“Đại ca! Đại ca! Ca mau tỉnh lại đi! Lí chính gia gia, cứu cứu đại ca ta với!”
“Kỳ tiểu tử, Mặc ca nhi đã chết, ngươi xem, lồng ngực của hắn cũng không còn động tĩnh nữa.”
Chu Tử Mặc chỉ cảm thấy trên người như có ngàn cân đè lên, chẳng lẽ chiếc xe kia trực tiếp đè lên người cậu rồi?
Trong cổ họng nóng như có lử đốt, cậu cố gắng há miệng thở dốc, muốn uống nước, lại nói không ra lời, chỉ nghe thấy có người vẫn đang nói chuyện, tranh chấp, lại nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì, chẳng lẽ tài xế gây chuyện còn muốn trốn tránh trách nhiệm?
Cậu vừa nghĩ vẩn vơ vừa cố nghe xem những người đó đang nói cái gì.
“A!” Một người phụ nhân (phụ nữ đã có gia đình) kêu lên một tiếng chói tai: “Lí chính, Mặc ca nhi hình như thật sự chưa chết, ta nhìn thấy hắn mở miệng!”
“Cái gì?”
“Đại ca!”
“Mau mau, rót cho Mặc ca nhi một ngụm nước!”
“Cảm ơn thẩm thẩm! Cảm ơn thẩm thẩm!”
“Đừng cảm tạ, mau nhìn đại ca ngươi đi!”
Chờ Chu Tử Mặc nhấp được chút nước giảm bớt cảm giác như lửa nóng đang thiêu đốt trong cổ họng, sau đó lại hoàn toàn lâm vào hôm mê.
Chu Tử Mặc cũng không phân biệt được rõ đây là cảnh trong mơ hay là đang ở hiện thực, bởi hết thảy mọi thứ đều quá đỗi chân thật.
Ở trong đó, cậu hình như đang ở cùng với một đứa bé có diện mạo giống cậu như đúc, chỉ là trông có vẻ non nớt hơn so với cậu. Cậu dạy đứa bé bi bô học nói, học đi, sống trong tình yêu thương của cha mẹ đến năm 14 tuổi, sau đó cha mẹ muốn giúp cậu để ý chuyện thành thân, tất cả đều đang vô cùng tốt đẹp.
Cho đến khi đại hạn xảy ra, mùa màng thất thu. Năm thứ hai đến vẫn là một năm đại hạn, mắt thấy lại là một năm thất thu nữa, thiếu lương thực khiến cho mẹ của thiếu niên thân thể suy yếu, sau khi sinh em trai thứ ba không tới hai tháng thân thể dần kiệt quệ. Cha của thiếu niên dù bán đi phần lớn ruộng đất trong nhà, còn thiếu nợ bên ngoài cũng không thể cứu được mẹ cậu.
Một cậu thiếu niên vốn khi cười rộ lên có thể nhìn thấy má lúm đồng tiền nho nhỏ, giờ lại không thể nhìn thấy nụ cười ấy nữa.
Họa vô đơn chí, không đến năm tháng sau, bên ngoài truyền đến tin Bình Tương Vương khởi binh mưu phản. Cha của cậu bị cưỡng chế trưng binh phải rời đi, một tháng sau truyền đến tin người đã chết trận. Hai đứa trẻ dựa sát vào nhau, nước mắt như muốn chảy đến cạn khô. Thiếu niên bế lên em trai út chưa đến bảy tháng, lại dắt theo em trai thứ 9 tuổi đi theo người trong thôn lên đường chạy nạn.
Chu Tử Mặc nghe được một thanh âm nhỏ bé yếu ớt: “Ngươi là yêu quái sao?”.
Cậu không nói gì, thanh âm kia càng yếu đi, còn mang theo chút mơ hồ: “Ta biết ta đã chết, ngươi muốn chiếm lấy thân thể của ta sao? Ta biết, các yêu quái đều cần có vài cái thân thể để khoác lên. Ta…… Ta muốn cầu xin đại nhân một việc, liệu ngài có thể giúp ta nuôi lớn các đệ đệ được không, chỉ cần đến khi nhị đệ mười tuổi là tốt rồi, Tử Mặc cầu xin đại nhân……”
Chu Tử Mặc có chút mờ mịt suy nghĩ, mình đây là xuyên qua hả? Xuyên đến một thời đại nạn đói, chiến loạn cùng tồn tại, sau đó sống lại trong thân thể một thiếu niên nông thôn mới 15 tuổi?
Cậu nghe thanh âm khẩn cầu càng ngày càng yếu ớt, rốt cuộc lên tiếng: “Được, ta đồng ý với ngươi.”
Nói xong câu đó, liền nghe thấy thanh âm vui sương đã gần như không thể nghe thấy đáp lại: “Cảm ơn đại nhân.”
Đến khi Chu Tử Mặc mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền nghe thấy có một thanh âm thô ráp cao giọng kêu: “Cha! Mặc ca nhi tỉnh rồi!”
Sau đó liền cùng một người khác nói: “Một chút vậy cũng đã chậm trễ rất nhiều thời gian rồi, đợi chút nữa ta đặt đại ca ngươi lên trên xe đẩy, ta giúp các ngươi đẩy một buổi trưa, chờ đến buổi tối, xem Mặc ca nhi có thể tự đi hay chưa. Chúng ta cũng chờ không nổi nữa. Lại không thể đi……”
Dù lời chưa nói hết nhưng mọi người đều hiểu: Khi đó chỉ có thể ném hắn xuống.
Cậu nghe thấy tiếng một bé trai cảm kích nói: “Đa tạ Đại Hổ thúc, buổi tối đại ca ta nhất định có thể tự đi rồi!”
Cậu mở mắt ra, bị ánh mặt trời trên cao chói đến lại nhắm mắt lại. Cậu biết, giờ phút này cậu đã trở thành con trai cả nhà họ Chu, phụ mẫu đều đã mất vào năm Thiên Chính thứ ba nhà Tề, đang mang theo hai đệ đệ trên đường chạy nạn.
Chu Tử Mặc tự an ủi mình, tốt xấu gì thì mình cũng là chết đi sống lại, cũng không cần tiếp tục vất vả học tập năm cuối cấp ba. Dù sao cha mẹ cậu cũng đã ly dị, mỗi người cũng có gia đình riêng, người bà vất vả nuôi cậu khôn lớn cũng đã qua đời vào năm ngoái, cậu cũng không còn vướng bận điều gì.
Huống hồ…… Chiếc nhẫn ngọc gia truyền bà nội để lại cho cậu còn có một cái không gian, không gian cũng có một dòng suối, có một con sông nhỏ uốn lượn, có chút cá trong sông và có cả đồng ruộng.
Trước kia cậu vội vàng học hành không có thời gian chăm sóc, chỉ đem một ít hạt giống có sẵn trong không gian gieo xuống. Đến giờ chúng đều đã trưởng thành, có thể thấy được hạt giống trong không gian đều là những loại tốt.
Trong không gian có rất nhiều loại hạt giống, hầu hết đều được đánh dấu phân loại, phần lớn chúng đều có trong xã hội hiện đại. Một số ít khác cậu thông qua sách vở trong không gian mà biết được, đều là một ít hạt giống dược liệu.
Sau đó cậu lại phát hiện, những đồ ăn đặt ở kho hàng trong không gian gần như sẽ không bị hư hỏng hay quá hạn sử dụng, cậu liền tiện tay mua chút hạt giống cây trồng và rau dưa thường thấy để ở trong không gian.
Phải biết rằng, khi cậu mới vừa vào được không gian còn thấy rất phấn khích, mua thật nhiều đồ đạc lung tung bỏ trong này, thậm chí trực tiếp đem mấy trăm quyển sách mà bà cậu để lại đều cho vào không gian. Cậu còn đem cả sách giáo khoa và những loại sách khác mà cậu tự mua bỏ cả vào nữa.
Sau khi phát hiện trong không gian có thể nuôi cả động vật, cậu lại mua không ít gà, vịt, ngỗng, thỏ, sau đó còn mua cả mấy con heo con dê nuôi cùng luôn. Chẳng qua vì lên lớp 12 không có thời gian chăm sóc tốt cho chúng, đành mua không ít thức ăn chăn nuôi cho tiện nuôi dưỡng, cậu tính chờ đến lúc thi đại học xong lại cẩn thận sắp xếp lại không gian sau.
Trên thực tế, sau khi bà nội qua đời, phòng nhỏ trong không gian đã trở thành ngôi nhà duy nhất của cậu.
Trong lúc Chu Tử Mặc đang nhắm mắt miên man suy nghĩ, liền cảm giác được có một bàn tay nho nhỏ đang sờ mặt mình, cậu mở mắt ra, nhìn thấy một đứa bé hướng về phía mình mỉm cười. Đứa bé nhỏ nhỏ gầy gầy, thoạt trông đầu to thân nhỏ.
Nhưng trạng thái của đứa bé lại không tồi, miệng nhỏ như cánh hoa còn phiếm chút hồng hào, hiển nhiên là được nuôi dưỡng không tệ. Chu Tử Mặc biết, đây là tam đệ của mình.
Từ lúc nguyên chủ chạy nạn tới nay đã non nửa tháng, mỗi lần có một chút nước đều để lại cho hai người đệ đệ uống, bản thân lại chỉ uống một ngụm nhỏ, đây cũng là nguyên nhân dẫn tới hắn chết vì thiếu nước.
Cậu vươn ngón trỏ, đụng tới miệng nhỏ của đứa bé, nó liền trực tiếp ngậm lấy, một dòng nước nhỏ từ ngón trỏ Chu Tử Mặc chảy ra. Đôi mắt đứa bé lập tức cong lên, cái miệng nhỏ cũng càng dùng sức mút vào.
“Đại ca, ca không cần dỗ hắn, ca hiện tại nên nghỉ ngơi cho tốt, để đệ tới ôm hắn cho.” Thanh âm của một tiểu thiếu niên truyền đến, ngay sau đó hắn đem đứa bé ôm lên. Chu Tử Kỳ nghiêm túc phê bình Chu Tử Mặc đang nằm ở trên xe đẩy tay.
Chu Tử Mặc nhìn Chu Tử Kỳ, nhịn không được bật cười, “Được, đại ca còn muốn nuôi các ngươi lớn, nhìn các ngươi cưới vợ nữa mà.”
Tiểu thiếu niên nhịn không được đỏ mặt, khí thế của hắn liền yếu đi: “Còn phải chờ đại ca tìm được một vị hôn phu tốt đã, đệ và tam đệ còn phải rất lâu nữa cơ.”
Chu Tử Mặc nghẹn họng, muốn nói sống lại là một việc rất tốt, cho dù là sống lại ngay lúc trên đường chạy nạn, nhưng lại có thân nhân bên cạnh. Bản thân cậu lại có không gian, cũng không sợ chết đói chết khát ở trên đường chạy nạn. Nói chung cái chuyện chết đi sống lại này dù thế nào cũng đều là chuyện tốt.
Nhưng phân loại giới tính ở thế giới này cùng với thế giới của cậu không giống nhau: nhiều thêm một cái gọi là ca nhi. Ngoại trừ có thêm một nốt ruồi mang thai ở vị trí bất kỳ trên mặt, đặc điểm giới tính bên ngoài vẫn là nam.
Chẳng qua nam nhân có thể làm cho bọn họ thụ thai, nhưng tỉ lệ thụ thai của họ thấp hơn so với sự kết hợp giữa nam nữ bình thường.
Chu Tử Mặc biết mình vốn thích nam nhân, nhưng cậu chưa từng muốn mình lớn bụng sinh con mà. Trình độ chữa bệnh ở cổ đại thấp kém, sinh con chính là đi dạo quỷ môn quan một vòng đó.
Nốt ruồi mang thai của cậu ở vị trí rất đẹp, là một nốt chu sa ở đuôi mắt, đến tuổi làm mai đã có không ít nhà cho người hỏi thăm.
Màu sắc nốt ruồi càng đậm, năng lực sinh sản càng mạnh. Mà đỏ hồng thành màu chu sa là tốt nhất. Trước đây người trong thôn đều nói chưa từng nhìn thấy nốt ruồi mang thai nào có màu đỏ như nốt ruồi của Chu Tử Mặc.
Chu Tử Mặc nhớ trước lúc bà cậu mất đã nắm lấy tay cậu nói rằng bà hy vọng cậu sẽ bình yên suôn sẻ sống hết một đời, mong cậu có thể có một gia đình nhỏ cho riêng mình, có một đứa con thật đáng yêu.
Cậu biết rõ vì sao bà lại nói như vậy, bởi hoàn cảnh gia đình cậu trước đây vốn dĩ quá bất hạnh.
Tuổi thơ ấu đều là trải qua trong những cuộc cãi vã của cha mẹ, đến khi 3 tuổi cậu bị chẩn đoán có dấu hiệu tự kỷ nhẹ, cha mẹ cậu càng có cớ công kích lẫn nhau. Sau khi họ ly hôn, không ai muốn nuôi cậu, chỉ có bà nội chịu nuôi cậu, kiên nhẫn ở bên cậu, cho cậu can đảm một lần nữa giao tiếp cùng thế giới bên ngoài.
Có lẽ, ở thế giới này, cậu có thể cố gắng hoàn thành di nguyện cảu bà nội.
Chờ tới buổi tối, khi người Chu gia thôn nghỉ ngơi, cậu liền cảm tạ vị đại hán đã kéo xe đẩy tay, cũng chính là Chu Đại Hổ - con trai Chu lí chính – người mang theo mấy huynh đệ họ cùng chạy nạn. Anh ta nghe tiếng liền xoay người hạ xe đẩy tay, mới vừa đứng vững, cậu liền nghe thấy có người kêu mình: “Mặc ca nhi, ngày mai ngươi còn có thể tự đi không?”
Chu Tử Mặc quay đầu nhìn thấy một ông lão nhìn qua đã 60 tuổi đang nhìn mình, cậu vội vàng kêu lên: “Lí chính gia gia, ta đã khá hơn nhiều, ngày mai nhất định có thể tự đi, sẽ không bị tụt lại phía sau nữa .”
Chu lí chính – người thực tế mới bốn năm chục tuổi gật gật đầu, xoay người mang theo con của hắn đi về phía trước nhóm người.
Chu Tử Mặc thở dài một hơi nhẹ nhõm, xem ra không ai cảm thấy cậu có gì kì lạ. Quay đầu thấy Chu Tử Kỳ lo lắng nhìn mình, cậu nhẹ giọng an ủi hắn: “Đại ca thật sự đã khá hơn nhiều, mọi người nói phía trước có một con sông, hiện tại dù có khô hạn đến đâu cũng chưa thể khô kiệt được, chúng ta sẽ sớm có nước thôi. Đừng sợ.”
Chu Tử Kỳ gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Đệ không sợ, có đại ca ở đây, đệ sẽ không sợ.”
Chu Tử Mặc cười: “Tử Kỳ của chúng ta là tiểu nam tử hán rồi.”