6.
Tôi đã bị sốc.
Cái quái gì vậy?
Báo cảnh sát!
Vậy thì tôi xong đời!
Tạ Cảnh Chi! Mạch não của anh ấy kiểu gì vậyy!
Tôi gõ nhanh:
“Anh ơi, em ở đây, trưa em vô tình ngủ quên.”
Tạ Cảnh Chi thở dài nhẹ nhõm:
“Vậy là tốt rồi, bé cưng làm anh sợ muốn chết.”
“Em còn chưa ăn cơm phải không?? Anh đã chuyển khoản, mau đi ăn đi. #Xoa đầu#”
…
“Hôm nay em không trả lời anh, anh cảm thấy rất hoảng sợ.”
“Bé ngoan, không phải là em không cần anh chứ?”
Nhìn đến đây, trong lòng tôi chợt dâng lên một cảm xúc khó tả.
Giống như bị thứ gì đó đâm mạnh một chút.
Tạ Cảnh Chi luôn chăm sóc tôi chu đáo, hơn nữa còn sẵn sàng chi tiền và cho tôi xem cơ bụng.
Tôi nghĩ, nếu chia tay với anh ấy…có phải tôi quá tệ rồi không?
Nhưng nếu tiếp tục, tôi có thể giấu diếm được bao lâu?
Càng nghĩ càng khổ sở, chóp mũi đau xót, hai giọt nước mắt nóng hổi lạch cạch rơi xuống.
Bạn cùng phòng tình cờ đi ngang qua tôi giật mình:
“Nguyệt Nguyệt, cậu sao thế?”
Khi tôi quay đầu nhìn cô ấy, chỉ cảm thấy trước mắt trở nên mơ hồ.
Bạn cùng phòng nhanh chóng ôm tôi vào lòng “Ai bắt nạt cậu thế?”
Bộ dáng như muốn tìm ai đó đánh nhau.
Tôi nhịn không được run rẩy mở miệng:
“Nghiên, nếu cậu phát hiện người yêu qua mạng của cậu là người cậu không ngờ được ở ngoài đời, cậu sẽ làm sao a…”
Cô ấy nhất thời thở dài nhẹ nhõm:
“Chỉ vì chuyện này?
Cùng lắm thì chia tay, một người đàn ông mà thôi, bộ dáng cậu thế này còn sợ không tìm thấy người khác sao?”
Bạn cùng phòng như nghĩ ra điều gì đó, chợt đổi chủ đề:
“Nhưng anh ta đã bao giờ chi tiền cho cậu chưa?”
“Mình nghe nói hiện tại có nhiều người đàn ông, sau khi chia tay còn muốn đòi lại số tiền đã tiêu cho bạn gái, thật đáng khinh!”
Tôi sửng sốt một chút.
Tạ Cảnh Chi đúng là đã chi rất nhiều tiền cho tôi.
Mặc dù tôi cũng có nhận.
Nhưng anh ấy…anh ấy chắc không phải là loại người như vậy chứ?..
Bạn cùng phòng nhận ra tôi sững sờ, bèn nhanh chóng vỗ vỗ bả vai tôi:
“Xài tiền của người yêu cũng không có gì phải sợ, nhưng….ờm, khi chia tay đừng làm căng thẳng quá nhé?”
7
Bởi vì sợ hãi Tạ Cảnh Chi báo cảnh sát, tôi không dám trực tiếp đoạn tuyệt liên lạc với anh.
Nghĩ đến lời nói của bạn cùng phòng, tôi cũng không dám cứng rắn với anh ấy quá.
Sau khi trằn trọc một lúc, tôi nhe răng trợn mắt trả lời lại “Sao anh lại nghĩ như thế ~”
Một giây sau anh ấy nhắn:
“Anh biết em là người tốt nhất mà.”
“Hôm nay em còn muốn xem anh chụp chứ?”
“Anh cảm giác hôm qua gửi ảnh cho em, em rất thích.”
Nháy mắt mặt tôi trở nên đỏ bừng.
???
Tôi có biểu hiện rõ ràng đến vậy sao? ><
Nhưng…bây giờ biết ảnh tối qua tôi xem là của Tạ Cảnh Chi…
Cảm giác thật kích thích!
Nhưng đồng thời tôi có chút do dự “Cái này…không tốt đi?”
Anh nhanh chóng trả lời một cách thản nhiên “Cái này có gì không tốt chứ?”
“Anh thích cho bé xem.”
Tôi vẫn đang do dự, không biết có nên xem hay không.
Kết quả 10 phút sau.
Tạ Cảnh Chi:
Ảnh cơ bụng.
Ảnh cơ bụng.
Ảnh cơ bụng.
….
Hình ảnh cơ bụng sắc nét!!!
Tạ Cảnh Chi lần lượt gửi rất nhiều ảnh chụp từ các góc độ khác nhau.
Trong đó có một ảnh, hai bên chiếc quần thể thao màu xám được kéo xuống rất thấp, đường cong cơ bụng săn chắc, nhân ngư tuyến quyến rũ kéo dài….
Ánh mắt tôi đều thẳng.
“Như vậy được chứ?”
Qủa thật rất được!
Nhìn ảnh chụp, lại tưởng tượng đến bộ dáng Tạ Cảnh Chi lúc diễn thuyết luôn luôn cài tất cả cúc sơ mi một cách nghiêm cẩn.
Tôi cảm giác như mình đang phạm tội.
Đó chính là Tạ Cảnh Chi!
Tôi nhịn đau trả lời:
“Anh đừng chụp nữa, em không thích mấy cái này.”
Anh ấy nhanh chóng gửi đến biểu tình nghi hoặc:
“Nhưng rõ ràng tối hôm qua bé rất vui nha.”
Tạ Cảnh Chi còn gửi cho tôi ảnh chụp màn hình ghi lại cảnh tối qua tôi điên cuồng gửi cho anh ấy nhãn dán chảy máu mũi.
[ Và kêu gào “Anh trai, máu kéo quần xuống thấp thêm chút nữa!” ]
Tôi “…”
Qủa thật bại hoại thuần phong mỹ tục! Trái với tam cương ngũ thường aaa!
Tôi nhắm mắt “Đó đều là chuyện đã qua.”
“Anh, em thay đổi rồi.”
8.
Tạ Cảnh Chi gửi đến biểu tình khóc xong, thật lâu sau không…gửi tin nhắn cho tôi nữa.
Tôi chuyển sang tài khoản phụ thì thấy.
Tạ Cảnh Chi quả nhiên tới nơi này “Bạn học Giang Vãn Nguyệt, phiền toán em hỏi giúp thầy một chút chị em thấy bạn trai của cô ấy thế nào?”
“Có phải hôm nay tâm tình của chị em không tốt không?”
Vì để ngụy trang tới cùng, tôi giả ngu “Bạn trai? Cô ấy có bạn trai sao?”
Tạ Cảnh Chi chém đinh chặt sắt nói “Tất nhiên! Em đi hỏi thì biết.”
Tôi bỗng nhiên nhanh trí.
Dùng tài khoản phụ nhắn tin cho tài khoản chính.
[ AAA “Chị, chị có bạn trai sao?”
Vãn Nguyệt “Không có.”
AAA “Thật sao? Chị đừng gạt em.”
Vãn Nguyệt “Thật sự không có mà.” ]
Sau đó chụp lại gửi ảnh cho Tạ Cảnh Chi, nhấn mạnh “Cô ấy nói cô ấy không có bạn trai mà thầy.”
Tạ Cảnh Chi tức giận “Sao có thể?”
“Đây là chị gái em sao?”
Anh gửi cho tôi ảnh tài khoản chính.
Tôi “Vâng. Sao vậy? Thầy Tạ.”
Sau đó anh ấy rơi vào một khoảng lặng dài.
Không biết suy nghĩ cái gì.
Thật lâu sau, tài khoản chính của tôi nhận được tin nhắn anh gửi:
“Bé ngoan, em không thích anh sao?”
Nháy mắt, trong lòng tôi đau đớn.
Nhưng rất nhanh biến mất.
Tôi cố gắng làm như không có việc gì nhắn tin
“Có một chút.”
“Hình như là ngán”
“Yêu nhau hơn một năm rồi, anh không thấy chán sao?”
Anh ấy trả lời nhanh chóng “Không, một chút anh cũng không chán.”
“Anh làm chưa tốt sao? Anh có thể sửa.”
“Bé ngoan, em đã nói em sẽ không bao giờ - không cần anh.”
Tôi lại bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Nếu còn tiếp tục kéo dài với anh ấy, thì đối với tôi hay với anh đều là tra tấn.
Cảm thụ được sự chua xót trong lòng, tôi vẫn lựa chọn bước ra một bước.
Cho dù anh thực sự đòi lại tiền, cùng lắm thì tôi sẽ tiết kiệm để trả lại là được.
Hãy cắt đứt khi có thể, đừng trì hoãn.
“Thật xin lỗi, chúng ta vẫn là chia tay đi.”
9
Tôi tàn nhẫn chặn Tạ Cảnh Chi.
Trong nháy mắt cảm thấy lòng trống trải.
Nhưng cung đã rút ra không có đường quay lại.
Như vậy, Tạ Cảnh Chi vĩnh viễn sẽ không biết, anh ấy đã từng yêu đương với học trò của mình.
Tôi cố gắng trải qua cuộc sống như bình thường.
Nhưng mỗi khi bị chen hàng ở căn tin hoặc bị giao những nhiệm vụ phức tạp, tôi theo bản năng muốn phàn nàn với Tạ Cảnh Chi. Lại phát hiện tôi đã chặn anh ấy.
Tạ Cảnh Chi từng muốn thông qua tài khoản phụ nhờ tôi giúp đỡ.
Nhưng sau khi tôi nhiều lần cự tuyệt, anh cũng không còn liên hệ với tài khoản phụ của tôi nữa.
Có lẽ, anh ấy đã chấp nhận rồi.
Trừ bỏ nhìn thấy ảnh chụp của anh ấy trên diễn đàn, tôi và anh hoàn toàn không còn chút liên hệ.
Một lần giáo sư Từ lại bảo tôi qua sửa máy tính.
Khi tôi đang điều chỉnh, trong lúc vô tình nghe được thầy gọi điện thoại.
Giáo sư Từ luôn ổn trọng bỗng thay đổi sắc mặt “Cái gì? Ở bệnh viện nào? Hiện tại tôi sẽ qua ngay!”
Tôi hỏi một câu “Sao vậy ạ? Ai sinh bệnh vậy thầy?”
Giáo sư Từ vô cùng lo lắng thu thập đồ vật “Là thầy Tạ, Tạ Cảnh Chi, hẳn là con cũng biết…Haizz! Không biết hai ngày nay nó làm sao vậy!”
Tôi sững sờ.
Tạ Cảnh Chi?
Tạ Cảnh Chi vào viện?
Không khống chế được, tôi nhanh chóng nắm lấy ống tay áo của thầy Từ:
“Cái …cái gì? Thầy Tạ? Thầy Tạ sao vậy ạ?”
Giáo sư Từ bị động tác bất thình lình của tôi làm cho hoảng sợ.
Nhưng vẫn giải thích: “Mấy ngày hôm trước, thầy ấy bắt đầu ăn không ngon, vừa mới bị té xỉu ở nhà….”
Tôi cảm thấy như bị đánh thật mạnh.
Anh ấy ăn không ngon…
Sẽ không là bởi vì tôi chứ?
Chờ khi tôi còn muốn hỏi chi tiết, giáo sư Từ đã đeo túi vội vã rời đi.
10
Tôi như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than chờ ở văn phòng giáo sư Từ.
Đợi đến 2 tiếng đồng hồ, tôi không nhịn được gọi điện hỏi.
Thật lâu sau thầy ấy mới nghe máy, trong giọng nói chứa đầy mỏi mệt “Tiểu Giang?”
Tôi đang cầm điện thoại:
“Thầy Từ…con muốn hỏi một chút thầy Tạ sao rồi ạ?”
Nhận thấy sự quan tâm như vậy không ổn lắm, tôi nhanh chóng bổ sung “Em có một người thân đang làm tại bệnh viện, có lẽ có thể hỗ trợ một chút?”
Giáo sư Từ thở dài, có chút hận sắt không thành thép
“Cảm ơn tiểu Giang, không sao đâu.
Tiểu tử thối này thất tình, đem chính mình hành cho đến mức tụt huyết áp. Hơn nữa cậu ta còn có bệnh bao tử từ trước, cần nằm viện vài ngày..”
Tôi không biết cảm giác này là gì.
Chỉ biết vội vàng hỏi “Em có thể đi xem thầy Tạ được không ạ? Trước kia em từng chăm sóc mẹ nằm viện, em rất có kinh nghiệm…”
Giáo sư Từ nghĩ nghĩ trả lời: “Em muốn hỗ trợ cũng tốt, đúng lúc chiều nay thầy còn có buổi tọa đàm.”
“Tiểu Giang, em cứ yên tâm. Nó là con thầy, cũng chỉ lớn hơn em 4-5 tuổi thôi, đừng coi nó như thầy giáo.”
Tôi lại sửng sốt.
Tạ Cảnh Chi cư nhiên là con của giáo sư Từ?
Khó trách giáo sư Từ lại lo lắng như vậy.
Lần đầu tiên tôi từ chối lời mời đi nghe tọa đàm của bạn cùng phòng.
Dựa theo địa chỉ của thầy Từ, rất nhanh tôi đã tới bệnh viện.
Sau khi nói chuyện một chút, giáo sư Từ bèn rời đi.
Vào phòng bệnh tôi liền thấy Tạ Cảnh Chi tựa vào đầu giường, trên tay cắm ống truyền dịch, nhìn qua vừa tái nhợt lại vừa yếu ớt, vành mắt còn có chút hồng hồng.
Nghe thấy động tĩnh, anh quay đầu nhìn tôi liếc mắt một cái, lại rất nhanh quay lại.
Tôi nhẹ nhàng đi qua, cầm quýt trên đầu giường bóc cho anh.
Suy nghĩ hồi lâu mới trịnh trọng mở miệng “Thầy Tạ, chị của em nói.
Chia tay là vì không thích hợp, không phải thầy không tốt..
Hơn nữa chị ấy không hy vọng nhìn thấy thầy như vậy.”
Tôi đem quả quýt đã bóc sạch sẽ đưa cho anh “Chị nói, chị ấy hi vọng thầy có thể đối xử tốt với chính mình.”
Tạ Cảnh Chi cúi đầu nhìn thoáng qua quả quýt trong tay tôi, như là nghĩ tới điều gì.
Suy tư một lát, từ đầu giường lấy ra ô mai đưa cho tôi “Em cũng ăn đi.”
Tôi lắc đầu cự tuyệt “Cảm ơn, nhưng em không thích ăn ô mai.”
Anh sững sờ, chăm chú ngẩng đầu nhìn tôi “Em cùng chị em còn khá giống nhau.
Không thích ăn ô mai…
Hơn nữa có thói quen bóc sạch lớp chỉ tơ trắng trên quả quýt.”
Đây đều là thói quen nhỏ tôi thuận miệng từng nói với đối tượng yêu qua miệng của mình.
Anh ấy cư nhiên nhớ rõ.
Tay tôi run rẩy một chút “Phải…phải không?”
Tạ Cảnh Chi nhìn chằm chằm vào mắt tôi “Nghe như vậy, giọng nói cũng rất giống.”
Tôi nhanh chóng đè thấp giọng nói để giọng mình thô đi “…Không có đâu.”
Tạ Cảnh Chi ngồi thẳng dậy như có thêm sức lực: “Đừng đè thấp giọng nói.”
Tôi càng dùng sức đè thấp: @_@
“Tôi không đè!”
Ánh mắt thâm thúy của Tạ Cảnh Chi cứ như vậy nhìn tôi, giống như muốn đem cả người tôi xuyên thủng.
Bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi “Sao em lại dùng ảnh con chó nhỏ của chị gái để làm hình nền khóa?”
Tôi thuận miệng nói bừa “Bởi vì cảm thấy rất đáng yêu….Nên..nên dùng.”