Thấy chủ nhiệm La vui vẻ như thế, đội trưởng Quách chớp thời cơ đi thẳng vào vấn đề: "Nên chúng tôi rất chắc chắn về năng lực của cô Tô, đều do toàn bộ người của đội sản xuất chúng tôi khẳng định. Nhưng... cô ấy không đủ bằng cấp."

Chủ nhiệm La vừa uống trà vừa tò mò hỏi: "Chủ nhiệm Tô đang có bằng cấp gì?" 

Tô Mạn nói: "Cấp tiểu học." 

Chủ nhiệm La xém chút nữa phụt cả ngụm trà trong miệng ra, sau đó nhanh chóng đặt chén trà lên bàn và lấy khăn lau miệng để hỏi lại lần nữa: "Tốt nghiệp tiểu học? Có thể dạy được à?" 

Biết là người bên đội sản xuất thì không có bằng cấp gì, nhưng học sinh tiểu học đi dạy... Cũng bậy quá đi. 

Tô Mạn nói: "Mặc dù tôi chỉ tốt nghiệp tiểu học, nhưng tôi đã tự học xong sách giáo khoa trung học. Trình độ của tôi nhất định có thể đạt tới trình độ của học sinh tốt nghiệp trung học."

Đội trưởng Quách gật đầu: "Đúng vậy, chị gái của cô Tô là học sinh cấp ba duy nhất trong đội chúng tôi. À đúng rồi, cô ấy là Tô Thu Nguyệt."

"Em gái của bạn học Tô Thu Nguyệt."

Mặc dù chủ nhiệm La ở trường trung học nhưng chắc hẳn ông ấy cũng biêt Tô Thu Nguyệt đang học cấp ba.

Mà nghe tin cô là em gái của Tô Thu Nguyệt thì ông ấy càng ngạc nhiên hơn. 

"Thành tích của bạn học Tô Thu Nguyệt không tốt." 

Đội trưởng Quách: "...Nhưng, không phải cô ấy là học sinh cấp ba duy nhất trong đội chúng tôi sao? Cho dù thành tích có tệ đến đâu thì cũng sẽ không đến mức không chấp nhận được."- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

"Cô ấy đúng là học sinh cấp ba duy nhất trong đội của cậu. Nhưng đó đều là nhờ quan hệ cá nhân chứ không liên quan gì đến thành tích của cô ấy."

Nói đến đây, chủ nhiệm La cũng thấy khó chịu.

Trước đây khi Tô Thu Nguyệt học trung học đã có quan hệ tốt với các giáo viên. Cô ấy dẻo miệng, cũng hiểu chuyện, thậm chí còn tặng quà cáp cho giáo viên. 

Nên khi trường cấp ba đề cử thì Tô Thu Nguyệt đã được vào ngay. 

Nhưng thành tích vẫn rất tệ.

Sao khi vào cấp ba không hề biết quý trọng, cả ngày chỉ biết lông bông cùng đám học sinh ở trấn bên kia, bảo là tìm tư liệu, mượn tài liệu, viết thư giới thiệu. Nhưng thật sự là làm gì thì họ không hề biết.

Đương nhiên những chuyện nội bộ này thì không thể nói hết cho đội trưởng Quách, chỉ có thể úp mở: "Nói chung là không thích học nên thành tích cũng không tốt." 

Đội trưởng Quách khá xấu hổ, trước giờ ông ấy chưa từng hỏi về chuyện này.

Khi đó ông ấy chỉ thấy ngạc nhiên khi Tô Thu Nguyệt vào được cấp ba, còn cảm thấy là nhà ông Tô đã có một hạt giống tốt, làm cha mẹ tự hào. 

Ai ngờ trong trường lại thành thế này. 

Nhưng Tô Mạn lại không ngạc nhiên, cô thừa biết điều đó khi đọc sách của Tô Thư Nguyệt. 

Một người ham học mà sách bài tập thì ít, sách giáo khoa cũng chẳng nhiều thì chỉ có thiên tài mới làm được. 

Nhưng nhà họ Tô thì chắc không có gen đó. 

Nhưng mặc kệ, không thể vì Tô Thu Nguyệt mà khiến cho kế hoạch của cô thất bại được. 

Cô tự tin nói: “Chủ nhiệm La, xin hãy tin cháu. Chị gái là chị gái còn cháu là cháu. Hai chúng cháu hoàn toàn khác nhau. Sở dĩ cháu không vào trung học không phải vì điểm kém mà là vì sức khỏe yếu. Nhưng dù không đi đây đi đó nhưng cháu vẫn luôn chăm chỉ tự học. Những bài kiểm tra mà chị gái đem về cháu đều làm được hết." 

Chủ nhiệm La thấy sự chân thành của cô, đúng là rất khác so với bạn học Tô Thu Nguyệt kia. 

Ông ấy cười nói: "Tôi chỉ thuận mồm nói thôi, không có ý bảo cháu giống chị gái." 

Tô Mạn cũng cười: "Vậy cháu yên tâm rồi, dù sao lần này cháu đến cũng là để chứng minh thành tích của mình rất tốt."

Chủ nhiệm La tò mò: "Chứng minh như nào?"

Tô Mạn mỉm cười: "Cháu muốn đăng ký tham gia kỳ thi tốt nghiệp cấp hai của hợp tác xã chúng ta." 

Chủ nhiệm La: "..." 

Đội trưởng Quách thấy chủ nhiệm La lại im lặng bèn nói đỡ: "Ông La, cho đứa nhỏ này một cơ hội đi. Cô bé này giỏi thật đấy. Ngày nào nó cũng giúp đội chúng tôi xóa nạn mù chữ, giờ cả đoàn đội của tôi cũng đã biết cách viết tên của mình, còn biết được nhiều con chữ khác. Nếu không vì điều đó thì tôi cũng không mắt công đến đây." 

Nghe những gì Tô Mạn làm khiến chủ nhiệm La thấy lung lay, phải nên khoan dung với những người trẻ tuổi mà đã có ý thức cao như vậy.

"Nếu nói muốn đi học thì tôi còn giúp được, nhưng đây là kỳ thi... Sao cháu có thể tốt nghiệp mà không có học tịch được cơ chứ?" 

Tô Mạn nói: “Chủ nhiệm La, cháu chỉ có một hy vọng, hy vọng có thể lấy được bằng tốt nghiệp trung học. Cho dù không có học tịch, cháu cũng không quan tâm.”

Dù sao thì cô cũng không có ý định tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học nên học tịch không quan trọng. Cứ cầm tấm bằng lừa mọi người một chút. Chờ qua một thời gian, cô lại ngồi xem lại sách giáo khoa cấp ba và lấy bằng tốt nghiệp cấp ba thôi.

Đội trưởng Quách thở dài: "Ông La, đứa nhỏ này cũng không yêu cầu gì, chỉ hy vọng chứng minh được trình độ của mình đã đạt đến trình độ học sinh tốt nghiệp trung học, để sau này có thể tự tin dạy dỗ con cái của đội."

Thành thật mà nói, đội trưởng Quách rất vui. Giờ có mò tìm cả đội cũng chẳng thấy được người "trí thức" nào vị tha được như Tô Mạn. 

Người bình thường kiếm công điểm, nhưng cũng là làm việc cho người trí thức. 

Chủ nhiệm La suy nghĩ, song nhìn khuôn mặt già nua của đội trưởng Quách, rồi lại quay sang vẻ mặt chờ mong của Tô Mạn. 

Cuối cùng, ông ấy gật đầu: "Cho cô ấy một cơ hội tham gia kỳ thi. Nếu cô ấy đỗ, sau này chúng tôi sẽ cấp bằng tốt nghiệp cho cô ấy. Nhưng cô ấy sẽ không có học tịch. Ông Quách, đồng chí Tô Mạn, đây là quy định."

"Có thể chứng minh được trình độ của mình là cháu đã mừng lắm rồi." Tô Mạn hào hứng: "Chủ nhiệm La, cháu chân thành cảm ơn." 

Nói xong cô còn cúi đầu. 

Kỳ thi tốt nghiệp sẽ tầm ba ngày nữa, Tô Mạn có thể quay về để chuẩn bị và trực tiếp đến dự thi vào ngày thi.

Tô Mạn và đội trưởng Quách cảm ơn lần cuối rồi rời khỏi văn phòng chủ nhiệm. 

Đi dạo trong khuôn viên trường, đội trưởng Quách thở dài: "Cô giáo Tô, nếu trước đây cháu có thể vào trung học thì tốt quá. Với trình độ học vấn của cháu..."

Dù không thi nhưng đội trưởng Quách vẫn luôn cảm thấy cô có học thức cao, hiểu chuyện hơn người.

Tốt hơn so với Tô Thu Nguyệt. 

Tô Mạn nói: “Chỉ cần muốn học thì ở đâu cũng có thể học, cháu cũng có thể tự học. Nhưng bây giờ cũng tốt rồi, nếu cháu đến trường thì ai sẽ xóa nạn mù chữ cho đội của chúng ta? Giờ cháu chỉ muốn cố gắng giúp đỡ mọi người hết sức có thể." Bằng cách này thì có thể kiếm được rất nhiều điểm Thánh Mẫu. 

Đội trưởng Quách gật đầu trước lời cô nói: "Được rồi, ý thức của cháu không còn gì để nói. Đội của chúng ta cần những người trẻ tuổi như cháu."

Khi hai người bước ra khỏi khuôn viên trường thì gặp một số sinh viên từ bên ngoài đi vào. Trên tay ôm sách vở, thoạt nhìn phong cách có vẻ khá phố. 

Tất nhiên chỉ có đội trưởng Quách thấy họ giống người trên phố chứ còn Tô Mạn thì không. 

Nhưng cô lại nhìn thấy một người quen thuộc trong nhóm người. 

Bây giờ cô đã nhớ lại những người xung quanh thông qua ký ức của nguyên chủ, cô chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra chị gái hiện tại của mình, đồng chí Tô Thu Nguyệt.

Tô Thu Nguyệt cao và có nét thanh tú. Tuy nhiên, do thời đại thiếu ăn này nên nhìn cũng không đẹp lắm. 

Tô Mạn khá giống cô ta, vì có nét giống Lý Xuân Hoa. Nhưng tính cách lại khác nhau. 

Nếu vẻ ngoài của Tô Mạn là hiền lành và nhẹ nhàng thì vẻ ngoài của Tô Thu Nguyệt lại rất kiêu ngạo. 

Lúc này cô ta đang bàn tán gì đó, thấy mấy nữ sinh cười hì hì, chuyện họ đang nói cũng không liên quan đến học tập mà là chuyện về những sản phẩm bên trong cửa hàng bách hóa của huyện, váy áo linh tinh gì đó. 

Đội trưởng Quách cũng đã nhìn thấy Tô Thu Nguyệt nên hỏi: "Cháu có muốn đến chào chị không?" 

Tô Mạn nói: "Thôi, chị ấy bận. Cháu muốn về trường sớm. Nói chuyện với chị ấy lại lãng phí thời gian. Sau này vẫn còn nhiều cơ hội."

Đội trưởng Quách cũng không có kiên nhẫn khi trò chuyện với mấy nữ sinh đó nên cũng làm bộ như không thấy và đi về với Tô Mạn. 

Mặt khác, khi Tô Thu Nguyệt bước tới và liếc nhìn thì chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, nhưng khi cô ta nhìn lại, người đó đã rời đi nên chỉ nhìn thấy bóng lưng của cô. Chốc sau, cô ta nghĩ có lẽ mình đã nhìn nhầm.

Em gái của cô ta khá kỳ quặc và không thích nói chuyện. Cô cũng không thích đi chơi nên không thể chạy ra ngoài với người khác.

"Này Thu Nguyệt, nhìn gì đấy?" 

Tô Thu Nguyệt cười: "Không có gì, đang suy nghĩ là sắp nghỉ rồi, sẽ ít gặp nhau hơn." 

Một nữ sinh tóc ngắn mỉm cười nói: "Chao ôi, đừng nói vậy chứ. Chúng ta không thể gặp nhau được à? Chỉ cần nói một tiếng là tớ đến đi mua sắm trong huyện với cậu ngay. Cậu nói đúng, dù không có tiền mua thì cũng phải đi ngắm nhìn." 

Có nữ sinh cũng nói lại: "Ừ, chẳng phải cậu có quen một người nào ở trường cấp ba trong huyện sao? Thỉnh thoảng cậu có thể giúp chúng tớ làm quen đi mà? Tớ cũng có quen người trong huyện, nghe nói huyện thường tuyển nhân công nên tớ cũng muốn có nhiều thông tin." 

Tô Thu Nguyệt cười: "Có cơ hội sẽ giới thiệu." Tất nhiên là không có, cô ta còn chẳng quen ai chứ đừng nói là quen biết học sinh cấp ba trong huyện, người ta là người ở huyện đấy. 

Nghĩ đến mọi thứ vừa thấy ở huyện càng khiến cô ta thêm khao khát nó.

Nhưng lại có hơi thất vọng. 

Bây giờ mọi người trong nhà đều nghĩ rằng sau khi cô ta học hết cấp ba là có thể lên thành phố làm việc. Nhưng thực tế không đơn giản như vậy.

Các đơn vị công tác trong thành phố giống như củ cải và cạm bẫy. Cha mẹ họ là công nhân thì con cái được đảm nhiệm. Hoặc được các đối tác ở các trường trung cấp kỹ thuật phân công. Và có rất nhiều học sinh cấp ba như cô ta ở thị trấn. Học sinh cấp ba còn không được vào thẳng nhà máy mà phải làm bài kiểm tra.

Cô ta không có hộ khẩu tại thành phố và không đủ điều kiện để tham gia kỳ thi tuyển dụng. Nhà tuyển dụng sẽ không chấp nhận.

Cô ta thường xuyên đến thị trấn và biết rằng có rất nhiều học sinh cấp ba ở thị trấn đang thất nghiệp ở nhà.

Giờ Tô Thu Nguyệt chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp nhưng vẫn không biết nên nói với gia đình như nào cho phải. 

Sở dĩ bây giờ cô ta đến huyện là để tìm thêm cơ hội trong thành phố. Nhưng khi vào huyện lại không biết mình có thể tìm việc như nào nên chỉ có thể dạo quanh cửa hàng bách hóa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play