11.
Tôi run sợ ở cùng Tạ Cảnh Chi trong chốc lát.
Anh luôn đột nhiên hỏi tôi một ít vấn đề kì kì quái quái.
Khiến tinh thần tôi cực độ khẩn trương.
Nhìn thấy anh ấy ăn một chút đồ ăn, tôi mới yên tâm rời đi.
Buổi tối khi trở lại trường học.
Tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi của thầy Từ.
Giọng điệu thực vui vẻ:
“Tiểu Giang, em thật có kinh nghiệm!
Hiện tại, tiểu tử thúi đã ăn uống.
Nó nói muốn ăn cơm cùng em, nếu không sẽ không ăn uống được gì.
Mấy ngày nữa, em có thể bớt chút thời gian đến xem nó không?”
Từ trước đến nay, tôi vốn không dám cự tuyệt yêu cầu của thầy.
Càng miễn bàn chuyện này vẫn là do tôi gây nên.
Nhưng Tạ Cảnh Chi sao lại nói như vậy với thầy Từ?
Chẳng lẽ anh ấy đã phát hiện cái gì?
Càng nghĩ tôi càng khẩn trương.
Hậu quả của khẩn trương là gần như một đêm mất ngủ.
Ngày hôm sau tôi mang theo hai đôi mắt thanh hắc đem cơm đến cho Tạ Cảnh Chi.
Vừa thấy tôi, anh liền nhăn mày: “Em làm sao vậy?”
Tôi mơ hồ ngẩng đầu “Hả?”
Ngón tay mát lạnh của anh chạm vào quầng thâm dưới mắt tôi “Em không nghỉ ngơi tốt à?”
Tôi sợ tới mức nhanh chóng lùi lại phía sau, tạo một khoảng cách với anh ấy “Rất…rất tối nha.”
Anh im lặng cụp mắt, vừa mở hộp thức ăn, vừa nhỏ giọng hỏi “Anh cần ở lại bệnh viện một tuần, em vẫn tới chứ?”
(Chỗ này mình sẽ để xưng hô anh – em nhé, vì na9 đã phát hiện ra bả nu9 ròi)
Tôi lập tức đứng dậy “Thầy Từ không phải nói là ba ngày sao ạ?”
Tạ Cảnh Chi nâng mắt, mím môi nhìn tôi, không nói lời nào.
Đôi mắt anh đầy nước.
Lòng tôi nhanh chóng mềm nhũn “Một tuần thì một tuần.”
Lúc này mặt anh ấy mới giãn ra, nở nụ cười tươi hiếm hoi.
Tôi ở bên cạnh giám sát anh ăn cơm.
Ăn ăn, tầm mắt anh lại di chuyển tới giường bên cạnh.
Bên cạnh, một cặp đôi đang ăn cơm.
Tay phải của nam sinh bó thạch cao, ngồi trên giường bệnh làm nũng “Tay anh đều bị thương, em không thể đút cho anh sao ~ ?”
Nữ sinh bất đắc dĩ cười, cầm thìa đút từng ngụm từng ngụm cho hắn.
Ánh mắt Tạ Cảnh Chi chặt chẽ tập trung ở trên tay nữ sinh.
Sau đó…cúi đầu nhìn tay mình, trong mắt có cảm xúc chợt lóe mà qua.
12
Hôm sau khi tôi đến, tay phải của Tạ Cảnh Chi đã bị thương.
Bàn tay thon dài xinh đẹp quấn tầng băng gạc thật dày, phồng lên, nhìn có chút buồn cười.
Tôi hoảng sợ “Tay anh bị sao vậy?”
Tạ Cảnh Chi buồn bã nhìn tay mình “Hôm qua sau khi em đi…anh muốn gọt táo để ăn, nhưng không cẩn thận…”
Tôi chạy nhanh ngồi bên giường anh:
“Kia…vậy tay này của anh còn hoạt động được không?”
Mí mắt anh rũ xuống, như là có chút xấu hổ
“Anh từng thử, không tốt lắm, hơn nữa bác sĩ cũng nói anh không được dùng tay phải…
Nhưng là…anh không quen dùng tay trái, làm sao bây giờ…”
Anh ấy cứ liếc nhìn hộp thức ăn, càng nói thanh âm càng nhỏ.
Tôi khó xử gãi đầu “Vậy….khi ăn cơm chẳng lẽ…chẳng lẽ muốn tôi đút anh ăn?”
Sau đó lại nhanh chóng lắc đầu “Nhưng như vậy không…”
Không đợi tôi nói xong, anh cảm kích vô cùng nhìn tôi “Như vậy thật phiền toái em, thật sự cảm ơn em nhiều, em rất tốt bụng, bạn học Vãn Nguyệt!”
Ách…
Vì sao tôi cảm giác trong ánh mắt anh có chút chờ mong??
Tôi cứng ngắc mở hộp thức ăn.
Cứng ngắc cầm lấy thìa.
Cứng ngắc múc một thìa cháo đưa vào miệng Tạ Cảnh Chi.
Anh cười cười, ánh mắt chuyên chú nhìn tôi.
Tôi như đứng đống lửa, như ngồi đống than, né tránh tầm mắt anh ấy.
Còn Tạ Cảnh Chi lại vui vẻ ăn từng ngụm từng ngụm.
Nhanh chóng ăn xong một chén lớn.
Còn có chút chưa đã thèm hỏi “Không còn sao?”
Tôi như chút được gánh nặng mà lắc đầu “Không còn ạ.”
13.
Ngày thứ ba, tôi hơi chút thích ứng động tác đút thức ăn cho Tạ Cảnh Chi.
Lòng mặc niệm, chỉ cần coi anh ấy trở thành một gốc cây rau cải trắng…
Trong ánh mắt như có thể dìm chết người của Tạ Cảnh Chi.
Tôi kiên nghị đút vào miệng anh một xìa thức ăn.
Cửa phòng bỗng nhiên truyền đến âm thanh đồ vật rơi trên mặt đất.
Theo thanh âm nhìn lại.
Ở cửa không biết khi nào đã vây quanh một vòng người.
Có thầy giáo, có học sinh.
Trong tay đều mang theo quà tặng và bó hoa đến hỏi thăm sức khỏe người bệnh.
Đứng đầu là bạn cùng phòng của tôi.
Giờ phút này cô ấy đang há hốc mồm nhìn tôi.
Giỏ hoa quả trong tay sắp rơi xuống đất.
Khi ý thức được chuyện gì xảy ra, tôi còn đang duy trì động tác hơi nghiêng người đút thức ăn cho Tạ Cảnh Chi.
Bạn cùng phòng là người đầu tiên phản ứng lại, nhanh chóng kéo theo mọi người lùi về sau, còn tri kỉ đóng lại cửa “Xin lỗi! Xin lỗi! Quấy rầy hai người! Thật xin lỗi a..”
Tôi “…”
“!!!”
Cửa phòng đóng lại.
Nhưng hiển nhiên hiệu quả cách âm không quá tốt.
Bởi vì tôi vẫn nghe được âm thanh bàn luận líu ríu bên ngoài.
“Trời đất! Cư nhiên có cô gái có thể gần gũi với thầy Tạ!”
“Góc độ vừa nãy tao nhìn không rõ lắm, vừa rồi bọn họ đang hôn nhau sao?”
“Nói gì vậy? Bọn họ đang ăn cơm!”
“Nhưng tao cảm giác hai người họ như sắp hôn đến nơi, hơn nữa ánh mắt của thầy Tạ như muốn ăn cô gái kia zậy…”
“Hai người họ sao lại nói chuyện yêu đương trong phòng bệnh a, ô ô ô…”
....
# # # # # # # #
Tôi ngồi chỗ kia, phải cũng không phải, trái cũng không phải.
Trơ mắt nhìn Tạ Cảnh Chi bởi vì nghe được âm thanh bàn luận bên ngoài mà khẽ nhếch khóe miệng.
Mặt đỏ bừng như muốn nổ.
Chỉ có thể gian nan đứng lên “Cái kia…nếu không thì em ra ngoài giải thích với họ một chút…”
Tạ Cảnh Chi nắm lấy cổ tay tôi, nghiêng đầu hỏi “Giải thích gì a?”
Tôi nói năng lộn xộn “Là…ách…chúng ta…chúng ta không phải…”
Anh ngăn lại lời tôi nói “Hiểu lầm mà thôi, không cần thiết phải giải thích.”
Thấy tôi chậm chạp không trả lời, anh nháy mắt “Hay là em thật để ý hiểu lầm này?”
Tôi nhanh chóng lắc đầu.
Anh thở dài nhẹ nhõm “Vậy thì không sao, cứ để họ hiểu lầm tiếp.”
Tôi “Hả?”
Tạ Cảnh Chi ý thức được mình nói gì, vội vàng bổ sung “Anh nói, không cần để ý đâu, đây chỉ là hiểu lầm.”
14.
Kết cục của việc hiểu lầm là, khi tôi trở về phòng ngủ đã bị bạn cùng phòng nghiêm hình tra tấn.
“Nguyệt Nguyệt! Cậu đã yêu đương với thầy Tạ từ lúc nào!”
“May mắn mình ở đằng trước, bọn họ chưa thấy rõ mặt cậu.”
Tôi ngay thẳng lắc đầu “Không phải…không có…là thầy Từ nhờ mình chiếu cố anh ấy.”
Cô ấy có vẻ không tin “Lúc ấy tròng mắt của thầy Tạ đều sắp dính đến trên người cậu, cậu còn dám nói hai người không có gì?”
Tôi tiếp tục lắc đầu.
Bạn cùng phòng càng kích động “Cậu có biết bao nhiêu người thèm nhỏ dãi sắc đẹp của thầy Tạ không?
Có thể xếp hàng từ trường Đại học chúng ta đến trường Cao đẳng thể chất!
Mà thầy ấy còn cho cậu đến gần! Nếu vậy mà cậu còn không tấn công được, tôi cũng xem thường cậu đó!”
Tôi tấn công…
Tấn công gì trời.
Bình an để Tạ Cảnh Chi rời bệnh viện an toàn là món quà tuyệt vời nhất với tôi.
Một tuần sau, cuối cùng Tạ Cảnh Chi cũng xuất viện.
Khi rời đi, tôi thuận miệng hỏi một chút tình trạng của Tạ Cảnh Chi.
Bác sĩ lắc đầu.
Tôi cả kinh.
Ông ấy mới giải thích:
“Bệnh nhân ở giường số 3 rõ ràng là người cao lớn, truyền dịch 2 ngày là tốt rồi. Cậu ta lại cứ cố chấp nói mình rất không thoải mái, sống chết phải nằm viện quan sát tới một tuần…
Một anh chàng đẹp trai sao lại cứ thích ở bệnh viện thế?”
Tôi nhìn bóng dáng bác sĩ lắc đầu rồi rời đi.
Lòng tràn đầy dấu chấm hỏi.
Tạ Cảnh Chi tự mình muốn nằm viện?
Anh tự muốn?
Ở bệnh viện thật không thoải mái…
Từ từ, chẳng lẽ anh ấy muốn gây rối với tôi à?
Không phải là do bị “chị tôi” chia tay chứ…
Tuy rằng bệnh viện gần trường nhưng mỗi ngày tôi đều đến đưa cơm cho anh ấy, cũng mệt không nhẹ!
Càng nghĩ tôi càng hoài nghi.
Quyết định! Về sau không bao giờ đến nghe tọa đàm của Tạ Cảnh Chi nữa.
Mới vừa đưa ra quyết tâm không bao lâu, tài khoản phụ của tôi đã nhận được tin nhắn của Tạ Cảnh Chi
“Bạn học Vãn Nguyệt, đến văn phòng thầy một chút.”
15.
Trong văn phòng chỉ có mình Tạ Cảnh Chi.
Tôi cùng anh hai mặt nhìn nhau, không khí vô cùng căng thẳng.
Anh chỉ vào màn hình máy tính, lên tiếng trước:
“Vừa có thông báo từ phòng đào tạo.
Học kì tới, ban của em cần chọn môn tôi.
Tôi sửng sốt.
Anh ấy nói với tôi cái này làm gì?
…Sẽ không phải là tội liên đới chứ?
*Tội liên đới: một người phạm tội, cả nhà bị vạ lây (thời xưa).
Thấy tôi khẩn trưng, cười cười “Em đừng lo lắng, tôi chỉ muốn nói em với một tiếng.”
Tôi ngơ ngác gật đầu “Dạ…”
Nói còn chưa xong, anh đột nhiên thở dài ‘Lại nói, tôi còn thật sự rất nhớ chị em.
Không có cô ấy, tôi cảm thấy cuộc sống đều đần độn vô vị.”
Tôi càng khẩn trương “Thầy…thầy thích chị ấy đến vậy sao?”
Tạ Cảnh Chi nhìn tôi, gật đầu
“Tôi rất thích cô ấy.
Chị của em có thể cân nhắc việc quay lại với tôi không? Tôi có thể đồng ý bất cứ điều gì.”
Chân tay tôi luống cuống “Này…Ách…chị ấy hẳn là có lựa chọn của riêng mình…”
Anh quan sát biểu tình của tôi:
“Nếu, tôi nói nếu.
Chị em vì thân phận khác biệt mà chia tay…Cô ấy có thể thương lượng với tôi trước không?”
Đồng tử tôi trấn động.
Anh ấy đã biết sao?
Nhưng tôi vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh “Em không biết, em không thể can thiệp vào lựa chọn của cô ấy.”
Tạ Cảnh Chi không nói gì nữa, đóng lại bút
“ Ừh.
Thầy còn muốn nhờ em giúp một chuyện.
Đem lời nói vừa rồi của tôi nói lại cho chị em…
Để tôi và chị em gặp mặt, được không?”
Tôi vừa định uyển chuyển cự tuyệt, liền nhìn thấy Tạ Cảnh Chi chỉ vào máy tính, ý có điều chỉ nói: “Môn học này của em, kì sau thầy sẽ…”
Tôi nhanh chóng đồng ý.
Đùa chứ.
Ai chẳng biết môn của Tạ Cảnh Chi dạy khó qua đến thế nào!
Anh yêu cầu phi thường cao với học thuật.
Hơn nữa thường xuyên cho thi đề đóng. (không dùng tài liệu)
Anh ấy cho tôi xem cái này, nhất định là muốn uy hiếp tôi mà. Thật tàn ác! =°=