Trở Lại Thập Niên 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 7


2 tháng

trướctiếp

Tô Mạn kể chuyện trong lớp đã được truyền đến tai mấy đứa nhỏ không thích học.

Những đưa nhút nhát cũng bắt đầu đến học.

Trước đây chỉ được có hai mươi đứa trẻ tới học, giờ lại đến đông như ong vỡ tổ, phòng học không còn đủ chỗ để ngồi nữa.

Nhiều học sinh vẫn phải tựa lưng vào cửa sổ để nghe giảng. Tuy nhiên, toàn bộ phòng học chỉ có một cửa sổ nhỏ nên chỉ có thể đủ cho hai người. Một số em còn không thể nhoài người ra ngoài cửa sổ hay chen vào từ bên ngoài để nghe mang máng.

Tô Mạn thấy thế nhưng không sốt ruột.

Cứ để họ nghe như thế.

Cô vẫn tạo chút hồi hộp khi kể chuyện. Mỗi ngày sau giờ học, cô sẽ kể cho các học sinh nghe một câu chuyện, sau đó cô sẽ chừa lại nửa câu chuyện và kể tiếp vào ngày mai. Điều này khiến chúng háo hức đến lớp mỗi ngày dù cho có phải nhoài mình qua cửa sổ.

Mấy đứa nhỏ bây giờ đã đủ thông minh để biết rằng mình muốn có chỗ ngồi thì phải đến sớm, giờ đứa nào đứa nấy cũng tích cực tranh nhau xem ai đến sớm hơn.

Nhờ thế mà các xã viên rất ngưỡng mộ Tô Mạn.

Bình thường họ còn không quản nổi mấy đứa loi choi này, thế mà Tô Mạn lại có thể khiến chúng thích học đến thế.

Sau khi mấy đứa nhỏ đã quen với việc đến trường hàng ngày, Tô Mạn nghiêm khắc yêu cầu mấy đứa nhỏ đổi cách gọi cô thành "cô".

Phải gọi là cô Tô.

Mấy đứa nhóc giờ rất biết nghe lời Tô Mạn, cô bảo sao là làm y như vậy.

Ngoài ra, Tô Mạn còn sử dụng một số phương pháp giảng dạy mà cô từng thấy ở thời hiện đại.

Ở thời đại này, giáo viên vẫn còn rất cứng nhắc trong bài giảng của mình. Không giống nhiều lớp thủ công và hoạt động ngoại khóa như sau này.

Tô Mạn dạy chúng hát mỗi ngày, và tất nhiên là những bài hát của thời đại này. Tô Thu Nguyệt có một quyển bản sao chứa tất cả các bài hát trong đó nên Tô Mạn đã tự học rồi dạy những đứa trẻ này hát.

Cô còn dạy bọn chúng vẽ tranh. Nhờ đó mà giờ mấy đứa nhỏ này càng thêm say mê, ngày nào cũng mong được đi học.

Sau khi bọn trẻ trở về nhà, lại trò chuyện với người lớn: “Cô Tô nói chỉ cần chúng con biết mười chữ, cô sẽ dạy chúng con hát.”- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

“Cô Tô của chúng con nói rằng khi chúng con học đếm được, cô sẽ chơi trò chơi số với chúng con. Cô Tô biết rất nhiều, chắc chắn hơn các giáo viên hợp tác xã thành thị nhiều. Các giáo viên hợp tác xã không dạy những thứ này."

Vô tình, dưới sự ảnh hưởng đó, mọi người không còn gọi cô là nhóc Mạn nữa, ai nấy cũng một tiếng cô Tô, hai tiếng cô Tô. Mỗi ngày gặp nhau đều hỏi thăm: "Cô Tô tan lớp rồi à."

Tô Mạn có thể kiếm được công điểm mà không cần phải ra đồng phơi nắng phơi sương, điều này khiến những người còn lại trong nhà ông Tô phải ghen tị không thôi.

Trước đây, em cả Tô Thu Nguyệt chính là người mà cả nhà ghen tỵ nhất.

Bởi vì Tô Thu Nguyệt là học sinh cấp ba duy nhất trong toàn hợp tác xã, mặc dù bình thường không có công điểm, nhưng học ở trường cấp ba là đã được coi là có trình độ học vấn cao hơn so với mọi người. Nghe nói rằng nếu chăm chỉ học tốt, trong tương lai có thể làm việc tại thành thị. Được làm việc trong thành thị, ăn đồ ăn ngon, nhận lương và trở thành công dân thành thị. Đây là một điều mà tất cả nông dân đều ngưỡng mộ.

Tất nhiên, tương lai mà Tô Thu Nguyệt vào thành phố vẫn còn sớm, ngược lại nhìn Tô Mạn bây giờ còn khiến họ ghen tị hơn.

Đã thế sau khi ngừng làm ruộng, họ còn thấy cô ngày càng tươi tắn.

Trước đây còn gầy gò, thế mà giờ lại khỏe khoắn mơn mởn.

Lý Xuân Hoa vui vẻ khen ngợi: "Con gái mẹ ngày càng có triển vọng, càng ngày càng có sức sống."

Tô Mạn tự hiểu chính mình. Không phải vì không đi làm ruộng mà là vì ngày nào cô cũng được ăn uống đầy đủ.

Tuy nhiên, cô vẫn nói cho có lệ: “Lòng dạ thanh thản, cơ thể khỏe mạnh. Một khi tâm trạng tốt hơn thì cơ thể cũng sẽ tốt hơn. Mọi người cũng có thể học hỏi từ con, làm nhiều việc tốt hơn thì tâm trạng cũng sẽ tốt hơn thôi.”

Người nhà ông Tô: "..."

Làm chuyện tốt? Chịu. Họ không ra ngoài gây chuyện là được lắm rồi.

Bây giờ họ đã kiềm chế hơn nhiều. Ngày xưa, vua cũng thua thằng liều, gây ra không biết bao nhiêu rắc rồi, thế mà giờ trong nhà lại có người "trí thức” giữ thể diện cho họ. Có thể diện thì tự dưng cũng được chú ý chút ít.

Hơn nữa, Lý Xuân Hoa đã nhiều lần cảnh cáo ba đứa con trai của mình không được gây rối ở bên ngoài. Hạn chế ảnh hưởng đến công việc của Tô Mạn.

Nhưng nhà ông Tô vẫn chưa cảm nhận được, họ cứ vô thức suy nghĩ về Tô Mạn. ( truyện trên app tyt )

Tô Mạn cũng chẳng quan tâm đến sự thay đổi của người nhà.

Ưu tiên hàng đầu của cô bây giờ là cải thiện địa vị bên ngoài của mình.

Khi địa vị của một người ở bên ngoài được cải thiện, đương nhiên sẽ có quyền lên tiếng ở trong nhà.

Mặc dù nguyên lý này rất thô sơ nhưng nó cũng là một định luật kiên cố.

Nên cô không vội thay đổi người nhà họ Tô.

Ngoài việc dạy dỗ bọn trẻ hàng ngày, bản thân Tô Mạn còn đọc sách giáo khoa do Tô Thu Nguyệt để lại.

Cô thông minh, cũng có năng lực học tập. Trước kia còn có thành tích cao nên giờ những loại sách giáo khoa cấp thấp này đối với cô cũng dễ như trở bàn tay.

Chỉ cần đọc qua là đã nhớ được kiến thức cơ bản.

Điều duy nhất là một số kiến thức ngữ văn, vì nội dung văn bản khác nhau nên cô cần phải tự học.

Khi cô đọc xong những cuốn sách giáo khoa này thì đã là giữa tháng Sáu.

Đến lúc đi thi trung học ở hợp tác xã bên kia.

Tô Mạn trực tiếp đến gặp đại đội trưởng Quách.

Cô nhớ lại lời hứa trước đó của đội trưởng Quách. Có lẽ đội trưởng Quách chỉ thuận miệng nên không nhớ rõ, còn Tô Mạn thì lại khắc ghi trong lòng. Nếu bây giờ có người mở cánh cửa vàng cho cô thì cô phải bước qua vùng an toàn của mình thêm một bước nữa.

Dù sau này có hướng đi như thế nào thì cũng chắc chắn rằng cô không thể rời khỏi thôn xã này chỉ với tấm bằng tiểu học. Đây chính là lý do vì sao cô không vội xin đội trưởng nộp đơn vào trường tiểu học.

Với trình độ học vấn của cô, cho dù có thuyết phục được đội trưởng thì rồi cũng sẽ may váy cưới cho người khác.

Cô không thể làm chuyện xúi quẩy như thế được.

Khi đến đại đội, cán bộ đều cười cười với Tô Mạn, còn hỏi han vài câu.

Ngày nào họ cũng nghe ngóng về cô.

Trong thời đại xem phim còn khó khăn như hiện nay, Tô Mạn đã là “ngôi sao” của đội.

Đội trưởng Quách đang bận tính công điểm nửa năm đầu, ông ấy vừa thấy Tô Mạn tới đã cười nói: "Sao vậy cô giáo Tô, kế hoạch công việc của cháu có gì sao? Đến ngồi xuống rồi hẵng nói chuyện."

Tô Mạn ngồi nghiêm chỉnh: "Đội trưởng, là như thế này. Gần đây cháu dạy bọn trẻ, cháu thấy bọn trẻ rất ham học. Bây giờ trẻ con càng ngày càng nhiều, đều muốn đến lớp nên cháu sẵn sàng nỗ lực dạy thật tốt cho bọn nhỏ. Dù không phải là giáo viên chính thức nhưng cháu tin rằng các em vẫn có thể được học đầy đủ kiến thức. Tuy nhiên, bây giờ cháu chợt cảm thấy hơi tự ti vì trình độ học vấn của mình, trong mắt người ngoài, cháu chỉ là học sinh tốt nghiệp tiểu học, vô hình chung luôn khiến mọi người cảm thấy không đáng tin cậy khi để một học sinh tốt nghiệp tiểu học dạy học sinh tiểu học. Nhưng trình độ thực sự của cháu chắc chắn đủ tốt để tốt nghiệp trung học, những câu hỏi do chị gái cháu để lại, cháu đều đạt được điểm cao hoàn toàn, không có vấn đề gì. Chính vì vậy, cháu đang băn khoăn liệu cháu có thể đăng ký tham gia thi tốt nghiệp trung học hay không."

Khi nói những lời này, vẻ mặt Tô Mạn vô cùng chân thành, nghiêm túc, tự tin và với một chút mong đợi. Điều này khiến đội trưởng Quách cảm thấy mình cũng bị ảnh hưởng theo.

Thái độ làm việc của Tô Mạn không cần bàn cãi nữa. Sau khi hoàn thành công việc ban ngày, cô lại kể chuyện cho mọi người vào ban tối. Thực sự rất khó khăn.

Và hình như trước đây ông ấy từng hứa với Tô Mạn rằng nếu cô làm tốt thì sẽ đến trường trung học ở hợp tác xã bên kia để nói chuyện với họ.

“Ừ, hai ngày nữa tôi sẽ đến trường trung học hợp tác xã kia xem có làm được không, đến lúc đó cháu có thể đi cùng tôi xem sao.”

Tô Mạn lập tức bật dậy, cô rất cảm kích: "Cảm ơn đội trưởng đã giúp đỡ."

Dù sao đại đội trưởng Quách cũng là cán bộ, nói lời vẫn giữ lấy lời. Ông ấy nói sẽ mất hai ngày thì đúng là mất hai ngày để thông báo cho Tô Mạn gia nhập đội.

Vì lý do này, Tô Mạn phải cho bọn trẻ nghỉ một ngày.

Mà điều này cũng khiến bọn nhỏ thất vọng vô cùng.

Giờ đây, mấy đứa nhỏ rất mong được tham gia lớp học với Tô Mạn mỗi ngày. Sau giờ học, mấy đứa nhỏ có thể nghe kể chuyện, được chơi trò chơi và học hát. Một ngày vui hơn nhiều so với việc đào trứng chim và giun đất.

Khi Tô Mạn rời đi, ở ngã tư có rất nhiều bạn nhỏ đứng nhìn cô và hét lên: “Cô Tô, xin hãy quay lại sớm”.

Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của những đứa trẻ này, trong lòng Tô Mạn khẽ lung lay, nhưng chỉ trong chốc lát đã tỉnh táo lại.

Không thể mềm lòng, càng không thể trông chờ vào người khác.

Cô nở nụ cười chuẩn mực với bọn trẻ rồi nói: “Mấy đứa về đi, cô sẽ về sớm dạy mấy đứa”.

Bọn nhỏ vẫn háo hức trông theo.

Tô Mạn phớt lờ chúng và đi theo đội trưởng Quách.

Đội trưởng Quách nhìn Tô Mạn nói chuyện với bọn nhỏ thì cười nói: "Cô giáo Tô đối xử tốt với bọn nhỏ nên chúng mới bám cháu như vậy, xem ra cháu vẫn rất hợp làm giáo viên."

"Nhờ bầu không khí trong thôn chúng ta tốt, chứ không chúng cũng không ngoan ngoãn như thế."

Cô đang ngầm khen đội trưởng Quách, vô tình khiến ông ấy vui thầm.

Nói mới nhớ, đội trưởng Quách cũng không hẳn là một đội trưởng có trách nhiệm. Ông ấy cũng có tham vọng như những đội trưởng khác nên thường xuyên nói dối về sản lượng của mình trong hai năm qua. Bây giờ cả đội ngày nào cũng say khướt, còn ông ấy lại phải làm rất nhiều việc.

Nhưng ngoài điều này ra, đội trưởng Quách khá chính trực ở những khía cạnh khác. Không giống như một số đội trưởng lòng dạ hiểm độc, dùng quyền lực của mình để bắt nạt người khác và đàn áp dân chúng.

Nên đội trưởng Quách vẫn luôn tự tin rằng mình là một đội trưởng phục vụ vì dân.

Bây giờ Tô Mạn nói rằng bầu không khí trong đội rất tốt, ắt hẳn cũng là do đội trưởng như ông ấy quản lý mọi việc rất tốt.

Hợp tác xã này cách Đại Kiều Loan cũng không xa, qua một ngọn núi nhỏ là đến.

Đội trưởng Quách quen đường quen nẻo nên đã đưa cô đến thẳng trường trung học.

Trường trung học và cấp ba của hợp tác xã cùng nằm trong một khuôn viên.

Dù sao xã Bắc Hà có số người được học trung học cũng chẳng nhiều, học cấp ba thì lại càng ít hơn nên không cần một địa điểm lớn.

Tô Mạn nhân cơ hội này nhìn vào những bức tường đỏ và gạch đen. Ở thời đại này, nơi này có thể xem là “hoành tráng” trong khu vực.

Suy cho cùng, ở hợp tác xã vẫn đầy rẫy những ngôi nhà được xây bằng gạch xanh, thậm chí là gạch không nung.

Nhìn thấy môi trường như vậy, Tô Mạn lại càng thấy coi thường chỗ ở Đại Kiều Loan của mình.

"Điểm xuất phát vẫn còn quá thấp." Tô Mạn thở dài: "Hệ thống, nếu ngay từ đầu cậu cho tôi trở thành giáo viên ở trường trung học này thì có khi tôi đã xây dựng được mấy phong trào tốt rồi dẫn dắt mọi người đi lên rồi. Thế cậu có biết mình đã bỏ lỡ điều gì không?"

789 làm ra vẻ nịnh nọt: "Ký chủ ký chủ, bây giờ cô có thể làm như ở lớp của mình. Trẻ con đông như vậy, nếu dạy chúng từ khi còn nhỏ, sau này thế giới sẽ tràn ngập tình yêu thương."

Tô Mạn nói: “Tâm trạng không tốt, không muốn làm.”

789: "..."

Lúc này, đội trưởng Quách đã dẫn cô đến trước căn phòng có cánh cửa gạch đỏ ở tầng một. Trên đó có treo biển hiệu "Phòng giáo vụ".

"Đi vào đi." Đội trưởng Quách cười vui vẻ: "Chà chà, ông La, chủ nhiệm La. Đã lâu không gặp. Lần trước là khi đồng chí Tô Thu Nguyệt của đội chúng tôi đến học nên tôi có đến gặp anh. Lần này lại đến tìm anh tiếp."

Chủ nhiệm La là một người đàn ông gầy gò đeo kính, có lẽ đã ngoài năm mươi, tóc rẽ ngôi lệch, nhìn thôi là đã thấy toát lên vẻ tri thức.

Trước lời chào thô lỗ của đội trưởng Quách, chủ nhiệm La tỏ ra khinh thường và nghiêm túc nói: "Đồng chí Quách Hoa Lượng đến đây gặp tôi làm gì?"

"Tất nhiên là liên quan đến chuyện học hành rồi, mầm non trẻ tài năng trong đội tôi giỏi lắm nha."

Đội trưởng Quách quay sang vẫy bảo Tô Mạn đến: "Cô giáo Tô, cháu đến đây."

Tô Mạn đi tới và chào chủ nhiệm La: "Xin chào chủ nhiệm La. Tôi tên là Tô Mạn."

"Cô giáo?" Chủ nhiệm La chợt chú ý đến cách xưng hộ của đội trưởng Quách.

Ông ấy nhớ là đội sản xuất Đại Kiều Loan không có trường học.

Tô Mạn có vẻ xấu hổ: "Cháu không phải là giáo viên chính thức. Cháu chỉ dạy bọn trẻ nên chúng muốn gọi cháu thế nào cũng được."

Đội trưởng Quách cười nói: “Đúng đúng, đội sản xuất của chúng tôi hiện tại không có trường học, vì vậy việc giáo dục bọn trẻ đều để cô giáo Tô dạy. Chưa kể hiện tại việc dạy học rất tốt. Tất cả bọn trẻ đều thích học. Chúng tôi vừa đi là đã ngóng về sớm để được dạy học."

Nghe thế chủ nhiệm La cũng cười.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp