80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay

Chương 02


2 tháng

trướctiếp

Edit: Chây

Beta: MH, paraleo87, Jade

Cuối mùa thu, sương dày đặc phủ khắp mọi nơi nên dù trong nhà có trải tấm vải thô rồi nhưng vẫn ẩm ướt.

Tống Thiên Tứ vừa mới đi vào sân đã thấy chị hai của mình ngồi dưới đất, cậu vội vàng đến đỡ cô dậy: “Chị hai, chị ngồi dưới đất làm gì vậy?”

Cậu duỗi tay kéo cô lên, thuận tay phủi sạch bụi đất dính ở góc áo quần giúp cô, miệng dông dài lải nhải không ngừng. 

“Chị vừa mới khỏi bệnh, không thể ra ngoài để trúng gió được, lỡ lại nhiễm bệnh thì làm sao bây giờ?”

Tống Thiển vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thất thần đứng yên nghe cậu nói.

Tống Thiên Tứ cũng không xấu hổ, đoán được cô vẫn chưa ăn cơm nên chủ động kéo cô đến nhà chính tìm đồ ăn.

Tìm trái tìm phải một lúc lâu mới tìm thấy một củ khoai lang đỏ nhỏ trong tầng chót nhất của tủ gỗ nhỏ.

Sáng nay nấu cơm còn dư lại một củ, cậu châm lửa, lấy cái xiên xuyên qua củ khoai lang rồi đem nướng.

“Chị, chị cũng ngồi xuống đây sưởi ấm đi. Sau hôm nay trời sẽ càng ngày càng lạnh hơn đấy.”

Lúc này Tống Thiển mới lấy lại tinh thần, đi đến ngồi xuống ghế nhỏ cạnh bếp lửa, ngọn lửa sáng rực như đang nhảy múa, tiếng củi gỗ cháy lách tách.

Tống Thiên Tứ thỉnh thoảng khảy than trong bếp, khoai lang đỏ nhanh chóng tỏa ra mùi thơm ngọt lịm, cậu rút xiên ra, thổi tới thổi lui.

Đôi tay Tống Thiển chống má, được ngọn lửa sưởi đến cả người ấm áp, đôi mắt cô sáng lấp lánh nhìn về phía cậu, khẽ nói: “Cảm ơn.”

Đột nhiên nghe được câu cảm ơn này, trên mặt cậu không khỏi đỏ lên. Tống Thiên Tứ cực kỳ ngại ngùng: “Khách sao cái gì chứ? Chị là chị của em mà, chị ăn nhanh đi.”

Cậu duỗi tay đưa khoai qua.

Lột vỏ, ruột khoai lang đỏ thơm ngon nức mũi, Tống Thiển nhìn hai mắt Tống Thiên Tứ phát sáng thì bẻ một nửa đưa cho cậu: “Chị không ăn hết nhiều như vậy.”

“Bé xíu như vậy sao có thể ăn không hết chứ? Chị ăn nhanh đi.” Tống Thiên Tứ đẩy trở về, thúc giục cô ăn.

Không lay chuyển được sự kiên quyết của cậu, Tống Thiển cắn một miếng nhỏ ở đầu củ khoai, thơm ngọt mềm dẻo, không hề kém hơn khoai mua bên ngoài chút nào.

Dạ dày rỗng của cô cứ thế bị vị ngọt lịm lấp đầy, Tống Thiển ngồi ăn từng miếng một, không nhanh không chậm.

Tống Thiên Tứ nhìn tướng ăn của chị mình như con chuột nhỏ, không khỏi cười thành tiếng.

Từ nhỏ cậu đã rất có thiện cảm với người chị lớn hơn mình mười một tháng này. Cậu từng nghe mẹ nói, bởi vì mang thai cậu nên chị chỉ vừa bú sữa được hai tháng đã phải cai sữa.

Từ đó về sau chị chỉ uống nước canh, thỉnh thoảng tới dịp Tết mới được uống nước cơm, cho nên từ nhỏ thân thể chị bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng, vất vả lớn lên, sức khỏe kém hơn nhiều so với cậu và chị cả.

Tóc mái mỏng che đi nửa đôi mắt, cô khó hiểu nhìn cậu, ý hỏi làm sao vậy.

Tống Thiên Tứ xua tay ý nói không có việc gì, lau mảnh vụn bên miệng giúp cô.

Tống Thiển cười ngượng ngùng.

Cậu đối xử với cô tốt thật!

Trong hiện thực cha mẹ cô đã sớm qua đời, là ông bà cô cố gắng kinh doanh cửa hàng hoành thánh nhỏ để trang trải sinh hoạt, còn có hàng xóm giúp đỡ, tuy kham khổ nhưng cũng hạnh phúc.

Tiếc là không đợi được cô vào đại học, hai ông bà đã lần lượt qua đời, không quá một tháng sau cô cũng xuyên sách.

Trong tiểu thuyết, cha mẹ Tống Thiển đều khỏe mạnh, có chị gái và em trai, trong nhà còn có vài mẫu đất, dựa vào tổ tiên vất vả cần cù lao động tích cóp nên cuộc sống cũng khá thoải mái.

Nhưng cô lại là đứa con gái thứ hai trong gia đình trọng nam khinh nữ, vẫn luôn không được cha cô là Tống Chí Tiến coi trọng. Câu ông hay nói nhất là: Tương lai con trai nối dõi tông đường, già rồi còn có thể dưỡng lão cho mình, con gái gả ra ngoài thì thành của nhà người khác, đối tốt với con gái thì có ích lợi gì.

Mà nhà lại có đến hai đứa con gái, đen đủi!

Trong sách thì Tống Thiển là một cô gái thành thật, không như chị cô là Tống Thanh, vừa thông minh lại hay nói ngọt khiến người ta thích nên so với Tống Thanh thì cô càng dễ bị người khác bắt nạt hơn.

Nhưng may mắn trừ cha Tống, cả nhà đều yêu thương cô.

Vừa ăn xong thì Tống Thanh cũng từ bên ngoài về, vừa vào cửa đã thấy hai đứa em của mình dựa đầu vào nhau ngồi ở đằng kia, trong không khí tràn ngập mùi thơm của khoai lang nướng chưa kịp tản đi.

“Em vừa mới hết bệnh sao đã xuống giường rồi? Lại còn mặc ít như thế nữa. Ăn xong thì nhanh về phòng nghỉ ngơi đi, ở đây rồi lại nhiễm lạnh, đến lúc đó em lại chịu khổ.” Vẻ mặt và giọng nói của Tống Thanh đầy nghiêm túc.

Tống Thiển cầm khoai lang đỏ, ngơ ngác nhìn Tống Thanh, gật đầu như giã tỏi.

Tuy giọng điệu cứng rắn nhưng cô biết bọn họ đối với cô thật sự rất tốt!

Tống Thanh không nói chuyện nữa, ở lại đốc thúc cô ăn xong rồi về phòng nằm nghỉ.

Nhân tiện cô ấy lau bụi trên đồ gỗ rồi kéo hai đứa em cùng nhau ra nhà chính.

Phòng nhỏ có ánh nắng mặt trời chiếu vào, mang theo sự ấm áp.

Tống Thiên Tứ khẽ sờ bàn tay cô, buồn rầu, ủ một hồi lâu mới lẩm bẩm: “Chị, chờ em lớn lên em chắc chắn sẽ không…”

Thiếu niên mười bốn tuổi hạ quyết tâm, trong giọng nói nghe ra chút nghẹn ngào.

Mấy đêm nay, cậu vô số lần mơ thấy hình ảnh cô bệnh chết trên giường, bọn họ đưa ma, hạ quan tài, thắp hương cho cô.

Những chuyện xảy ra trong mơ đều rất chân thật, dù cậu kêu la đến kiệt sức nhưng vẫn không ai có thể nghe được. Xa xa bóng người lạnh lùng hóa thành một vũng máu tươi, chìm vào đại dương mênh mông, nhuộm đỏ cả khoảng trời.

Vừa tỉnh lại cậu đã chạy nhanh đến trước giường cô, nhìn gương mặt trắng bệch không chút máu của cô cực kỳ giống với gương mặt cuối cùng trong giấc mơ.

Cậu hốt hoảng sợ hãi rất lâu, cuối cùng ngày thứ tư cô cũng mở mắt.

Tuy rằng sau khi tỉnh lại, chị hai càng rụt rè hơn trước kia, khách sáo như người xa lạ, nhưng như vậy đã rất tốt rồi.

Tống Thiển đứng bên cạnh không biết nên an ủi cậu thế nào, rối rắm vỗ bả vai cậu, học theo dáng vẻ như trên phim truyền hình, nói:

“Không sao đâu em trai. Chị không…”

Còn chưa dứt lời, bên ngoài sân vang lên tiếng mắng chửi thô bạo: “Mày là thứ súc sinh do con chó cái đẻ ra, lại dám tới trộm đồ. Hôm nay bị tao bắt được, xem tao có đánh chết mày không…”

Tống Thiển nghiêng đầu muốn nhìn ra ngoài, được một nửa lại bị ngăn lại: “Chắc chắn là Thập Thất. Chị, chị đừng để ý đến cậu ta.”

Cô không nghĩ nhiều như vậy, vòng qua Tống Thiên Tứ đi ra ngoài, cô thật sự sợ anh lại bị đánh giống như sáng nay. 

Tuy cô biết sẽ không chết người nhưng cô thật sự đau lòng cho anh.

Tuy rằng sau này Hạng Loan Thành xoay người hắc hóa thành đại phản diện, tính tình âm hiểm xảo trá khiến bao nhiêu người mất vợ bán con, nhà tan cửa nát, nhưng anh không hề để bụng, chỉ nói một câu: “Tôi là người cô độc, chẳng lẽ còn sợ người ta tới cửa lấy mạng.”

Nhưng cô vẫn nhớ rõ ở chương 7 của truyện, bà nội Hạng qua đời, vì để gom đủ tiền mua quan tài mà thiếu niên mười lăm tuổi không ngủ không nghỉ bắt cá liên tục ba ngày ở bờ sông, nhưng vẫn thiếu tiền, chỉ đành tìm người hỗ trợ đưa bà nội đi chôn cất.

Tuy cô còn chưa ra ngoài xã hội nhưng cũng đã từng gặp không ít người mất hết lễ nghĩa liêm sỉ.

Có những người xấu tận trong xương cốt, khắc vào trong linh hồn, khoác một tấm da người rồi giả danh lừa bịp.

Mà có những người lòng mang thiện ý, lại chật vật lớn lên trong một hoàn cảnh hiểm ác tuyệt vọng, sau đó trở thành người xấu hung ác đến cùng cực.

Tống Thiển tin tưởng Hạng Loan Thành là người sau, cũng không muốn ngồi yên mặc kệ anh bị giẫm đạp như vậy.

Cô hy vọng sẽ giúp đỡ được thiếu niên này, cho dù chỉ là một chút thôi cũng được. 

Bước ra khỏi cửa sân, bên ngoài đã không còn động tĩnh gì, Tống Thiển nhìn khắp nơi, chỉ thấy bóng lưng gầy gò đang chạy về phía con đường nhỏ.

Bước chân anh hơi tập tễnh, lảo đảo đi về phía trước, không quay đầu lại.

“Chị, đừng nhìn nữa. Bên ngoài lạnh, về phòng đi.” Tống Thiên Tứ thật sự không biết thằng nhóc kia có cái gì hay mà nhìn, không ra gì lại còn ăn trộm, nghèo hèn vẫn hoàn nghèo hèn.

Tống Thiển không nói gì, đứng lặng trong chốc lát mới thật cẩn thận kéo góc áo cậu, hỏi địa chỉ nhà Hạng Loan Thành.

Tống Thiên Tứ hơi không kiên nhẫn phất tay: “Trước kia cậu ta còn cướp đồ ăn của chị, chị quan tâm cậu ta làm gì?”

“Cậu ấy… đáng thương.” Cô ngoan ngoãn không nói lời nào, chớp đôi mắt sáng long lanh nhìn cậu.

Được rồi, nói cho cô.

Tống Thiên Tứ không tình nguyện chỉ cho cô phương hướng đại khái, ở góc sâu nhất của thôn, không tính là xa, đi bộ tầm mười lăm phút là đến.

Tống Thiển yên lặng ghi nhớ, nói “Cảm ơn.”

Đến buổi trưa, lúc trời ấm áp nhất, từng nhà bay ra mùi đồ ăn, Tống Chí Tiến và Đổng Thành Mai vác cuốc về.

“Hai đứa chúng mày đứng ở cửa làm thần giữ cửa làm gì đấy? Từ xa đã thấy rồi.” Tống Chí Tiến lớn giọng, người chưa tới đầu nhà mà tiếng đã truyền tới.

Tống Thiên Tứ bởi vì việc Tống Thiển bị đánh mà tức giận mấy ngày với Tống Chí Tiến, thấy ông về thì kéo Tống Thiển đi vào trong sân.

“Hừ, thằng nhãi con kia mày nhìn thấy ông đây mà không biết chào à? Xem hôm nay tao có đánh mày không.” Tuy Tống Chí Tiến nói như vậy nhưng trên mặt lại không nhìn ra chút không vui nào, lúc vào sân trong miệng còn khẽ hát.

Mong sao mong trăng bao nhiêu lâu mới được đứa con trai, làm sao nỡ đánh được chứ.

Không giống con gái, đều là hàng lỗ vốn.

Ngoài trọng nam khinh nữ, Tống Chí Tiến còn có tật xấu thích uống rượu, say là thích đánh người, ngoại trừ Tống Thiên Tứ thì bắt được ai là đánh người đó.

Bởi vì Tống Thiển thành thật nghe lời, không lớn tiếng, lúc bị đánh dù Đổng Thành Mai và Tống Thiên Tứ phát hiện ra, có đến ngăn cản cũng không được, cả người da thịt mịn màng lúc nào cũng có những vết xanh tím.

Nhưng những chuyện này tiểu thuyết chỉ lướt qua, không nói quá nhiều.

Chỉ biết cuối cùng cha cô chết vào một đêm trăng đen gió lớn nào đó, lúc đi tiểu đêm mơ màng rơi xuống hồ, ngày hôm sau lúc được phát hiện ra thì đã chết rồi.

Đổng Thành Mai buông cuốc xuống rồi đi đến cạnh Tống Thiển, sờ trán cô, lại sờ trán mình, xác định cô không sốt mới mở miệng: “Sao con lại ra ngoài?”

Trong giọng nói chứa đựng sự quan tâm rất rõ, đôi tay đầy những vết chai nhưng khi chạm vào không hề cảm thấy thô ráp mà đầy dịu dàng.

Tống Chí Tiến hừ vài tiếng rồi mới vào phòng, vào cái lại ra ngoài luôn, lúc này trên tay ông cầm một cái tẩu với que diêm.

Ông ngồi xổm dưới hiên nhà chính, chép miệng hút thuốc, khói thuốc quẩn quanh.

Cùng lúc đó, Tống Thanh đi từ nhà chính ra, ngọt ngào ngoan ngoãn gọi: “Cha, mẹ.”

Tống Chí Tiến ừ một tiếng, lỗ mũi lại phun ra một luồng khói thuốc, lại rít thêm một hơi, ngón tay thô to sờ tẩu thuốc, kẽ móng tay dính đầy bùn đất.

“Đừng nói nhảm nữa, mau đi nấu cơm đi, đói chết ông đây rồi. Con bé chết tiệt kia có gì đẹp mà nhìn.”

“Đúng là đồ phá của, cho mày đi học mà mày còn không nghiêm túc. Nhìn chị với em trai mày đi, ai cũng giỏi hơn mày…”

Người đàn ông còng lưng như có một đống bất mãn cần phát tiết, tự mắng chửi một mình.

Đổng Thành Mai không phản bác, cũng đã quen bị ông đánh chửi, nhịn một chút là qua, vội vàng đi vào nhà chính.

Tống Thiên Tứ kéo Tống Thiển đi vào theo.

Đổng Thành Mai quen tay đi nấu nước, ngắt lá cải trắng, cho vào bột ngô, trộn lại với nhau.

Một bữa cơm trưa đơn giản nhanh chóng được làm xong.

Một nhà năm người ngồi quanh một cái bàn.

Không ai nói chuyện, Tống Thiển bởi vì mới vừa ăn một củ khoai lang đỏ nên vẫn chưa đói bụng, ăn rất chậm.

Tống Chí Tiến vừa ngẩng đầu thì thấy cô chậm rãi nhai từng miếng nhỏ, ném đũa mắng: “Không ăn được đúng không? Ngủ mấy ngày xương cốt mềm hết rồi có phải không? Ranh con ngại ăn không ngon thì cút đi.”

Bầu không khí trong phòng vốn quỷ dị đột nhiên đông đặc lại.

Đổng Thành Mai nhút nhát mười mấy năm, không dám phản kháng cũng không dám lên tiếng, chỉ hy vọng Tống Chí Tiến có thể bớt giận nhanh chút, không thì lại là Nhị Nha gặp nạn.

Tống Thiển chân tay luống cuống cầm bát lên, đôi mắt sáng long lanh tràn ngập sự sợ hãi.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp