Lục Nùng nghe xong thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng không còn căng thẳng, có lẽ là tâm trạng hòa hoãn lại, hoặc có lẽ là do nằm thẳng, nước ối dưới thân dần dần chảy không còn mạnh.

"Nhưng chúng ta đến bệnh viện kiểu gì?" Vẻ mặt Mẹ Ngô đầy sự lo lắng, nhắc tới vấn đề khó khăn nhất trước mắt, Bùi Tịch An đang trên đường trở về, không thể lái xe chở Lục Nùng đến bệnh viện được.

"Xe của ông Trương ở nhà, buổi sáng ông Trương và ông Triệu xuống đơn vị, ông ấy ngồi xe của ông Triệu đi, xe thì có xe, nhưng không có ai lái xe."

Chị Trần nhíu mày, mấy tên chàng trai đều không ở nhà, hai ngày trước Trương Khai Bình được như ý muốn tòng quân đi tham gia quân ngũ, Bùi Tranh, Thẩm Kỳ Minh cùng Tưởng Duật lúc này còn đang học ở trường.

"Nếu thật sự không được, chỉ có thể sinh tại nhà." Chị Trần cắn răng nói.

Vừa dứt lời, Bùi Tranh vào cửa, nhìn thấy tình cảnh trong phòng không khỏi sửng sốt: "Đây là... sao thế?”

Mẹ Ngô mừng rỡ, Bùi Tranh không ít lần trộm xe của Bùi Tịch An, người lái xe tới rồi, trong nhà chị Trần lại có xe, lần này cuối cùng cũng có thể đưa Lục Nùng đến bệnh viện.

"Lục Nùng sắp sinh rồi, mau đến nhà thím lái xe chú Trương của cậu, chúng ta đưa Lục Nùng đến bệnh viện." Chị Trần nắm tay Bùi Tranh rồi đẩy Bùi Tranh ra ngoài cửa mới phản ứng lại, co chân mà chạy.

"Thím Ngô, thím mau đi thu dọn mấy bộ quần áo của Lục Nùng, còn có tã lót của đứa nhỏ, đúng rồi nói không chừng còn phải ở trong viện vài ngày, mang theo chậu rửa mặt và hộp cơm..."

Tinh thần của mẹ Ngô chấn động: "Đã thu dọn xong, tôi đi lên lấy xuống."

"Đúng rồi còn có Tiểu Hoài." Chị Trần xoay người nói với Lục Nùng: "Nếu không đưa nó đến nhà chị, để Nữu Nữu chơi với cậu bé?”

Lục Nùng quay đầu hỏi Tiểu Hoài: "Bé cưng muốn đến nhà dì Tần không? Nhà dì Tần có chị nhỏ, các con có thể ôm Tiểu Bạch đến nhà dì Tần chơi trốn tìm cùng chị nhỏ."

Thằng nhóc lắc đầu như trống bối, nắm chặt cánh tay Lục Nùng: "Con muốn ở cùng một chỗ với mẹ."

Cố Hoài như vậy thật sự khiến người ta không đành lòng cự tuyệt, ngay cả chị Trần bên cạnh cũng cảm động, nói gì là Lục Nùng làm mẹ ruột này, cô cầm tay của nhóc con: "Được rồi, chúng ta cùng nhau đi bệnh viện, đến lúc đó nhóc con có thể là người đầu tiên nhìn thấy em gái."

Mẹ Ngô xách vali mây lớn từ trên lầu xuống, tay phải xách túi nylon lưới, bên trong chứa chậu rửa mặt, khăn mặt, bàn chải đánh răng vân vân.

Bùi Tranh cũng trực tiếp lái xe vào sân, để lại một tờ giấy cho Bùi Tịch An, chị Trần đỡ Lục Nùng lên ghế sau xe, mẹ Ngô ôm Tiểu Hoài ngồi ở ghế phụ, chị Trần và Lục Nùng ngồi cùng một chỗ thuận tiện chăm sóc cô.

Trên xe, bụng dưới của Lục Nùng bắt đầu co rút đau đớn, từng trận từng trận, cô đau đến mức kêu thành tiếng, chị Trần thay Lục Nùng lau mồ hôi trên trán nói: "Không sao đâu không sao đâu, đây là mở cổ tử cung rồi, vẫn kịp vẫn kịp."

Xe một đường phóng nhanh đến cửa bệnh viện, Bùi Tranh ôm Lục Nùng xông vào trong, chị Trần đi theo phía sau thiếu chút nữa không đuổi kịp, bắt lấy một bác sĩ mặc áo blouse trắng vội vàng nói: "Bác sĩ, em gái nhà tôi sắp sinh, anh mau xem giúp một chút!”

Bác sĩ áo blouse nghe xong, thông báo cho y tá đi gọi bác sĩ khoa sản phụ, lại gọi giường cấp cứu đến, ngăn cản Bùi Tranh lại rồi đặt Lục Nùng lên, bảo cậu đi làm thủ tục nhập viện cho Lục Nùng.

Bác sĩ khoa sản rất nhanh đã chạy tới, cô vén váy Lục Nùng lên đưa tay vào dò xét, sau đó buông váy xuống nói: "Cửa cung mở đến ba ngón tay, đưa vào phòng sinh đi."

Lục Nùng được đẩy vào phòng sinh, bụng càng ngày càng đau, giống như có cái búa nhỏ nện vào bụng vậy, mỗi một lát bác sĩ đều trấn an Lục Nùng nói cho cô biết đã mở mấy ngón tay, trước kia Lục Nùng cảm thấy kinh nguyệt là nỗi đau không thể chịu nổi nhất trên thế giới, nhưng bây giờ mới biết, so với sinh con, đó chỉ là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn.

Cô không bao giờ muốn có thêm đứa con thứ hai trong đời này nữa.

Bên ngoài phòng sinh, mẹ Ngô đi tới đi lui, thật sự lo lắng, đi đến cửa phòng sinh dán lỗ tai lên cửa muốn nghe bên trong có âm thanh gì: "Sao lại không có tiếng động?”

Bùi Tranh ôm Tiểu Hoài ngồi ở trên ghế ngẩn người, Tiểu Hoài còn nhỏ không biết chuyện, không bị sợ hãi quá lớn, Bùi Tranh mới là người bị dọa sợ, cậu chưa bao giờ biết thì ra phụ nữ sinh con dọa người như vậy.

Chị Trần giữ chặt mẹ Ngô, bảo bà ấy ngồi xuống: "Thím đừng lắc lư nữa, lắc lư nữa khiến tôi đau đầu, tôi đến cửa đón lão Bùi một chút, nếu như anh ấy nhìn thấy tờ giấy chúng ta ở nhà, hẳn là rất nhanh sẽ đến bệnh viện."

Cửa bệnh viện, xe jeep vừa tắt máy, Bùi Tịch An lập tức đóng cửa xe, sải bước chạy về phía bệnh viện, không còn bộ dáng bình tĩnh cẩn trọng như ngày thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play