80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay

Chương 05


2 tháng

trướctiếp

Edit: Chây

Beta: MH, paraleo87, Jade 

Đang là mùa đông, trời lạnh và tối sớm, trường học cũng nghỉ sớm, bình thường tới 5 giờ mới kết thúc tiết học cuối cùng, bây giờ đổi thành 4 giờ rưỡi.

Tiếng chuông tan học vang lên, mọi người đã xếp gọn cặp sách, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng học.

Hôm nay vừa vặn là ngày Tống Thiển trực nhật nên cô ở lại xếp bàn ghế và lau bảng.

Đợi mọi người đi hết, Tống Thiển mới cầm chổi để ở cuối lớp bắt đầu quét từ trước ra sau, càng đến phía sau rác càng nhiều. Tề Lộ Lộ thấy thế, cầm khau hốt rác giúp đỡ cô.

Tống Thiên Tứ đã sớm dùng giẻ ướt lau xong bảng đen, đang ngồi vắt chéo chân chờ bọn họ.

Hai cô gái nhỏ ngại ngùng không nói lời nào, khách sáo cùng nhau quét lớp.

“Chúng ta cùng đi thôi.” Tống Thiển đeo cặp xong, tươi cười kéo tay Tề Lộ Lộ.

Nhà Tề Lộ Lộ ở đầu thôn Lão Đóa, không cùng đường với nhà cô, nhưng cô ấy vẫn gật đầu theo bản năng, không lên tiếng mà đi theo Tống Thiển.

“Hai người nhanh lên! Dông dài cái gì đấy?” Tống Thiên Tứ đi đằng trước vừa quay đầu lại đã thấy hai người nắm tay nhau, cách một khoảng xa với mình.

“Tới đây! Em đi chậm một chút.”

Đường nhỏ quanh co, Tề Lộ Lộ nhanh chóng tạm biệt bọn họ, rẽ vào một hướng khác.

Dọc đường đi, không ít trẻ con và người lớn đang trên đường về nhà, trâu bò thả ngoài đồng cả ngày cũng được lùa về, trên con đường nhỏ rộn vang đủ loại tiếng kêu của các loài gia súc. Khi mặt trời dần lặn xuống, một ngày lao động vất vả cũng kết thúc.

Lúc Tống Thiển bước vào cửa viện, Đổng Thành Mai còn đang làm bánh, chỉ lờ mờ nhìn thấy một bóng người đang làm thoăn thoắt trong gian bếp tối tăm.

“Hai đứa về rồi à? Bánh nướng vừa nguội, ăn được rồi. Mau tới đây đi.” Đổng Thành Mai thấy hai chị em đã về mới thắp đèn.

Căn phòng lập tức trở nên sáng sủa, dưới ánh đèn, người phụ nữ bận rộn không ngừng, thuần thục vo nhân, cán vỏ, nhanh chóng gói xong hai mươi cái bánh.

Tống Thiển bỏ cặp xuống, rửa tay, đứng bên cạnh hỏi: “Còn chuyện gì phải làm không ạ?”

“Một mình mẹ làm được rồi, sắp xong rồi.”

“Đúng rồi, buổi sáng cha con ra ngoài, lúc về mang theo hai viên kẹo cho các con.” Tay Đổng Thành Mai dính đầy bột mì, bà giơ tay lên, để lộ túi tiền dưới áo khoác, ý bảo hai người lấy ra chia nhau ăn.

Tống Thiển sờ qua vật cứng trong túi nhỏ, lớp giấy gói màu vàng nhạt bao lấy viên kẹo màu trắng hơi dinh dính, hẳn là bị nhiệt độ cơ thể làm chảy một ít.

Ánh đèn chiếu xuống viên kẹo trong suốt, lấp lánh, vị ngọt hòa vào không khí, mơ hồ có thể ngửi được.

Cô đưa cho Tống Thiên Tứ một viên.

Cậu cau mày, vẻ mặt ghét bỏ: “Chị ăn đi.”

Cậu không thích đồ ngọt nhưng biết hai chị gái đều thích ăn kẹo nên giả vờ thèm trước mặt Tống Chí Tiến, cốt chỉ để ông mua cho cậu rồi sau đó lập tức cho hai người.

Tống Thiển thấy cậu không giống giả vờ thì nhận lấy viên kẹo, nhân lúc Đổng Thành Mai không chú ý nhét vào miệng bà, vân vê hai đầu ngón tay dính đầy chất ngọt.

Đột nhiên bị đút kẹo, Đổng Thành Mai nhả ra không được mà nuốt cũng không xong, đành mất tự nhiên ngậm trong miệng, răn dạy Tống Thiển lãng phí, lần sau giữ lại tự mình ăn.

Tống Thiển cười hì hì, gấp giấy gói kẹo lại, nhét vào túi tiền: “Chờ chị về cho chị ăn.”

“Chị con có rồi, con mau ăn đi.”

“Ngày mai con ăn.”

“Vậy cất đi, đừng vứt lung tung.”

Bên ngoài, trời đã sập tối, Tống Chí Tiến cũng từ công trường gần đó quay về.

Công việc nặng nề tốn sức khiến người đàn ông vốn tràn đầy năng lượng giờ đây rũ vai xuống, lưng hơi khom.

“Cơm xong chưa?” Giọng điệu của ông mang theo mệt mỏi, không vang dội như mọi khi.

“Xong rồi xong rồi. Chỉ còn một nồi này nữa thôi, hai nồi trước xong rồi. Ông ăn trước đi.”

“A Thiển, rót cho cha con chén nước đi.”

Đổng Thành Mai nói với Tống Thiển xong, nhanh chóng để đĩa bánh vào trong nồi, lại bỏ thêm một chút củi vào bếp lò.

Tống Chí Tiến ngồi xuống, hơi híp mắt nhìn con nhóc chạy đến nhà chính lấy ấm nước, rót nước xong cũng không ngồi xuống mà đứng cạnh Tống Thiên Tứ.

Cúi đầu, không thấy rõ sắc mặt.

Ông muốn mở miệng nói gì đó, rồi lại không biết nên bắt đầu từ đâu, cuối cùng không nói gì, chỉ ngửa cổ uống nước.

Tống Thiên Tứ dẫn Tống Thiển đi cất chày cán bột trên bàn vào ngăn tủ nhỏ, cô cầm giẻ lau bột mì khô còn sót lại.

Sau khi mang dưa muối và chén đũa lên, cả nhà bắt đầu ăn cơm tối.

Sau khi ăn xong, nồi bánh cuối cùng cũng vừa chín. Dưới lớp vỏ vàng óng là phần nhân đẫm nước thịt, mùi thơm tỏa ra bốn phía, nhìn rất ngon.

“Hay là đưa mấy cái qua nhà bác cả nhé?” Đổng Thành Mai vừa rửa chén vừa nhắc.

“Được.” Tống Chí Tiến ăn cơm xong, trong người thoải mái hơn nhiều, chỉ muốn đánh một giấc nên lập tức về phòng ngủ.

“Thiên Tứ, nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, con với chị con đem mấy cái bánh này qua nhà bác cả của con đi.” Đổng Thành Mai nhanh nhẹn lấy ra mấy cái bánh nướng áp chảo có hình dạng đẹp đẹp, dùng vải bố gói lại rồi đưa cho cậu.

Cậu không muốn làm phiền chị mình, ôm đồ vào ngực, lập tức cất bước đi ra ngoài.

“Chị và em cùng đi.” Tống Thiển giật nhẹ ống tay áo, đuổi theo.

*

Trời ngày càng lạnh, hiếm khi có người chịu ra ngoài, bên ngoài trời tối dần nên không thấy rõ đường đi. Hai người bọn họ đành phải chạy thật nhanh, dẫm lên ánh sáng yếu ớt hắt qua khe cửa nhà hàng xóm, đi về phía trước.

Lúc ngang qua những nhà có nuôi chó, chúng sủa inh ỏi làm Tống Thiển càng bước đi cẩn thận hơn, Tống Thiên Tứ nghĩ đến tốc độ của cô, cũng thả chậm bước chân.

Cậu đi phía trước, im lặng không nói gì.

Một lúc sau, Tống Thiển nghe thấy người phía trước chậm rãi lên tiếng: “Chị, chị… chị.”

“Hả?”

“Có phải chị mất trí nhớ hay không?”

“Cái gì?” Tống Thiển giật mình.

“Không, không có gì. Đi nhanh lên nào.” Tống Thiên Tứ ôm gói bánh trong ngực, ngón tay vô thức xoa xoa nó mấy cái.

“À.”

Nhà bác cả Tống và nhà họ là nhà trước nhà sau, băng qua mấy ngôi nhà, thấy cửa lớn nhà bác cả đóng chặt.

Tống Thiên Tứ gõ cửa, người mở cửa chính là Tống Việt, con trai của bác cả: “Thiên Tứ, A Thiển, muộn như vậy sao lại tới đây?”

“Ai đấy?” Đối diện cửa lớn truyền đến một giọng nữ vang dội, bác cả cùng vợ mặc quần áo đi ra.

“Sao lại là hai cháu? Cha mẹ các cháu không đi cùng à?” Vợ bác cả cười hiền dịu.

Tống Thiên Tứ đưa gói bánh trên tay cho Tống Việt, mở ra đếm cho bọn họ: “Tối nay nhà cháu có làm bánh, mẹ cháu bảo cháu đưa một ít qua ạ.”

Khóe miệng của vợ bác cả càng cong hơn, mặc quần áo xong thì bảo hai người bọn họ ngồi xuống nghỉ một lát, uống miếng nước.

Tống Thiên Tứ xua tay, nói muốn về sớm một chút, sáng mai còn phải dậy sớm đi học.

“Khách sáo làm gì? Để bác bảo bác cả của cháu rót chút mỡ heo vào hũ sành cho cháu, ngày hôm qua mới vừa lên chợ mua đấy.” Nói xong bèn dùng khuỷu tay thúc nhẹ người đàn ông bên cạnh đang cười ngây ngô.

Hai ông bà nhà họ Tống đi sớm, hai người con trai tình như thủ túc, không hề tranh chấp gia sản cha mẹ để lại, chia đều cho cả hai.

Bác cả dọn ra ngoài, để nhà lại cho em trai nên lấy nhiều tài sản hơn một chút.

Hai con dâu của nhà họ Tống cũng đều là người có tính tình rất tốt, giản dị, hào phóng, dịu dàng, không so đo.

Mọi người đều nói hai ông bà nhà họ Tống tích phúc mấy đời, chỉ tiếc không thể nhìn thấy cảnh gia đình hoà thuận vui vẻ này.

Nói đến cũng kỳ quái, những việc may mắn trong thôn Diêm Đóa này đều rơi xuống nhà họ Tống.

Nhà bác cả Tống có một đôi trai gái, con gái lớn tuy rằng chưa tốt nghiệp cấp 2 đã gả cho người ta, ngày lễ, ngày tết mới về một chuyến, nhưng lần nào về cũng xách đầy thứ tốt về hiếu kính cha mẹ.

Con trai nhỏ sau khi tốt nghiệp cấp 2 thì đậu vào trường sư phạm, tốt nghiệp xong lập tức có công việc, bây giờ vẫn chưa học xong đã có mấy bà mối tới cửa muốn làm mai.

Cha Tống thì con gái lớn thi đậu cấp 3, là hạt giống tốt của trường đại học, con trai nhỏ cũng không chịu thua kém, con gái thứ hai cũng thế, có thể thi chuyên khoa đã là không tệ.

Cuối cùng, có qua có lại, Tống Thiên Tứ ôm hũ mỡ heo cùng Tống Thiển về nhà theo đường cũ.

Một đường yên lặng.

Tống Thiển có thói quen không tốt là lúc đi đường thích nhìn đông nhìn tây, không kiềm chế được bản thân, trong hiện thực suýt bị xe tông rất nhiều lần.

Đêm đen mờ mịt, thôn trang hoàn toàn im ắng, chỉ có chút ánh sáng soi đường.

Khi cách nhà vài bước chân, Tống Thiển đột nhiên ngừng lại.

“Thiên Tứ, chị muốn đi vệ sinh. Em về trước đi.” Cô vô cùng mất tự nhiên, âm cuối thậm chí còn hơi run.

Trong bóng đêm, cậu cũng không nhìn ra có gì không đúng, đi thẳng vào nhà, khép hờ cửa lại cho cô.

Khả năng nhìn trong bóng tối của Tống Thiển không tệ, nhưng không rõ vị trí cụ thế khiến cô gian nan đi từng bước một về phía tán cây.

Cô nhón mũi chân đi nhẹ nhàng, trái tim đập dồn dập, cảm giác căng thẳng làm cô hít thở không thông.

Ở chỗ lùm cây không hề có bất kỳ động tĩnh gì, Tống Thiển thậm chí nghi ngờ bóng người đong đưa mình vừa mới nhìn thấy có phải là ảo giác hay không.

Rõ ràng có bóng dáng mảnh khảnh khom người trốn dưới tán cây này.

Chỉ liếc mắt một cái, trong lòng Tống Thiển lập tức vô thức nói cho cô biết đây là Hạng Loan Thành.

Sau khi tới gần cũng không phát hiện ra ai, cô lại đi một vòng quanh cái cây.

Có lẽ là nhìn lầm rồi.

Đã trễ thế này, hẳn là anh đang chăm sóc bà.

Trong nháy mắt Tống Thiển xoay người, phía sau vang lên tiếng sột soạt của rơm rạ.

Cô vừa xoay đầu đã thấy bên thân cây xuất hiện một bóng người, là một thiếu niên.

“Cậu làm gì ở đó?” Tống Thiển đè cảm giác hoảng loạn xuống, thấp giọng hỏi.

Một mảnh tĩnh mịch, không có lời đáp lại.

“Cậu ăn chưa?” Cô vẫn nhỏ giọng, nghiêm túc hỏi.

Thiếu niên co người ôm hai chân, duy trì tư thế ban đầu, bất động như trước, không phản ứng lại cô.

Tống Thiển tới gần thêm một chút, ngồi xổm xuống trước mặt anh, hai tay ôm đầu gối nhìn anh.

Trăng non cong cong treo trên không trung, nương theo ánh trăng mờ ảo, cô nhìn thấy đôi mắt của thiếu niên kiệt ngạo lóe lên chút ánh sáng trong bóng đêm.

Hai người nhìn nhau không nói gì.

Tống Thiển cũng không xấu hổ, lấy viên kẹo hồi chiều trong túi ra đưa qua.

“Cậu ăn không? Rất ngọt đấy.”

Anh không phản ứng, không trả lời, cô chỉ có thể thông qua cách dụ dỗ này để đến gần anh.

Tống Thiển tiếp tục: “Nếu cậu không ăn thì có thể mang về cho bà ăn. Rất ngọt, chắc chắn bà sẽ thích.”

Lúc này, anh mới có phản ứng.

Động tác của anh rất nhanh, đầu ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay cô, trên tay Tống Thiển lập tức mất đi trọng lượng.

“Sao cậu lại ở đây?” Cô vờ tùy ý nói chuyện phiếm.

Phía đối diện lại an tĩnh, tất cả quay lại trạng thái lúc đầu.

“Chúng ta làm quen một lần nữa đi. Tôi là Tống Thiển, Thiển trong sâu cạn khác nhau*.” Tống Thiển cực kỳ kiên nhẫn chờ anh.

* Tên của nữ chính là 宋浅, chữ 浅 nghĩa là nông, cạn

Hồi lâu sau, bên tai mới vang lên giọng nói khàn khàn: “Thập Thất.”

“Sau này chúng ta chính là bạn bè.” Cô thừa thắng xông lên, dường như hơi nóng vội.

Ngoại trừ nhận kẹo, người đối diện không muốn làm quen, tỏ vẻ không muốn phản ứng cô.

Giằng co một lúc.

“Rột rột ~”

Tận đến khi bụng thiếu niên đột nhiên kêu lên, phá vỡ sự an tĩnh vốn có.

Tống Thiển lại tới gần anh: “Cậu đói bụng à? Tôi đi lấy chút đồ ăn cho cậu nhé.”

Thiếu niên hơi ngửa đầu nhìn cô, nương theo chút ánh sáng yếu ớt nhìn bóng dáng mơ hồ trong bóng đêm.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp