Thẩm Đình Châu bước đi lảo đảo rời khỏi nhà của chủ thuê thứ hai.

Sao lại thế này, tại sao?

Tại sao ngay cả Lý Mục Dã vốn dĩ luôn vui vẻ, tỏa nắng cũng không còn bình thường nữa? Là ai! Rốt cuộc là ai đã làm lệch lạc phong cách của cậu ta!

Khoan đã.

Thẩm Đình Châu đột nhiên lục lại trong đầu một ký ức...mọi thứ dường như bắt đầu sụp đổ từ đây.

“Huyền nịch”.

Đúng rồi, nguồn gốc của mọi tội ác bắt đầu từ bản nhạc không đứng đắn đó.

Không nhất định phải là phong cách của Lý Mục Dã bị lệch lạc, có thể là đầu óc của anh đã không còn trong sạch. Từ khi nhìn thấy bài đăng của Phó Vân Vân, có lẽ anh đã vô thức áp vào người thật.

Hiện tượng này còn gọi là hiệu ứng võng mạc*.

*Trong tâm lý học, đây gọi là "hiện tượng hiệu ứng võng mạc", dùng để chỉ sự sai lệch trong việc thu thập thông tin. Khi sở hữu một thứ gì đó hoặc một đặc điểm nào đó, con người thường chú ý nhiều hơn đến việc người khác có đang cùng sở hữu những thứ giống mình hay không.

Thẩm Đình Châu dần dần bình tĩnh lại, thậm chí cảm thấy cơn gió dịu dàng phả qua, mang theo hương thơm nhè nhẹ của hoa tulip.

Trời xanh mây trắng, cuộc sống thật tươi đẹp.

Có lẽ chỉ là ảo giác, Thẩm Đình Châu mỉm cười nhẹ nhàng, bình thản liếc nhìn ngôi nhà lớn phía sau.

Qua cửa sổ kính, Lý Mục Dã đang vùi đầu vào cổ của Tống Thanh Ninh làm nũng. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Thẩm Đình Châu: !

Không thể tin nổi, sao không có một ai là bình thường?

Chu Tử Thám đã như này rồi, mà Lý Mục Dã cũng thế này nốt.

Để chữa lành bản thân, Thẩm Đình Châu quyết định đến nhà Hứa Tuẫn để sờ mèo.

Trên đường đi, anh ghé vào một cửa hàng mà Tần Tư đã giới thiệu, mua cho mèo một tấm bàn cào, cây đùa mèo và thức ăn đóng hộp.

Quản gia thích chăm sóc hoa cỏ, trước đây Thẩm Đình Châu đã nhờ người mang về một ít hạt giống, thế là anh mang sang tặng hết cho quản gia.

Phân chia quà xong thì Thẩm Đình Châu cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng.

Ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy Hứa Tuẫn chưa khỏi bệnh hẳn đang nằm trên ghế sofa, ánh mắt u ám.

Hỏng rồi, không mang quà cho cậu.

Dưới ánh mắt ngày càng thâm trầm của đối phương, Thẩm Đình Châu hoảng loạn lục lọi trong túi, lục bên này rồi lại lục bên kia.

Cuối cùng, anh rút ra một viên kẹo bạc hà lấy vội từ quầy thu ngân của cửa hàng thú cưng.

Dù trong lòng cảm thấy bất an nhưng Thẩm Đình Châu vẫn dũng cảm đưa viên kẹo ra với hy vọng qua mặt được.

Hứa Tuẫn nhận lấy nhưng ánh mắt không hề trong trẻo tí nào mà vẫn u ám nhìn Thẩm Đình Châu, rõ ràng là không hài lòng với "món quà" này.

Tim Thẩm Đình Châu đập như trống gõ, trong lúc hoảng hốt anh nhớ ra một thứ.

“Chờ chút.” Thẩm Đình Châu nói với Hứa Tuẫn rồi quay người đi, vài phút sau anh mang một món đồ đến cho Hứa Tuẫn.

Hứa Tuẫn nhìn vào chiếc đầu mèo nhỏ trong tay Thẩm Đình Châu với vẻ mặt không cảm xúc.

Thẩm Đình Châu giải thích: “Đây là móc khóa làm từ lông mèo.”

Anh đau lòng tháo chiếc móc mèo nhỏ trên xe, sợ Hứa Tuẫn nghĩ đây lại là một món quà qua loa nên Thẩm Đình Châu lấy chìa khóa xe ra cho Hứa Tuẫn xem.

“Tôi cũng treo một cái, đây hoàn toàn làm bằng thủ công đó.”

Mỗi cái đều là độc nhất vô nhị, là tâm huyết, là tình yêu.

Hôm đó Thẩm Đình Châu đã lấy ba chiếc móc khóa này, Tần Tư còn gọi điện mắng anh một trận.

“Ông đây làm đỏ cả mắt, mất nguyên một ngày trời mới làm được ba cái này, thế mà cậu lại lấy hết! Trái tim cậu đâu, bị con mèo hoang nào gặm mất rồi?”

Bác sĩ Thẩm ngơ ngác: “Hả? Phải làm đỏ cả mắt á, không phải chỉ cần dùng tay là làm được sao?”

Bác sĩ Tần tay tàn tay tật vì đâm lông mèo tức giận cúp máy và chặn số của tên trộm họ Thẩm luôn.

Hứa Tuẫn nhìn chìa khóa xe của Thẩm Đình Châu, lúc này mới đưa tay nhận chiếc đầu mèo nhỏ, gương mặt cũng dịu lại.

Thẩm Đình Châu thở phào nhẹ nhõm.

Cơn sốt của Hứa Tuẫn đã hạ nhưng di chứng sau cảm cúm vẫn rõ ràng, đau đầu, chán ăn, cổ họng sưng.

Nhìn Hứa Tuẫn bệnh tật ốm yếu, Thẩm Đình Châu nghĩ đến thì đến rồi, thế là anh xắn tay áo lên một đoạn, bắt đầu mát xa cho Hứa Tuẫn.

Đầu tiên quản gia mang đến một tách trà, sau đó là một miếng bánh mousse matcha.

Thẩm Đình Châu mắt tròn xoe nhìn đống đồ ăn liên tục được thêm vào bàn... pudding matcha, bánh nếp matcha, bánh nướng matcha, mochi matcha.

Ui chao, một bữa tiệc trà toàn màu xanh.

Thẩm Đình Châu định mở miệng nói với quản gia rằng anh không thể ăn hết nhiều như vậy thì Hứa Tuẫn đã nói trước: “Không phải ông muốn tỉa cây cảnh sao?”

Thẩm Đình Châu cũng nói: “Bác cứ đi làm việc của mình đi, không cần lo cho tôi.”

Quản gia không nán lại lâu, trước khi đi còn nói: “Bác sĩ Thẩm uống xong trà thì bảo thiếu gia đi pha, cậu ấy pha trà rất giỏi đó.”

Hứa Tuẫn và quản gia nhìn nhau, người trước thì không hài lòng, người sau thì mỉm cười.

Sau khi quản gia rời đi, Thẩm Đình Châu tùy tiện trò chuyện: “Cậu Hứa biết pha trà à?”

Hứa Tuẫn nhìn lên Thẩm Đình Châu, Thẩm Đình Châu cúi mắt xuống, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sáng ngời.

Lúc Thẩm Đình Châu nhận thấy điều gì đó sai sai rồi nhìn lên thì Hứa Tuẫn nói: “Đang học.”

Hả?

Một người nói pha rất giỏi, một người nói đang học.

Bên chân có một cảm giác mềm mại, ngay lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của Thẩm Đình Châu.

Chú mèo vằn không biết đến từ khi nào mà đang dùng nửa thân mình cọ vào chân Thẩm Đình Châu.

Hứa Tuẫn cau mày: “Sao nó lại cọ vào anh?”

Thẩm Đình Châu quay đầu, trong mắt có những ngôi sao lớn lấp lánh: “Có thể là nó thích tôi, muốn tôi vuốt ve nó, cũng có thể là nó đang ngứa.”

Thẩm Đình Châu thà tin rằng con mèo muốn được anh vuốt ve hơn là đang ngứa.

Hứa Tuẫn rõ ràng nghiêng về ý kiến sau: “Con mèo này mấy ngày rồi chưa tắm, chắc là có bọ chét rồi?”

Thẩm Đình Châu:!

Sao có thể, mèo rất sạch sẽ, đừng có mà nói bậy.

Hứa Tuẫn lại nói: “Tôi thấy nó thường liếm lông, toàn thân đều là nước bọt, chắc là vi khuẩn đang sinh sôi rồi.”

Mỗi từ, mỗi câu của Hứa Tuẫn đều chứa đầy sự ghét bỏ đối với con mèo, Thẩm Đình Châu nghe mà thái dương giật giật.

Anh dùng lí trí sắt đá để kiềm chế lại giọng của mình: “Cậu Hứa, cậu không thích mèo sao?”

Hứa Tuẫn nhìn con mèo, lông mi rủ xuống tạo thành một bóng mờ, gương mặt có vẻ lạnh lùng khó tả: “Ngay cả bản thân tôi, tôi cũng không thích mà.”

Trái tim Thẩm Đình Châu khẽ nhói lên.

-

Kể từ khi cãi nhau vì điểm thi đại học, Thẩm Đình Châu bắt đầu đóng vai một NPC không cảm xúc trước mặt Hứa Tuẫn.

Trừ khi cần thiết, anh tuyệt đối không nói thêm một câu nào, kiên quyết không để Hứa Tuẫn có cơ hội chế nhạo.

Chế độ này duy trì được một thời gian, cho đến khi một sự cố bất ngờ xảy ra.

Vụ tai nạn xe hơi đó để lại di chứng ở chân Hứa Tuẫn, mỗi khi trời mưa thì lại đau vô cùng.

Trùng hợp thay, mùa hè năm đó mưa nhiều bất thường, quản gia có việc gấp về quê.

Khi Thẩm Đình Châu nhận được cuộc gọi từ đối phương thì đã là mười một giờ đêm, bên ngoài mưa to.

Giọng nói của quản gia vốn điềm tĩnh mà giờ đây có chút gấp gáp: “Bác sĩ Thẩm, anh có thể đến biệt thự được không? Tối nay tôi sợ chân của thiếu gia sẽ đau.”

Thẩm Đình Châu đứng dậy mặc quần áo: “Được, tôi sẽ đến ngay.”

Quản gia ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ trịnh trọng nói một câu: “Làm phiền cậu rồi, bác sĩ Thẩm.”

Cúp máy xong, Thẩm Đình Châu đội mưa to đến biệt thự, quần áo trên người đã ướt đẫm.

Người giúp việc của nhà Hứa đưa cho anh một chiếc khăn nhưng Thẩm Đình Châu không kịp lau mà vội vã lên lầu gõ cửa phòng Hứa Tuẫn.

“Cậu Hứa.”

“Cút.”

Có gì đó nặng nề đập vào cửa, kèm theo tiếng gầm lên của Hứa Tuẫn.

Thật là hung dữ!

Mặc dù tính tình Hứa Tuẫn luôn không tốt nhưng phần lớn chỉ là những lời châm biếm lạnh lùng, chửi người rất cao cấp, Thẩm Đình Châu chưa từng thấy cậu mất kiểm soát mà chửi bậy như vậy.

Thẩm Đình Châu cố gắng giao tiếp với cậu nhưng Hứa Tuẫn không chịu hợp tác. Thẩm Đình Châu xoay tay nắm cửa định kiểm tra tình trạng của cậu thì bị Hứa Tuẫn dùng gối ném ra ngoài.

Bệnh nhân không quan tâm đến cơ thể của mình, Thẩm Đình Châu cũng không biết làm thế nào.

Bên ngoài mưa to như trút nước, một tiếng sấm lớn vang lên.

Thẩm Đình Châu che ô đen, từ cửa biệt thự đi đến xe của mình, khoảng cách ngắn như vậy mà quần áo anh lại ướt thêm một lần.

Vừa ngồi vào xe, cuộc gọi thứ hai của quản gia gọi đến.

Nghe tin Hứa Tuẫn không chịu hợp tác điều trị, đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó giọng nói có chút mệt mỏi: “Làm phiền cậu rồi, bác sĩ Thẩm, tối nay cảm ơn cậu.”

Cúp máy, Thẩm Đình Châu vuốt mái tóc ướt đẫm nước ra sau gáy, xoay chìa khóa khởi động xe đi một đoạn rồi dừng lại.

Nếu thằng nhóc này thực sự không trị được thì qua tối nay mình sẽ nghỉ việc!

Sau khi quyết định, Thẩm Đình Châu quay xe trở lại một lần nữa gõ cửa biệt thự.

Người giúp việc kinh ngạc nhìn Thẩm Đình Châu quay lại.

Thẩm Đình Châu gấp ô, ném vào góc cửa: “Đi lên lầu với tôi, giữ thằng nhóc đó lại.”

Người giúp việc: “Hả?”

Thẩm Đình Châu không giải thích nhiều, xắn tay áo, bước lên lầu hai.

Cửa phòng mở ra, ánh sáng từ hành lang tràn vào phòng ngủ tối đen.

Hứa Tuẫn như một sinh vật không thể tiếp xúc với ánh sáng, cửa vừa mở cậu đã bảo Thẩm Đình Châu cút ra ngoài.

Thẩm Đình Châu thầm nghĩ: Mai tôi nghỉ việc rồi, tôi còn sợ thằng nhóc con nhà cậu sao?

Anh nhanh chóng đi vào rồi rút một chiếc cà vạt ra, tiến lên giữ chặt tay Hứa Tuẫn và buộc lại.

Hứa Tuẫn không ngờ Thẩm Đình Châu lại làm vậy, cậu sững sờ trong giây lát rồi bắt đầu vùng vẫy.

Dù đã nằm trên giường bệnh nửa năm nhưng Hứa Tuẫn vẫn là một người đàn ông trưởng thành, Thẩm Đình Châu không thể giữ nổi, thế là anh gọi người giúp việc đang đứng ở cửa vào.

“Lại đây, giữ cậu ấy lại thì tôi mới có thể xem chân cho cậu ấy.”

Người giúp việc rõ ràng là sợ hãi nhưng cuối cùng vẫn đến giúp.

-

Bên ngoài sấm chớp đùng đùng, bên trong thì hỗn loạn.

Thẩm Đình Châu cùng người giúp việc hợp sức mới buộc được tay Hứa Tuẫn vào đầu giường.

Lúc này Hứa Tuẫn đã bình tĩnh lại, quần áo bị kéo nhăn, vài chiếc cúc áo bung ra làm lộ một mảng da trắng bệch.

Cậu bị buộc phải ngồi tựa vào đầu giường, thở dốc, ánh mắt lạnh lẽo quét qua khiến người khác rùng mình.

Người giúp việc giật mình, vội vàng né tránh ánh mắt của cậu.

Thẩm Đình Châu bảo người giúp việc ngủ trước; “Ở đây có tôi là đủ rồi.”

Nói xong anh phớt lờ ánh mắt của Hứa Tuẫn mà kéo ống quần của cậu lên, bắt đầu chườm nóng và mát-xa.

Mát-xa liên tục hơn nửa giờ, ngón tay của Thẩm Đình Châu mỏi đến mức gần như mất cảm giác.

Khi anh dừng lại để nghỉ ngơi thì bất giác nhìn sang Hứa Tuẫn.

Đối phương đã hoàn toàn bình tĩnh, lúc này đang nhắm mắt, tóc ướt mồ hôi lạnh dán vào trán.

Không biết có phải vẫn còn đau hay không mà gương mặt tuấn tú của Hứa Tuẫn trắng bệch một cách bất thường khiến cho quầng thâm dưới mắt nổi bật rõ ràng.

Thẩm Đình Châu chưa từng thấy một Hứa Tuẫn suy sụp và chán nản như vậy.

Từ lần đầu gặp mặt, Hứa Tuẫn luôn là người kiêu ngạo, cay nghiệt và độc miệng.

Trong màn mưa tối đen, thỉnh thoảng lại lóe lên một tia chớp tím đỏ, chiếu lên gương mặt trắng bệch của Hứa Tuẫn, giống như roi quất tạo ra những vết thương đáng sợ.

Có lẽ vì quá đau hoặc có lẽ vì đã tích tụ quá nhiều u sầu và đau khổ nên trong một đêm mưa bão như thế này, trước một người không hẳn là thân thiết như Thẩm Đình Châu, Hứa Tuẫn cuối cùng đã hỏi câu đó.

“Tại sao lại là tôi?”

Tại sao cậu lại mất đi bố mẹ và sức khỏe chỉ sau một đêm?

Tại sao cậu không chết cùng họ trong vụ tai nạn xe hơi đó?

Thẩm Đình Châu nuốt khan, anh không thể trả lời câu hỏi này.

Hứa Tuẫn cũng không mong đợi anh có thể trả lời, chỉ cong lưng hơn một chút.

Trong nửa năm ở bệnh viện, cơ thể của Hứa Tuẫn đã phải chịu đựng những đau đớn mà nhiều người khó có thể tưởng tượng được, thân thể khỏe mạnh ban đầu trở nên gầy gò, những chiếc xương lồi lõm như muốn xuyên qua da.

Thẩm Đình Châu có rất ít có cơ hội quan sát Hứa Tuẫn trong thời gian dài như vậy.

Anh luôn biết rằng Hứa Tuẫn còn trẻ nhưng đây là lần đầu tiên anh thật sự cảm nhận được sự trẻ trung của đối phương.

Một con cưng của trời từ khi sinh ra đã được thuận buồm xuôi gió nhưng vào năm hai mươi tư tuổi lại bị ngã đau như thế này.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play