Chu Tử Mặc mang theo hai người đệ đệ đi tới phía cuối nhóm người, cậu tính toán nghĩ cách đi vào không gian một chuyến, sau đó ăn một bữa thật ngon lành no nê, tránh cho thân thể này lại suy yếu đến nỗi ngất xỉu.

Cậu nhỏ tiếng dặn dò Chu Tử Kỳ: “Tử Kỳ, đệ trông Tử Hiên một lát, đại ca vào trong rừng xem sao.”

Thấy Chu Tử Kỳ ôm lấy Chu Tử Hiên, cậu nhân lúc người khác không để ý liền xoay người đi vào trong rừng cây.

Rừng cây trụi lủi, vỏ trên thân cây cũng bị lột gần hết. Những loại cỏ không có độc có thể ăn được mọc dưới gốc cây cũng không chút dấu vết. Dọc theo đường đi, tiếng kêu của côn trùng cũng chẳng nghe thấy được, càng không nói đến tiếng chim chóc. Cậu đi sâu vào trong rừng, nhìn ngó xung quanh không thấy có bóng người liền đi vào không gian.

Ở trong không gian, cậu tự nấu cho mình một nồi cháo. thể này đã rất lâu chưa ăn gì, giờ chỉ có thể ăn chút thức ăn lỏng dễ tiêu hoá, cũng không thể ăn nhiều. Nếu ăn nhiều, dạ dày hồi phục rồi đến lúc đói càng khó chịu hơn. Khi đó cậu lại cần ăn nữa, mà cứ ăn ngon người cũng không bị gầy, sớm muộn gì cũng có người nhận ra chuyện khác thường.*

(*) Đoạn này trong truyện gốc hơi tối nghĩa, mình xin phép được dịch theo ý hiểu và văn cảnh.

Ăn xong một chén cháo nhỏ đơn giản, Chu Tử Mặc đi kiểm kê lại đồ vật trong không gian.

Không gian rất lớn, có một ngọn núi nhỏ, trên đó có một ít cây cối thông thường. Sau này cậu cũng nhổ một ít mầm cây ăn quả phổ biến đem vào trồng. Thời gian trong đây nhanh hơn ở bên ngoài khoảng bốn lần.

Chỗ thần kỳ của không gian chắc là ở mặt này: trong đây có hai dòng chảy thời gian khác nhau. Một là ở chỗ phòng ốc và kho chứa đồ, thời gian ở đó như ngừng trôi, trái cây để đây từ một năm trước đến giời cũng không thấy bị hỏng. Một chỗ khác chính là khu vực ngoài kho chứa đồ, thời gian trôi nhanh hơn ở bên ngoài bốn lần, thuận tiện cho việc gieo trồng chăn nuôi.

Những cây ăn quả trồng từ năm ngoái đã bắt đầu ra quả từ hai tháng trước, nhưng khi ấy cậu còn đang đi học nên không chú ý nhiều. Mọi thứ trồng trong không gian đúng là tốt hơn nhiều so với đồ cùng loại ở bên ngoài, nhưng không đến nỗi làm người ta kinh hãi nên cậu cũng từng đem chia cho các bạn cùng lớp.

Trên núi cũng nuôi thả không ít thỏ và gà vịt ngỗng, để chúng tự do tìm thức ăn. Lúc có thời gian, cậu sẽ để thức ăn chăn nuôi tại vị trí cố định, nhưng chưa từng đếm thử số lượng. Hiện tại lên núi trùng hợp nhìn thấy, từ mười con ban đầu, giờ đã lên đến ít nhất cũng hàng trăm, chứng tỏ chúng nó vừa lòng với đời sống sinh hoạt ở trong này đến mức nào.

Sau khi vội vàng lấy ra ít thức ăn chăn nuôi, cậu liền đi đến chỗ thả heo với dê. Heo có rất ít, ba tháng trước cậu mua được một đàn gồm một heo đực, ba heo nái và bốn heo con ở trong thôn. Ba tháng trước ba con heo mẹ mới sinh một lứa mới. Cậu còn cất công đi mua cả cuốn “Chăm sóc heo nái sau sinh” cơ mà.

Ngoại trừ số ít do cậu chăm sóc không tốt mà chết, giờ còn 15 con heo đã bốn tháng tuổi do tốc độ thời gian nơi này trôi nhanh. Tất cả là nhờ có hoàn cảnh tốt, cũng may là rào chắn lúc trước đủ lớn, nếu không cũng không thể  chứa được nhiều heo như vậy.

Dê được mua từ hai tháng rưỡi trước, cậu mua ba con, một dê đực hai dê cái, đều là dê con vừa cai sữa. Hiện tại chúng cũng đã trưởng thành, trong đó có một con dê cái còn đang có thai dê con.

Nhìn thấy các con vật được đưa vào trong này nuôi dưỡng đều đang sống tốt, bắt đầu sinh sôi nảy nở cậu lại thấy vui tươi hớn hở.

Chu Tử Mặc cho heo dê ăn xong, từ lối vào không gian nhìn ra thấy bên ngoài không có ai liền nhanh chóng đi ra, còn cầm mấy cây rau dại có thể ăn được ở trong tay thành một nắm nhỏ.

Cũng không phải là cậu thấy tiếc không cho hai đệ đệ ăn ngon, chỉ là mấy thứ đó cậu không sao giải thích được là ở đâu ra, chỉ có thể nhổ mấy cây rau dại. Tuy chỉ có thế nhưng đối với ba huynh đệ họ hiện giờ đã là vật cứu mạng rồi.

Ra khỏi cánh rừng, cậu đem nắm rau dại trong tay nhét vào trong miệng Chu Tử Kỳ, nhỏ giọng nói: “Mau ăn đi, thật vất vả mới tìm thấy.”

Nét vui mừng chỉ thoáng hiện trên gương mặt tiểu thiếu niên, hắn nỗ lực nhai vài cái, liền nuốt xuống, ăn xong hắn gấp gáp hỏi: “Ca, ca tìm thấy ở đâu vậy?”

Chu Tử Mặc nói một cách mơ hồ: “Đệ đừng quan tâm, ta chỉ tìm thấy có mấy cây này thôi.” 

Thấy đệ đệ còn muốn nói gì đó, hắn đoạt lời, “Ta cũng đã ăn rồi, đó là mang cho đệ.”

Chu Tử Mặc ôm lấy Tiểu Tử Hiên, thấy sắc trời tối hoàn toàn, người trong thôn cũng đều đi vào giấc ngủ, cậu cũng ôm lấy Chu Tử Kỳ, ba người rúc vào cùng nhau chìm vào giấc ngủ sâu.

Ngày hôm sau.

Lúc này Chu Tử Mặc mới cảm thấy chạy nạn thật sự vất vả, Tiểu Tử Hiên đặt ở trên xe đẩy tay, một mình cậu kéo xe đẩy tay đi phía trước, Chu Tử Kỳ ở phía sau đẩy.

Hai người càng đi càng chậm, dần dần liền kéo ra khoảng cách với người trong thôn, chậm lại một đoạn dài.

Lúc này Chu Tử Mặc có chút hối hận đêm qua đã không ăn no, ăn no mới có sức lực, có sức lực mới có thể đuổi kịp người trong thôn.

Không theo kịp người trong thôn, cậu không tìm thấy phương hướng, cũng không biết phải đi đâu, dù cho cậu có thể sống sót cùng hai đứa nhỏ.

Nhưng lúc này không chỉ có nạn đói khô hạn, còn có thảm họa chiến tranh!

Vào rừng làm cướp cũng không phải hiếm thấy, đi theo đám đông, lúc gặp phải đào binh hoặc là thổ phỉ mới có khả năng sống sót.

Ngay lúc Chu Tử Mặc đang ảo não, thậm chí có suy nghĩ có nên vứt bỏ chút đồ vật hay không, liền nghe thấy phía trước người hô to, “Sông! Sông! Có nước! Có nước!”

Chu Tử Mặc và Chu Tử Kỳ lấy lại tinh thần, cả hai đều ra sức hơn, không bao lâu liền đuổi kịp những người trong Chu gia thôn đang dừng lại nghỉ ngơi.

Chu Tử Mặc nhìn thấy người trong thôn có vẻ như đang giằng co cùng những người khác.

Cậu đi đến bên cạnh người có quan hệ khá tốt với cậu trong thôn - vợ của Lý Dương nhà họ Lý - đang đứng phía trước, nhỏ giọng hỏi: “Tẩu tử, có chuyện gì vậy, trước đó đệ chưa tới kịp.”

“Trước đây đã có người sống ở ngay cạnh bờ sông này rồi, có lẽ là một thôn lớn, họ không cho phép chúng ta tìm thức ăn ở trong sông, chỉ cho chúng ta uống nước.”

Vợ của Lý Dương rõ ràng là rất tức giận. Khó khăn lắm họ mới tìm được nguồn nước, bên dưới đó rất có thể còn tìm được thứ gì đó để ăn. Giờ lại có người không cho phép tìm đồ ăn nữa, chẳng phải là muốn họ chết đói còn gì.

Chu Tử Mặc đang lo phải làm như thế nào mới đem được chút đồ trong không gian ra cho đệ đệ ăn.

Còn có tiểu đệ Chu Tử Hiên, đồ mà cậu bé ăn đều là do nguyên chủ nhai nát rồi đút cho, đều là nguyên chủ tiết kiệm được mà có. Nhưng mà nguyên chủ đã ba ngày không ăn gì, gần hai ngày không uống nước.

Nếu không bởi vì vậy, Chu Tử Mặc cũng không đến mức ngã gục ngay trước mặt hai đệ đệ.

Đây không phải kế lâu dài, nước cậu có thể lặng lẽ đút cho Chu Tử Hiên.

Nhưng cậu không phải là quá đói. Cậu đã nghĩ, nếu hai ngày tới vẫn không tìm được con sông đã nói trước đó, vậy cậu tiếp tục nhai nát chút rễ cỏ còn sót lại đút cho tiểu đệ đệ. Hoặc không cậu sẽ liều một phen đem theo Chu Tử Hiên vào không gian, cho cậu bé uống sữa bột của người già.

Đứa bé bảy tám tháng tuổi, ăn nhiều rễ cỏ cũng không tốt, dù có nhai nát, dạ dày đứa nhỏ chưa kịp phát triển nên cũng khó mà tiêu hoá được.

Cũng không phải cậu muốn để lộ chuyện về không gian. Nhưng nhờ có thân thể của nguyên chủ cậu mới có thể sống lại, cũng đã đồng ý với nguyên chủ sẽ nuôi lớn hai đứa nhỏ. Vậy nên cậu phải gánh vác trách nhiệm làm anh trai, chỉ hy vọng lúc đó Tử Hiên không nhớ được việc gì cả.

Trái lại, lúc này Chu Tử Mặc không sốt ruột, giờ cậu có sốt ruột cũng không có ích gì. Chỉ mong lý chính có thể thuyết phục những người kia cho phép họ xuống sông để tìm đồ ăn, như vậy cậu mới có cơ hội lấy ra chút gì đó có thể ăn được.

Cậu nhìn thấy lí chính bước ra: “Người trong thôn chúng ta cũng đã lâu rồi không tìm được đồ ăn, nhóm mấy đứa trẻ cũng đều đã đói đến chịu không nổi nữa. Mong các vị châm chước một chút.”

Lí chính lại đổi giọng: “Huống chi sông này cũng là nơi vô chủ, chúng ta cũng không cần nhiều, chỉ cần có thể cho chúng ta một khúc sông nghỉ chân chỉnh đốn một chút.”

Đối diện có một đại hán không chịu, đang muốn ồn ào, đã bị ông già đứng đằng trước đánh một cái tát, “Đừng hồ nháo.”

Ông già mắng xong đại hán kia, lúc đối diện với bọn họ thái độ cũng có chút hòa hoãn: “Không biết lão đệ là……”

Chu lí chính  chắp tay: “Lão đệ đây chỉ là một lí chính hèn mọn, đó là một ít thôn dân của Chu gia thôn.”

Ông già gật gật đầu, cũng chắp tay nói: “Thất kính, hoá ra là Chu lí chính, lão ca là thôn trưởng Mã Gia Tập*, cũng là tộc trưởng Mã gia. Chuyện này chúng ta cùng thương lượng lại, ngươi chờ một lát.”

(*) Gốc là,từ này là một tiếng dùng để đặt tên cho nơi chốn. Mình không tìm được từ thuần Việt chính xác để diễn tả nó, bạn nào biết có thể bình luận cho mình biết thêm nhé. 

Tiếng người dân cãi nhau bên kia dần to lên.

Có một người đàn ông còn đặc biệt lớn tiếng, nảy sinh ác độc nói: “Thôn trưởng, dù sao chúng ta cũng nhiều người, sợ bọn họ làm gì. Cho bọn họ nước uống, để bọn họ ở trên bờ sông tìm đồ ăn đã là không tệ rồi, còn muốn xuống sông tìm đồ ăn? Nằm mơ đi!”

Nói xong, hắn trừng mắt liếc nhìn người Chu gia thôn một cái. Sau khi đánh giá một phen, còn cùng mấy hán tử cao lớn thô kệch khác nói với giọng thô lỗ: “Những người này mỗi người đều là người già kẻ yếu, nếu đánh nhau lão tử có thể lấy một địch mười!”

Người Chu gia thôn đều lộ ra vẻ mặt tức giận, sở dĩ bọn họ không có nhiều nam nhân khoẻ mạnh, chính là bởi vì Bình Tương Vương chết tiệt kia cưỡng chế trưng binh, đem đàn ông già trẻ trong thôn đều trưng đi rồi.

Cũng bởi vì bọn họ nghe nói là lại muốn tiếp tục trưng binh, lo sợ đến cả bọn tiểu tử còn chưa đủ mười bốn trong nhà cũng bị gọi đi mất mới bỏ trốn.

Chu Tử Mặc lại chú ý tới trong số những người Mã Gia Tập tham gia thảo luận, có một thanh niên có vẻ rất được kính trọng.

Những người đàn ông lỗ mãng kia đối diện với thôn trưởng Mã Gia Tập cũng chưa thấy nhỏ giọng, nhưng thanh âm khi nói chuyện với thanh niên kia lại thấp hèn đi.

Cậu có chút suy tư, không biết người này có thân phận gì?

Những người bên kia yên tính một lát. Lúc sau, thôn trưởng liền mang theo người thanh niên kia đi về phía Chu lí chính.

Chu lí chính thấy thế, cũng nhanh chóng mang theo Chu Đại Hổ đi ra.

Nhìn tình hình của bọn họ, Chu Đại Hổ hoàn toàn không lên tiếng, Mã thôn trưởng cũng không nói nhiều. Ngược lại là thanh niên kia cùng Chu lí chính nói chuyện, hơn nữa xem thần sắc của Chu lí chính, hiển nhiên cũng rất tôn trọng thanh niên kia.

Rất nhanh, Chu Tử Mặc không thèm quan tâm thanh niên kia có thân phận gì, bởi vì Chu lí chính trở lại nói cho thôn dân biết, vùng nước phía hạ du đều là của bọn họ.

Nhìn qua thì có vẻ là phân chia công bằng, nhưng trên thực tế, nước ở thượng du sạch sẽ hơn, cá ở hạ du đều đã bị sàng lọc qua một lần ở thượng du rồi mới xuống dưới này.

Nhưng người Chu gia thôn đều rất vui mừng. Giống như lời nói của hán tử kia, bọn họ không phải đối thủ của người Mã Gia Tập, nhân số không bằng, nam nhân khoẻ mạnh cũng ít đến đáng thương.

Có một khúc sông cho bọn họ thu xếp một chút đã rất tốt rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play