Thập Niên 60: Xuyên Thành Tiểu Mẹ Kế Của Nam Chính P2

Chương 256 [TN60: Xuyên Thành Tiểu Mẹ Kế Của Nam Chính]


2 tháng

trướctiếp

Kết quả vừa mới vào bệnh viện vừa vặn đụng phải chị Trần ra cửa đón anh, Bùi Tịch An đỡ chị Trần lo lắng hỏi: "Chị cả, Lục Nùng ở đâu? Có chuyện gì vậy?”

"Cậu cuối cùng cũng tới rồi, mau đi theo tôi, cô ấy đang sinh." Chị Trần dẫn theo Bùi Tịch An đi vào phòng sinh.

"Cậu."

"Ba."

Nhìn thấy Bùi Tịch An, mẹ Ngô và Bùi Tranh đứng khỏi ghế ngồi.

Bùi Tịch An không nói gì, chỉ không nhúc nhích nhìn chằm chằm ba chữ đỏ "đang phẫu thuật", nếu như không phải Bùi Tranh nhìn thấy ngón tay hơi run rẩy của ba cậu, còn tưởng rằng ba cậu rất bình tĩnh.

Phụ nữ sinh con là dạo qua quỷ môn quan, Bùi Tịch An nhắm mắt lại, nắm chặt nắm tay mới khiến ngón tay không còn run rẩy. Khi còn bé ở trong thôn, anh tận mắt nhìn thấy chị dâu của Cố Vệ Quốc khó sinh, máu loãng từng chậu từng chậu mang ra ngoài, người trong phòng từ lớn tiếng thét chói tai đến lặng yên không một tiếng động, cuối cùng người lớn cùng đứa nhỏ cùng nhau đi.

Trong phòng sinh, Lục Nùng đã mở đến mười ngón tay, một y tá từ bên ngoài đi vào nói: "Lục Nùng, chồng cô tới, ở bên ngoài trông chừng cô, cô an tâm sinh con thật tốt, sinh xong là cả nhà có thể đoàn tụ."

Lục Nùng nghe được Bùi Tịch An đến, nước mắt "tách" một cái rơi xuống, khóc lóc nói: "Sao anh ấy không vào? Tôi sinh con đau đớn như vậy, anh ấy dựa vào cái gì không vào?”

Y tá không nghĩ tới Lục Nùng vừa mới đau cắn ngón tay cũng không khóc một tiếng, kết quả nghe được chồng đến lại khóc, không biết làm sao nói: "Cô đừng khóc, anh ấy muốn vào, thật sự đấy, nhưng bệnh viện quy định người nhà không thể vào phòng sinh nên bị tôi ngăn lại."

Bác sĩ ở bên cạnh nói: "Trước tiên đừng để ý cái khác, cô ngoan ngoãn nghe lời, hít vào, đúng... Dùng sức."

Đau quá, Lục Nùng đau đến thét chói tai thành tiếng, âm thanh truyền ra ngoài phòng sinh, mẹ Ngô đột nhiên đứng lên: "Bắt đầu sinh rồi bắt đầu sinh rồi."

Cuối cùng Bùi Tịch An cũng không nhịn được nữa, đẩy cửa phòng sinh đi vào, y tá nhìn thấy anh đầu tiên, trừng mắt nói: "Ai ai, đồng chí quân giải phóng, sao anh lại vào? Cho dù..."

Lời còn chưa nói xong, dưới ánh mắt lạnh như băng của Bùi Tịch An, cô ấy bị dọa sợ lúng ta lúng túng không dám nói.

Bùi Tịch An đi đến bên cạnh Lục Nùng, cúi người cầm tay Lục Nùng, nói: "Đừng sợ, anh đến rồi."

Lục Nùng tủi thân bĩu môi: "Sao giờ anh mới đến? Em đau quá."

Bùi Tịch An: "Anh biết, đều là lỗi của anh, anh nên vào sớm hơn."

Lại là một trận đau nhức nữa ập đến, Lục Nùng theo tiết tấu của bác sĩ dùng sức, dùng sức được một nửa, cô lắc đầu thở dốc, mệt mỏi nói: "Đau quá, tôi không muốn sinh nữa."

Bác sĩ nói với Bùi Tịch An: "Sản phụ không còn sức lực, đồng chí, đồng chí, anh phải làm cho sản phụ phấn chấn lên, đứa bé sắp ra ngoài rồi, kéo dài sẽ dẫn đến khó sinh, đứa nhỏ và người lớn đều gặp nguy hiểm."

Bùi Tịch An nắm chặt tay Lục Nùng nói: "Được, không sinh, sau này cũng không sinh nữa, em cố gắng phấn chấn lên, con sắp đi ra rồi, bé A Hạ của chúng ta, Nùng Nùng..."

“...Xin em."

Bùi Tịch An lấy từ trong túi áo ra một chiếc nhẫn bạc, đeo lên ngón áp út của Lục Nùng, anh hôn ngón tay Lục Nùng, đặt trán lên trên nhẫn.

Lục Nùng siết chặt ngón tay bị Bùi Tịch An nắm đến phát đau, cô nghe được, mặc dù giọng nói Bùi Tịch An nói hai chữ kia rất nhỏ, nhưng vẫn bị Lục Nùng bắt được, anh nói "xin em".

Trong lúc hoảng hốt, Lục Nùng giống như được thần linh ban cho dũng khí, theo từng tiếng dùng sức của bác sĩ, dùng hết chút sức hực cuối cùng của toàn thân. Ở giây cuối cùng cô ngất đi, cô nghe thấy tiếng vui sướng của bác sĩ hô: "Sinh ra rồi, là con gái."

Lục Nùng nghĩ thầm, ừm, Bùi Tịch An nói đúng, là bé A Hạ của tôi tới rồi.

*

Lúc Lục Nùng tỉnh lại phát hiện mình đứng ở cổng trường đại học hiện đại, một đống người đang chỉ trỏ cô.

? Không phải cô vừa mới sinh con sao?

Lục Nùng cúi đầu nhìn ngón tay và quần áo đang mặc trên người mình, không phải là trang phục của thập niên sáu mươi, trong nháy mắt kinh ngạc, sao cô lại trở lại hiện đại?

"Lục Nùng, em đừng vô cớ gây sự." Một người đàn ông có diện mạo tinh tế, khí chất lưu manh không kiên nhẫn nói với Lục Nùng: "Anh đã giải thích qua điện thoại, tối hôm qua anh thật sự có việc gấp, không phải cố ý muốn thất hứa với em đâu."

Lục Nùng cẩn thận quan sát người đàn ông trước mắt từ trên xuống dưới, ừm, diện mạo phù hợp với thẩm mỹ của cô, nhớ ra rồi, đây là bạn trai mới bắt đầu được ba ngày trước khi cô xuyên không.

Tên là gì ấy nhỉ? Hoắc Bạch Khoa hay Hoắc Bạch Học?

"Anh ta chính là bạn trai thứ 98 của cô."

Một giọng nói tinh tế mềm yếu có chút lên án nói với Lục Nùng. Lục Nùng đột nhiên quay đầu chỉ thấy phía sau lưng mình có một linh hồn... giống bản thân y như đúc, nhưng khí chất lại rất khác nhau.

"Cô là Lục Nùng?" Lục Nùng hỏi cô ấy.

【 Lục Nùng 】 cắn môi, gật đầu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp