Trở Lại Thập Niên 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 9


2 tháng

trướctiếp

Sau khi Tô Mạn từ hợp tác xã trở về, cũng không hé răng về Tô Thu Nguyệt với nhà ông Tô.

Không phải là vì cô cao cả đến mức không nói xấu sau lưng người khác, mà là cô lười. Tin hay không thì tuỳ, mắc công rắc rối.

Lúc nhà ông Tô hỏi cô có thấy ai không thì cô cũng chỉ đáp không thấy. Cũng chặn họng không để họ hỏi thêm gì nữa.

Vì chỉ còn ba ngày nữa là đến kỳ thi nên Tô Mạn chẳng để tâm gì khác ngoài việc ôn thi. Ban ngày ngồi chơi và học hát với mấy đứa nhỏ thì cứ chọn ra một đứa xuất sắc để nó dẫn dắt những đứa khác, còn cô cứ ngồi đó ôn bài. Ngồi xếp bằng như Phật. 

Tù tì đến ba ngày sau, Tô Mạn tự đến trường trung học ở hợp tác xã bên để làm bài thi.

Dưới sự sắp xếp của chủ nhiệm La nên cô được phép tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học. 

Trước ánh mắt tò mò của các học sinh khác, cô chỉ vờ như không để ý và chăm chú ngồi chờ phát bài, sau đó đặt bút làm bài.

Nội dung của đề thi vẫn rất đơn giản. Nhiều bài dựa trên kiến ​​thức sách giáo khoa chứ không như những câu hỏi hóc búa như sau này.

Buổi sáng thi ngữ văn và toán xong, Tô Mạn không về nhà ăn trưa mà tìm một chỗ vắng rồi mua đồ ăn từ trong hệ thống rồi đánh chén ngon lành. 

Ăn xong lại về phòng học nghỉ ngơi, buổi chiều thi tiếp. 

Sau khi thi xong, cô ngẫm lại bài của mình một chút, cảm thấy đã chắc chắn thì cũng thả lỏng đôi phần, lúc bước đi còn cảm thấy như có gió thoảng qua khắp người. 

Lần này cô không gặp Tô Thu Nguyệt ở cổng như trước nữa. 

Nhưng Tô Mạn có nghe nói, hôm qua trường cấp ba đã thi xong rồi nhưng Tô Thu Nguyệt lại không về. 

Suy tính để sau này gia đình hòa thuận nên lúc đi qua cổng cô còn hỏi người gác cổng. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Người đàn ông này nom có vẻ đã làm việc ở đây nhiều năm, nắm rõ tất tần tật các học sinh, vừa nghe Tô Mạn hỏi đến Tô Thu Nguyệt đã đáp ngay: "Sáng nay cô bé đó đi ra ngoài với một nhóm nữ sinh. Nghe bảo là đi đến huyện mượn sách, họ đều là những học sinh ham học, không cần lo lắng đâu. Hơn nữa, giờ xã hội đổi mới rồi, an ninh tốt lắm."

Sau khi Tô Mạn biết tung tích của chị gái thì chẳng hỏi thêm gì nữa. 

Vì dù gì hai người cũng chẳng khác nào người xa lạ, không đáng để tâm lo lắng. 

Trên đường về cô chợt thấy bực dọc. 

Gặp vài người đang thu dọn đồ cô cũng vờ như chưa từng nhìn thấy. 

789: "Ký chủ, cô nên giúp đỡ."

Tô Mạn phẫy phẫy tay cho mát: "Trời nóng, lười vận động." 

Giờ ngày nào mỗi tối cô cũng kể chuyện cho mọi người. Về lâu về dài nên phần thưởng 8 điểm Thánh Mẫu đã được tăng lên thành 15 điểm Thánh Mẫu mỗi ngày. Đủ để cô ăn no ngày ba bữa. Thỉnh thoảng còn có thể chiêu đãi bản thân.

Chính vì thế mà cô không còn tích cực làm việc tốt như trước nữa. 

Dù sao giờ cô cũng đã vượt qua giai đoạn không có tiền tiêu. 

Vẻ mặt 789 buồn bã: "Không phải có câu nói rằng làm việc tốt nhiều sẽ thành thói quen sao? Đây là triết lý của người thiết kế ra tôi, sao ký chủ lại không thay đổi?" 

Tô Mạn: "Có lẽ do tôi có ý chí mạnh mẽ hơn."

789: "..."

Khi họ đến một con đường núi vắng vẻ, Tô Mạn mua một cây kem để ăn và uống một ly coca đá. Nhưng dù vậy thì khi quay về Đại Kiều Loan cô vẫn không thể chịu nổi cái nóng. Cảm giác như sắp thành cá khô dưới ánh nắng.

Cô càng biết ơn vì mình đã rời bỏ công việc lao động chân tay và bước vào giai đoạn lao động trí óc.

Nếu không thì tia mặt trời kinh khủng này có thể giết chết cô mất.

Đột nhiên, cách đó không xa vang lên một tiếng vang. Nghe như có vật gì đó rơi xuống nước.

Tô Mạn vô thức liếc nhìn nơi đó thì nhìn thấy mấy đứa trẻ ở đầu thôn bên bờ ao đang hò hét: "Rơi xuống nước, Hắc Bì rơi xuống nước rồi."

Cũng có những đứa trẻ đủ thông minh nên đã chạy đi gọi người lớn.

Nhưng bây giờ đã đến lúc bắt đầu công việc, mọi người đều đang làm việc ngoài đồng, có kêu được cũng không về kịp.

Tô Mạn lao tới mà không hề suy nghĩ.

Mặc dù cách ao không xa nhưng đứa bé rơi xuống nước kia không biết bơi, ngoi lên ngụp xuống hai lần rồi chìm luôn. 

Tô Mạn nhảy thật nhanh rồi chìm xuống nước để cứu người.

"Ồ, cô giáo Tô nhảy xuống rồi." 

"Cô giáo Tô bơi nhanh quá." 

"Không thấy cô Tô đâu nữa." 

Bọn trẻ thấy có người lớn đến thì thở phào, sau lại thấy người đó mất dạng thì lại khóc ré lên. 

Đột nhiên, đầu của Tô Mạn nhô lên, trên tay cô bế một đứa trẻ. Bọn trẻ nhìn thấy thì hét lên: "Lên đi, lên đi".

Lúc này, một số người đàn ông trưởng thành đã nghe tin nên hớt hải chạy tới. Khi đến ao thì cô đã đưa đứa bé lên rồi.

Nhưng đứa bé uống quá nhiều nước nên đã ngất đi. 

Mọi người nhanh chóng đến sơ cứu, vì thời nay chưa phổ biến hô hấp nhân tạo nên họ chỉ biết ấn bụng để đẩy nước ra. 

Thấy đứa trẻ vẫn không tỉnh lại, bọn họ hét lên: "Phải làm sao đây? Đứa bé sắp chết rồi."

Tô Man hít vài hơi rồi đẩy người ra: "Để tôi, tôi có thể sơ cứu."

Sau đó cô cúi đầu xuống và hô hấp nhân tạo cho đứa trẻ. Chẳng bao lâu, đứa bé bắt đầu ho sặc sụa, sắc mặt không còn xanh xao như trước nữa.

"Tỉnh rồi, Hắc Bì tỉnh rồi." 

Người lớn đứng bên thì kinh ngạc. 

"Hắc Bì, con của tôi..." 

Một người phụ nữ trung niên chạy tới và hét một cách đau lòng.

Bà ấy ôm đứa bé vào lòng rồi khóc: "Con yêu, con làm sao vậy? Đừng dọa mẹ." 

“Mẹ." Hắc Bì yếu ớt kêu lên: “Là cô Tô đã cứu con.”

“Đúng đó mẹ Hắc Bì, vừa rồi Hắc Bì sắp chết đuối, nhờ cô Tô nhảy xuống mới cứu được đấy.”

Mấy người chạy đến lúc nãy nói.

Mẹ của Hắc Bì lo lắng cho con mình nên cũng không nghĩ nhiều. Bây giờ thấy con mình không sao, lại nghe tin được Tô Mạn cứu, bà ấy lập tức muốn nhanh chóng cảm ơn Tô Mạn. Nhưng đứng lên nhìn tới nhìn lui lại chẳng có ai ở đó cả.

“Cô Tô vừa mới rời đi.” Một đứa nhỏ kêu lên.

Tô Mạn đang đi trên đường thì nghe thấy tiếng ding trong đầu. Cô đã cứu được đứa trẻ đuối nước và được thưởng 1.000 điểm Thánh Mẫu. Đề xuất đổi lấy 400 ký ngũ cốc và 20 ký thịt lợn...

Nghe thế Tô Mạn chợt nhướng mày, cuối cùng cô cũng cảm thấy mình không làm việc vô ích. 

789 làm ra vẻ cảm động khóc lóc thảm thiết: "Ký chủ ơi, tôi hiểu lầm cô rồi, cô thật tuyệt vời. Hành động mạo hiểm mạng sống của mình để cứu người vừa rồi thật là cảm động. Đã thế còn không cần người ta báo đáp, cứu xong lại quay đi, giấu cả công danh. Đúng là hình mẫu anh hùng vô danh." 

Tô Mạn trợn mắt: "Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi bơi rất tốt. Việc đó chẳng qua chỉ là thuận tay mà tôi, cũng giống làm việc tốt khác, có điều việc này còn chẳng vất vả mà lại kiếm được nhiều tiền, đáng làm." 

"Vậy tại sao cô phải rời đi? Nếu cô ở lại chẳng phải có thể nhận được nhiều lời cảm ơn của mọi người hơn à." 

Tô Mạn nói: "Đều ở cùng đội, lý nào lại không biết nhau? Tôi đi rồi họ không tìm được tôi à?" Cô không thể nói, cô rời đi là vì lúc thấy người đuối nước, cô đã không suy nghĩ gì mà cứ thế ùa đến.

Điều này khiến cô khó chấp nhận. 

789: "...Ký chủ, nhưng, nhưng tôi chỉ cảm thấy cô có ý tốt."

"Không có!" Tô Mạn nhấn mạnh. Cô không làm việc tốt. Đã chết một lần rồi, cô sẽ không bao giờ làm việc tốt mà không có lý do.

Sau khi về thay quần áo, trước nhà ông Tô đã nườm nượp người. 

Mẹ Hắc Bì rất biết ơn, trên tay còn cầm một vật liệu hiếm để tặng cảm ơn Tô Mạn. Vừa thấy cô là bà ấy đã nước mắt lưng tròng: "Cô Tô, cảm ơn cô đã cứu mạng Hắc Bì nhà tôi. Tôi không biết phải cảm ơn cô như nào cho phải." 

Nói xong bà ấy đã quỳ xuống định lạy Tô Mạn.

Tô Mạn chịu không nổi, nhanh chóng kéo đối phương dậy: "Đừng như thế, đừng như thế, không có gì đâu, tôi chỉ tình cờ nhìn thấy nên mới giúp đỡ thôi."

"Cô Tô, sao cô lại tốt như vậy?" Mẹ của Hắc Bì biết ơn vô cùng, liên tục dúi nguyên liệu vào tay Tô Mạn. 

Người nhà ông Tô tình cờ về ngay lúc này, vừa biết Tô Mạn cứu người lúc đi trên đường thì kinh ngạc không thôi, đến khi nhìn sân nhà mình chi chít người đứng mới tin. 

Lý Xuân Hoa chạy đến chỗ Tô Mạn một cách khoe khoang: “Ôi con gái, con vừa rơi xuống nước à, có nhiễm bệnh không? Trời, sức khỏe con đã không tốt vậy mà vẫn đi cứu người. Biết làm sao đây, nhỡ không khỏe được nữa thì sao?" 

Tô Tam Trụ và Lý Xuân Hoa có tính cách tựa nhau nên anh ta cũng đi đến: "Đúng đúng, từ nhỏ em gái đã yếu đuối, giờ gặp rắc rối lớn rồi." 

Mẹ Hắc Bì trông có vẻ xấu hổ.

Nhà bà ấy cũng chẳng có gì quý, nguyên liệu kia là tốt lắm rồi

“Từ giờ trở đi, tôi sẽ đưa nửa khẩu phần ăn của mình cho cô Tô.”

So với mạng sống của con trai, mẹ Hắc Bì cảm thấy nửa bát cơm không đáng là gì. ( truyện trên app T Y T )

Vì con trai, bà ấy có thể liều mạng. 

Ngay khi Lý Xuân Hoa vừa định đưa ra quyết định, Tô Mạn đã xua tay nói: "Không cần, tôi không ăn nhiều như vậy được. Mẹ Hắc Bì, không có gì đâu, sau này nhắc Hắc Bì chăm chỉ học tập nhé." 

Ngũ cốc quá nhão, bản thân cô nuốt không trôi.

Giờ đây, không chỉ mẹ Hắc Bì cảm động mà những khác đến xem vui cũng rất xúc động.

Cô Tô này đúng là một người tốt.

Nửa bát thức ăn mỗi bữa cũng chẳng lấy. Hy sinh vì người khác mà chẳng mong nhận lại được gì. 

Mẹ của Hắc Bì cảm động đến mức bật khóc. Cuối cùng, bà ấy quyết phải đưa cho cô nguyên liệu trên tay: "Dù thế nào cũng phải nhận, không nhận tôi sẽ thẹn với lòng lắm." 

Tô Mạn thực sự không muốn nhận. Cô không thích nguyên liệu này.

Điều quan trọng là bây giờ cô đã suy nghĩ rõ ràng về hành động cứu người của mình, cô cảm thấy nếu đã cứu người thì nên lấy về thật nhiều lợi ích cho bản thân. 

Sau này còn có chuyện quan trọng cần làm, nên nếu giờ cô nhận vải này thì hình tượng hy sinh bản thân cứu người sẽ bị phá vỡ, chỉ vì một mảnh vải thì không đáng. 

Nên cô đã từ chối: "Tôi không nhận được. Tôi không muốn cứu người lại vì một món nguyên liệu." 

789 cảm động đến mức bật khóc: "Đây quả là một tấm lòng nhân hậu. Đây là một nhân vật vĩ đại hy sinh bản thân vì người khác. Tôi đã nhìn thấy một thế giới tương lai tràn ngập tình yêu thương."

Tô Mạn: "..."

Lý Xuân Hoa thấy Tô Mạn từ chối đây đẩy thì đau sót: "Con gái, hay cứ nhận đi." 

"Con đã nói là không nhận mà." 

Tô Mạn kiên quyết, sau đó nói với bà mẹ Hắc Bì: "Lấy lại đi, tôi không lấy được." Mất công ảnh hưởng đến hình tượng của tôi.

Mẹ của Hắc Bì ôm chặt Tô Mạn và nói: "Cô Tô, cô đúng là người tốt."

Tô Mạn: "..."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp