơn một chút.

Quản gia lạnh lùng bước tới, cầm thứ gì đó giống như cái chổi lông gà rồi quét một lượt từ đầu đến chân trên người Hứa Tuẫn.

Quét xong phía trước, ông lão lại vòng ra sau lưng Hứa Tuẫn tiếp tục quét, như thể trên người cậu có thứ gì bẩn thỉu không sạch sẽ vậy.

Hứa Tuẫn mặt cũng không cảm xúc, cậu cứ lạnh lùng đứng yên tại chỗ để cho đối phương tùy ý muốn làm gì thì làm.

Thẩm Đình Châu: Ewww

Như thể bước vào một tình huống vô cùng kỳ quặc, Thẩm Đình Châu chỉ có thể ôm lấy bản thân yếu đuối bất lực.

Quản gia đặt thứ trong tay xuống rồi kéo ghế cho Hứa Tuẫn.

Hứa Tuẫn không nói gì mà ngồi xuống.

Món ăn rất thanh đạm, thêm vào đó không khí trong phòng ăn cứ thế nào ấy nên Thẩm Đình Châu tưởng mình sẽ ăn không ngon miệng.

Nhưng sau khi đụng đũa, anh mới phát hiện mình đã đánh giá thấp cái miệng của bản thân.

Món ăn trên bàn nhìn qua rất gia đình, rất đời thường nhưng cách làm lại không hề đời thường chút nào, cải ngồng được nấu với nước hầm từ xương lợn và gà. Mướp đắng không biết đã xử lý thế nào, có lẽ đã lấy ruột nên chỉ còn chút vị đắng, màu sắc xanh mướt bóng loáng. Măng tươi xào cũng rất vừa miệng, hơn nữa còn giữ được độ giòn.

Thẩm Đình Châu ăn một cách chậm rãi, đồng thời chú ý đến động tĩnh xung quanh.

Hôm nay chủ thuê và quản gia đều rất kỳ lạ.

Tất nhiên phong cách nhà họ vẫn luôn rất kỳ quặc.

Thẩm Đình Châu lén nhìn quản gia vuốt tóc ra sau, đeo găng tay trắng, mặc lễ phục đuôi tôm.

Ừm, nói sao nhỉ?

Rất giống “Hắc Quản Gia.”

Thẩm Đình Châu đến đây dĩ nhiên không phải chỉ để ăn tối. Sau bữa tối, anh bắt đầu kiểm tra chân của Hứa Tuẫn.

Vào mùa đông ba năm trước, trên đường cao tốc đã xảy ra một vụ tai nạn liên hoàn thảm khốc, sáu người chết tại chỗ, hàng chục người bị thương.

Bố mẹ của Hứa Tuẫn đã mất trong vụ tai nạn đó, lúc đó Hứa Tuẫn cũng ở trong xe, chân bị thương rất nặng.

Cậu nằm viện nửa năm, sau đó trải qua một năm phục hồi chức năng, nửa năm nay mới có thể đứng dậy trở lại nhưng mỗi khi trời mưa chân vẫn đau.

Thẩm Đình Châu chườm nóng trước, sau đó bắt đầu mát xa, động tác rất thành thạo.

Thẩm Đình Châu thường xuyên mặc áo sơ mi, cài cúc gọn gàng, toát lên một vẻ thư sinh thanh cao.

Nhưng lúc này anh cúi đầu, hàng mi dài bị ánh đèn tường nhuốm vàng, đường nét khuôn mặt trở nên mềm mại.

Sự im lặng kéo dài này khiến Thẩm Đình Châu không nhịn được mà ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt đen láy.

Thẩm Đình Châu hơi ngẩn người: “Cậu không thoải mái à?”

Hứa Tuẫn không né tránh mà nhìn thẳng Thẩm Đình Châu, sau đó cậu lạnh lùng “ừ” một tiếng.

Thẩm Đình Châu hơi ngập ngừng: “…Vậy mát-xa xong tôi sẽ chườm nóng cho cậu thêm một lát.”

Hứa Tuẫn lại ừ một tiếng.

Thẩm Đình Châu cúi đầu tiếp tục công việc, chợt có luồng khí nóng nhẹ lướt qua sau gáy, giống như là hơi thở của Hứa Tuẫn vậy khiến anh cảm thấy không tự nhiên.

Chịu được vài phút, Thẩm Đình Châu lại ngẩng đầu lên.

Hứa Tuẫn vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, không dựa vào anh quá gần mà  chỉ chăm chú nhìn anh.

Đôi mắt ấy như một hồ nước sâu thẳm không thể thấy đáy, phản chiếu rõ ràng bóng dáng của Thẩm Đình Châu.

Lòng Thẩm Đình Châu hơi thương cảm, lúc này anh chợt nghĩ đến cái quan tài rùng rợn kia, thế là anh dùng giọng điệu trò chuyện hỏi: “Cậu Hứa, gần đây có chuyện gì không thuận lợi sao?”

Hứa Tuẫn nói: “Bên ngoài có nhiều người muốn tôi chết như vậy có được tính là không thuận lợi không?”

Động tác của Thẩm Đình Châu khựng lại.

Cũng không cần phải nói thẳng thừng như vậy.

Cha mẹ của Hứa Tuẫn đột ngột qua đời, những người khác trong nhà họ Hứa chỉ mong muốn nuốt sống cậu-người kế thừa tài sản kếch xù. Nhưng dù sao đó cũng là chuyện gia đình của người ta, Thẩm Đình Châu không tiện đưa ra ý kiến.

“Thực ra...đến cuối cùng tất cả con người đều về với cái hộp nhỏ kia.”

Nhìn lướt qua cái quan tài bên cạnh, Thẩm Đình Châu dừng lại vài giây đầy khó hiểu. Có lẽ Hứa Tuẫn hiểu anh đang nghĩ gì nên anh nói: “Không phải chỉ mua cho mình tôi.”

Thẩm Đình Châu trợn tròn mắt.

Này là muốn chôn tập thể hả?

---

Thẩm Đình Châu rửa tay, lấy áo khoác chuẩn bị rời đi thì quản gia đưa túi thuốc an thần qua.

 

Thẩm Đình Châu cảm ơn, rất tự nhiên mà nhận lấy. Đây không phải lần đầu quản gia tặng đồ cho anh, ngược lại mỗi lần anh rời đi, đối phương đều không để anh ra về tay không. Cảm giác khá là ngại.

Quản gia tiễn Thẩm Đình Châu đến cửa rồi đột nhiên hỏi: “Bác sĩ Thẩm có thích mèo không?”

Vai Thẩm Đình Châu hơi cứng lại, anh nghi ngờ đối phương đã nhìn thấy anh chơi với mấy con mèo hoang gần đây, cảnh tượng đó ít nhiều có chút... không đẹp mắt.

Do đó Thẩm Đình Châu không dám đáp lời một cách tùy tiện.

Quản gia tiếp tục nói: “Dạo gần đây tôi cứu được một con mèo hoang, từ đó cứ cách vài ngày nó lại mang đồ đến đây.”

Wow!

Nhìn mái tóc bạc trắng và khuôn mặt hiền lành mà uy nghiêm của quản gia, Thẩm Đình Châu lập tức tin vào câu chuyện cảm động này.

Quản gia bí ẩn và chú mèo thần tiên.

Ông trời rời để họ gặp nhau, chắc chắn 100%  là để họ cứu rỗi lẫn nhau!

Rồi Thẩm Đình Châu nghe quản gia nói tiếp: “…Mấy ngày trước tôi đã đánh nó một trận.”

Meo meo meo?

Thẩm Đình Châu kinh ngạc nhìn quản gia rồi lại nghe ông lão nói: “Nó cứ tha chuột chết đến đây.”

Thẩm Đình Châu khép miệng lại, thôi được rồi.

Quản gia: “Lúc nó mang con chuột đầu tiên đến, tôi xoa đầu nó và cho nó ăn súp thưởng, có lẽ điều này làm nó hiểu lầm ý tôi, vì vậy nó mới mang chuột đến đây liên tục.”

Câu chuyện thật cảm động. Chỉ là trong sự cảm động có chút máu me và mất vệ sinh.

Nhưng đó là mèo mà!

Dù nó có ngồi trên núi xác chuột, Thẩm Đình Châu vẫn sẽ hô lên một tiếng mèo tướng quân vì dân trừ hại!

Thẩm Đình Châu lịch sự hỏi: “Vậy con mèo đó đâu rồi ạ?”

Quản gia: “Tôi đưa nó đến bệnh viện thú cưng cắt rồi.”

Thẩm Đình Châu ngạc nhiên: “Cắt, cắt rồi?’

Quản gia mỉm cười nhẹ nhàng: “Cắt “bi” rồi.”

Thẩm Đình Châu: Bác hiểu cách làm người ta hồi hộp đấy.

Quản gia dần thu lại nụ cười: “Đôi khi quá ôn hòa cũng không phải là điều tốt, đặc biệt là khi phản hồi đúng đắn cho một việc sai lầm.”

Ông nhìn về phía Thẩm Đình Châu: “Cậu nói đúng không, bác sĩ Thẩm?”

Đôi mắt nhìn về phía anh dường như đã trải qua nhiều sóng gió, thông minh và trầm tĩnh.

Thẩm Đình Châu chỉ cảm thấy quản gia nói một tràng mà anh không hiểu nhưng lại rất có triết lý.

Đối phương cũng không ép anh phải hiểu mà mỉm cười nói: ‘Muộn rồi, bác sĩ Thẩm về cẩn thận.”

...

Tiễn Thẩm Đình Châu về, quản gia lại lên tầng hai.

Hứa Tuẫn nằm trong quan tài, nghe thấy tiếng cửa phòng mở thì lạnh lùng nói: “Hôm nay ông nói quá nhiều rồi đó.”

Quản gia đi tới, người trong quan tài nhắm mắt lại, lông mi dài cụp xuống, dưới mũi cao và thẳng có một chút bóng tối, giống như một nốt ruồi nhỏ làm cho gương mặt tuấn tú càng thêm cổ điển.

Nhưng cậu nhíu mày, môi nhợt nhạt lại mặc một bộ đồ đen, khiến cậu toát ra vẻ u ám.

Quản gia nhìn anh vài giây rồi nói: “Cậu như vậy sẽ làm cậu ấy sợ đấy.”

“Không cần ông quan tâm.” Hứa Tuẫn lật người, giơ tay kéo nắp quan tài lại.

Câu nói này rất u ám nhưng hành động lại có chút trẻ con.

Quản gia cười rồi đẩy nắp quan tài mở ra một khe sáng rơi vào đôi mắt dài tinh tế, Hứa Tuẫn mở mắt ra, mặt vô cảm nhìn người bên cạnh quan tài.

Quản gia: “Uống thuốc.”

-

Thẩm Đình Châu dừng lại ở ngã tư đèn giao thông.

Phía trước đèn đỏ từ 90 giây đếm ngược 89, 88, 87...

Khi đếm ngược đến 57 giây, Thẩm Đình Châu đột nhiên nghĩ đến con mèo mang chuột và chiếc quan tài đen kịt trong phòng Hứa Tuẫn.

Hai điều này rõ ràng không liên quan gì đến nhau nhưng luôn đan xen trong đầu Thẩm Đình Châu.

Vài giây sau, anh lấy điện thoại ra đắn đo vài giây rồi nhắn tin cho Hứa Tuẫn.

Gửi tin nhắn xong, đèn đỏ vừa hay chuyển sang đèn xanh, Thẩm Đình Châu lập tức lái xe qua ngã tư.

-

Nghe thấy phải uống thuốc, Hứa Tuẫn lại nhắm mắt.

Căng thẳng vài chục giây, điện thoại đặt bên cạnh đột nhiên reo lên.

Quản gia cầm điện thoại lên rồi mở tin nhắn ra.

“Là bác sĩ Thẩm nhắn đó”. Thấy Hứa Tuẫn mở mắt ra quản gia lập tức  đọc nội dung tin nhắn: “Bác sĩ Thẩm bảo cậu ngoan ngoãn uống thuốc.”

Hứa Tuẫn nhíu mày, rõ ràng không tin lời quản gia, anh cầm điện thoại lên xem—

[Cậu Hứa, tôi nghĩ lại rồi, chiếc quan tài đó không hợp với cậu, cậu nên để lại cho ông Hứa Chí Minh ấy, ông ấy là bề trên, có lẽ sẽ cần dùng sớm hơn.]

Hứa Chí Minh là chú ruột của Hứa Tuẫn, từng nói những lời cay độc muốn tranh gia sản trước truyền thông.

Sau khi bố mẹ Hứa Tuẫn qua đời vì tai nạn, toàn bộ nhà họ Hứa thì ông ta là người gấp gáp không chờ đợi được mà làm ầm lên.

Hứa Tuẫn nhìn vào màn hình điện thoại, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Quản gia nhìn cậu một cái rồi quay người ra gọi người lên tầng khiêng quan tài đi.

Trở lại phòng ngủ, Hứa Tuẫn đã nằm trên giường của mình, quản gia chợt thả lỏng người.

Vẫn chỉ có bác sĩ Thẩm mới trị được thôi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play