16.
Tất nhiên là ... tôi không thể đi gặp Ta Cảnh Chi.
May mà tôi thật sự có một người chị họ.
Cầu xin chị họ tôi suốt 05 tiếng đồng hồ, chị ấy mới đồng ý gặp Tạ Cảnh Chi thay tôi.
Địa điểm gặp mặt do anh chỉ định – một nhà hàng Pháp sang trọng.
Tôi lén trốn cách đó không xa quan sát động tĩnh.
Khi chị tôi đến, Tạ Cảnh Chi ngước mắt lên mỉm cười.
Sau đó, nụ cười bất giác cứng lại.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, bọn họ đã nhanh chóng bắt tay.
Hai người trò chuyện sôi nổi.
Trong nửa giờ, họ chưa từng dừng nói chuyện.
Có vẻ như họ đã nói chuyện rất vui vẻ.
Tôi đứng nhìn, bất tri bất giác, chiếc mũ da trong tay đã nhăn nheo.
Cho đến khi kết thúc, chị tôi lại gần vỗ sau lưng, tôi mới giật mình hoàn hồn.
Biểu tình của chị họ vô cùng phấn khởi:
“Vãn Vãn, em tìm được một đối tượng cực phẩm như vậy ở đâu vậy.
Chia tay làm gì, chị giúp em tiếp tục nói chuyện yêu đương là được.
Nhưng sao anh ấy không nói với chị về việc quay lại, chỉ nói chuyện phiếm thôi?”
Tôi sửng sốt một chút: “Chị nghiêm túc chứ?”
Chị họ liếc tôi
“Tất nhiên! Nói thật, chị rất thích anh chàng đẹp trai này!”
Tôi im lặng một lát.
Tuy rằng tôi cảm thấy tôi cũng thích anh ấy…
Nhưng…
“Vậy…giờ chị chạy theo nói chị đổi tài khoản Wechat đi.”
Chị họ nhanh chóng đáp ứng, xoay người định đuổi theo.
Mới vừa đứng dậy liền ngây dại “Tạ…thầy Tạ…Sao anh còn chưa đi?”
Tôi quay đầu lại.
Mới phát hiện, không biết lúc nào Tạ Cảnh Chi đã đứng ở phía sau chúng tôi.
Anh đứng ngược sáng, lẳng lặng nhìn tôi.
Ngữ khí từ tốn “Bạn học Vãn Nguyệt còn muốn giả vờ bao lâu nữa?”
Tôi quá sợ hãi.
17.
Sau khi giải thích với chị họ, tôi bị Tạ Cảnh Chi lôi kéo tới một phòng riêng trong khách sạn.
Tôi ngồi trên ghế im như chim cút.
Anh gọi phục vụ đến, nhanh chóng báo ra một số đồ ăn tôi yêu thích.
Lại quay đầu hỏi “Còn muốn ăn gì nữa không?”
Tôi lắc đầu liên tục.
Anh khép lại thực đơn “Vừa rồi…kỳ thật anh vẫn dùng dư quang nhìn em.”
Miệng tôi mím lại.
Phải không?
Sao tôi lại nhìn đến anh nói chuyện rất vui với chị…
Thấy tôi không nói gì, anh nghiêng đầu ghé sát vào tôi “Em thật sự không muốn nói chuyện với tôi à?”
Tôi nhìn khuôn mặt điển trai gần ngay trước mặt, cười ngượng ngùng
“Vậy..anh…anh biết từ khi nào?”
Hỏi xong tôi nhanh chóng hối hận.
Nếu anh đã biết từ lâu, vậy trước đây tôi giả vờ lâu như vậy chẳng phải quá xấu hổ sao?!
“Nếu anh không muốn nói cũng được..”
Anh ngắt lời tôi:
“Anh muốn nói.
Chỉ cần ở bên em, cái gì anh cũng muốn nói.”
“Khi nhìn đến thói quen nhỏ của em ở bệnh viện, anh đã có chút hoài nghi rồi.
Sau đó anh hỏi ba anh tài khoản Wechat của em…”
Không cần nói tiếp, tôi đã xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ chui xuống.
Cư nhiên khi tôi đến bệnh viên anh ấy đã biết!
Chẳng trách anh lại gần gũi với tôi một cách khó hiểu trong vài ngày sau đó đến vậy.
Những người biết Wechat chính của tôi trong trường…thật sự rất nhiều.
Anh chỉ cần so sánh…
Tôi biết mình sẽ không lừa được bao lâu mà!
“Thật xin lỗi…không phải em cố ý muốn nói dối anh, em…em chỉ là…”
Tôi cúi đầu liều mạng giải thích, gấp đến mức muốn khóc “Em nhất định sẽ giữ bí mật của anh, cũng tuyệt đối không …không để lộ ảnh riêng tư của anh ra ngoài…”
Tạ Cảnh Chi nghiêm túc nhìn vào mắt tôi
“Không cần giải thích với anh.
Tuy rằng ảnh chụp đó…anh chỉ muốn em xem. Nhưng nếu em thật sự muốn chia sẻ cho ai khác..cũng được.
Hơn nữa, em nói bí mật gì cơ? Tọa đàm hôm đó, mọi người đều biết anh có bạn gái, anh cũng không phải vì yêu qua mạng mà muốn giấu diếm.”
Dưới ánh nhìn ôn nhu chuyên chú của anh, tôi có chút an tâm.
Nhưng vẫn lo lắng.
“V ậy…anh cũng đừng để em trượt môn được không? Hic..”
Anh bất lực ôm trán “Ai nó anh đánh trượt em?”
Tôi nhắc nhở “Hôm đó anh nói cái gì mà học kì sau, em phải chọn môn của anh a…”
Anh càng bất đắc dĩ:
“Anh chỉ muốn nói, học kì sau chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên hơn.
Anh nghĩ nếu anh nói vậy, em sẽ cân nhắc đến việc nói thật và gặp anh.
Nếu em không đồng ý gặp anh, anh vẫn sẽ cầu xin em.
Ai ngờ…thật sự là chị em đến!”
Tôi đứng nơi đó, tạm thời không kịp phản ứng.
Anh tiếp tục nói:
“Ba anh nói, em chủ động muốn đến bệnh viện, chủ động muốn chiếu cố anh.
Anh nghĩ, như vậy có nghĩa trong lòng em có anh.
Vậy vì sao em chia tay với anh?
Thái độ của em thay đổi kể từ hôm tọa đàm, anh chỉ có thể nghĩ…em đã ở buổi tọa đàm hôm đó.
Em phát hiện người yêu trên mạng là anh.
Cho nên, lý do chia tay chỉ có thể là vì ở hiện thực, anh khiến em không vừa ý.
Hmm, rõ ràng em rất thích ảnh chụp anh gửi, cho nên cũng không phải vì bề ngoài của anh.
Vậy…chỉ còn lại thân phận anh.”
Tôi bị trật tự phân tích rõ ràng của anh làm cho sửng sốt.
Hóa ra…cái gì anh cũng biết.
Cuối cùng, Tạ Cảnh Chi như dùng hết sức lực hỏi tôi
“Vãn Nguyệt, em không thích tình yêu thầy – trò phải không?”
18
Tôi nhanh chóng trả lời “Không phải.”
“Vậy vì sao?”
Tôi nhắm mắt không dám nhìn anh
“Em cảm thấy anh sẽ không thích.
Hơn nữa, thầy Tạ, anh có biết có bao nhiêu người sùng bái anh không?
Hiện tại anh biết tài khoản kia là em – một cô học trò bình thường…Anh còn thích em sao?”
Anh ngây ngẩn cả người “Em…”
Tôi buồn bã.
Qủa nhiên là tôi đã nói đúng.
Tạ Cảnh Chi thốt ra:
“Em cảm thấy em chỉ là một học trò bình thường sao?
Đứng thứ ba xếp hạng toàn trường mỗi năm, huy chương vàng các môn cấp tỉnh, học sinh tự hào nhất của ba anh,…cái này..em gọi là bình thường sao?!!
Hơn nữa – em không biết mình hấp dẫn thế nào hả?
Ngay từ đầu anh đã thích em, cho dù em trông thế nào, anh vẫn sẽ thích.
Về tình yêu thầy trò gì đó….chỉ cần đó là em, anh vui còn không kịp.”
Mặt tôi có chút hồng.
Há miệng thở dốc, lại chẳng thể phát ra âm thanh.
Hơn nửa ngày mới nói “Anh…Anh còn đi tra thành tích của em…”
Tạ Cảnh Chi bật cười “Anh không tra, là ba anh nói.
Ông ấy rất thích em.”
Bị nói như vậy, tôi đột nhiên có chút tự tin.
Thẳng lưng nói chuyện, nhưng vẫn lắp bắp “Nhưng anh…anh vẫn luôn nghiêm túc, lạnh lùng…
Chắc chắn anh không muốn người khác biết anh thế nào khi ở cạnh em…”
Anh nâng mi
“Tính cách?
Anh thật sự không hứng thú với một số thứ.
Nhưng với em thì không giống vậy.
Nếu em muốn anh thay đổi, anh hoàn toàn đồng ý.”
19.
Cuối cùng, Tạ Cảnh Chi yêu cầu tôi bỏ anh ấy ra khỏi danh sách đen.
Vừa kéo anh ra, tôi đã nhận được 50 000 nhân dân tệ.
Tôi sửng sốt “Anh làm gì vậy?”
Ánh mắt anh sâu kín:
“Bằng cách này anh có thể thử xem mình có bị em chặn hay không.
Mấy ngày chia tay, anh đã thử rất nhiều lần.”
Nhất thời, tôi có chút ngượng ngùng, muốn đổi chủ đề “Vậy bây giờ anh còn thử cái gì ha haa..”
Không nghĩ tới:
“Em nói cho em 50 tệ mua dâu tây, em sẽ trả lại cho anh.”
Anh ấy chỉ chỉ lịch sử trò chuyện:
“Hiện tại có thể thực hiện sao?”
Tôi xấu hổ và giận dữ ôm mặt “Nhưng anh đã chuyển hơn…”
Tạ Cảnh Chi đúng lý hợp tình nói: “Hiện tại em phải đưa anh 100 lần, tức là hôn 100 cái.”
Tôi “…..”
Mặc dù hiện tại anh…Hm! Có chút hướng ngoại.
Nhưng ở trường vẫn không có sự thay đổi nào về tính cách.
Bên ngoài vẫn là bông hoa cao lãnh không thể với tới.
Không có lý do gì khác.
Tôi cảm thấy bộ dáng kia của anh …chỉ mình tôi được thấy là tốt rồi.
Bạn cùng phòng thường hỏi tiến triển giữa tôi và Tạ Cảnh Chi, tôi luôn giữ im lặng không nói.
Nhưng đêm đến, tôi luôn nhận được những bức ảnh sắc nét anh gửi.
Nhìn khiến người ta đỏ mặt.
Tạ Cảnh Chi còn trêu trọc tôi “Anh biết bé thích mà.
Bé cưng còn gạt anh nói em không thích sao~.”
Tôi xấu hổ, giận dữ không thôi “Anh có ý gì?”
Anh nhanh chóng giải thích “Ý anh là, may mà em thích, mà anh tình cờ có.
Như vậy, mỗi ngày anh đều có thể cho em xem, làm em hài lòng.”
Mặt tôi càng đỏ hơn.
Nhưng thấy anh lại gửi ảnh chụp tới.
Tôi vội vàng che màn hình, sợ người khác nhìn đến.
Nhưng mà quần của anh….thật đúng là càng ngày càng kéo thấp nha. ^^
-----------------------------
Mãi tới kì học sau.
Như Tạ Cảnh Chi đã nói, khoa chúng tôi cần chọn một môn của anh.
Buổi học đầu tiên, anh đứng trên bục giảng nghiêm túc giới thiệu.
Ba trang kinh nghiệm nghiên cứu khoa học tràn đầy, bị anh vài câu ngắn gọn đã nói xong.
Nói lên tình trạng hôn nhân, lại cố ý bổ sung:
“Tôi chưa kết hôn, nhưng hiện tại đang rất hạnh phúc với bạn gái.”
Ánh mắt xẹt qua mọi người, anh mỉm cười chỉ hướng tôi.
Tôi ngồi cuối cùng, cúi đầu không dám nhìn anh.
Bạn cùng phòng lại vội vàng túm áo tôi “Nguyệt Nguyệt! Cậu xem kìa! Thầy Tạ cười thật vui! Trước kia đều nói thầy Tạ rất nghiêm túc nhưng mình thấy, có vẻ thầy ấy rất thích ban chúng ta nha!”
Tôi cẩn thận nhìn lên.
Đối diện ánh mắt anh.
Nhất thời xuất hiện dự cảm không tốt.
Qủa nhiên.
Vào học, anh bắt đầu ôn nhu gọi “Bạn học Vãn Nguyệt.”
Mọi người đều cảm thấy anh ôn nhu hơn rất nhiều.
Nhưng tôi lại thấy anh đang muốn mạng của tôi.
Tiết học này tôi đã đứng lên vô số lần, thậm chí số lần phát biểu còn nhiều hơn cả một học kì trước.
20.
“Anh ơi, anh có thể khiêm tốn chút được không? Làm ơn.”
Ở nơi hẻo lánh, tôi kéo Tạ Cảnh Chi, chắp hai tay lại.
Anh nâng mi “Anh nghĩ rằng mình đã rất điệu thấp rồi.”
Tôi trừng lớn mắt “Anh không biết hiện tại mọi người đều đang nói em là học trò anh sủng ái nhất sao?”
Tạ Cảnh Chi đỡ gọng kính, trầm ngâm suy nghĩ
“Nói đúng mà.
Đúng là em.”
Muốn chết! Ai bảo anh ấy dỗ người lúc này!
Tôi kéo cổ áo anh “Anh đã đồng ý giữ bí mật đến khi tốt nghiệp màa.”
Kết quả, vì tôi ra vẻ hung ác, dùng sức mạnh quá, áo sơ mi anh cài nghiêm chỉnh bị bung hai nút.
Anh nhìn tôi mỉm cười “Bé ngoan, em làm gì vậy?”
Lại cúi người, cố ý ghé sát tai tôi nói đầy ám muội “Chờ buổi tối…anh cho bé xem đủ nha..”
Tôi “…”
Tạ Cảnh Chi nói anh sẽ điệu thấp.
Nhưng mỗi khi đi học, anh lại luôn tương tác với tôi.
Hơn nữa khi vào phòng học, việc đầu tiên là háo hức kiếm tìm chỗ ngồi của tôi giữa đám đông.
Trong mắt người ngoài, anh đặc biết tốt với tôi.
Bởi vậy trước kì thi giữa kì, các bạn cùng lớp đều gửi tin nhắn riêng cho tôi.
“Xin cậu! Vãn Nguyệt, cậu có thể bảo thầy Tạ đừng cho thi đề đóng được không.”
*Đề đóng: không được mở tài liệu
“Thi giữa kì thôi, đề đóng là muốn mạng của tuiii mất!”
Tôi suy tư một lát.
Quay đầu liền chui vào lòng Tạ Cảnh Chi.
Anh nhìn tôi, cười khẽ “Em cũng không muốn thi đề đóng hử?”
Tôi hưng phấn gật đầu “Muốn!”
Anh chỉ miệng mình nói “Hôn anh một cái.”
Tôi nhón chân hôn.
Nhưng anh lại không biết đủ.
Khi môi tôi sắp rời đi, bàn tay to nắm lấy eo tôi: “Hôn lại lần nữa.”
Tôi trừng mắt “Anh…”
Không kịp nói gì thêm, anh đã cạy răng tôi ra một cách dễ dàng.
Khi nụ hôn sâu hơn, chậm rãi đặt tôi xuống ghế sofa.
Tùy ý đoạt lấy hơi thở.
Chẳng biết qua bao lâu, tôi bị hôn đến mức hai chân mềm nhũn.
Khẽ đẩy ngực anh, anh mới lưu luyến buông tôi.
Cầm lấy điện thoại bên cạnh phát thông báo: “Thi giữa kì: đề mở.”
Tôi ở sau yên lặng trừng mắt.
Ai có thể nghĩ đến, nghe đồn “cao lãnh chi hoa” - Tạ Cảnh Chi căn bảo không hề cấm dục như vậy!
21.
Một năm sau tôi tốt nghiệp, như ước định, tôi hoàn toàn công khai khi hẹn hò với anh.
Chúng tôi nắm tay dạo phố.
Tạ Cảnh Chi cảm thán “Anh thật hạnh phúc mà.”
Anh cúi đầu nhìn hai bàn tay nắm chặt của chúng tôi “Đây có phải là nắm tay anh, cùng anh đến già không?”
Tôi nghĩ nghĩ nói “Còn chưa có già đâuu…”
Buổi tối đi ngang qua tiệm bánh mì, nghe được âm thanh radio vọng lại.
“Trung thu tới, hãy mua vài chiếc bánh trung thu tận hưởng buổi tối lãng mạn cùng người quan trọng nhất …”
Tạ Cảnh Chi dừng bước, ngẩng đầu nhìn bầu trời cao.
Nơi đó, một vầng trăng đang lơ lửng.
Anh thất thần “Vãn Nguyệt, em biết không?
Anh luôn cảm thấy mặt trăng vô cùng trong trẻo, thuần khiết.
Ánh trăng ở mọi nơi nhưng mặt trăng chỉ có một.”
Tôi nhìn theo ánh mắt anh.
Còn chưa thấy rõ.
Đột nhiên một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống má tôi.
Anh cúi người ở bên tai tôi nói nhỏ “Vãn Nguyệt, em chính là mặt trăng của anh.”
Dưới ánh trăng, mười ngón tay đan chặt.
Nắm chặt tay anh, cùng anh đến già.
TOÀN VĂN HOÀN.