Người Chu gia thôn gần như là lập tức nhào vào trong nước, mọi người đều uống nước từng ngụm lớn, có người đem toàn thân mình trầm vào trong nước, có người ở trong nước tìm cá, mỗi người đều rất vui sướng.

Ngược lại, trước tiên Chu Tử Mặc dỡ xuống bình gốm trên xe đẩy tay. Đối với cậu mà nói, nếu có điều kiện thì vẫn không nên để hai đứa trẻ uống nước lã. Nước này nhất định không sạch sẽ, trẻ con uống vào, không chừng sẽ bị tiêu chảy. Tuy trong không gian của cậu có thảo dược và sách y, nhưng cậu làm sao lấy ra được.

Còn không bằng cho hai đứa trẻ uống nước đun sôi từ nước sông.

Chu Tử Mặc chú ý tới những người mà trong nhà có trẻ con dưới 6 tuổi cũng lấy bình gốm ra, gọi những đứa trẻ lớn hơn đang muốn nhảy xuống nước bảo chúng đi kiếm củi.

Cậu nhớ lại trong ký ức của nguyên chủ, mới biết được trước kia có một thầy thuốc già tha phương đã nói với người dân trong thôn, bảo họ không nên cho tiểu hài tử uống nước lã không rõ nguồn gốc, vì sợ trong nước có trứng sâu bọ nào đó sinh sôi sẽ ăn nội tạng bọn trẻ.

Cậu thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu còn đang lo khi người khác - đặc biệt là Chu Tử Kỳ hỏi thì nên giải thích chuyện này như thế nào. Hiện tại, không cần cậu phải giải thích là tốt nhất.

Chu Tử Kỳ không cần cậu sai bảo đã tự lấy liềm và xe đẩy, chuẩn bị đi chặt về ít cành khô để nhóm lửa.

Chu Tử Mặc ôm Chu Tử Hiên, đem cậu bé gửi cho vợ của Lý Dương, vừa lúc nàng cũng phải trông tiểu nữ nhi 4 tuổi, có thể giúp để ý một chút.

Chu Tử Mặc mang theo bình gốm đi đến chỗ ít người ở bờ sông. Cậu không tính chỉ dùng mỗi nước trong sông, nhưng lúc này người nhiều, cậu chỉ có thể chọn lấy một ít nước sông sạch sẽ, rồi trộn lẫn với một ít nước suối dùng tạm.

Sau khi tới bờ sông, che che giấu giấu lấy xong nước, ánh mắt cậu lập tức bị thu hút bởi một loại cỏ nước, là cỏ đắng!

Cậu đã từng được bà nội nói cho nghe về loại cỏ này. Đây là một loại cỏ nước người hay động vật đều ăn được. Nó có lá dài, xanh biếc, mọc rậm rạp. Không sai được, đây đúng là cỏ đắng, tuy có vị đắng nhưng có thể ăn được. Hơn nữa cỏ này có sức sống tốt, một mảnh này nhất định có không ít đâu.

Chu Tử Mặc ôm bình gốm, nhanh chóng trở về đem bình gốm để bên cạnh xe đẩy tay. Sau đó bắt đầu tìm bao vải bố mà trước kia dùng để đựng lương thực, nhét vào trong lòng ngực. Để ý thấy ánh mắt của vợ Lý Dương dừng ở trên người mình, cậu có chút do dự nhưng rồi vẫn không nói gì. Bờ sông trong không gian của cậu cũng có cỏ đắng, đó là cậu cố ý mua hạt cỏ về rắc ở đó.

Chu Tử Mặc quyết định, trước tiên nhìn thử lượng cỏ đắng trong sông, dù không có nhiều cũng chỉ gọi một nhà Lý Dương. Anh em cậu có thể ăn cỏ đắng cậu hái từ trong không gian, nhưng cậu vẫn cần phải làm ra vẻ đã đi ra bờ sông hái cỏ đắng, nếu không đến lúc nhà cậu ăn sẽ có người hoài nghi.

Làm cho Chu Tử Mặc có chút thất vọng chính là, cỏ đắng mọc ra cũng không nhiều, ít nhất thì ở khu vực nước nông ít người cũng không được vài bụi, ước chừng chỉ đủ ăn cho ba người trong bốn năm ngày. Cậu chỉ lấy một ít rồi cẩn thận tìm dưới đáy cỏ nhưng không thấy có cá tôm gì.

Nhưng cậu cũng không dựa vào chút cỏ này để sống sót, nếu không phải sợ bị chú ý quá nhiều, đến cỏ đắng cậu cũng không muốn hái mà muốn để lại hết cho các thôn dân chạy nạn đang thiếu ăn thiếu uống.

hắn cũng không dựa này đó sống qua, nếu không phải sợ quá thấy được, hắn liền Khổ Thảo đều không nghĩ rút, muốn tận khả năng để lại cho chạy nạn thiếu thủy thiếu thực các thôn dân.

Không đợi khô, Chu Tử Mặc đem cỏ đắng cất vào trong túi đựng lương thực, vừa chú ý người khác vừa chuyển hướng đi đến phía sau một tảng đá. Quả nhiên đúng như cậu nghĩ, mọi người ở bờ sông không nhìn thấy được đến phía sau tảng đá.

Chu Tử Mặc vào không gian lần nữa.

Muốn đi vào không gian cần có điều kiện nhất định. Lúc trước, khi cậu mới vừa có được không gian lại phát hiện mình không thể đi vào đó được. Sau đó có người gọi cậu, cậu mới biết hoá ra có người đang nhìn mình. Nhờ thế Chu Tử Mặc mới biết, khi có người đang nhìn chăm chú vào cậu thì cậu không thể vào trong không gian được.

Lần này vào không gian khá gấp gáp, bởi vì người đang tìm đồ ăn bên ngoài không biết chừng nào sẽ vòng đến bên này, cậu vội vàng hái thật nhiều cỏ đắng, lại bắt hai con cá nhỏ dài không quá ngón tay, nếu to thì cũng giấu không nổi.

Ra khỏi không gian, sau khi Chu Tử Mặc vòng trở lại xe đẩy tay nhà mình, vợ Lý Dương liếc mắt một cái liền nhìn thấy trong lòng ngực cậu ôm túi lương thực. Ánh mắt nàng sáng lên, nhưng lại không nói gì, chỉ đưa Chu Tử Hiên trở về.

“Tẩu tử, đệ tìm thấy cỏ đắng.” Chu Tử Mặc kéo vợ của Lý Dương lại, nhỏ giọng nói cho nàng nơi có cỏ đắng: “Đệ đã hái phần lớn rồi, nơi đó còn có mấy bụi, nếu tẩu tử không chê , có thể đi xem thử, chỗ đó không có ai đi tới đâu.”

Vợ Lý Dương cười rộ lên: “Được được, ta đây liền đi xem xem, làm phiền Mặc ca nhi trông Ni Nhi nhà ta một lát. Đa tạ.”

Chu Tử Mặc cũng cười: “Tẩu tử chiếu cố ta lâu như vậy, nên làm thôi.” 

Cậu đón Lý Ni tới chỗ mình, tiểu cô nương ngoan ngoãn đi tới.

Vợ Lý Dương gần như là chạy vội đi hái cỏ đắng. Cỏ đắng  không có nhiều, vợ Lý Dương rất nhanh đã trở lại. Trong lòng nàng ôm đồ, lại nói cảm tạ lần nữa mới mang theo Lý Ni rời đi.

Đối với bọn họ mà nói, cỏ đắng đó có thể phơi khô rồi mang theo, chờ khi trên đường không còn thức ăn thì lấy ra ăn.

Hiện tại ở bờ sông vẫn còn tốt, ít nhiều vẫn có thể tìm được chút rễ cây vỏ cây để ăn. Nhưng vào mùa đông ở trên núi sẽ bị chết cóng, hơn nữa lý chính từng nói họ phải đi đến phương nam.

Thấy không thể sống tiếp ở phương bắc, họ muốn đi đến phương nam, nơi mà nghe nói có đến ba vụ mùa một năm, ở đó cũng không có đợt đại hạn nghiêm trọng như thế này.

Chu Tử Mặc cẩn thận lấy ra một ít cỏ đắng, phần còn lại bị cậu nhét vào sau xe đẩy tay, giấu thật chặt con cá nhỏ trong lòng, dự định lát nữa sẽ cùng nhau nấu ăn.

Chu Tử Kỳ rất nhanh liền trở về, cậu ôm một đống cành khô lớn, hưng phấn nói chuyện cùng ca ca: “Ca, đệ đi đến bên kia nghe được người ta nói rằng lúc trước họ ở chỗ này từng bắt được một con thỏ.”

Chu Tử Mặc có chút động lòng, rồi lại thở dài một hơi, một con thỏ to sẽ không thể giấu được, nếu lấy ra, về sau lúc làm cái gì cũng đều sẽ bị người ta chú ý.

Tốt hơn hết là không nghĩ đến nữa.

Chu Tử Mặc không nói ra điều trong lòng, cậu thấy Chu Tử Kỳ nhặt rất nhiều cành khô cũng khen hắn: “Tử Kỳ trưởng thành rồi, có thể làm rất nhiều việc.” 

Dáng vẻ vui sướng trên mặt Chu Tử Kỳ càng rõ hơn,  trên mặt cao hứng chi sắc càng đậm, cậu nhóc nhích qua nhìn xem liền thấy một bụi cỏ đắng.

“Ca……!” Ngay khi Chu Tử Kỳ muốn phát ra một tiếng hô kinh ngạc, cậu vội vàng tự che lại miệng mình, cành khô ôm trên tay liền bùm bùm rơi xuống.

Còn may trước đó Chu Tử Mặc đã nghĩ muốn ở một chỗ có khoảng cách xa, xung quanh ngoại trừ nhà Lý Dương cũng không có những người khác, mà vợ của Lý Dương đã biết chuyện.

Chu Tử Mặc cười tủm tỉm vỗ vỗ bả vai tiểu hài tử non nớt: “Ca ca đã tìm được rất nhiều cỏ đắng. Chờ trời tối, chúng ta liền đem cỏ đắng đó ra phơi một chút.”

Nói xong, cậu giao Tử Hiên cho Chu Tử Kỳ, nhỏ giọng nói một cách thần bí: “Ca ca còn tìm được một thứ tốt, đệ đoán xem là gì?”

Tiểu hài tử dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Chu Tử Mặc, trong ánh mắt tràn ngập sùng bái: “Đại ca thật là lợi hại! Tử Kỳ không biết là cái gì, ca ca nói cho Tử Kỳ đi.”

“Hai con cá nhỏ.” Chu Tử Mặc đem hai con cá nhỏ đã chết từ trong lòng ngực lấy ra, để chung với cỏ đắng: “Tử Kỳ đem nước trong bình gốm đun sôi lên, các đệ trước tiên uống một chút nước đi. Chờ ca ca đem cá và cỏ đắng xử lý xong, chúng ta liền cùng nhau nấu chúng, cũng để có chút nước canh cho Tiểu Tử Hiên uống.” 

Chờ hai đứa nhỏ uống được chút nước, cũng rót đầy được ấm nước, Chu Tử Mặc đem cá nhỏ đã làm sạch vảy bỏ vào trong nước, lại tìm được bình gốm đựng muối ăn lấy ra một chút bỏ vào canh cá, dùng muỗng gỗ khuấy một lát liền lấy đũa gắp một miếng thịt cá nhỏ đút cho Chu Tử Kỳ.

Đôi mắt Chu Tử Kỳ sáng lấp lánh, Tiểu Tử Hiên ở một bên kêu a a, đôi mắt to sáng tràn đầy khát vọng. Chu Tử Mặc cười chọc chọc cái mũi nhỏ của Tiểu Tử Hiên: “Chờ nấu canh đặc lại một chút, Tiểu Tử Hiên của chúng ta uống canh cá được không nha.”

Chờ đến khi thịt cá hoàn toàn tan ra, Chu Tử Mặc liền đem phần lớn canh cá cùng thịt cá đã bị cậu nghiền nát cất vào ấm nước nhỏ chuyên dụng của Chu Tử Hiên. Để Chu Tử Kỳ đút cho Chu Tử Hiên ăn, cậu lại xách theo ấm nước của mình đi đến bờ sông múc nước.

Chờ ba người đều ăn cơm trưa xong rồi, Chu Tử Mặc để Chu Tử Kỳ trông Chu Tử Hiên: “Đại ca đi vào rừng cây tìm xem có thứ gì có thể ăn hay không, Tử Kỳ để ý Tử Hiên và đồ đạc nhà chúng ta nhé.”

Chu Tử Mặc là muốn đi xem nơi này có cái gì, bọn họ cũng có thể tìm được thứ có thể ăn, nếu trong không gian cũng có thì càng tốt, như vậy cậu có thể mang ra nhiều một chút.

Cậu cầm theo cái cuốc, nghĩ nếu không tìm thấy thứ gì cũng đào về một ít rễ cây ăn được. Rễ cây có hơi nước, hương vị cũng sẽ tốt hơn so với vỏ cây một chút, chỉ là rễ cây có thể ăn được cũng không nhiều. Nhưng cậu cảm thấy vận khí của mình không tồi lắm, bởi vì cậu tìm thấy một gốc cây gừng dại.

Đám đất kia chắc hẳn rất phì nhiêu, cây cối đều sinh trưởng rất tốt. Cậu cũng nhìn trúng điểm này nên muốn đến đào một ít rễ cây, không ngờ lại xuất hiện thứ tốt hơn nhiều.

Chu Tử Mặc hưng phấn, cầm theo cái cuốc tính toán đi đào nó, gừng dại toàn cây đều có thể làm thuốc, cậu nhớ mang máng gừng dại có thể trị khỏi ho, chỉ cần không ăn quá nhiều thì sẽ không sao. Không chỉ là dược liệu, nó cũng được coi như một gốc cây rau dại không tồi.

Tháng bảy, chính là thời điểm có thể thu hái gừng dại, cậu tính chỉ lấy đi từ phần gốc và để rễ lại. Rốt cuộc thì cậu cũng không thật sự thiếu một miếng ăn này, để rễ lại nói không chừng nó còn có thể phát triển tiếp.

 “Cẩn thận!” Chu Tử Mặc đột nhiên bị người kéo một cái, còn chưa phục hồi tinh thần, liền nhìn thấy một con rắn đang muốn trốn đi, lưng rắn màu cọ nâu, toàn thân có sọc rõ ràng, “Rắn đen (còn gọi là dao núi)!”

Cậu vội vàng nhào qua, con rắn hướng bờ sông bò đi, cậu đuổi không kịp đang thấy thất vọng, người vừa nãy kéo lấy cậu ở bên cạnh liền nhanh chóng đuổi theo, lấy một tay liền nắm ngay chỗ bảy tấc của rắn.

Chu Tử Mặc thấy người kia xoay người lại, đúng là người thanh niên thấy lúc trước. Thanh niên thấy nốt ruồi đỏ tươi ở đuôi mắt Chu Tử Mặc cũng sửng sốt, vội vàng xin lỗi: “Không biết là tiểu ca nhi, vừa nãy là tiểu sinh quá mức vô lễ.”

Chu Tử Mặc thầm nghĩ,  hoá ra là một người đọc sách, trách không được lí chính cũng kính trọng như vậy, cậu cười nói: “Không phải lỗi của công tử*, công tử cũng là do tình thế cấp bách, cũng không biết ta là một ca nhi.”

(*) Gốc là 郎君: lang quân, mình chuyển về xưng hô này cho quen thuộc với bạn đọc nha

Thanh niên cũng không nói nhiều, hắn cười cười: “Tại hạ Hứa Văn Sùng, không biết ca nhi họ gì?”

Chu Tử Mặc cũng sảng khoái: “Kẻ hèn họ Chu, Chu Tử Mặc.”

Hứa Văn Sùng gật gật đầu, nhìn về phía con rắn trong tay, chủ động nhắc tới: “Rắn này không biết Chu ca nhi tính toán như thế nào?”

Chu Tử Mặc hơi luyến tiếc con rắn này, trong không gian của cậu không có rắn, lúc trước cậu cũng không nghĩ tới mua mấy con rắn bỏ vào, biết rắn đen cũng là bởi vì bà nội phong thấp cần dùng đến rắn đen khô, cậu mới chú ý đến rắn đen.

“Đây hẳn là rắn đen chưa trưởng thành, tháng sáu tháng bảy là thời điểm chúng đẻ trứng ở trong sông. Gần khu vực này nhất định còn có rắn đen hoạt động.” Cậu châm chước nói, cũng đang quan sát sắc mặt Hứa Văn Sùng.

Thấy trên gương mặt tuấn tú kia của hắn vẫn mang theo ý cười, không nhìn ra chút gì, nhịn không được có chút suy sụp: “Rắn này là do Hứa công tử  bắt được, ta chẳng qua chỉ tìm thấy thôi, nếu Hứa công tử nếu nguyện ý, có thể chia cho ta một chút.”

Ý cười trên mặt Hứa Văn Sùng rõ ràng thêm một ít: “Rắn đen này ước chừng dài bốn thước (khoảng 1.6 m), nặng khoảng năm sáu cân (2.5~3 kg), nếu không phải Chu ca nhi nhận ra nó, ta có lẽ cũng để nó chạy mất.”

Hắn nói, trên mặt cũng lộ ra chút thần sắc ngượng ngùng: “Thật không dám giấu giếm, ta là muốn lấy rắn đen này một đổi một đổi cùng Chu ca nhi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu công chính lên sân khấu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play