Thẩm Đình Châu dùng dấu vân tay mở cửa biệt thự của chủ thuê số ba, vừa bước vào cửa thì thấy người đàn ông mang thai ba tháng đang di chuyển thang sách để lấy đồ trên tủ.

Thẩm Đình Châu hoảng sợ đến mức tim gần như ngừng đập, anh không dám lên tiếng vì sợ sẽ làm người đàn ông mang thai bị hoảng sợ rồi ngã từ thang xuống.

Tô Du nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại, đôi mắt cười cong lên: “Bác sĩ Thẩm.”

Thẩm Đình Châu đi tới giữ thang sách: “Anh muốn lấy cái gì, để tôi lấy cho.”

Tô Du mặc áo hoodie màu xanh nhạt, bụng chỉ hơi nhô ra một chút nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra.

Anh ấy xoa bụng rồi nói: “Được, vậy làm phiền bác sĩ Thẩm rồi.”

Thẩm Đình Châu sợ Tô Du xảy ra chuyện gì nên khi người xuống thang anh tự nhiên giơ tay bảo vệ.

Đợi đến khi Tô Du đứng vững trên mặt đất thì Thẩm Đình Châu rút tay lại hỏi rồi hỏi : “Anh muốn lấy cái gì?”

Tô Du nói: “Tôi tìm một cái vali xách tay màu xanh lá, bên trong có đồ của em trai A Yến, tôi nhớ là để ở ngăn tủ trên cùng."

Thẩm Đình Châu trèo lên thang sách rồi lục tìm trong tủ một lượt: “Không có cái vali xách tay nào cả.”

Tô Du à một tiếng: “Không có sao? Vậy chắc là tôi không để ở trong đó rồi.”

Thẩm Đình Châu lại lục tìm một lượt, sau khi xác định không có thì anh từ thang sách leo xuống, khuỷu tay không cẩn thận va vào thứ gì đó khiến nó rơi xuống đất. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Thẩm Đình Châu giật mình vội vàng đi xuống.

Thứ đó rơi xuống đất rồi lăn một đoạn.

Thẩm Đình Châu đuổi theo thứ đó đến bộ ghế sofa, lúc này anh cúi người chuẩn bị nhặt lên thì một bàn tay thon dài đã cầm lên trước anh.

Thẩm Đình Châu ngẩng đầu rồi đối diện với một đôi mắt hoa đào.

Ngu Minh Yến đứng thẳng người, khóe miệng mang theo nụ cười: “Thứ này... để tôi.”

“Đúng vậy, bác sĩ Thẩm.” Tô Du bước tới, mắt ánh lên chút tinh quái: “Cái này anh vẫn không nên động vào.”

Thẩm Đình Châu nghi ngờ bản thân mình nhìn nhầm rồi.

Tô Du nhanh chóng trở lại dáng vẻ thường ngày, khóe mắt cong cong mang theo sự ngây thơ không biết lo âu, lúc này anh ấy hớn hở nói giống như có cái gì đó mới lạ lắm: “Bác sĩ Thẩm, tôi mua rất nhiều đồ dùng cho em bé, anh xem tôi mua đúng không nhé.”

Anh ấy chạy vào phòng em bé lấy đồ.

Ngu Minh Yến nhìn theo bóng lưng của Tô Du cười rồi quay người lại sau đó giơ tay kéo mở ngăn kéo bên cạnh.

Thẩm Đình Châu liếc nhìn một cái thì thấy một ngăn kéo toàn là... còng tay.

Thẩm Đình Châu: !!!

Ngu Minh Yến ném thứ trong tay vào ngăn kéo một cách tùy ý, sau đó đóng ngăn kéo lại.

Thẩm Đình Châu không nhìn rõ thứ vừa rơi là gì, chỉ thấy một đường viền nhỏ...màu vàng, hình như chất liệu là cao su, to bằng bàn tay, phía sau còn có một chiếc đuôi nhỏ.

Hai người bọn họ đều bảo anh không chạm vào, rốt cuộc thứ đó là gì?

Chẳng lẽ là...

Tô Du kéo theo một túi đồ lớn ra ngoài: “Bác sĩ Thẩm, anh xem này.”

Thẩm Đình Châu ngạc nhiên: “Nhiều vậy sao?”

Lúc này anh đi qua xem thì thấy chẳng có món nào phù hợp cho trẻ sơ sinh.

Tô Du tự hào khoe: “Đây là thìa ăn dặm đo nhiệt, vượt quá 40℃ thì thìa sẽ đổi màu, tôi còn mua cho mình một cái, làm thìa mẹ con luôn.”

Thẩm Đình Châu: “... Hay quá.”

Tô Du tiếp tục khoe: “Còn đây là cốc mỏ vịt, rất dễ thương, tôi mua cho em bé một cái màu hồng, còn mình thì mua cái màu xanh.”

Thẩm Đình Châu: “... Quá đỉnh.”

Tô Du: “Tôi còn mua một chiếc Lamborghini, kiểu xe trẻ con có thể lái, lúc mua tôi thử rồi, tôi cũng có thể lái được.”

Thẩm Đình Châu nghe tới đây không nhịn được cười: “Rất tốt.”

Tô Du mua đồ chủ yếu dựa theo nguyên tắc “dành cho em bé dùng hay không không quan trọng, quan trọng là anh ấy có thể dùng.”

Điều này cũng không có gì sai, giữ tâm trạng vui vẻ trong thời gian mang thai là điều Tô Du cần làm lúc này.

Tô Du lải nhải một lúc lâu rồi đột nhiên chuyển chủ đề: “Bác sĩ Thẩm, trưa anh ở lại ăn cơm nhé.”

Ngu Minh Yến, người luôn im lặng cũng lên tiếng: “Biết hôm nay anh sẽ đến, sáng sớm em ấy đã cho người mua cua để trưa nay làm lẩu cua còn hấp một rổ bánh bao nhân cua nữa.”

Thẩm Đình Châu: !!!

Một chủ thuê dám để anh ghi dấu vân tay vào khóa mật mã, còn biết sở thích của anh, anh còn có thể yêu cầu gì hơn nữa. 

Tuy nhiên, Thẩm Đình Châu vẫn phải nhắc nhở: “Người mang thai nên ăn ít cua.”

Ngu Minh Yến nói: “Đã nấu riêng cho em ấy một nồi canh gà ác rồi.”

Hai người họ không cho Thẩm Đình Châu cơ hội từ chối rồi lại nhắc đến chiếc vali xách tay màu xanh mà Ngu Cư Dung để ở đây.

Ngu Minh Yến: “Anh để ở phòng sách rồi.”

Tô Du: “Thảo nào em tìm trong tủ không thấy, còn làm phiền bác sĩ Thẩm tìm giúp nữa.”

Thẩm Đình Châu: “Không phiền đâu.”

Chuyện Thẩm Đình Châu ở lại ăn trưa cứ như vậy mà “chốt kèo”

Lúc ăn trưa, hầu hết các món trên bàn đều là món Thẩm Đình Châu thích ăn. ( truyện trên app tyt )

Nếu đặt vào thời cổ đại, Thẩm Đình Châu chắc chắn sẽ gọi hai người họ là điện hạ.

Cách duy nhất để lấy lòng anh là đồ ăn ngon và những thứ có lông xù.

Thẩm Đình Châu: Cuộc đời đơn giản của tôi.

Đang ngấu nghiến “càn quét” thức ăn trên bàn thì Thẩm Đình Châu chợt cảm thấy không ổn, anh hơi nhấc mí mắt lên.

Tô Du ngồi đối diện, hai tay đan vào nhau chống cằm đang nhìn anh cười.

Thẩm Đình Châu dừng đũa, dùng ánh mắt hỏi, có chuyện gì vậy?

Tô Du cười lắc đầu: “Không có gì, chỉ là rất vui vì bây giờ chúng ta là một gia đình ba người.”

Ngu Minh Yến xoa đầu Tô Du, ánh mắt dịu dàng rồi nhìn Thẩm Đình Châu: “Đúng vậy, một gia đình ba người.”

Thường thì các cặp vợ chồng nhà giàu sẽ không hoà thuận.

Nhưng Tô Du và Ngu Minh Yến là cặp vợ chồng hạnh phúc và xứng đôi nhất trong số những gia đình giàu có mà Thẩm Đình Châu từng gặp.

Gia thế tương xứng, ngoại hình xứng đôi, tính cách cũng vô cùng hợp nhau.

Hai người họ nói “gia đình ba người” khiến một người độc thân lâu năm như Thẩm Đình Châu cũng cảm thấy ngọt ngào, nhưng...

Có thể đừng nói “gia đình ba người” trước mặt anh được không, cảm giác cứ kỳ kỳ thế nào ấy, như thể anh là một thành viên trong “gia đình ba người” này vậy.

 

 

Ý nghĩ này quá kỳ quặc khiến Thẩm Đình Châu nổi cả da gà.

Ăn xong bữa trưa, đợi thức ăn tiêu hóa gần hết thì Thẩm Đình Châu dạy Tô Du vài bài tập nhẹ nhàng đơn giản, giúp ích cho việc sinh nở sau này.

Tô Du còn kéo Ngu Minh Yến cùng tập.

Nhìn cặp vợ chồng thân mật, Thẩm Đình Châu một lần nữa cảm thán về tình cảm của họ.

Đợi hai người họ đều học xong rồi thì Thẩm Đình Châu nhìn đồng hồ.

“Cũng muộn rồi, tôi phải đi đây. À ngoài ra, thời gian tập luyện đừng lâu quá, vẫn nên chú ý nghỉ ngơi, có chuyện gì thì gọi cho tôi.”

Tô Du lộ vẻ không nỡ:  “Bác sĩ Thẩm, không có chuyện gì anh cũng có thể qua đây, thỉnh thoảng tôi cũng cảm thấy rất buồn chán.”

Ngu Minh Yến ôm vai Tô Du, đôi mắt hoa đào mang theo ý cười rồi cùng Tô Du mời Thẩm Đình Châu.

“Đúng vậy, dù sao anh cũng đã có dấu vân tay vào nhà này rồi mà, bất cứ lúc nào cũng có thể đến.” Anh ta nói rất nhẹ nhàng, nghe có một nhịp điệu đặc biệt: “Chúng tôi rất hoan nghênh.”

Thẩm Đình Châu ngạc nhiên trước sự hiếu khách của họ, đồng thời cũng cảm thấy hơi khó xử.

Nhưng ngoài miệng anh vẫn đồng ý.

Sau khi rời đi, Thẩm Đình Châu mở cửa xe rồi ngồi vào trong, nhìn qua cửa sổ xe về phía ngôi nhà nhỏ xinh đẹp được bao quanh bởi dây leo và hoa hồng.

Đột nhiên cảm thấy mình không nên lưu dấu vân tay ở nhà chủ.

Nhưng rất nhanh, sự chú ý của Thẩm Đình Châu bị thu hút bởi con mèo nhỏ treo trên gương chiếu hậu, mắt anh lập tức sáng lên.

Mèo con.

Thật dễ thương.

Thẩm Đình Châu bắt lấy vuốt ve mèo một lúc rồi mới lái xe rời đi.

Về đến nhà, Thẩm Đình Châu nằm trên ghế sofa, theo thói quen lướt một vòng newfeed.

Cô em họ vừa đăng “Trái Đạo 2” một phút trước và kèm theo bản nhạc “Huyền Nịch.”

Thẩm Đình Châu: Có thôi ngay không!

Chết mịa, lỡ tay nhấn vào rồi.

Một phút sau, Thẩm Đình Châu lại rơi vào trạng thái emo vì anh lại không cẩn thận xem hết rồi.

Anh biết ngay mà, thứ này rất độc hại, rất dễ gây nghiện!

Thẩm Đình Châu tức giận gọi điện cho cô em họ, hỏi ai đã làm video này, sao lại biên tập ra cảnh con riêng và mẹ kế thành một câu chuyện BE chứ! Không phải sắp thi đại học rồi sao, cả ngày đăng mấy thứ linh tinh này là sao?

Lời giáo huấn đầy một bụng nhưng vừa bắt đầu cuộc gọi Thẩm Đình Châu đã thất bại.

Phố Vân Vân: “Anh, thứ Sáu này anh có rảnh không, đến trường họp phụ huynh cho em nhé.”

Thẩm Đình Châu: …

Thẩm Đình Châu: “Bố mẹ em đâu?”

Phó Vân Vân cười hì hì: “Gọi họ đến thì xa lạ quá? Hơn nữa, em đã nói với các bạn em rồi, thứ Sáu này em sẽ mời anh họ đẹp trai, giàu có của em đến để các bạn phải ngạc nhiên nhiều chút, mọi người đều mong chờ anh mang gương mặt đẹp trai của anh đến đấy.”

Thẩm Đình Châu: …

Phố Vân Vân nũng nịu: “Đi đi mà, đi đi mà.”

Thẩm Đình Châu nhấn huyệt thái dương: “Họp phụ huynh cho em cũng được, NHƯNG! Sau này đừng đăng linh tinh lên newfeed nữa!”

Phó Vân Vân thắc mắc: “Em đăng linh tinh cái gì chứ?”

Thẩm Đình Châu lạnh lùng nhắc nhở: “Trái Đạo, mẹ kế.”

Phố Vân Vân: “Em chỉ hỏi anh thấy hay không thôi.”

Thẩm Đình Châu: … Hay.

Thẩm Đình Châu nghiêm nghị nói: “Không hay, đừng đăng nữa!”

Đùa à, chuyện này sao anh có thể thừa nhận được?

Phó Vân Vân rất vui vẻ: “Được thôi, nhân tiện em chặn anh luôn.”

Thẩm Đình Châu: …

Kế hoạch giáo dục thất bại lại còn phải đi họp phụ huynh cho Phó Vân Vân nữa, thế nên Thẩm Đình Châu chán nản nằm dài trên ghế sofa.

Bên ngoài trời đã tối hẳn, đèn đường đã bật lên, lại đến giờ ăn tối rồi.

Buổi trưa ăn một bữa ngon, buổi tối Thẩm Đình Châu cũng không muốn ăn qua loa nên định gọi điện cho Tần Tư, rủ anh ấy ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn.

Thẩm Đình Châu ngồi dậy, mới ngồi được một nửa thì lại ngã xuống chiếc ghế sofa mềm mại.

Không dậy nổi, thật sự không dậy nổi chút nào.

Thôi, vẫn là gọi đồ ăn ngoài vậy.

Thẩm Đình Châu cầm điện thoại, thành thạo mở ứng dụng gọi đồ ăn, đột nhiên trên màn hình hiện lên một tin nhắn.

Quản gia: Bác sĩ Thẩm, đã ăn tối chưa?

Thẩm Đình Châu lập tức ngồi dậy, cân nhắc một lúc rồi trả lời: Chưa ạ, mấy ngày nay thời tiết thất thường, chân của anh Hứa không thoải mái ạ?

Quản gia: Có chút vấn đề nhỏ.

Quản gia: Ở nhà đã nấu cháo kê với khoai mỡ, măng và cải xanh xào, còn có mướp nữa, bác sĩ Thẩm qua đây ăn tối nhé.

Thẩm Đình Châu im lặng hơn ba mươi giây.

Anh nghi ngờ đối phương biết buổi trưa anh ăn nhiều đồ dầu mỡ nên đặc biệt để làm một bữa thanh đạm cho anh.

Cơm có thể không ăn nhưng tiền vẫn phải kiếm.

Thẩm Đình Châu nhanh chóng trả lời quản gia một câu: Được, cháu đến ngay.

Trước đó, vệ sĩ của Hạ Diên Đình đến nhà anh nói, Hạ Diên Đình bị bệnh nhẹ, Thẩm Đình Châu tin.

Đến nơi xem, ôi mẹ ơi, suýt trở thành nhân chứng của hiện trường vụ án.

Lần này, quản gia của vị chủ thuê thứ tư cũng nói có chút vấn đề nhỏ, Thẩm Đình Châu lại tin.

Lái xe đến, đẩy cửa phòng ngủ của chủ nhà ra thì anh nhìn thấy một chiếc quan tài đen.

Thẩm Đình Châu: !!!

Mọi người ơi, cảm giác tim ngừng đập có ai thấu hiểu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play