80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay

Chương 03


2 tháng

trướctiếp

Edit: Chây

Beta: MH, paraleo87, Jade

Một bữa cơm ăn trong nơm nớp lo sợ, cuối cùng là Tống Thiên Tứ nói sang chuyện khác mới dời đi lực chú ý của cha mình.

Sau khi ăn xong, Tống Chí Tiến buông bát, mang theo tẩu thuốc ra cửa hút. Đổng Thành Mai dọn dẹp bàn ăn một chút, nhắc Tống Thanh chăm sóc em gái thật tốt rồi cũng vác nông cụ đi ra ruộng.

Tống Thanh đã hẹn bạn cùng đi học từ sớm, Đổng Thành Mai vừa đi, cô ấy đã dặn dò Tống Thiển ở nhà nghỉ ngơi cho tốt rồi cũng rời nhà.

Cậu nhóc mười bốn tuổi hiếu động ham chơi, căn bản không chịu ngồi yên một chỗ, Tống Thiên Tứ cầm ná đi chơi.

Tống Thiển không nói nhiều, theo cậu ra ngoài.

“Chị đi theo em làm gì? Quay về dưỡng bệnh cho tốt đi, ngày mai cùng nhau đi học.” Tống Thiên Tứ không biết sao người chị này của mình bình thường là người không thích ra cửa nhất nhưng sau khi bệnh một trận, cơ thể vừa tốt lên một chút lại muốn chạy ra ngoài.

Cậu đẩy cô vào trong.

Tống Thiển không tình nguyện theo cậu trở về sân, nhìn thấy cậu rời đi mới dám lén lút khóa cửa lại, đi đến chỗ mà cậu đã nói qua.

Thôn Diêm Đóa là thôn có quy hoạch nhất trong thôn trang này, nhà cửa từng hàng liên tiếp nhau, trước mỗi nhà đều có ruộng, tuy rằng là nơi thâm sơn cùng cốc, nhưng hàng ngày cũng tính là có thu hoạch, là địa phương có tiếng tốt mấy chục dặm quanh đây.

Đường nhỏ cũng dễ đi, giày vải đi trên đường chỉ hơi cộm chân một chút, chỉ cần tránh dẫm phải những hòn đá nhỏ thì sẽ không bị đau chân.

Buổi chiều, mấy người phụ nữ tụ tập ở phía tây núi phơi nắng, cắn hạt dưa, nói chuyện phiếm.

Tán gẫu chuyện nhà, toàn những chuyện lông gà vỏ tỏi, vừa nói vừa cười, thỉnh thoảng kéo mấy người có quan hệ tốt lại, kể chút chuyện ít người biết từ chỗ người đàn ông nhà mình.

Không may, Tống Thiển trực tiếp đụng phải một đám người đang tán gẫu hăng say.

“Ôi chao! Đây không phải là đứa con gái thứ hai nhà họ Tống sao? Bệnh đỡ hơn chưa? Lúc trước thím đi thăm cháu, cháu còn nằm trên giường đấy.” Trong đó có một người gọi cô lại.

“Vâng, cháu đã khá hơn nhiều rồi ạ. Cảm ơn thím.” Tống Thiển căn bản không biết người nói chuyện với mình là ai, chỉ có thể đáp lại một câu.

Đám phụ nữ ngơ ngác nhìn nhau, nhìn nụ cười xán lạn và giọng nói trong trẻo thanh thúy của cô gái, bọn họ đều dùng biểu cảm như nhìn thấy quỷ mà nhìn cô.

Đây là Tống Thiển?

Đúng là gặp quỷ rồi!

Dù sao bọn họ cũng không tin, có ai không biết con gái thứ hai của nhà họ Tống nhát gan sợ người lạ, bình thường nói chuyện giọng nhỏ như muỗi kêu, trên đường gặp người khác cũng không chào một tiếng mà lập tức chạy mất, cả ngày chỉ cúi thấp đầu, người không biết còn tưởng rằng trên mặt đất có vàng đấy.

Bọn họ vốn cũng không trông mong cô có thể trả lời, nhưng cuộc nói chuyện phiếm nhạt nhẽo vô vị đột nhiên xuất hiện một đề tài mới.

“Vậy là tốt rồi. Cha cháu gần đây còn uống rượu không?”

“Nói bừa cái gì đấy? Vừa gặp đứa nhỏ, chỉ toàn nói mấy chuyện đen đủi.”

“Nhưng với cái tính thối kia của cha nó nếu không phải tổ tiên có chút tích góp, Thành Mai của chúng ta có thể gả cho ông ta à? Nếu không thì đã sớm cao chạy xa bay với thanh niên trí thức kia rồi.”

“Trước mặt trẻ con, nói ít thôi.”

“Đây cũng không phải bí mật gì. Thanh niên trí thức kia xuống thôn này mấy năm, Thành Mai…”

Mọi người lại ríu rít thảo luận, vừa mở miệng chính là những chuyện của nhà họ Tống.

Tống Thiển nghe bọn họ hàn huyên chốc lát rồi mới làm như không có việc gì, mỉm cười chào bọn họ rồi rời đi.

“Con nhóc này bị bệnh đến phát ngốc rồi à?”

“Không rõ nữa, giống như đổi tính vậy.”

“Chắc chắn là sốt đến hỏng đầu rồi. Có người cha như vậy âu cũng là số mệnh.”

“Ngay cả Đổng Thành Mai cũng có thể coi là người tốt à? Hừ…”

Bọn họ ỷ vào Tống Thiển là trẻ con nên mới dám khua môi múa mép trước mặt cô như vậy, bình thường nếu gặp mấy người lớn của nhà họ Tống thì vẫn khách khí chào hỏi như hàng xóm thân thiện.

Tống Thiển bởi vì cha mẹ mất sớm, đã quen loại trường hợp nhìn sắc mặt này, cũng không để trong lòng.

Một đường này trừ bọn họ, Tống Thiển cũng không gặp được ai khác.

Rẽ một cái, lập tức đến cuối thôn.

Nhà Hạng Loan Thành rất dễ tìm, trong sách có viết qua, căn nhà cũ nát nhất thôn Diêm Đóa chính là nhà anh. Huống chi, ở tận cùng này chỉ có một hộ gia đình duy nhất.

Trong hiện thực, Tống Thiển cũng lớn lên ở nông thôn, gia cảnh không tốt, không phải chưa từng thấy qua nhà cửa cũ kỹ bị thời gian tàn phá, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy căn nhà này, cô vẫn khiếp sợ.

Có lẽ ngay cả từ “rách nát” cũng không đủ để hình dung nó, chỉ là vài bức tường cũ nát bị hỏng quây thành một cái nhà nhỏ, chỗ bị hư hại chỉ dùng đất qua loa đắp lại.

Trên nóc nhà lót một tầng rơm rạ mỏng, mái ngói cũng chỉ có lác đác mấy cọng rơm che chắn bên trên, gặp phải mưa gió sương tuyết thì không có chút tác dụng gì.

Tống Thiển hoàn toàn không biết gì về những năm 80, lúc mới vừa tỉnh lại, cô còn nghĩ cuộc sống nơi đây cũng không phải quá khó chấp nhận, cho đến bây giờ cô mới thật sự nhận ra những năm 80 chính là nghèo khó và tàn khốc.

Dù sao nhà họ Tống cũng được tính là khá giả, nhà có tường vây, có sân nhỏ, cũng là một trong số ít nhà trong thôn có đình viện.

Mà nhà họ Hạng lại nghèo nhất thôn, ngay cả chỗ che mưa chắn gió cũng không có.

Tống Thiển không hề nghĩ nhiều, nhẹ nhàng bước đến gần tấm ván gỗ, sợ quấy rầy đến người nhà anh.

Cửa không khóa, chỉ khép hờ.

Xuyên qua khe hở nhìn vào bên trong, cô nhìn không sót một cái gì trong nhà, chỉ có một cái bàn nhỏ gãy chân dựa vào tường, ngay cả ghế cũng không có.

Tống Thiển cẩn thận quan sát, tận đến khi cánh tay đột nhiên bị giữ chặt, cô hoàn toàn không chú ý tới phía sau xuất hiện thêm một người.

“Cô tới làm gì?”

Hạng Loan Thành cũng không phải loại người hung bạo, gặp người là đánh, đặc biệt là sáng nay còn trộm khoai lang đỏ của nhà cô, nên thấy cô đứng ở cửa cũng chỉ kéo cô ra.

Dù thế vẫn phòng bị rõ ràng.

“Tôi… Tôi đến thăm cậu.” Cô đã chuẩn bị một đống chữ để nói, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy anh lại quên không sót lại một chút gì.

Hạng Loan Thành im lặng không lên tiếng, trên khuôn mặt gầy gò, hốc mắt lõm sâu, đồng tử tối đen u ám tới gần cô, lại không thấy bất kỳ cảm xúc gì.

Anh dường như không nghe được, vòng qua cô đi vào trong: “Không có việc gì thì lăn xa một chút.”

Cánh cửa lâu năm phát ra tiếng kẽo kẹt, vừa đẩy ra lập tức bị đóng lại.

Bị từ chối ngoài cửa, thiếu nữ hơi ảo não đứng đó, cẩn thận suy nghĩ xong lại khẽ thở dài.

Cũng đúng, dựa vào những chuyện anh đã gặp phải và tính cách bây giờ, đột nhiên được quan tâm sẽ chỉ khiến anh cảm thấy cô có mưu đồ xấu.

Cô lại nghĩ tới những miêu tả về anh trong sách.

“Trong quá trình dã thú trưởng thành luôn phải rượt đuổi, vồ lấy con mồi, đe dọa đối thủ, mà anh lại lạnh lùng bàng quan nhìn tất cả xảy ra, trong nội tâm dần trưởng thành nhanh chóng.”

Làm gì có ai lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh mình? Chẳng qua là sau khi bị tổn thương, phải tự mình chữa lành những vết thương đó, phải tạo ra vỏ bọc cứng rắn, ngày đêm mài giũa để nó trở nên kiên cố không gì phá nổi.

Sau khi Hạng Loan Thành vào nhà thì lập tức cất đồ ăn hôm nay đoạt được vào rương gỗ nhỏ trong góc nhà, cất xong lại lấy một trái bắp nhỏ ra ăn và uống nước lạnh cho đỡ đói.

Anh ăn ngấu nghiến xong bữa cơm đầu tiên của hôm nay, sau đó rót chén nước ấm, ngâm nửa cái bánh ngô vào, đút cho bà ăn.

“Thập Thất à, sao ông cháu còn chưa về nữa? Ông ấy đã ra ngoài từ sáng sớm rồi mà…” Bà nội Hạng không còn minh mẫn, vẫn cho rằng người bạn già của mình còn sống, còn có thể xuống đồng làm việc, không ngờ sau khi chồng và con trai mình qua đời, ngay ngày hôm sau ruộng đất trong nhà đã bị người trong thôn chiếm đoạt.

“Vâng, chút nữa cháu đi tìm ông.”

“Vậy cháu đi tìm trước đi, trời sắp tối rồi.”

“Vâng.”

“Hôm nay trời không đẹp, không thấy được mặt trời.”

“Vâng, chờ bà hết bệnh rồi trời sẽ sáng.”

Hạng Loan Thành nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, tia sáng xuyên qua khe hở lọt vào trong khiến căn nhà sáng sủa lên không ít, là thời tiết tốt hiếm thấy.

Cửa sổ giấy bị đục mấy cái lỗ lớn, có thể nhìn thấy rõ bóng người phất phơ bên ngoài.

Trong lòng anh cười lạnh, giúp bà nội trở mình.

Không bao lâu, bà nội Hạng ngủ thiếp đi.

Ngày ngày mơ màng, bà rất hiếm khi tỉnh táo.

Hạng Loan Thành lấy chăn đệm mỏng bình thường anh hay nằm dưới giường ra, trải xuống đất rồi nằm lên đó.

Mưa nhiều ngày như vậy, gió lùa mưa dột, hơi ẩm lại nhiều, bệnh của bà lại nặng thêm không ít. Anh nhìn chằm chằm nóc nhà chỉ lợp một lớp rơm rạ mỏng, trong lòng tính toán làm sao để tích cóp tiền mua thuốc cho bà.

Bệnh không thể kéo dài, Hạng Loan Thành nhắm mắt, nhớ đến cảnh cha và ông nội gầy quắt, không còn sức sống trước khi chôn cất.

*

Tống Thiển đứng ở ngoài một lát rồi xoay người rời đi, lúc về lại đường cũ thì đám phụ nữ tán gẫu kia đã đi rồi.

Lúc vào sân, chị của cô là Tống Thanh, đang ngồi làm bài tập. Ánh nắng vàng tươi ấm áp chiếu lên người cô ấy, mái tóc dài mềm mại tết thành hai bím tóc sau lưng.

Giữa ánh sáng, một bức tranh yên tĩnh thanh bình được phác họa.

Tống Thiển không khỏi cảm thán, quả nhiên là diện mạo của nữ chính, càng nhìn càng thích.

Tống Thanh vừa ngẩng đầu lập tức thấy em gái ngốc của mình đứng ở ngạch cửa, vẻ mặt khờ khạo, hơi ghét bỏ lên tiếng: “Ngẩn người làm gì đấy? Ngày mai đi học rồi, em đã làm bài tập chưa?”

Tống Thanh lúc này học lớp 11, là cô gái duy nhất trong thôn Diêm Đóa thi đậu trường cấp ba của huyện, cho nên tất cả người lớn trong thôn khi dạy con đều nói một câu: “Cố gắng học tập Đại Nha của nhà họ Tống đi, đừng suốt ngày chỉ biết chơi.”

Tống Thiển và Tống Thiên Tứ cùng tuổi, đều đang học lớp 9, thành tích của cô đứng thứ năm trong lớp, nhưng thầy cô đều coi thường năng lực học tập của cô, nói cô sẽ không thi đậu nổi, chỉ có Tống Thiên Tứ vẫn luôn ổn định đứng nhất lớp mới có hy vọng.

“Thất thần làm gì? Còn không mau đến đây! Có phải em không định đi học nữa mà chuẩn bị gả chồng không?” Tống Thanh thấy cô không phản ứng thì lặp lại lần nữa.

Tống Thiển nhớ tới trong sách có nói thái độ của Tống Chí Tiến với hai chị em cô chính là nếu thi đậu cấp ba thì đi học, nếu không đậu thì lập tức về nhà làm ruộng, sau đó gả chồng để trong nhà có thêm chút tiền.

Nhưng đó không bao gồm Tống Thiên Tứ, nếu cậu học không tốt thì đập nồi bán sắt cũng phải cho cậu học tiếp, may mà cậu biết tranh đua, thành tích vẫn luôn không tệ.

Cho nên Tống Thanh ra sức học tập, tuy rằng cuối cùng chỉ cao hơn mức điểm của trường huyện ba điểm, nhưng đã thoát khỏi vận mệnh sớm gả chồng sinh con.

Thúy Quyên nhà bên cạnh còn chưa học xong lớp 8 đã bị gia đình gả cho Vương Đại Năng đầu thôn, bây giờ đã có hai đứa con.

Mỗi lần đi ngang qua nhà bọn họ đều có thể thấy cảnh hai đứa bé gào khóc đòi ăn ngồi ở ngạch cửa, nước mắt nước mũi tèm lem, Thúy Quyên vừa dỗ chúng vừa ngồi xổm giặt quần áo.

Nghĩ đến đây, Tống Thanh không khỏi rùng mình. Cô ấy tuyệt đối không cho phép mình và em gái sống cả đời nghẹn khuất như vậy.

Tống Thiển gật đầu, bắt chước cô ấy kéo hai cái ghế ra, lấy tập của em trai ra xem, bắt đầu làm bài tập.

“Có cái gì không rõ thì hỏi chị, sang năm là thi lên cấp ba rồi, thi không tốt em chắc chắn sẽ phải chết.” Tống Thanh vùi đầu vào sách giáo khoa chăm chỉ học.

Tống Thanh từ trước đến nay đều là khẩu xà tâm phật.

Tống Thiển khẽ đáp vâng, cầm lấy sách giáo khoa, nghiêm túc đọc từ đầu tới cuối một lần, đều là kiến thức dễ hiểu của cấp hai trước đây đã từng học qua, rất đơn giản.

Tống Thiển buông sách, sờ vở bài tập sạch sẽ như mới, mở ra trang đầu tiên chính là điểm 90 xinh đẹp.

So với một trăm điểm của em trai thì hơi kém cỏi.

Bởi vì xin nghỉ vài ngày, bài tập chưa làm thật sự không ít, chỉ riêng việc chép lại thơ cổ và văn xuôi đã có đến năm sáu trang.

Tống Thiển ngồi thẳng lưng cạnh chồng sách vở, từ xa nhìn có vẻ rất tập trung viết, không ngờ trong đầu cô đều là bóng dáng thiếu niên mảnh khảnh cao ngạo lạnh nhạt.

Rõ ràng là ngày nắng rực rỡ nhưng lại tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, đâm sâu vào xương cốt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp