Trở Lại Thập Niên 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 1


2 tháng

trướctiếp

Ngày 13 tháng 5 năm 1960, hiện giờ đang là lúc mùa màng bận rộn. Các đội viên của đại đội Đại Kiều Loan thuộc hợp tác xã Bắc Hà đang bận rộn với khí thế ngất trời.

Bắt đầu từ năm ngoái, thời tiết khô hạn, ruộng đồng không thu hoạch được dẫn đến thiếu lương thực cả năm. Các đội viên chỉ mong sao sản lượng lương thực của mùa này có thể nhiều hơn, tối thiểu là nhiều hơn năm ngoái một chút. Cho nên mặc dù đã sớm vừa đói vừa mệt, cả người không còn sức lực nhưng chẳng ai nói sẽ về nghỉ ngơi.

Cuối cùng cũng gắng gượng được đến lúc tan làm, rất nhiều người đều không nhịn được loạng choạng đi ra khỏi ruộng và đi vào trong nhà ăn đại đội ăn cơm tập thể.

Nói đến cơm tập thể, các xã viên đại đội Đại Kiều Loan đều bắt đầu nhớ về hai năm trước. Lúc ấy trong đội bắt đầu ăn cơm tập thể, mỗi ngày ba bữa ăn ở nhà ăn lớn, có khô có loãng, có đồ ăn có canh, cơm lành canh ngọt lại no bụng.

Năm đó toàn bộ mọi người trong hợp tác xã đều béo lên và có sức để làm việc chăm chỉ.

Kết quả là không kéo dài được hai năm, thức ăn trong nhà ăn càng ngày càng kém. Đặc biệt kể từ khi hạn hán bắt đầu vào năm ngoái, sản lượng lương thực trong ruộng giảm nghiêm trọng, hiện giờ đừng nói đến cơm ăn ba bữa, một ngày ăn hai bữa, ăn chút cháo nửa khô nửa loãng đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.

Trong hoàn cảnh này, nhiều người bắt đầu chết đói. Nếu có sức khỏe tốt thì còn có thể chống đỡ được một thời gian. Còn người có sức khỏe kém sẽ không chịu nổi.

Tô Mạn lẫn trong đám đông cũng không thể chịu đựng được nữa.

Cô mới tới cơ thể này chưa đầy một giờ nhưng cũng đã cảm thấy cuộc sống như thế này còn sống không bằng chết.

Dù vậy, Tô Mạn vẫn không muốn chết. Dù sao trước đó đã chết một lần, sau khi trải qua cảm giác chết chóc kia, cô thề trừ phi là chết già, nếu không có thể sống thêm một ngày thì nhất định phải sống sót.

Nhớ lại cái chết mà bản thân đã trải qua, Tô Mạn giờ đây vô cùng hối hận. Sao lại không nhận được bài học chứ. Biết rõ làm chuyện tốt sẽ không được báo đáp nhưng vẫn cố làm mà không suy nghĩ.

Năm đó mẹ cô cũng bởi vì có tấm lòng lương thiện đi làm chuyện tốt, giúp đỡ bạn học cũ gặp khó khăn, kết quả bị liên lụy. Sau khi ly hôn luôn làm việc tốt giúp đỡ cho học sinh nghèo. Kết quả chờ đến lúc bà bị bệnh, sau khi phụ huynh của những học sinh kia biết chuyện thì thẳng thừng tắt máy không liên lạc được. Sợ mẹ cô tìm đến nhà những học sinh kia đòi tiền chữa bệnh. Cuối cùng lúc mẹ cô ra đi, cũng chỉ có con gái là cô ở bên cạnh. Người làm chuyện tốt cả đời nhưng cuối cùng lại rơi vào kết quả như vậy.

Khoảnh khắc đó, Tô Mạn đã thấy rõ lòng người dễ thay đổi, cô thề rằng sau này sẽ không bao giờ làm việc tốt nữa.

Ngay hôm nay, cô vừa vặn đàm phán thành công một vụ làm ăn lớn với khách hàng, nghĩ đến khoản hoa hồng sẽ nhận được sau này, cô cảm thấy rất vui nên đã thuận tay làm một chuyện tốt, cứu một đứa bé thiếu chút nữa bị xe mất khống chế đụng phải. Chỉ có điều... chuyện này đã kéo mình liên lụy vào. Đương nhiên, trước khi cứu người, cô cũng không biết sẽ có một chiếc xe mất khống chế lao ra. Cho nên sau khi bị xe đâm, phản ứng đầu tiên của cô chính là, mình thật sự không thích hợp làm chuyện tốt.

Cũng may, trời không tuyệt đường người, một loại hệ thống Thánh Mẫu nào đó đột nhiên xuất hiện và trói buộc linh hồn cô, nói có thể làm cho cô sống lại.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Tô Mạn còn đang chờ để được sống lại đây, nhưng kết quả là hệ thống cạn kiệt năng lượng và bị lỗ đen trong vũ trụ hút đi. Khi tỉnh dậy lần nữa, cô đã xuyên đến năm sáu mươi của nước Thủy Lam Tinh Hoa.

Hơn nữa còn trở thành một cô gái nông dân sắp chết đói.

Về phần nguyên chủ, cô ấy đã được hệ thống kỳ quái này đưa đến một thế giới khác có nền kinh tế phát triển để hưởng phúc.

Nhưng mà tuy rằng có thể hưởng phúc vài ngày nhưng vẫn có những rủi ro. Dù sao hệ thống chỉ có thể đảm bảo đưa đến một nơi có cơ thể vừa mới tắt thở không lâu. Không biết là nam hay nữ, là già hay trẻ.

Nguyên chủ có lẽ thật sự đói bụng không chịu nổi nữa nên đồng ý đến thế giới đó hưởng phúc mấy ngày mà không hề suy nghĩ. Tỏ vẻ mình cho dù chỉ sống tốt vài ngày rồi chết đi cũng vẫn đáng giá. Ít nhất cũng từng được sung sướng...

Tô Mạn không chọn đến nơi đó mà ở lại trong cơ thể này. Tuy rằng khổ một chút nhưng ít nhất vẫn có thể sống sót. Sống thêm một ngày vẫn tốt hơn.

Ngay khi cô đang bước đi yếu ớt đến nhà ăn của đại đội, trong đầu cô vang lên một giọng nói: "Ký chủ, nếu làm việc tốt sẽ được khen thưởng. Tôi hy vọng cô sẽ sớm trở thành Thánh Mẫu.”

Đây là hệ thống Thánh Mẫu đã mang cô đến thế giới này. Tô Mạn thà gọi nó là một hệ thống kỳ lạ còn hơn.

Hệ thống này nghe nói là đến từ một vị diện khác cao hơn. Trình độ khoa học công nghệ ở đó đã đạt đến trình độ rất cao nhưng đồng thời đạo đức con người ngày càng thiếu thốn. Một số nhà khoa học tận tâm đã phát triển hệ thống Thánh Mẫu này nhằm mục đích đánh thức lòng tốt sâu thẳm của con người dưới hình thức phần thưởng. Nhưng thật đáng tiếc khi hệ thống này vừa mới được hoàn thiện thì lại bị một trong những nhà khoa học ác tâm cố gắng phá hủy. Do một sai lầm nào đó, hệ thống đã bị hút vào hố đen. Sau đó lang thang ở trong vũ trụ, cuối cùng khi đi ngang qua trái đất, năng lượng đã không đủ, nhu cầu cấp bách phải trói chặt một kí chủ, vừa vặn đụng phải trường hợp "Anh dũng cứu người" của Tô Mạn, vì thế nó quyết định buộc định kí chủ tốt bụng này. Dựa vào sự lương thiện của cô để bổ sung năng lượng cho mình.

Kết quả...

Hệ thống không có năng lượng chỉ có thể nước chảy bèo trôi, lại bị hố đen cuốn đi. Lần này còn có Tô Mạn cũng trở thành ký chủ xui xẻo.

Sau khi đi tới thời đại này, hệ thống này vẫn thúc giục cô làm chuyện tốt. Chỉ cần cô làm việc tốt, hệ thống có thể tiếp thêm năng lượng và có thể thực hiện nhiều chức năng hơn.

Đáng tiếc Tô Mạn không muốn nghe theo nó, lúc này điều quan trọng nhất đối với cô chính là ăn cơm. Chỉ khi no bụng mới có sức để nghĩ đến chuyện khác.

Cô vỗ vào đầu rồi nói: "Chờ tôi ăn mấy miếng cơm đã rồi nói sau. Nếu tôi không ăn thì tôi sẽ chết nữa đấy.”

Chẳng trách nguyên chủ của thân thể này không chút do dự lựa chọn rời đi. Tình trạng sức khỏe của nguyên chủ thật sự rất kém. Vốn là một đứa trẻ sinh non, sức khỏe không tốt sẵn rồi. Ở nông thôn cũng không có thuốc bổ gì để ăn, có thể ăn no đã là may lắm rồi. Hai năm nay lại rất khó khăn. Cho dù người trong nhà không tiếc phần ăn của cô, nhưng vẫn ăn không đủ no. Cơ thể này sắp kiệt sức rồi.

Hiện giờ Tô Mạn chỉ muốn được ăn cơm. Có ăn no thì mới có sức để làm việc.

Vừa đi tới nhàn ăn bên này, cô đã nhìn thấy một đám người vây quanh ở bên ngoài nhà ăn. Kèm theo đó là những âm thanh ồn ào.

“Các người đúng là đáng chết, bắt nạt một bà già nghèo khổ như tôi, tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Tôi thật là đáng thương mà, từ nhỏ không có cha mẹ, bị bán cho người ta làm con dâu nuôi từ nhỏ, xã hội cũ hại tôi, xã hội mới còn không cho tôi lấy một ngày bình yên, bị các người bắt nạt như vậy, ngay cả miếng cơm cũng không thể ăn trước, tôi còn có hi vọng gì nữa. Tôi sẽ lên thủ đô tố cáo mấy người!"

Lúc này Tô Mạn không muốn xem náo nhiệt, cô chỉ muốn ăn cơm thôi, nhưng những người này cản đường nên cô phải chen qua.

Khó khăn lắm mới chen qua được đám đông. Mới vừa chen đến phía trước, cô đã nhìn thấy một bà già gầy gò đang ngồi dưới đất khóc sướt mướt.

Trên người bà cụ mặc áo khoác màu xám đầy mảnh vá, trên đầu quấn một chiếc khăn vải màu xám, trông hơi giống trang phục của xã hội cũ.

Bà ấy khóc khe khẽ và yếu ớt, như thể mình đã bị tổn thương rất nhiều.

Nhìn luôn có một loại cảm giác quen thuộc, Tô Mạn đang định bước đi thì nhìn thấy bà cụ chớp mắt nhìn cô.

Tô Mạn chưa kịp phản ứng thì một thanh niên khác từ ngoài đám đông bước vào, anh ta cao gầy, khuôn mặt trông rất giống bà cụ, chắc là hai mẹ con. Mà Tô Mạn nhìn người này cũng cảm thấy rất quen thuộc.

Người trẻ tuổi căng thẳng đỡ bà cụ đang ngồi dưới đất lên: "Mẹ, mẹ làm sao vậy. Không phải tới đây lấy cơm sao, sao lại ngồi dưới đất như vậy chứ?”

Nhìn thấy người phối hợp đã đến, bà cụ càng thêm hăng hái, khóc hết sức bi thương: "Những người trung nông phú nông này đã ức hiếp tám đời nông dân nghèo như nhà chúng ta, lúc mua cơm cũng không cho mẹ trước, cố ý muốn cho nhà chúng ta cơm thừa canh cặn đây mà. Ngay cả đáy nồi cũng không cho chúng ta ăn.”

Tô Mạn hiểu ra rồi, hóa ra bà ấy cố tình chen ngang hàng.

Nhưng mà đối với những chuyện này, Tô Mạn cũng không thèm quan tâm. Từ trước đến nay nếu là chuyện không liên quan đến mình, cô đều sẽ làm lơ.

Những xã viên vây xem này rất bất mãn với cách cư xử của bà cụ, chỉ trỏ bà ấy nhưng rồi lại không dám lên tiếng.

Thậm chí Tô Mạn còn chú ý tới, những người này cố ý hoặc vô ý nhìn cô, dường như họ có chút phòng bị, sợ cô nghe thấy.

Người đàn ông trẻ tuổi đi cùng bà cụ quát mắng: "Mấy người dám bắt nạt mẹ tôi như thế này, có phải cảm thấy nhà chúng tôi không ai dám ra mặt hay không? Nhà chúng tôi có ba anh em, em gái lớn còn đang học ở trường cấp ba hợp tác xã đấy, cùng lắm thì chúng tôi đến hợp tác xã tố cáo những trung nông phú nông như các người.”

“Ai là trung nông phú nông, mẹ con hai người đừng nói bừa.”

Một người phụ nữ trung niên bưng thức ăn cầm muỗng lớn đi ra. Người phụ nữ này trông rất nhanh nhẹn.

“Dù sao nhà chúng tôi cũng là nông dân nghèo nhất trong đội!" Bà cụ ngồi dưới đất lau nước mắt: "Hôm nay nếu không cho tôi mua thức ăn trước, tôi sẽ đi kiện mấy người bắt nạt nông dân nghèo.”

Tô Mạn: "..." Lúc này nghèo cũng là một loại vinh quang.

Xã viên vây xem: "...”

Người phụ nữ phát đồ ăn tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng biết người nhà họ Tô này đều không phải thứ tốt lành gì. Bọn họ thật sự có thể vì chút chuyện nhỏ này mà làm ầm ĩ đến hợp tác xã.

Hơn nữa bữa cơm hôm nay còn không biết có ăn được hay không, vì vậy đành cắn răng nói: "Đứng lên, cho bà ấy lấy trước. Nhanh lên, đừng làm lỡ bữa cơm của mọi người.”

Người phụ nữ này lên tiếng, cho dù những người khác không vui vì bị chen hàng cũng không dám nói. Cái gọi là súng bắn chim đầu đàn, ai cũng không vui làm chim đầu đàn này. 

Bà cụ vừa rồi còn khóc lóc yếu đuối vừa đứng dậy đã chỉ vào Tô Mạn trước mặt đám đông: "Nhị Nha, còn đứng nhìn cái gì nữa, mau tới đây giúp đi. Con nhóc này lúc nào cũng chậm thế không biết nữa.”

Tô Mạn thấy bà ta nói chuyện với mình, sau đó nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cô chỉ vào mặt mình.

“Nhanh lên, đứng ngây ra đó làm gì?” Bà cụ kéo cô đi vào trong nhà ăn.

Tô Mạn: "...”

Cô đã nói sao lại cảm thấy người này quen quen. Đây không phải là mẹ ruột của cơ thể này sao?

Dưới sự dẫn dắt của bà cụ, Tô Mạn cùng chàng trai trẻ cao gầy bước ra khỏi nhà ăn hợp tác xã, sau đó chấp nhận những lời chỉ trích công khai và ngấm ngầm của mọi người.

Bà cụ và chàng trai trẻ cao gầy hồn nhiên không phát hiện ra, còn Tô Mạn lại cảm thấy xấu hổ không có chỗ trốn.

Cô thừa nhận mình cũng không phải người tốt lành gì, bình thường ở trên phương diện tranh giành làm ăn, thủ đoạn gì cô cũng đã dùng qua.

Nhưng loại chuyện chen ngang này, cô thật sự chưa từng làm qua. Hơn nữa chen ngang còn vì chút cháo không nhìn ra màu sắc...

Tô Mạn nhìn vào trong chậu lương thực hỗn độn mấy lần, cảm giác đói khát trước đó đã nhạt đi rất nhiều.

Chẳng trách nguyên chủ lại muốn rời đi...

Trên đường trở về, Tô Mạn cũng sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ.

Bà già này chính là mẹ ruột của cô, Lý Xuân Hoa. Mà người trẻ tuổi cao gầy này, lại là con trai thứ ba của Lý Xuân Hoa, Tô Tam Trụ. Cũng là anh trai thứ ba hiện tại của Tô Mạn.

Bà Lý Xuân Hoa cũng là một người ghê ghớm không dễ chọc vào.

Khi còn bé cha mẹ bà đều mất, bị người thân bán vào trong gánh hát, sau đó bị phát hiện không có tài năng gì, tám tuổi lại bị bán đến nhà họ Tô làm con dâu nuôi từ nhỏ cho Tô Thiết Sơn cũng tám tuổi, nhưng bà ta lại không bị mẹ chồng mình bắt nạt mà ngược lại còn rất thương yêu.

Bởi vì bà ta rất giỏi diễn kịch.

Theo lời bà Lý Xuân Hoa khoe khoang nhiều lần, nguyên chủ cũng thấy mẹ mình diễn kịch vài lần nên biết rất rõ. Ví dụ như ở trước mặt mẹ chồng bà ta giả bộ đáng yêu, giả bộ hiếu thuận, giả vờ yêu mẹ chồng hơn con gái ruột. Trong lúc ngủ thường xuyên nói mớ, thề với trời sẽ hiếu thuận với cha mẹ chồng. Bà cụ nhà họ Tô vốn dĩ là một người tốt, hơn nữa trước những pha diễn trò của bà ta, rất nhanh đã tước vũ khí đầu hàng, đối xử với bà ta giống như con gái ruột của mình.

Sau đó dựa vào một tay này, bà ta lại tiếp tục thu phục và nắm gọn Tô Thiết Sơn trong lòng bàn tay. Thỉnh thoảng giả bộ đau khổ, giả vờ yếu đuối, giả bộ thâm tình... Một người đàn ông lương thiện như Tô Thiết Sơn làm sao chịu được điều này, đời này chỉ nghe theo lời vợ.

Đương nhiên, ngoài ra, bà ta còn một hơi sinh cho nhà họ Tô ba trai hai gái. Con trai lớn Tô Đại Trụ, năm nay hai mươi lăm tuổi, đã cưới Lâm Tuyết Cúc ở đại đội Sơn Tiền bên cạnh làm vợ. Vừa kết hôn đã sinh một đôi long phượng thai, hiện giờ đã năm tuổi và được đặt tên lần lượt là Tô Lai Hỉ và Tô Lai Nhạc, bởi vì long phượng thai khó nuôi nên ở nhà gọi là Thạch Đầu và Tiểu Thảo. Con trai thứ hai tên là Tô Nhị Trụ, hai mươi ba tuổi, năm kia cũng cưới Tống Ngọc Hoa ở cùng đại đội, năm ngoái khi cuộc sống bắt đầu khó khăn đã sinh một cô con gái tên là Tô Lai Mễ, tên ở nhà là Tiểu Mễ. Về phần Tô Tam Trụ, bây giờ hai mươi mốt tuổi, vốn định năm ngoái sẽ cưới vợ, nhưng bởi vì năm ngoái mất mùa, bà cụ không vui khi có thêm một miệng ăn, cho nên không cưới được. Ngoài ra Tô Mạn còn có một chị gái tên là Tô Thu Nguyệt, hiện giờ mười tám tuổi, bởi vì có chút bản lĩnh nên đã đến trường cấp ba ở hợp tác xã đi học. Mà cơ thể này của Tô Mạn, mới mười sáu tuổi. Bởi vì sức khỏe yếu đuối nên tính tình có phần trầm lặng. Chỉ học tiểu học, không đến hợp tác xã học cấp hai, ngày thường làm chút công việc đồng áng nhẹ nhàng để kiếm điểm lao động.

Vừa mới làm rõ các thành viên trong nhà thì ba người đã về đến nhà.

Mới vào sân nhà mình, Lý Xuân Hoa đã bắt đầu than thở: "Ông à, thật đúng là mệt mỏi. Hôm nay tôi nghe nói lương thực sẽ thiếu, mấy người xếp trước còn có thể múc nửa muỗng cháo, còn mấy người sau sẽ thiếu. Vì để cho người nhà mình có thêm một miếng ăn, tôi đã tốn rất nhiều công sức, suýt chút nữa còn bị người ta đánh.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Mẹ, ai đánh mẹ, mẹ nói với con, lát nữa con sẽ đi tìm bọn họ tính sổ.”

Một người đàn ông da ngăm với mái tóc húi cua bước ra. Là con trai thứ hai của nhà họ Tô, Tô Nhị Trụ, anh ta trông giống Lý Xuân Hoa, mắt một mí, mũi cao và miệng nhỏ. Nếu không có làn da ngăm đen thì trông cũng rất đẹp trai. Nhưng tính tình lại rất tệ, thường gây chuyện ở bên ngoài.

Anh ta còn có một điểm khiến Tô Mạn khinh thường, chính là hay mắng chửi vợ. Đồ cặn bã!

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đi rót nước cho mẹ tôi uống?”

Một người phụ nữ khúm núm từ phía sau bước ra, lập tức chui vào trong bếp phụ giúp.

Đây chính là chị dâu Tống Ngọc Hoa của Tô Mạn. Cô ấy trông khá xinh đẹp, dịu dàng và hiền lành, đáng tiếc gặp phải loại người như Tô Nhị Trụ.

Tô Mạn âm thầm lắc đầu, cô cũng không nói nhiều, chỉ theo mẹ vào trong phòng.

Bởi vì nguyên chủ có sức khỏe không tốt, bình thường cũng không thích nói chuyện, cho nên luôn giữ im lặng cũng không làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.

Cô vừa vào phòng, Lý Xuân Hoa đã nhanh chóng lôi kéo cô ngồi ở bên cạnh, sau đó chờ hai con dâu của mình hầu hạ.

Kết quả là con dâu thứ hai Tống Ngọc Hoa tiến đến còn con dâu cả Lâm Tuyết Cúc lại vững như Thái Sơn.

Không giống như thái độ phục tùng của Tống Ngọc Hoa, Lâm Tuyết Cúc ngẩng đầu ưỡn ngực, khuôn mặt tròn tràn đầy tự tin. Ai bảo nhà mẹ đẻ cô ta người đông thế mạnh, hơn nữa vừa cưới đã sinh long phượng thai, hiện giờ lại có Tống Ngọc Hoa đối lập, tự nhiên cảm thấy mình ghê gớm. Hơn nữa người đàn ông của cô Tô Đại Trụ còn là một người có vợ quên mẹ. Cho nên Lâm Tuyết Cúc ở nhà càng ngày càng không để mẹ chồng mình vào mắt.

Ở dưới gầm bàn, bà Tô nhất thời đá con trai lớn của mình.

Tô Đại Trụ trông giống Tô Thiết Sơn, khuôn mặt chất phác thật thà, lúc này chột dạ cúi đầu.

Thấy con mình nhu nhược như vậy, Lý Xuân Hoa tức giận vô cùng. Bà ta không nhắc đích danh ai mà nói với Tô Thiết Sơn đang hút thuốc lá bên cạnh: "Cha mấy đứa, ông có còn nhớ năm đó tôi hầu hạ mẹ chúng ta như thế nào không? Ông còn nói với ta, chờ tôi có con dâu, con dâu nhất định sẽ hầu hạ tôi. Nhưng mà hình như tôi không có số tốt này nha.”

Tô Thiết Sơn gõ điếu thuốc, nói với con trai: "Mẹ các con cũng chịu nhiều khổ sở rồi, cha còn ở đây các con phải hiếu thuận với bà ấy.”

Đồng chí Tô Thiết Sơn tuy bình thường giữ im lặng nhưng ông ấy lại nắm quyền sở hữu ngôi nhà này, nếu không vui có thể đuổi hết những đứa con bất hiếu ra khỏi nhà đi uống gió tây bắc mà sống. Cho nên các con trai vẫn rất nghe lời ông ấy.

Không cần đồng chí Tô Đại Trụ lên tiếng, Lâm Tuyết Cúc miễn cưỡng đi giúp Tống Ngọc Hoa bưng bát đũa lên và phân phát.

Giống như một vị tướng vừa chiến thắng ngoài sa trường, Lý Xuân Hoa kiêu hãnh đứng dậy, sau đó cầm một chiếc thìa sắt lớn phân phát thức ăn cho người trong nhà.

Ngoại trừ Tô Thu Nguyệt đang học cấp ba ở hợp tác xã, những người khác đều đã đến đông đủ. Lý Xuân Hoa lấy cho Tô Thiết Sơn một phần trước. Sau đó múc cho Tô Mạn. Cho cháu trai lớn Tiểu Thạch Đầu của mình, còn có cháu gái lớn Tiểu Thảo Nhi và Tiểu Mễ mỗi người nửa bát. Lúc này mới bắt đầu múc cơm cho con trai và các con dâu của mình.

Sau khi lấy được đồ ăn, Tô Đại Trụ san cho vợ mình gần một nửa. Tống Ngọc Hoa thì san cho Tô Nhị Trụ một nửa. Tô Tam Trụ hâm mộ nhìn Tô Nhị Trụ, sau đó lại dùng ánh mắt may mắn nhìn Tô Đại Trụ.

Tô Mạn: "...”

Lúc ăn cơm, Lâm Tuyết Cúc lại nhắc tới chuyện chia phòng.

Nhà họ Tô nhiều người, nhưng lại không có nhiều phòng. Đây là căn nhà do Tô Thiết Sơn và Lý Xuân Hoa một tay xây dựng lên. Lúc ấy vì để được phân nhà cửa và đất ở, bọn họ trèo đèo lội suối theo sự sắp xếp của chính phủ, di chuyển tới đội sản xuất tạp cư này ở lại. Khi đó các con của bọn nhỏ còn nhỏ, bọn họ cũng không nghĩ tới chuyện chuẩn bị phòng cưới cho con trai và phòng cho cháu nội sau này.

Bây giờ vấn đề nảy sinh.

Nhà bọn họ quá nghèo, thực sự không đủ khả năng để xây thêm phòng mới. Nhưng người lại càng ngày càng nhiều. Trước kia ở nhà họ Tô, con trai ngủ một phòng, con gái ngủ một phòng, phòng còn lại dùng làm kho chứa củi. Có vẻ rất rộng rãi. Bây giờ sau khi các con đã kết hôn sinh con. Con trai cả muốn một căn phòng, con trai thứ cũng muốn một căn phòng, người con thứ cũng không thể ngủ cùng anh cả và anh hai nên cũng muốn một căn phòng. Hai chị em Tô Mạn và Tô Thu Nguyệt cũng cần một căn phòng. Hiện giờ phòng của con trai cả và con trai thứ đều đã được chia. Còn Tô Tam Trụ ngủ trong bếp. Xem như tạm thời ổn định. Nhưng Lâm Tuyết Cúc vẫn không hài lòng, cảm thấy mình có hai đứa con, sau này vợ chồng chú hai và chú ba cũng sẽ có càng ngày càng nhiều con, đến lúc đó phòng chắc chắn sẽ chặt hơn. Cho nên hy vọng nhà mình có thể được chia thêm một căn phòng nữa. Đương nhiên là cô ta muốn lấy phòng của hai chị em Tô Mạn.

“Cha mẹ, em gái lớn và em út sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, nếu không trước hết để Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Thảo Nhi nhà chúng con ở căn phòng đấy đi, cũng không thể chen chúc với chúng con được. Dù sao em gái cũng ít khi về nhà lắm.”

Tô Mạn còn chưa kịp lên tiếng, Tô Nhị Trụ đã không vui: "Vậy sau này con tôi ở đâu?”

Lâm Tuyết Cúc thẳng lưng nói: "Chú hai, nhà chú còn chưa thấy bóng con trai ở đâu, nghĩ xa thế làm gì.”

Lời này nhất thời đâm thẳng vào lòng Tô Nhị Trụ.

Tống Ngọc Hoa càng cúi đầu thấp hơn.

Tô Tam Trụ liếc mắt: "Tôi thấy, mấy người nóng lòng quá rồi đấy. Cũng không hỏi em lớn và em út có đồng ý không? Em út thì không nói, nhưng ai bảo với mấy người em lớn sẽ đồng ý chứ?"

Nói đến em gái lớn Tô Thu Nguyệt, sắc mặt Lâm Tuyết Cúc thay đổi hẳn đi.

Bình thường chị dâu em chồng hai người hay xảy ra tranh chấp, cô em chồng Tô Thu Nguyệt cũng không phải người dễ đối phó.

Lúc này Lý Xuân Hoa hừ lạnh: "Bà già này vẫn chưa chết đâu, chưa tới lượt cô bắt nạt con gái tôi. Đừng bao giờ nhắc tới chuyện phòng ở nữa, nhắc tới thì cút ra ngoài." Sau đó bà ta dịu dàng nói với Tô Thiết Sơn bên cạnh: "Cha bọn nó à, ông có nghĩ vậy ông?"

“Nghe lời mẹ các con đi." Tô Thiết Sơn nói.

Lúc này Tô Mạn đã ăn xong bát cơm tuy rất khó ăn nhưng cơ thể cô quả thực đã có sức lại rồi.

Từ biểu hiện vừa rồi của đám người này, Tô Mạn cảm thấy cái nhà này thật sự rất náo nhiệt.

Quan hệ mẹ chồng nàng dâu, quan hệ vợ chồng, quan hệ chị dâu em chồng, quan hệ anh em... đều tồn tại rất nhiều vấn đề. Chắc chắn sau này sẽ rất náo nhiệt. Cô phải nghĩ cách tự lo cho cuộc sống của mình mới được.

""Hữu nghị nhắc nhở, ký chủ sống trong một môi trường không hòa hợp. Bây giờ nhiệm vụ chính đầu tiên là hy vọng ký chủ có thể thay đổi thói quen xấu của các thành viên trong gia đình và xây dựng một gia đình hòa thuận."

Tô Mạn: "... Nếu không làm được thì sao? Có trừng phạt gì không? Tôi nhớ cậu đã nói, các cậu sẽ không cưỡng chế giao nhiệm vụ mà?”

"Đúng vậy kí chủ, cho nên nếu như nhiệm vụ lần này thất bại thì cũng sẽ không có bất kỳ trừng phạt. Dù sao chúng tôi cũng là hệ thống Thánh Mẫu, Thánh Mẫu không thể làm bất cứ chuyện xấu nào."

Tô Mạn yên tâm. Cô không có ý định làm loại chuyện cố hết sức không được này. Và sự bất hòa của gia đình này cũng không liên quan gì đến cô.

Hệ thống Thánh Mẫu: "Nếu như hoàn thành nhiệm vụ, cơ thể sẽ được khen thưởng duy trì một lần, có thể duy trì cơ thể của ký chủ ở trạng thái khỏe mạnh nhất. Hữu nghị nhắc nhở, dựa vào tổn thương trên cơ thể của ký chủ, tuổi thọ tối đa sẽ không vượt quá năm mươi tuổi."

Tô Mạn: "...”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp