Hôm đó quản gia cũng đội mưa lớn trở về.
Ông vốn luôn mặc trang phục sạch sẽ, nay lại đầy bùn và nhăn nhúm, trông như già đi vài tuổi chỉ sau một đêm.
Khi thấy Thẩm Đình Châu từ lầu hai xuống, quản gia không quá ngạc nhiên, chỉ hỏi: “Không sao chứ?”
Thẩm Đình Châu đáp: “Không sao, cậu ấy đã ngủ rồi.”
Cơ thể đang căn thẳng của quản gia bỗng thả lỏng rồi lộ ra biểu cảm chân thành cảm ơn: “Cảm ơn cậu, bác sĩ Thẩm.”
“Bác không cần khách sáo đâu, đây là công việc của tôi mà.” Thẩm Đình Châu ngập ngừng: “Nhưng tôi có thể phải xin nghỉ việc.”
Dường như quản gia biết tối qua đã xảy ra chuyện gì nên từ chối khéo yêu cầu xin nghỉ của Thẩm Đình Châu.
Thẩm Đình Châu hơi buồn bã, hôm qua anh dũng cảm trói Hứa Tuẫn là vì đã quyết tâm nghỉ việc. Nếu không nghỉ được thì thằng nhóc đó vẫn là khách hàng quý VIP của anh.
Quản gia nhìn lên phòng của Hứa Tuẫn, ánh mắt trầm lặng: “Trước đây, Tiểu Tuẫn là một đứa trẻ rất ngoan.”
Thẩm Đình Châu ngạc nhiên nhìn quản gia.
Quản gia thu ánh mắt lại, mỉm cười với Thẩm Đình Châu: “Bác sĩ Thẩm, từ tháng sau, tôi sẽ tăng lương gấp ba cho cậu nhé?”
Thẩm Đình Châu: Đồng ý!
Vị bác sĩ đang muốn mua nhà lập tức đồng ý, chần chừ thêm giây nào cũng là không tôn trọng tiền bạc.
.....
Năm đó Thẩm Đình Châu không thể trả lời câu hỏi của Hứa Tuẫn, hôm nay anh vẫn không biết nói gì để an ủi cậu.
Có những lúc, lời nói mất đi sức mạnh, trở nên trống rỗng và nhạt nhòa.
Nhìn Hứa Tuẫn với đôi mắt nhắm chặt, biểu cảm lạnh lùng, Thẩm Đình Châu ngập ngừng rồi nhẹ nhàng vỗ vai cậu.
Hứa Tuẫn bất ngờ nắm lấy tay Thẩm Đình Châu, sau đó kéo lên đặt sau đầu mình.
Thẩm Đình Châu: ?
Hứa Tuẫn lại kéo tay kia của Thẩm Đình Châu và kê dưới đầu rồi nói: “Con mèo đó mình đầy nước miếng, anh đừng sờ nó.”
Hai tay bị “tịch thu”, Thẩm Đình Châu không thể vuốt ve mèo: …
Mèo dễ thương như vậy, sao có thể nói là đầy nước miếng được chứ!
-
Thứ tư hàng tuần, Thẩm Đình Châu sẽ đến nhà người chủ thứ ba của mình để kiểm tra tình trạng của thai phụ. Tô Du có thể chất đặc biệt, lại là lần đầu mang thai nên cần phải cẩn thận một chút.
Khi Thẩm Đình Châu đến, người đàn ông trẻ tuổi đang mang thai lại đang leo lên cao. Anh ấy ngồi trên cái kệ cao, chân lơ lửng giữa không trung, đầu ngón chân thỉnh thoảng đá nhẹ Ngu Minh Yến.
Hai người đều cười, không khí trông rất ấm áp và thoải mái.
Tô Du là người đầu tiên nhìn thấy Thẩm Đình Châu, mắt anh ấy cười cong cong vui vẻ gọi anh lại: “Bác sĩ Thẩm, anh mau lại đây, để A Yến bế anh lên.”
Thẩm Đình Châu: What?
Tô Du nói: “Vừa nãy tôi cá với A Yến rằng hiện tại anh ấy tuyệt đối không thể bế tôi lên cái kệ này, không ngờ anh ấy có thể. Anh mau để anh ấy bế anh, xem anh ấy có thể không!”
Cái này...
Tình thú của hai vợ chồng, tôi không nên tham gia.
Thẩm Đình Châu từ chối khéo léo, đồng thời chuyển chủ đề: “Bây giờ tháng thai đã lớn, sau này cố gắng tránh những động tác nguy hiểm như thế này nhé.”
Tô Du có chút thất vọng: “Vậy sao, vậy sau này A Yến cũng không thể ấn tôi lên tường...” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Thấy Thẩm Đình Châu hơi bất ngờ, Tô Du lại cười, đôi mắt cong cong như trăng khuyết, vẻ ngoài hiền lành vô hại: “Cũng không thể ấn tôi lên tường để đập muỗi rồi.”
Thẩm Đình Châu: ...
Bất chợt nhớ lại câu nói đầy chấn động của Hứa Tuấn: Tôi là người què, không phải kẻ ngốc.
Dù Thẩm Đình Châu đã độc thân suốt hai mươi tám năm nhưng những chủ đề dành cho người lớn anh vẫn có thể hiểu được.
Thẩm Đình Châu ho khan một tiếng: “Đợi sau khi sinh con xong... rồi đập muỗi.”
Mang thai mà còn play kiểu bóp eo, ấn lên tường thì thực sự là một thử thách cực hạn.
Ngu Minh Yến đưa tay đỡ lấy Tô Du: “Vậy xuống đi.”
Sau khi được bế xuống, Tô Du vui vẻ chạy về phía Thẩm Đình Châu: “Bác sĩ Thẩm, gần đây chúng tôi đang đặt tên cho con, chọn ra vài cái tên, anh xem cái nào hay nhất.”
Thẩm Đình Châu đã quen với sự nhảy nhót của anh ấy nên chỉ mỉm cười ấm áp: “Được.”
Trước khi kết hôn, hai vợ chồng đã thỏa thuận rằng đứa con đầu lòng sẽ mang họ Tô.
Thẩm Đình Châu nhận lấy tờ giấy Tô Du đưa, cúi đầu nhìn .....Tô Đình Ngu, Tô Ngu Châu, Tô Minh Đình, Tô Minh Châu...
Thẩm Đình Châu: Sao mấy cái tên này cứ quen quen thế nhỉ?
Lời tiếp theo của Tô Du đã chứng thực suy đoán của Thẩm Đình Châu, anh ấy cười rạng rỡ nói: “Đây là sự kết hợp tên của ba chúng ta đấy, bác sĩ Thẩm, anh thấy cái nào hay?”
CPU của Thẩm Đình Châu dường như sắp bốc cháy, cũng không hiểu nổi vì sao con của họ lại có tên của mình.
Sau một lúc suy nghĩ, Thẩm Đình Châu vẫn phải hỏi ra nghi ngờ của mình: “Sao lại có tên của tôi?”
Tô Du tự nhiên nói: “Tất nhiên là phải có anh rồi, không có anh, làm sao có đứa bé này?”
Thẩm Đình Châu lại một lần nữa trải nghiệm cảm giác toát mồ hôi lạnh.
Cái gì gọi là không có anh thì không có đứa bé này, bố của đứa bé sẽ nghĩ thế nào?
Người bố khác Ngu Minh Yến nghe câu nói này thì không hề tỏ ra khó chịu ngược lại còn rất đồng tình.
Ngu Minh Yến mỉm cười nhìn Thẩm Đình Châu: “Bây giờ những người cẩn thận và kiên nhẫn như bác sĩ Thẩm không nhiều.”
Tô Du nắm lấy tay Thẩm Đình Châu: “Đúng vậy, bác sĩ Thẩm, tôi thực sự không muốn đến bệnh viện, khi mới mang thai tôi bị người ta hỏi mãi, thật sự rất phiền phức, làm tôi không muốn sinh nữa.”
Thì ra là vậy.
Ba hồn bảy vía bị dọa chạy mất của Thẩm Đình Châu đã quay lại: “Đây đều là việc tôi nên làm mà.”
“Nhưng anh làm tốt hơn bất cứ ai.” Tô Du chân thành nhìn Thẩm Đình Châu: “Bác sĩ Thẩm, tôi và A Yến thực sự rất thích anh, cũng hy vọng anh có thể nhận đứa bé này, làm bố nuôi của nó.”
Thẩm Đình Châu thực sự không ngờ mình lại quan trọng với gia đình họ đến vậy.
Thấy Thẩm Đình Châu không nói gì, Tô Du ngại ngùng chớp mắt: “Có phải tôi quá đường đột không?”
Không phải Tô Du đường đột mà là Thẩm Đình Châu quá bất ngờ.
Anh chỉ làm những việc trong phạm vi của mình nhưng đối phương lại đánh giá anh rất cao, điều này khiến Thẩm Đình Châu cảm thấy mình phần nào chưa xứng đáng.
Nhưng vì đối phương đã tin tưởng anh như vậy, Thẩm Đình Châu không thể chối từ trách nhiệm.
“Nếu hai người không ngại việc gia đình tôi bình thường, tôi rất sẵn lòng làm người thân của đứa trẻ này.”
Thẩm Đình Châu cũng được sinh ra trong một gia đình tri thức nhưng so với hai người thực sự sinh ra trong gia đình giàu có thì có vẻ rất bình thường.
Khóe mắt của Tô Du ánh lên giọt nước mắt, trông rất cảm động.
Anh ấy quay đầu nói với Ngu Minh Yến ở bên cạnh: “A Yến, anh nghe thấy không, bác sĩ Thẩm đồng ý gia nhập gia đình chúng ta, làm bố nuôi của đứa trẻ rồi.”
Ngu Minh Yến mỉm cười, ánh mắt đầy yêu thương, đưa tay vuốt tóc Tô Du.
Thẩm Đình Châu cảm thấy có gì đó không đúng nhưng không thể nói rõ là gì.
Khi anh còn đang suy nghĩ thì chuông cửa vang lên.
Không lâu sau, một người đàn ông cao ráo bước vào, anh ta có sáu phần giống Ngu Minh Yến, đặc biệt là đôi mắt đào hoa cuốn hút gần như là giống hệt.
Nhưng Ngu Minh Yến mang dáng vẻ của một công tử quý tộc nhiều hơn là sự ngông cuồng, người này lại hoàn toàn ngược lại, vẻ lãng tử và gian tà chiếm ưu thế, dù đeo kính cũng không che giấu được khí chất nho nhã nhưng bại hoại.
Nhìn thấy Thẩm Đình Châu, người mới đến nhướn mày: “Trong nhà có khách à?”
Tô Du nhanh chóng nói: “Đây là bố nuôi của con anh.”
Nghe vậy, Ngu Cư Dung nhìn Thẩm Đình Châu bằng ánh mắt kỳ lạ.
Thẩm Đình Châu: ?
Tô Du quay đầu lại rồi nói với Thẩm Đình Châu bằng giọng niềm nở, chứ không lạnh lùng như ban nãy, nụ cười cũng tươi rói: “Đây là em trai của A Yến.”
Ngu Cư Dung đưa tay về phía Thẩm Đình Châu: “Ngu Cư Dung, gọi tôi là Cư Dung là được rồi.”
Thẩm Đình Châu nắm tay anh ta một cách nhẹ nhàng: “Thẩm Đình Châu.”
Sau đó, Ngu Cư Dung và Ngu Minh Yến vào phòng làm việc để bàn chuyện, còn Thẩm Đình Châu thì cùng Tô Du tập những bài thể dục dành cho thai phụ.
Tô Du muốn giữ Thẩm Đình Châu lại ăn cơm nhưng quản gia gọi điện nói hôm nay chú mèo mướp có tâm trạng không tốt, hỏi anh có thể đến xem nó không.
Nghe đến mèo, Thẩm Đình Châu lập tức từ chối lời mời của Tô Du rồi nhanh chóng lái xe đến.
Thẩm Đình Châu luôn nghĩ Hứa Tuẫn ghét mèo nhưng khi đến nơi, anh thấy đối phương đang cho mèo ăn súp thưởng.
Dù trên mặt không có quá nhiều cảm xúc nhưng vẫn khá kiên nhẫn, mèo lỡ liếm vào ngón tay cậu, cậu cũng không tỏ ra chán ghét, thần sắc luôn bình thản.
Nhìn chiếc lưỡi mềm mại hồng hồng của con mèo thỉnh thoảng cọ vào đầu ngón tay của Hứa Tuẫn, Thẩm Đình Châu cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Anh cũng muốn cho mèo ăn, muốn được liếm ngón tay.
Nhưng khó khăn lắm Hứa Tuẫn mới có thể hòa thuận với mèo nên Thẩm Đình Châu không nỡ phá vỡ khung cảnh ấm áp này.
Người thì đẹp, mèo thì xinh, nhìn mãi không thấy chán.
Đến khi Hứa Tuẫn cho mèo ăn xong, Thẩm Đình Châu mới mỉm cười bước tới, không kìm được chia sẻ kinh nghiệm chăm mèo với Hứa Tuẫn
Cuối cùng anh kết luận: “Nó liếm cậu, chứng tỏ nó đã tin tưởng cậu rồi.”
Được mèo tin tưởng, đây là vinh dự lớn lao đến mức nào!
Những người yêu mèo đều coi đây là niềm tự hào!!
Rõ ràng Hứa Tuẫn không nghĩ như vậy, cậu khó chịu nói: “Lưỡi của nó rất thô ráp, còn dùng răng nhọn cọ vào tôi, có phải muốn cắn tôi không?”
Thẩm Đình Châu giải thích: “Mèo không giống con người, chúng thể hiện tình cảm bằng cách cắn nhẹ, nó cắn cậu là vì thích chơi với cậu đó.”
Hứa Tuấn đưa ngón tay ra cho Thẩm Đình Châu xem, ngữ điệu trách móc: “Nhưng nó cắn đau lắm.”
Nhìn vết răng nông đến mức gần như không có dấu, Thẩm Đình Châu chỉ biết thầm cảm thán.
Cậu đúng là hoàng tử đậu hũ, cái này cũng có thể đau!
Lưỡi của Thẩm Đình Châu giống như đang đánh nhau trong miệng vậy, anh gần như không kìm nén nổi cơn buồn cười trong lòng.
Lúc này quản gia bước tới: “Thiếu gia.”
Hứa Tuấn cau mày: “Ông đừng gọi tôi là thiếu gia mãi được không?”
Quản gia khẽ liếc cậu một cái: “Tiểu Tuần của nhà này không còn nữa, đột nhiên xuất hiện một Hứa Tuẫn nên tôi chỉ có thể gọi là thiếu gia.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Hứa Tuẫn bị lời nói của quản gia làm cứng họng, im lặng không nói gì nữa.
Thẩm Đình Châu không kìm được muốn cười, thật đúng là "gừng càng già càng cay."
Ngay cả khi tính tình của Hứa Tuẫn tệ nhất, miệng lưỡi chua ngoa nhất, trước mặt quản gia cũng phải thu lại vài phần.
Hóa ra quản gia luôn gọi Hứa Tuẫn là thiếu gia, là vì không hài lòng với việc cậu đổi tên. Thẩm Đình Châu cứ tưởng gia đình ông đi theo phong cách của “Hắc Quản Gia” chứ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cái tên “Tuẫn” này thật sự rất khó nghe.
Tên này quá không may mắn, không thể trách quản gia không thích.
-
Hứa Tuẫn đang giận dỗi không ăn trưa, nằm thẳng trên ghế sofa.
Thẩm Đình Châu đến khuyên nhủ vài câu: “Cậu mới khỏi cảm một chút thôi, vẫn nên ăn cơm đi.”
Hứa Tuẫn mím môi, mặt u ám, đôi mắt đen nhánh nhìn Thẩm Đình Châu.
Cậu không nói gì nhưng cảm giác dường như cậu đã trách móc rất nhiều.
Thẩm Đình Châu không nhịn được cười, sao trước đây không phát hiện cậu trẻ con như vậy?
Kìm nén nụ cười, Thẩm Đình Châu tiếp tục khuyên nhủ: “Nhanh dậy ăn cơm đi, một lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất.”
Hứa Tuẫn đã được Thẩm Đình Châu thuyết phục, cả người đã nhổm dậy một nửa nhưng quản gia lại nói: “Bác sĩ Thẩm cứ ăn trước đi, nhịn một bữa hai bữa không chết người đâu.”
Nghe vậy, Hứa Tuẫn lại lập tức nằm xuống còn kéo chăn trùm kín đầu.
Thẩm Đình Châu: ...
Quản gia, những lúc thế này tốt nhất đừng nói gì nữa.