80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay

Chương 04


2 tháng

trướctiếp

Edit: Chây

Beta: MH, paraleo87, Jade

Tống Thanh nhìn cô nghiêm túc viết, thò tay qua lật hai trang giấy: “Chữ em viết khác trước đây, cũng khá xinh đẹp đấy.”

Đập vào mắt chính là bản chép tay một bài thơ cổ, nét chữ ngay ngắn, tròn trịa, còn có nét thanh nét đậm.

Hơn nữa chữ này rất giống chữ in trên sách, giáo viên ngữ văn của bọn họ nói đây là chữ Khải, lúc thi đại học viết như vậy sẽ có ưu thế.

Cô ấy luyện mãi cũng chỉ có thể trông bầu vẽ gáo*, rất nhiều chữ khi viết ra vẫn hơi khác.

* Trông bầu vẽ gáo: mô phỏng theo hình dáng bên ngoài chứ không bắt chước được tinh túy bên trong

Không ngờ lần này cô bị bệnh lại có thay đổi lớn như vậy, sợ là bị thứ gì đó không sạch sẽ bám vào người.

* Ý Tống Thanh là có thể Tống Thiển bị ma quỷ nhập/cướp xác… nên mới thay đổi nhiều như vậy.

Tống Thanh nhìn chằm chằm cô, đôi mắt sáng ngời nghiêm túc quan sát dáng vẻ non nớt của cô, đánh giá cô có chỗ nào khác trước đây hay không.

Hình như có gì đó khang khác, lại hình như không có.

Trong tiềm thức, cô ấy cảm thấy em gái nhỏ này vừa tỉnh lại như biến thành người khác, cực kỳ khác lạ, giống như rối gỗ vốn nhát gan ngờ nghệch đột nhiên được rót linh hồn vào, trở nên sinh động hoạt bát.

Tống Thiển không biết nên giải thích chuyện này thế nào, chỉ có thể đỏ mặt ấp úng chuyển đề tài.

Đúng lúc này Tống Chí Tiến vào nhà, tay chắp sau lưng, vì bước nhanh nên tẩu hút thuốc giắt bên lưng quần cũng lắc lư theo, miệng khẽ hát, trông tâm trạng có vẻ không tệ.

“Cha, cha đã về.” Miệng Tống Thanh luôn ngọt.

“Cha.” Tống Thiển cũng chào một tiếng.

Tống Chí Tiến ừ một tiếng, đi nhanh đến chỗ bọn họ, nhìn tượng trưng một cái.

“Nghiêm túc đọc sách, nếu không lần sau sẽ đánh gãy chân mày.” Tuy rằng ông nhìn không hiểu hai người họ viết gì, nhưng kín vở là được.

Tống Thiển vẫn gật đầu theo Tống Thanh.

Ông đứng đó một lát, lấy tẩu thuốc ra châm lửa rồi rít một hơi giải nghiện.

Khói thuốc lượn lờ giữa không trung, không thể tránh khỏi bị hít phải, vừa khó ngửi vừa sặc.

Ông nhả khói hết lần này đến lần khác, Tống Thiển không nhịn được mà khụ một tiếng, ngay sau đó chính là chuỗi ho khan không thể khống chế được.

Tống Chí Tiến lại rít một hơi, khói thuốc dày đặc vây quanh ông như sương mù, ông không vui liếc mắt nhìn Tống Thiển một cái, rầm rì cách xa ra.

Mặt trời ngả về tây, hoàng hôn buông xuống, gió đêm mang theo khí lạnh cuối thu, Đổng Thành Mai và Tống Thiên Tứ cũng trở về nhà.

Bữa tối đơn giản, nấu một nồi bắp và khoai tây luộc, khát thì uống nước sôi để nguội.

Qua loa lấp đầy bụng cũng xong.

*

Tống Thanh học cấp ba ở huyện, cách thôn Diêm Đóa hơn một giờ đi đường cho nên từ lớp 10 cô ấy đã trọ ở trường, bình thường đều là chiều chủ nhật đi đến trường.

Lần này bởi vì trời lạnh phải mang theo chăn mền, cha nói phải mượn xe đạp của nhà trưởng thôn đưa cô ấy đi nên mới chậm trễ đến sáng hôm sau cho nên người một nhà tắm rửa vệ sinh xong, chưa đến 9 giờ đã đi ngủ.

Tống Thiển nằm trên giường, hai tay đan vào nhau, mơ hồ nghe được tiếng Tống Thanh hít thở ở gian bên cạnh.

Hai bọn họ vốn ngủ cùng một phòng, nhưng mấy ngày nay cô bị bệnh, Tống Chí Tiến sợ cô lây cho Tống Thanh nên để Đổng Thành Mai thu dọn gian nhỏ ở bên cạnh, bày một cái giường và một cái bàn nhỏ cho cô dùng.

Tuy bệnh đã đỡ hơn nhưng Tống Thiển không muốn dọn về, ngay cả cha mẹ cũng không kêu cô về phòng cũ, thế là cô lờ đi và tiếp tục ở đây.

Rạng sáng bốn giờ rưỡi, Tống Chí Tiến đạp xe chở Tống Thanh đi.

Lúc Tống Thiển thức dậy, những tia nắng đầu tiên tranh nhau chui vào phòng qua khe hở của ván cửa, ngoài sân bận rộn, tiếng hô to gọi nhỏ hết đợt này đến đợt khác.

“Thiên Tứ, gọi chị con dậy đi, ăn cơm sớm một chút rồi đi học.” Đổng Thành Mai đứng trước bệ bếp bận rộn, cũng không quay đầu lại, sai Tống Thiên Tứ.

“Vâng.” Tống Thiên Tứ múc hai gáo nước dưới giếng lên, nước này ấm áp hơn tay chân đang lạnh cóng không ít, vốc nước lên mặt xoa xoa vài cái là xong, cũng không lấy khăn lau mà đưa tay quệt nước trên mặt đi.

Lúc này, Tống Thiển đã thay quần áo xong.

Mặc áo khoác màu xanh và quần bông màu xám, tóc ngắn ngang vai, bất kể xấu đẹp, ở thời đại này mà ăn mặc xinh đẹp sẽ rước lấy những lời lẽ khó nghe.

“Con dậy rồi.” Tống Thiển bước qua ngạch cửa, cầm bàn chải đánh răng đến cạnh lu nước.

Bởi vì sợ cháo lạnh, Đổng Thành Mai lại thêm vào bếp chút củi, cũng thả thêm hai quả trứng gà vào.

Tống Thiển rửa mặt xong thì ngồi xuống bàn, chén sứ trắng chấm bi đỏ đã có sẵn cháo, ở giữa là trứng luộc đã lột vỏ, trắng nõn hấp dẫn.

“Ăn nhanh lên, lát lại lạnh bây giờ.” Tống Thiên Tứ đưa cho cô một đôi đũa.

“Ừm.” Tống Thiển nhận lấy, cúi đầu ăn cháo.

Mới ăn được một nửa, chén nhỏ đột nhiên nhiều thêm nửa củ khoai lang đỏ, Tống Thiển ngẩng đầu nhìn cậu.

“Ăn nhiều một chút, mỗi ngày ăn ít như vậy làm sao lớn được.”

Tống Thiển không nói lời nào, cúi đầu ăn tiếp.

Cơm nước xong cũng gần 7 giờ, hai người đeo cặp sách lên chuẩn bị đi học.

Trước khi đi, Đổng Thành Mai không ngừng dặn dò Tống Thiên Tứ: “Tan học xong thì về sớm một chút, đừng lang thang bên ngoài.”

“Vâng vâng vâng. Sắp muộn rồi, chúng con đi trước đây.” Tống Thiên Tứ trả lời cho có lệ, kéo Tống Thiển chạy ra ngoài.

“Chạy chậm một chút kẻo ngã. Chị con vừa khỏi, đừng để bị đập đầu.” Giọng của bà vang lên xa xa phía sau.

Trường cấp hai nằm ngay gần cuối chợ, chỗ thôn Diêm Đóa giáp thôn Lão Đóa, mất không đến nửa giờ để đi đến đó.

Trên đường gặp không ít trẻ con nắm tay, khoác vai nhau, cười nói cùng đến trường.

Hoàn cảnh dạy học những năm 80 thật sự không tốt, một cái sân không lớn có bốn, năm gian nhà trệt, phía dưới cánh cửa màu xanh xám có mấy lỗ thủng lớn, hai ô cửa sổ đã không còn kính.

Ngói vàng chịu nắng gió lâu ngày đã dần mất đi màu sắc ban đầu, không ít chỗ bởi vì không chịu nổi hư hỏng nên biến thành những lỗ đen nhỏ, trên vách tường có tám chữ lớn viết bằng sơn trắng: Cải cách mở ra phát triển toàn diện.

Vừa vào cửa chính là bảng đen trên vách tường xanh đã trắng bệch, bên trên là bài tập tuần trước giáo viên giao, nét chữ non nớt trông hơi buồn cười.

Bàn ghế đều là kiểu bàn ghế dài được làm từ mấy tấm ván gỗ cũ ghép lại, xếp thành năm dãy, phòng học nhỏ hẹp lập tức chen không lọt chân.

Bởi vì là chị em, Tống Thiển và Tống Thiên Tứ ngồi cạnh nhau. Khi hai người bọn họ đến chỗ ngồi, bên cạnh có một nữ sinh da trắng, tóc thắt thành bím dài đang ngồi nghiêm túc đọc sách.

“Buổi sáng tốt lành.”

“Buổi sáng tốt lành.” Tống Thiển ngồi xuống, quay đầu chào hỏi với nữ sinh.

Nữ sinh khá bất ngờ, nhìn cô với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, mãi lâu sau mới nói: “Cậu đang nói chuyện với tớ?”

“Ừm.” Tống Thiển cho rằng cô ấy ngồi cùng bàn với mình thì quan hệ cũng không tệ lắm, không ngờ cô ấy lại phản ứng như vậy, cô xấu hổ gật đầu.

Nữ sinh cũng lặp lại câu buổi sáng tốt lành rồi nói chuyện với cô.

Đến lúc nộp bài tập, Tống Thiển mới nhìn thấy ba chữ ngay ngắn trên vở của cô ấy: Tề Lộ Lộ.

Ở thời đại tên con gái đều là Thúy Hoa, Đông Mai, Mỹ Lệ này, nhất là ở nông thôn, tên Lộ Lộ này chắc chắn vô cùng đặc biệt.

Có chỗ lợi có chỗ không, có người hâm mộ tất sẽ có người ghen ghét.

Nếu tốt thì không có việc gì, mọi người sống yên ổn với nhau, nếu không tốt thì chỉ có thể bị cô lập.

Mâu thuẫn giữa nữ sinh chính là không thể hiểu nổi như vậy đấy, không thể nào tìm được nguyên nhân, có đôi khi thật sự chỉ vì một cái tên.

Hơn nữa Tề Lộ Lộ cũng đúng là từ thành phố chuyển tới, lời nói cử chỉ rất khác mọi người, sau lưng cô ấy, mọi người đều nói cô ấy tỏa ra hơi thở của hồ ly tinh, nhìn thì trong sáng, nhưng thật ra ai cũng coi thường.

Tống Thiển thường kiệm lời nên chẳng khác gì hùa theo người khác cùng cô lập cô ấy, dù ngồi cùng bàn nhưng bình thường cũng không nói câu nào.

Cho nên hôm nay cô đột nhiên chào hỏi thật sự đã dọa sợ Tề Lộ Lộ.

*

Cơm trưa ăn ở trường, gia đình đóng tiền cơm, mỗi bữa có cơm, một món mặn và nước uống. Tống Chí Tiến xót con trai của ông chịu khổ, đã sớm nhờ vả giáo viên, đưa chút thịt qua.

Tống Thiển cũng được hưởng sái chút đồ ăn mặn.

Cả trường học có bốn phòng học, ba độ tuổi khác nhau có ba lớp khác nhau và một phòng là văn phòng giáo viên.

Tính ra trường có tổng cộng hai giáo viên, còn có một người làm những việc lặt vặt, thỉnh thoảng cũng đứng lớp, cũng xem như đủ dùng.

Buổi chiều lúc đi học, thầy Lưu lớn tuổi cầm sách lịch sử bọc bìa trắng đi vào, giọng điệu nặng nề kéo dài, giảng đến mức phía dưới mơ màng sắp ngủ.

Tống Thiển cũng không ngoại lệ, nhưng mắt thấy mấy nam sinh cuối lớp gục xuống vẫn không dám ngủ gật.

“Đây là lịch sử Trung Quốc, hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp…”

Tống Thiển luôn có thói quen ngủ trưa, nhưng ăn cơm trưa xong đã bắt đầu tiết đầu tiên, trong mơ hồ cô nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ từ bàn sau truyền đến.

“Tống Thiển!” Thầy giáo già nhìn cô gật gà gật gù như gà con tìm mồi một lúc lâu mới đẩy gọng kính trên mũi lên, gọi tên cô.

Tống Thiển đột nhiên bị gọi tên thì giật mình, hốt hoảng đứng lên.

“Đoạn mới vừa rồi nhắc nhở chúng ta điều gì?”

Ngoài đời thực, thành tích của Tống Thiển không tệ, cô bình tĩnh trả lời: “Lạc hậu thì sẽ bị đánh đổ.”

Chờ cô ngồi xuống, thầy giáo lại cầm sách đi qua đi lại trong lớp tuần tra giảng bài.

Hết tiết.

“Này, Tề tiểu thư! Người ngồi cùng bàn với cậu sốt đến váng đầu, cậu không hỏi thăm người ta một chút sao?” Một đám người vây quanh trước bàn Tề Lộ Lộ, nữ sinh cầm đầu nói chuyện với giọng điệu quái gở.

Tống Thiển cũng bị vây bên trong hơi gấp gáp nhìn quanh bốn phía, vừa hết tiết Tống Thiên Tứ đã lập tức chạy đi vệ sinh cho nên không có ai để ý đến hai người bọn họ.

Nhưng Tề Lộ Lộ dường như không hề lo lắng, ngồi thẳng lưng trên ghế, hoàn toàn bất động, nghiêm túc chép từng chữ một của bài văn hôm nay học.

“Gió thu nổi lên, lá ngô đồng đón gió lắc lư… Haha, Tề tiểu thư của chúng ta viết thật đúng là tình thơ ý họa!” Nữ sinh thấy dáng vẻ này của cô ấy thì lập tức nổi giận, xé vở đi.

Tề Lộ Lộ đã quen với chuyện này, thờ ơ nhìn Triệu Hương Quế như người lớn bất đắc dĩ nhìn trẻ con nghịch ngợm, lại lộ ra vẻ hận rèn sắt không thành thép.

“Mọi người làm gì đấy? Còn như vậy nữa tớ sẽ báo cáo với giáo viên.” Tống Thiển bên cạnh không nhịn được mà lên tiếng, nhưng giọng lại run run, không có chút lực uy hiếp nào.

“Haha, đúng là kỳ lạ! Bạn học câm không chỉ nói chuyện trong giờ học mà tan học cũng sẽ lắm lời.” Triệu Hương Quế không ngờ hôm nay Tống Thiển sẽ lên tiếng cho Tề Lộ Lộ.

Bình thường bọn họ chỉ ồn ào một lúc rồi thôi chứ cũng không thật sự làm gì cả, nhưng hôm nay cô nói một câu này lập tức khiến Triệu Hương Quế khó chịu.

“Sao? Cậu muốn xen vào chuyện của người khác hay là có ý kiến với tôi?”

“Mấy người làm gì đấy? Khách khí với chị của tôi chút đi.” Tống Thiên Tứ vừa về lớp đã thấy mấy nữ sinh vây quanh bàn học, khác với mọi khi, đối tượng bị bắt nạt lần này thế mà lại là chị của cậu.

Bọn họ thường hay tới gây phiền phức cho Lộ Lộ, tuy cậu cũng có thể giúp đỡ, nhưng dù sao cũng không thân thiết gì.

Huống chi mục tiêu của bọn họ không phải chị của cậu, cậu cũng lười quản.

Đừng nghĩ cậu nhỏ hơn các bạn khác trong lớp một tuổi mà lầm, vóc dáng của cậu không hề thua kém, lúc đánh nhau cũng ngang ngửa Hạng Loan Thành, trong sách từng đề cập qua, cậu nhiều lần dựa vào thân sức lực này bảo vệ Tống Thanh.

Triệu Hương Quế biết cậu lợi hại, trước giờ cũng chỉ dám hù dọa Tề Lộ Lộ mà thôi, lần này thấy cậu thật sự tức giận, không dám tiếp tục ở lại, lập tức trở về vị trí.

Những người còn lại đều tản đi hết.

Thiếu nữ vốn bình tĩnh ôm sách giáo khoa ngồi bên cạnh hơi bất ngờ, đột nhiên nói một câu: “Cảm… Cảm ơn.”

Lúc này Tống Thiển mới nhìn đến gương mặt của cô ấy, một đôi mắt sáng trong veo như nước, đôi môi mỏng không tô son mà đỏ, da thịt trắng nõn mịn màng, ngũ quan tinh xảo, giống như chị gái của cô, rất xinh đẹp.

Nhưng chị cô đẹp theo kiểu rực rỡ lóa mắt, còn vẻ đẹp của cô ấy lại là sự dịu dàng động lòng người.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp