80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay

Chương 06


2 tháng

trướctiếp

Edit: Chây

Beta: MH, paraleo87, Jade

“Chị ơi, chị không sao chứ?” Tống Thiên Tứ rửa chân xong, vẫn chưa thấy cô về nên ra cửa lớn gọi cô.

Nghe thấy tiếng gọi, Tống Thiển đột nhiên đẩy ngã Hạng Loan Thành, vội vàng nhặt mấy bó cỏ phủ lên người anh. May mà anh rất gầy, chỉ có da bọc xương nên trong đêm đen gần như không nhìn thấy gì.

Cô đặt ngón trỏ lên môi, khẽ suỵt một tiếng, ý bảo anh đừng lên tiếng.

Tống Thiển khẽ nói: “Cậu ở đây chờ tôi, lát nữa tôi lấy chút đồ ăn cho cậu.”

Anh không nói gì, chỉ đẩy đẩy cô, ý bảo cô tránh khỏi người anh.

“Vậy cậu đừng lên tiếng, tôi sẽ quay lại ngay.” Tống Thiển chống tay xuống mặt đất, đứng dậy.

“Ở đây, em đừng tới.” Cô cao giọng, bảo Tống Thiên Tứ đừng tới gần.

Tống Thiển chạy chậm vài bước đến trước mặt Tống Thiên Tứ, âm cuối run run: “Chị đau bụng, có thể là ăn trúng thứ gì rồi.”

Tống Thiên Tứ không nghi ngờ, quan tâm hỏi: “Khá hơn chút nào chưa? Chị có muốn uống thuốc không?”

“Khá hơn nhiều rồi. Vào thôi, lạnh quá.” Tống Thiển ôm bụng lắc đầu, trước mắt chỉ muốn vào nhà sớm một chút để Hạng Loan Thành không bị phát hiện.

Từ quan sát mấy ngày nay của cô, người trong thôn thật sự không thích anh, ngay cả Tống Thiên Tứ khi nhắc tới anh cũng tỏ vẻ ghét bỏ, không muốn cô dính dáng đến anh.

Vì không muốn bại lộ, cô theo bản năng giấu anh đi.

“Đợi đến sáng mai xem có khá hơn chút nào không, không thì xin nghỉ học.” Tống Thiên Tứ nghiêm túc nói, sau khi đi vào thì cài chốt cửa lại.

Những năm 80 chưa có tủ lạnh như ở hiện đại, thức ăn chỉ có thể đặt ở phía bắc căn nhà, vừa lúc cạnh phòng cha mẹ cô.

Chờ tất cả mọi người đều ngủ rồi, Tống Thiển mới rón rén đi đến chỗ Đổng Thành Mai để bánh.

Khẽ đẩy cửa ra, cô lập tức đi tới chạn để thức ăn. Mở vải bố đậy bên trên ra, có thể mơ hồ ngửi được mùi bánh thơm ngọt mới làm. Bởi vì nhân làm từ mơ khô và đậu que khô mà Tống Thiển thích nên trước khi ăn cơm chiều cô đã ăn nửa cái.

Không biết một cái có đủ hay không, cô lại lấy thêm một cái cất vào trong áo, chỉ tiếc là đã lạnh. Ở đây không có lò vi sóng để hâm nóng như hiện đại.

Sợ anh nghẹn nên cô rót ít nước ấm ra chai cho anh.

Động tĩnh xách ấm nước có hơi lớn, Đổng Thành Mai ngủ không sâu nên bừng tỉnh, hỏi: “Ai ở bên ngoài?”

“Con, con đi vệ sinh.” Cô theo bản năng che kín bánh nướng trong ngực.

Đứng ở cửa phòng hồi lâu, chờ đến khi không còn tiếng động nữa, Tống Thiển mới rón ra rón rén đi ra cổng.

Lúc nãy cô cố ý đi vòng qua sân, nhân lúc không ai chú ý đã để lại khe hở mà cô có thể chui vừa.

Ra cửa rẽ phải, lúc đến chỗ đống cỏ đã không thấy bóng dáng ai. Chỗ cỏ khô lõm xuống còn sót lại chút hơi ấm, Tống Thiển ủ rũ lấy bánh nướng áp chảo ra.

Quả nhiên anh vẫn không thể tiếp nhận cô.

Thôi vậy, chuyện này phải từ từ.

Cô xoay người định đi.

“Đưa đây.” Hạng Loan Thành đột nhiên vòng đến sau lưng cô, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô, vì vùng cổ bị hơi thở ấm áp phả vào mà cả người vô thức run lên.

Anh không đi, chỉ là vừa nghe thấy động tĩnh thì theo bản năng nấp đi, đến khi chắc chắn người tới không làm hại mình mới đi ra, vô cùng cảnh giác và nhạy bén.

Trong lúc cô ngây người, anh đã giật lấy bánh nướng áp chảo, nhét vào miệng ăn ngấu nghiến.

Một cái bánh to như bàn tay mà anh chỉ cắn ba miếng đã hết, nhanh đến mức chỉ chớp mắt một cái đã không còn gì.

Bánh nướng áp chảo có thêm mỡ heo, ăn xong trên môi có cảm giác hơi dính dính, anh đưa tay quệt một cái rồi chùi vào vạt áo, thuận tay bọc cái bánh còn lại vào khăn bố.

Cô biết anh để dành mang về cho bà nội.

Cô không hỏi nhiều, chỉ đưa nước ấm qua.

Anh lại ừng ực một hơi uống hết rồi ợ một tiếng.

Anh cũng không rõ đã bao lâu mình không được ăn no, có lẽ từ sau khi mẹ anh bỏ đi thì không có một ngày nào yên ổn.

Hôm nay vốn chỉ định đến đây thử chút vận may xem có thể tìm được trứng gà chưa cất hay không, bà anh gần đây gầy quá rồi, cần thứ nhiều dinh dưỡng để bồi bổ thân thể.

Thôn trang này người nào cũng đề phòng trộm cướp, chuồng gà chuồng vịt đều rào hết lại, sợ có người tới trộm. Nhưng luôn có gà vịt thích đẻ trứng ở đống rơm bên ngoài, không có ai phát hiện, nói không chừng hai mươi ngày sau sẽ có thêm một đàn gà con.

Tháng trước, anh tìm được ba quả trứng ở trước nhà nọ, chỉ tiếc chưa kịp lấy đi đã bị người ta phát hiện, nhưng anh chạy nhanh nên không bị bắt.

Nhưng trong ba quả anh đã ném hai quả dọc đường, cuối cùng khi về đến nhà trong ngực chỉ còn lại một quả trứng nhỏ.

Nhưng bà anh đã lâu không được ăn thức ăn mặn nên vẫn rất vui vẻ.

“Cái này là nhân đậu que khô, hơi mặn, lúc cho bà nội ăn nhớ cho bà uống nước nhiều một chút.” Hai loại bánh để riêng, cô cầm một cái lên, ngửi thấy cái anh ăn là nhân mơ khô, bên trong có chút tóp mỡ dư còn dư lại, xốp giòn thơm phức.

Chỉ là Tống Thiển không biết lúc này bà nội Hạng đã hoàn toàn không thể tự mình ăn cơm, Hạng Loan Thành phải xé bánh thành từng miếng nhỏ, ngâm vào nước cho mềm rồi đút bà ăn, hơn nữa ngay cả nước mà uống nhiều một chút cũng không nuốt xuống được.

“Ừ.”

Dường như chỉ khi nói chuyện có liên quan tới bà nội thì anh mới đáp lại.

“Thập Thất, cậu về sớm một chút đi.” Cô không biết bình thường anh lang thang trong thôn đến tối muộn để làm gì, cho dù anh không nghe lời cô khuyên thì cô vẫn muốn anh về nhà sớm.

“Lần sau đói bụng lại đến tìm tôi.” Chuyện giúp đỡ hôm nay xem như đã hoàn thành, Tống Thiển cảm thấy mỹ mãn quay vào nhà, thỉnh thoảng quay đầu nhìn xem anh đã rời đi hay chưa.

Trong lòng Hạng Loan Thành cười lạnh một chút, không biết trong lòng cô muốn làm gì, nhưng có đồ ăn cũng đủ để anh cho phép cô tới gần.

Tùy cô, đầu năm nay người không có mắt nhìn rất hiếm thấy, còn đưa thức ăn cho người lạ, coi tiền như rác lại càng ít.

Dưới ánh trăng, thiếu nữ khẽ khàng rời đi, bóng dáng nhỏ dần. Tiếng chó sủa thỉnh thoảng vang lên là động tĩnh duy nhất trong đêm, có gì đó không rõ lan tràn khắp tứ chi.

Anh nhìn khăn bố, chống hai tay, vượt qua đống cỏ và hàng rào gỗ, nhanh chóng rời đi.

Tống Thiển lại rón rén vào nhà, đóng kỹ cửa.

Nằm trên giường, xuyên qua cửa sổ, cô có thể thấy rõ ánh sao lấp lánh làm bạn với trăng non trên trời đêm.

Ngày mai chắc chắn là thời tiết tốt.

Tống Thiển an ổn tiến vào mộng đẹp, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào.

Cùng lúc đó, Hạng Loan Thành đã về đến nhà, vừa đẩy cửa ra, mùi ẩm mốc lập tức ập vào người.

Anh ngồi ở bếp nhanh nhẹn nấu nước, nhân lúc nước chưa sôi xé nhỏ bánh, bỏ vào trong chén, sau đó đổ nước vào rồi khuấy đều.

Một chén cháo thay cơm chiều đã xong, anh bưng chén đi đến cạnh mép giường của bà nội Hạng, khẽ gọi: “Bà ơi, ăn cơm.”

Bà lão ngủ say, lúc mở mắt ra mơ màng không rõ ai đang ở trước mặt mình.

Đến lúc sắp ăn xong bà lão mới nhớ ra đây là cháu trai của mình.

“Thập Thất này, cháu đã cao như vậy rồi mà sao còn gầy như vậy?” Bà lão nói đứt quãng, có sức mà không có lực.

“Có phải mẹ cháu chưa cho cháu ăn không? Đều do cái thân này của bà không được, nếu không bà đã xuống giường kiếm cơm cho cháu rồi.”

Nói được một nửa, bà lão như ngủ thiếp đi, không hề nhúc nhích.

Hốc mắt thiếu niên đỏ lên, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống, anh vội vàng lau đi, đưa tay đến trước mũi bà kiểm tra hơi thở, xác nhận là bà đã ngủ rồi mới đỡ bà nằm xuống.

Bà lão bỗng nhiên bừng tỉnh, mở bừng mắt, muốn ngồi dậy trò chuyện với anh.

Hạng Loan Thành không chịu, muốn bà đi ngủ.

Bà nội Hạng hồi trẻ cũng là người tính tình bướng bỉnh, già rồi vẫn như thế, giằng co hồi lâu, Hạng Loan Thành đành dựng thẳng gối đầu của bà lên để bà dựa vào.

Bà biết thời gian mình tỉnh táo không nhiều nên muốn nhân lúc này nhìn nhiều một chút, nói nhiều mấy câu.

Đứa cháu trai này của bà đáng thương vô cùng, tiểu học mới học được một nửa, bởi vì bà và chồng sinh bệnh mà phải nghỉ ngang.

Cứ nghĩ bệnh có thể đỡ, không ngờ ngày này qua ngày khác, trụ cột duy nhất trong nhà cũng ngã xuống, nửa người không thể động đậy.

Cô vợ mua về dù sao cũng là mua về, tàn nhẫn đến mức ngay cả con mình cũng không cần.

“Thập Thất này.” Bà nội Hạng lại gọi một tiếng, bàn tay nhăn nheo khô ráp sờ sờ khuôn mặt anh, như là muốn nhớ kỹ dáng vẻ anh.

Bàn tay bà khô ráp như giấy nhám nhưng anh không hề thấy đau, mang theo hơi ấm mà Hạng Loan Thành khát vọng đã lâu.

Hạng Loan Thành nghẹn ngào đáp lại.

Bà lão lại im lặng chốc lát, khi lên tiếng lần nữa thần trí đã không còn rõ ràng.

Tay anh mò mẫm trong túi, tìm được viên kẹo Tống Thiển đưa lúc nãy.

Anh cẩn thận xé vỏ rồi đút cho bà, bà lão cười như trẻ con: “Ngọt, ăn ngon.”

Đầu ngón tay còn dính chút nước đường của kẹo, anh duỗi đầu lưỡi liếm liếm, chỉ một chút thôi mà đã cảm nhận được vị ngọt rồi, ruột gan tràn ngập hương vị mới mẻ này.

Anh sửa sang lại gối rồi đỡ bà nằm xuống, dém chăn cho bà rồi mới ngủ trên đệm chăn mình vừa trải xong.

Tay gối sau đầu, anh nhìn lên nóc nhà bị thủng, thấy mặt trăng và các ngôi sao, không ngừng suy nghĩ, nghiêng người, ép mình vào giấc.

Bên tai là tiếng nói mớ của bà: “Nuôi trắng trẻo mập mạp.”

Hạng Loan Thành mất ngủ, trằn trọc hồi lâu mới thiếp đi.

Trước khi mất đi ý thức, suy nghĩ cuối cùng của anh là: Ngày mai có lẽ là một ngày đẹp trời.

Tác giả có lời muốn nói:

A Thiển: Ngày mai là ngày đẹp trời?

Thập Thất: Tuyết bay bay, rất đẹp.

Người nào đó chờ đợi đã lâu: Chị em à, cậu nên mặc quần mùa thu đi.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp