80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay

Chương 01


2 tháng

trướctiếp

Edit: Chây

Beta: MH, paraleo87, Jade

Lúc Tống Thiển thức dậy, trời vừa hửng sáng, những tia nắng dần ló dạng trên bầu trời xám xịt.

Giường gỗ cũ cứ kêu kẽo kẹt, tiếng gà gáy vang vọng bên tai. Sau một đêm yên tĩnh, thôn nhỏ dần trở nên ồn ào náo nhiệt.

Trong căn phòng vắng lặng, cô nằm trên giường, đầu đau dữ dội, trước mắt trời đất quay cuồng, từng mảnh nhỏ ký ức hiện lên trong tâm trí.

Cô nhìn chằm chằm vào trần nhà cũ nát đến ngây người, loáng thoáng nghe được tiếng trò chuyện bên ngoài truyền vào phòng.

“Mẹ Thiên Tứ này, Nhị Nha nhà cô thế nào rồi? Nghe Nhị Hổ nhà tôi nói đã nằm trên giường ba ngày rồi mà vẫn chưa khỏe. Không phải là sốt đến hỏng đầu rồi đấy chứ?”

Tiếng người phụ nữ kia rất lớn, cứ như sợ những người khác không nghe thấy vậy, giọng ngày càng cao.

“Sắp khỏe, sắp khỏe rồi…” Đáp lại người phụ nữ kia là người phụ nữ dịu dàng, ăn nói rất nhẹ nhàng.

“Mẹ Thiên Tứ này, không phải chị nói chứ con bé Tống Thiển này thật sự sợ người lạ, đi học cũng không làm nên trò trống gì, không bằng cho nó xuống đồng giúp cô…” Người phụ nữ lớn giọng lải nhải những quan niệm cũ nát suốt một lúc lâu.

Nghe những lời này, cô càng thêm chắc chắn mình đã xuyên sách.

Hơn nữa quyển sách này hai ngày trước cô vừa mới đọc qua, là quyển truyện thể loại sảng văn lấy nữ chính làm chủ.

Cô nheo mắt, trong lòng cực kỳ hoảng loạn và bất an, đồng thời lại sinh ra chút mong chờ không rõ.

Vì sao ư? Thật sự chỉ bởi vì cô quá yêu vai phản diện Hạng Loan Thành. Dưới ngòi bút của tác giả, anh tàn bạo hung ác, lạnh nhạt cô độc nhưng nội tâm lại dịu dàng.

Trong tiểu thuyết, nữ chính Tống Thanh xinh đẹp thiện lương, là một cô gái có hoài bão, có khát vọng. Tuy sinh ra ở nông thôn nhưng lại không cam lòng làm một người bình thường, từ nhỏ đã lập chí muốn đến thành phố lớn tạo dựng sự nghiệp.

Trên con đường trưởng thành, cô không quan tâm đến chuyện yêu đương, một chân dẫm nam chính, một chân đạp nam phụ, lại dựa vào giá trị nhan sắc khuynh thành, nhận được sự giúp đỡ của quý nhân, hơn nữa hào quang nữ chính như bật hack, cơ bản là không gặp khó khăn gì.

Nam chính Tưởng Hoài Nam cũng được xây dựng vô cùng hoàn hảo, người thừa kế vừa đẹp trai vừa giàu có nổi tiếng của thành phố A.

Trong truyện còn có rất nhiều người si mê nữ chính, đây hoàn toàn là ngôn tình Mary Sue* thiên vị nữ chính!

* Mary Sue: thể loại truyện mà nữ chính được xây dựng là người hoàn hảo, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở

Còn Hạng Loan Thành?

Là người sinh ra cách vạch đích xa hơn vạn dặm. Bố không thương, mẹ không yêu, xứng đáng với danh xưng nhóc đáng thương của truyện khổ tình.

Gia đình bố anh là hộ nghèo có tiếng trong thôn, hơn nữa ông còn là một người mù, hơn 30 tuổi vẫn chưa cưới được vợ, vay mượn mấy nhà mới mua một bà vợ điên dại mất trí nhớ từ bọn buôn người.

Năm Hạng Loan Thành 12 tuổi, mẹ anh đột nhiên khôi phục lại bình thường, nhưng không làm ruộng mà lại chạy đi mất, cuối cùng không trở về nữa.

Ông nội và bố ốm đau trên giường mấy năm, bởi vì không có tiền điều trị nên sau đó lần lượt rời bỏ nhân thế.

Cả nhà chỉ còn lại bà nội già cả mắt mờ, chân tay không linh hoạt.

Không biết ai ở sau lưng khua môi múa mép, đồn đại rằng: “Đứa bé này mang sát mệnh, sẽ khắc chết người bên cạnh.”

Cậu nhóc vốn đã phải chịu sự xa lánh, trong một đêm trở thành thiên sát cô tinh* trong miệng mọi người.

*Thiên sát cô tinh: mệnh cô độc cả đời, tất cả những người thân thiết gần gũi với người đó sẽ gặp tai hoạ, cuối cùng chỉ còn lại một mình người đó

Người lớn trong nhà ngàn vạn lần dặn dò con cháu mình nhất định phải cách Hạng Loan Thành thật xa, nếu không sẽ bị yêu quái ăn thịt người bắt đi, không về nhà được.

Từ đó về sau, Hạng Loan Thành vốn không có ai bảo vệ, cứ ba ngày thì hết hai ngày bị bắt nạt, mặt mũi thường xuyên bầm dập, đến bờ sông tự rửa sạch vết thương.

Không thể nói lý lẽ, càng không ai quan tâm, vì tự bảo vệ mình, anh chỉ có thể hung ác hơn bọn họ.

Cứ như vậy, anh trở thành bá vương trong thôn không ai dám chọc, trẻ con thấy anh đều quay đầu bỏ chạy, người lớn thì ghét bỏ, cau mày nhìn anh như nhìn súc vật.

Hạng Loan Thành không bận lòng chuyện này, cũng không để ý đến ai, ngay cả nữ chính Tống Thanh đến chỗ của anh cũng không được ưa thích.

Thậm chí còn không bằng một ít bắp cải thảo anh thích, ít nhất nó còn có thể chống đói.

Không bao lâu sau, người già cuối cùng của nhà họ Hạng cũng qua đời, mọi người bàn tán chuyện ngày càng sôi nổi.

Người trong thôn có ý kiến với anh vốn không phải ít, muốn mượn việc lần này đuổi anh ra khỏi thôn.

Sau đó đủ loại tình tiết xảy ra, Hạng Loan Thành được nhà ngoại họ Tưởng nhận về. Theo thiết lập của cốt truyện, anh vừa gặp mặt đã ghen ghét Tưởng Hoài Nam từ nhỏ đã có cuộc sống an nhàn nên vẫn luôn hãm hại, làm khó dễ nam chính, cuối cùng phơi thây nơi hoang dã, rơi vào kết cục bi thảm.

Còn Tống Thiển, là một sự tồn tại không đáng kể, hoàn toàn là người qua đường A trong quyển tiểu thuyết này, tuy rằng được thiết lập là em gái ruột của nữ chính thế nhưng lại không sống nổi qua ba chương.

Trước khi ngủ, nội tâm cô không khỏi thổn thức một hồi, kết cục của Tống Thiển quá mức thê thảm, kết quả ngủ dậy, cô đã xuyên vào nhân vật này.

Chờ tỉnh táo suy nghĩ lại rõ ràng, Tống Thiển mới nhớ tới hình như nguyên thân bởi vì lần bệnh này không qua khỏi nên mới hết suất diễn. Dù sao cũng chỉ là nhân vật làm nền nên ngay cả lý do sinh bệnh cũng không biết.

Đáng tiếc.

Tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng gần, tiếng gõ cửa “cộc cộc” truyền đến làm cô bừng tỉnh.

Trong lúc cô mơ hồ đã có người đẩy cửa ra.

“A Thiển, hôm nay thấy thế nào? Còn khó chịu không?” Thiếu nữ cúi người sờ trán cô.

Nương theo chút nắng sớm, Tống Thiển mơ hồ nhìn thấy người này có dáng người thon thả, hơn nữa vừa mới nghĩ tới cốt truyện, có thể đoán ra người tới chính là Tống Thanh.

“Tốt hơn nhiều rồi.” Cô há miệng thở dốc, lúc này mới ý thức được cổ họng mình vừa rát vừa đau, lại còn khô khốc.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…” Tống Thanh dịch chăn cho cô.

Tống Thanh hơi do dự đứng trước giường, nhìn khắp nơi, im lặng thật lâu mới mở miệng: “A Thiển, chị biết em cũng rất khó, nhưng tính bố là như vậy, không ai ngăn được, em chịu đựng một chút thì sẽ ổn thôi.”

Tống Thanh thật sự cực kỳ sợ người bố vừa uống rượu vào sẽ đánh người này. Mấy lần thì thôi không nói tới, nhưng ai có thể ngờ, lần này ông như phát điên, có một loại tàn nhẫn không đánh chết thì không buông tha.

Ngày đó cô ấy và Thiên Tứ đều không ở nhà, lúc đi vào nhà thì thấy Tống Thiển đã hôn mê bất tỉnh nằm trong góc, cơ thể nhỏ bé co người lại, quần áo nhàu nát, da bong thịt tróc.

Tống Thanh ở bên cạnh không nhịn được mà liên tục nói xin lỗi thật lâu.

Tống Thiển đau đầu kinh khủng, chỉ đứt quãng nghe được một chút lại ngủ thiếp đi.

Trong lúc mơ màng, lại có một người đi vào trong phòng.

Chờ Tống Thiển tỉnh lại đã là buổi tối ngày hôm sau.

Trên ngăn tủ bên mép giường có một cái đèn dầu, ngọn lửa lay động ở giữa không trung, phản chiếu bóng lúc to lúc nhỏ của Đổng Thành Mai đang ngồi ở đầu giường đóng đế giày.

Tống Thiển rúc trong chăn, lộ ra nửa gương mặt nhỏ tái nhợt, nhìn Đổng Thành Mai may từng đường kim mũi chỉ dưới ánh đèn, dáng vẻ dịu dàng hiền hậu.

Có lẽ nhận thấy cô đã tỉnh, Đổng Thành Mai vội buông việc may vá trong tay xuống, sờ gương mặt trắng bệch của cô, dịu dàng hỏi: “A Thiển, con còn khó chịu không?”

Tống Thiển lại kéo chăn lên trước một ít, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng và vầng trán trơn bóng.

Cô mơ hồ nói không sao, lại nhớ tới đoạn miêu tả trong nguyên tác, hốc mắt lại ửng đỏ.

“Ngày Tống Thiển nhập táng thời tiết không tốt, trời âm u, đổ mưa phùn, đội ngũ đưa ma không tự giác bước đi nhanh hơn, mọi người lạnh nhạt hoàn thành nghi thức này, duy chỉ có người mẹ đáng thương kia khóc ngất trước mộ của Tống Thiển.”

Cô an tĩnh nằm trên giường, muốn nói lại thôi, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng Đổng Thành Mai bận rộn, thu dọn xong rổ kim chỉ rồi thổi tắt đèn dầu.

Trong nháy mắt cửa khép lại, căn phòng nhỏ rơi vào bóng tối.

Ánh trăng xuyên qua khe cửa chiếu vào, trong phòng không có gì trừ một cái giường nhỏ hẹp và một cái ghế gỗ nhỏ đã cũ nát.

Tống Thiển lật người, nghiêng tai là có thể nghe được tiếng bước chân của Đổng Thành Mai. Dù bà đã cố bước đi thật nhẹ nhưng trong đêm tối tĩnh lặng vẫn nghe thấy rất rõ ràng.

Sau một lúc an tĩnh, thiếu nữ mười lăm tuổi trằn trọc.

*

Mở mắt ra lần nữa thì trời đã sáng choang, cô lại mơ hồ nghe thấy tiếng đánh chửi không nhỏ bên ngoài.

Tống Thiển vịn tường bước ra bậc cửa, chỉ thấy trước bình phong nhỏ có một người đàn ông trung niên hung hăng cầm một cái chổi to, hùng hổ với thiếu niên đang nửa quỳ trước mặt.

Thiếu niên cúi đầu, hai tay ôm chặt khoai lang đỏ không dễ gì có được trong ngực, từng nhát chổi đánh vào lưng nhưng thiếu niên vẫn cúi đầu không hé răng.

Tống Chí Tiến vừa đánh vừa mắng cũng chưa hết giận, ngược lại càng thêm phẫn nộ, mắng đến kích động, đạp thẳng lên người thiếu niên.

Một chân đạp vào giữa bụng, thiếu niên vì đau đớn mà ngã xuống trên mặt đất, cuộn tròn người lại, cho dù như vậy vẫn không quên  bảo vệ đồ ăn trong ngực có thể duy trì sự sống của mình.

Tống Chí Tiến mắng hồi lâu, đến khi cảm thấy miệng khô lưỡi đắng mới dừng lại, chán ghét nhìn thoáng qua người trên mặt đất, lại phun một bãi nước bọt. 

Đúng là đời sau của loại thấp kém, đánh chửi cũng không đánh lại!

Cả một nhà đều không phải thứ tốt đẹp gì!

Trở về lấy đồ lại trùng hợp bắt gặp tên nhóc này trộm lương thực, nhưng việc ngoài đồng chưa làm xong, Tống Chí Tiến lại đi ra ngoài, trước khi đi cũng không nhìn Tống Thiển lấy một cái, chỉ nói: “Thức ăn của mày bị thằng nhãi ranh này trộm rồi, nếu mày muốn ăn thì tự mình lấy về…”

Tống Thiển không quen biết thiếu niên trước mặt, nhưng từ những lời mắng chửi của người đàn ông vẫn nhận ra tên của thiếu niên.

Mười bảy là ngày mà Hạng Loan Thành sinh ra, cho nên ngay từ đầu mọi người đều gọi anh là Hạng Thập Thất, sau đó được nhà họ Tưởng nhận về mới đổi tên.

Tưởng Loan Thành, cuối cùng anh lại tự ý đổi thành Hạng Loan Thành.

Tống Thiển kéo thân thể suy yếu chậm rãi dịch bước chân đến trước mặt thiếu niên rồi ngồi xổm xuống, thật cẩn thận xem xét miệng vết thương trên người anh.

Anh đang quỳ trên mặt đất, cuối mùa thu mà anh chỉ mặc một bộ quần áo rách nát hôi hám mỏng manh, vết thương chồng chất trên thân thể gầy trơ xương, ngón tay lộ ra bên ngoài cũng có vết thương không ngừng chảy máu.

Thiếu niên vốn đang một tay chống đất không có phản ứng gì, lảo đảo giãy giụa vài cái, cũng chỉ ngồi  trên mặt đất, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Một đôi mắt đen nhánh sâu thẳm lại không mang theo bất cứ cảm xúc gì, bình tĩnh như người vừa mới bị đánh không phải mình, nhìn lâu rồi lại bộc lộ bộ mặt hung ác.

Khuôn mặt vốn âm u lạnh nhạt nhiều thêm vẻ đáng sợ khiến người khác không rét mà run.

Anh không nói gì, môi mỏng hơi mím lại, chỉ lẳng lặng nhìn cô, trong ánh mắt tràn ngập châm chọc và khinh miệt.

Tống Thiển không tự giác giơ tay muốn giúp anh lau đi bụi bặm trên mặt, lại bị anh nhanh nhẹn tránh đi, tay cô cứng đờ giữa không trung rồi buông xuống: “Có ổn không?”

Hạng Loan Thành vẫn không lên tiếng, miệng vết thương chỗ thái dương máu chảy đầm đìa, nhưng anh vẫn lạnh nhạt, đứng cong lưng xuống, mái tóc dày nặng rối loạn dần rủ xuống, che khuất đôi mắt.

Giằng co mãi, Tống Thiển trộm xoa mồ hôi trong lòng bàn tay ở góc áo, lại lần nữa duỗi tay ra.

Đầu ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng xẹt qua gò má, thay anh lau bụi đất dính trên mặt vì giãy giụa.

Hạng Loan Thành hơi nheo mắt, trong lòng cười lạnh một trận rồi chợt dùng hết sức bình sinh đẩy cô, sau đó lảo đảo đứng lên, đầu cũng không ngoảnh lại, từng bước rời đi.

Tống Thiển vì cú đẩy kia mà co quắp trên mặt đất, nhìn bóng dáng anh rời đi, trong đầu lại nhớ tới đoạn miêu tả Hạng Loan Thành lúc nhỏ trong sách.

Anh là đứa bé vô lại nhất thôn này, đông trộm tây đoạt, không chuyện xấu nào không làm, đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì chạy, chạy không thoát thì bị đánh một trận.

Anh lớn lên trong sự khinh bỉ, là đứa bé hư đốn nhất trong miệng người lớn, cho dù sau đó được dẫn về cũng vẫn không được yêu thích.

Bọn họ không thờ ơ lạnh nhạt mà vui cười chửi rủa bắt nạt anh.

Cho nên anh chỉ có thể cô đơn độc hành với đêm đen, giống như dã thú 

sắp chết căm hận thế giới này, liếm máu trên lưỡi đao, nhiều năm lăn lê bò lết khiến anh trở thành nhân vật lớn tàn nhẫn ở thành phố A không người nào không biết đến.

Nội tâm Tống Thiển rối loạn, đối mặt với Hạng Loan Thành trong tình huống tồi tệ như vậy, cô không biết phải làm sao.

Trong giấc mơ tối qua, cuộc đời xuất sắc của anh trong sách hiện lên như một sự châm biếm.

Thế giới ăn thịt người này sẽ không đối xử tử tế với những thứ nhỏ yếu, trước lúc anh trở thành nhân vật lớn, anh chưa từng được thế giới tiếp nhận.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp