Trở Lại Thập Niên 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 13


2 tháng

trướctiếp

Việc Tô Thu Nguyệt không giảng bài được đã truyền đến tai của những người khác trong đội.

Bọn trẻ về nhà và kể lại rất nhiều nên giờ ai cũng biết, hóa ra cô con gái lớn học cấp ba của nhà ông Tô về giảng bài cho bọn nhỏ nghe nhưng chẳng đứa nào nghe. Sau đó chẳng thấy giải thích thêm gì nữa.

Không giải thích chắc là vì không biết giảng bài thật.

Theo lời của mấy đứa nhỏ thì có nghĩa là không hiểu gì hết.

Nhưng những thành viên khác trong đội không hề nghi ngờ về năng lực của Tô Thu Nguyệt. Chí ít thì người ta cũng nghiêm túc vào cấp ba nên năng lực chắc chắn không tầm thường. Vậy nên cho dù cô ta có không làm tốt chuyện này đi chăng nữa thì cũng không phải vấn đề liên quan đến thực lực. 

Mà chỉ có thể nói rõ hơn rằng thực lực của cô giáo Tô quá cao, chuyện mà một học sinh cấp ba không thể làm được, thế mà một học sinh tiểu học như cô lại có thể. 

Người ta hay nói nước sâu sóng lặng, cô Tô ít nói nên hẳn là người thông minh. 

Cứ thế, hình tượng của Tô Mạn trong lòng mọi người lại cao thêm một bậc. 

Trước đây không có gì để tham khảo nên họ chỉ biết là cô rất giỏi, nhưng giờ đã có học sinh cấp ba để so sánh nên thực lực càng nổi trội hơn. 

Có người còn châm biếm, con cái nhà ông Tô thế này thì ai cạnh tranh cho lại? 

"Nói thử xem, sao cô em gái học giỏi thế mà không được đi học? Không chừng còn giỏi hơn cô chị được đi học ấy chứ."

"Đã thế nhá, cô chị ở trường cấp ba chả biết học được cái gì mà sao về đây chẳng dạy được chữ nào thế?" 

"Mẹ ơi, nghe mấy lời này cũng thấy xấu hổ thay cho cô chị." 

Lâm Tuyết Cúc vô tình nghe thấy mấy lời đó, nên lúc về nhà, ngồi lên bàn ăn thì đã nói cho người nhà họ Tô nghe. 

Trước đây cô ta cũng biết là cô em chồng này muốn dạy học nhưng không thành, còn định đá xéo hai câu nhưng lại sợ bị mẹ chồng với em chồng oán giận. Hơn nữa giờ còn có một cô em chồng khó lừa nên một mình cô ta đấu không lại.

Bây giờ người ngoài đang chỉ trích cô chị cả, cô ta nói mình được đi học nên không sợ, thế có bản lĩnh thì ra kia cãi với mọi người đi. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Tô Thu Nguyệt phơi nắng cả ngày đã đen thui, giờ còn bị người ta đàm tiếu nên đập đũa xuống bàn: "Em đâu có học chuyên sư phạm. Thế chị có biết chuyên sư phạm là gì không? Là được đào tạo để chuyên dạy học sinh đấy. Em không học cái đấy ở trường cấp ba. Hơn nữa, em học khoa học tự nhiên!"

Tô Mạn nghe thế thì nhướng mày. 

Khoa học tự nhiên cơ đấy? Chẳng phải sách giáo khao trên bàn đều là sách văn học hết à. 

Nhà họ Tô không biết, Lý Xuân Hoa còn hỏi lại: "Khoa học tự nhiên là gì vậy con gái?" 

"Là sau này sẽ nghiên cứu khoa học. Người ta nói, trước trọng nhân tài của ngành kỹ thuật, con chính là nhân tài đó. Con học ngành kỹ thuật là để sau này làm việc lớn, không giống em gái."

Lý Xuân Hoa hiểu ra nên quay sang nói với dâu cả: "Con nghe thấy gì chưa? Ăn nói bậy bạ, không biết gì mà cứ nói lung tung."

Lâm Tuyết Cúc không được học nên nghe chẳng hiểu gì, càng nghe càng mờ mịt rồi không biết cãi lại đường nào.

Cô ta chỉ hận mình đã không có học mà còn bị người có học ức hiếp. 

Cứ nghĩ là trong nhà có cô em chồng giúp xóa nạn mù chữ thì ít nhiều gì mình cũng nghe hiểu được chút, học được vài chữ để sau này còn cãi nhau. 

Thấy mọi người trong nhà đều bị hù nên Tô Thu Nguyệt nhanh chóng nói mình muốn đi làm nửa ngày, ở nhà nửa ngày để có thể ôn luyện tốt rồi vào trường đại học. 

Về sau trở thành sinh viên đại học sẽ làm rạng danh cả nhà. 

Đợi đến khi cô ta được vào thành phố làm kỹ sư thì sẽ về trả ơn cho mọi người, để mọi người được sống an nhàn.

Chiếc bánh lớn như này đã thành công đánh lừa người nhà họ Tô và khiến họ sửng sốt không thôi, ngay cả Lâm Tuyết Cúc hay xỉa xói cô ta cũng phải ngậm miệng. Ai bảo nhà này chẳng còn ai để trông cậy làm gì. Tô Đại Trụ thì là một tên đầu gỗ trung thực. Tô Nhị Trụ thì tính tình nóng nảy, ngoài nóng nảy ra thì chẳng còn gì nữa. Được mỗi Tô Tam Trụ giỏi hơn hai ông anh một chút, có đầu óc, cũng biết ăn nói sơ sơ. Nhưng khổ nỗi là chỉ dùng để lợi dụng rồi bắt nạt những người khác trong đội. 

Lý Xuân Hoa nhìn Tô Thiết Sơn: "Ông xã, ông thấy sao?" 

Thật ra Tô Thiết Sơn chẳng hiểu mấy về những chuyện này, ông chỉ cảm thấy con gái lớn của mình nói hơi mông lung. Nhưng giờ trong nhà không chỉ có mỗi mình cô con gái này có học nên ông ta quay sang nhìn đứa con út Tô Mạn và hỏi: "Nhị Nha, con thấy chị gái mình có thể đậu đại học không?"

Tô Thu Nguyệt không ngờ rằng cha cô ta sẽ hỏi Nhị Nha về vấn đề này nên bỗng chốc nghẹn họng. 

Từ khi nào mà lời nói của cô ta đã trở nên vô dụng trong căn nhà này rồi? 

Trước đây cô ta nói một là một, hai là hai.

"Cha, em ấy chỉ là học sinh tiểu học nên không hiểu mấy chuyện này đâu." 

Tô Mạn vốn không định xen vào chuyện của người khác, nhưng nghe thế thì lại không ưa tai: “Em là học sinh tiểu học, nhưng em cũng có ước mơ và mục tiêu. Nên mấy cái mà khoa học tự nhiên hay khoa văn em đều hiểu khá nhiều. Trùng hợp là vài ngày trước em có đến trường trung học ở hợp tác xã bên với đội trưởng để làm việc, và có gặp chủ nhiệm La ở phòng giáo vụ. Tiện nên có hỏi về tình hình của chị gái luôn."

Cô vừa nói vừa cười mỉa khi nhìn Tô Thu Nguyệt. 

Tô Thu Nguyệt: "..."

Lý Xuân Hoa nói ngay: "Nhị Nha, thế chủ nhiệm La đã nói gì? Ông ấy có khen ngợi chị gái con không?"

Tô Mạn mỉm cười nhìn Tô Thu Nguyệt: "Chị, chị thấy sao?"

"...Chủ nhiệm La có thể không biết đến chị đâu." Tô Thu Nguyệt gượng cười rồi nói: "Nhưng tụi chị cũng thường nghe lời dạy của chủ nhiệm La, nói tụi chị là tương lai để xây dựng tổ quốc, nên phải bồi dưỡng tinh thần chịu thương chịu khó học hành. Đột nhiên chị thấy chuyện thi đại học giờ có hơi sớm. Chị phải trau dồi tinh thần phấn đấu chịu khó thì sau này mới có thể đặt nền móng vững chắc cho tương lai. Chị chịu khổ nhiều thì sau này nhân tài trong nhà mới có thể hưởng lợi." 

"Được được được, em lớn của anh đúng là người có học, ăn nói gì cũng hay." 

Tô Tam Trụ khen không ngớt. 

Lý Xuân Hoa rất ngạc nhiên khi thấy con gái mình đột nhiên thay đổi ý định, nhưng bà ta cảm thấy vui mừng sau khi nghe được suy nghĩ của con gái mình.

Đừng thấy bình thường bà ta hay lợi dụng người trong đội mà nghĩ xấu. Nếu có năng lực thì bà ta làm vậy để làm gì? Trong thâm tâm, bà ta vẫn luôn hy vọng người nhà có thực lực và sống chính trực, không ai mắc sai lầm. 

Nhưng Lâm Tuyết Cúc thì lại nghi ngờ cô em chồng này, cô ta vẫn luôn thấy chuyện này cứ quái quái chỗ nào. 

Ban trưa lúc về phòng, Tô Thu Nguyệt đã kéo tay Tô Mạn và đóng chặt cửa: "Em gái, lúc nãy em định nói gì?" 

Tô Mạn hất tay cô ta ra rồi xoa xoa cổ tay: "Em đã nói gì đâu nhỉ? Cũng lười nói. Chị đang nghĩ cái gì đấy? Học hành khó khăn mà không lo chăm chỉ học tập đi, cả ngày cứ quậy cái gì?"

Tô Thu Nguyệt trợn mắt:" Em thì biết cái gì? Cái đó gọi là dự định. Hoàn cảnh của gia đình như này nên chẳng dựa vào ai được cả, chẳng phải đều dựa vào chị hết rồi sao. Chị phải nghỉ cách để có mối quan hệ, sau này còn vào thành phố.”

Tô Mạn cố ý hỏi: "Không phải chị nói học sinh cấp 3 chắc chắn sẽ vào thành phố làm công nhân sao? Mọi người trong nhà đều mong chờ, thế sao giờ chị phải đi tìm mối quan hệ rồi?" 

"....Em thì biết cái gì? Thành phố rất khác. Chị làm vậy chẳng phải là để được vào một đơn vị tốt à?" 

"Được được, vậy thì chị phải cố gắng lên, cả nhà mình đang mong chờ sự thành công của chị đấy." Tô Mạn cũng chẳng thèm vạch trần cô ta.

Tô Thu Nguyệt vẫn chưa nhận ra ý tưởng của mình phi thực tế và đua đòi đến mức nào. Dù cô ta có nói bao nhiêu đi chăng nữa thì đối phương cũng không chịu lắng nghe.

Tất nhiên là Tô Mạn không muốn phí lời vào chuyện này.

Cô và Tô Thu Nguyệt cũng chẳng phải chị em gì, nếu không vì nhiệm vụ cải tạo gia đình kia thì giờ cô cũng chẳng thèm nói câu nào với cô ta. 

Cảm tưởng như Tô Mạn đã kiểm soát mình nên Tô Thu Nguyệt buộc phải giấu đi sự lười biếng của mình, ngày nào cũng đi làm. Chỉ trong vài ngày, cô ta đã phơi năng y đúc những cô gái khác trong đội. 

Cô ta đang đợi ngày nhận được phiếu điểm rồi nhân tiện xin nghỉ phép và đi lên trấn với các nữ sinh khác.

Trông mong mấy ngày liền, cuối cùng cũng đến ngày nhận phiếu điểm. Cô ta nhanh chóng rời giường và dọn dẹp. 

Nhưng đến khi ra cửa thì lại bắt gặp Tô Mạn: "Em làm gì? Hôm nay không dạy học à?" 

Tô Mạn nói: "Em cũng đi lấy phiếu điểm."

Tuy không biết mình có đỗ hay không nhưng vì hôm nay là ngày lấy phiếu điểm nên phải đến xem mình thi như nào.

Tô Thu Nguyệt nghe Tô Mạn nói mình đã đi thi chương trình trung học thì nói: "Em đi thật à? Em nghĩ mình có thể vượt qua kỳ thi như những học sinh trung học khác sao?" 

"Ai biết được, đi mới biết chứ." Tô Mạn nói: "Mà thôi khoan hẳn nói, tranh thủ trời mát thì đi cái đã." 

Tô Thu Nguyệt có hơi bồn chồn, thứ nhất là vì cô ta tò mò về kết quả bài kiểm tra của Tô Mạn, thứ hai là vì bản thân cô ta làm bài kiểm tra không tốt. Nên lo lắng rằng Tô Mạn sẽ phát hiện ra.

Lúc đi, cô ta còn cố tình đi nhanh để bỏ Tô Mạn ở phía sau. Tốt nhất là phải đến trường để làm xong công tác, cô ta vừa đi vừa lo rằng Tô Mạn sẽ đuổi kịp, thế nhưng khi quay đầu nhìn lại thì nhận ra Tô Mạn không hề vội vàng mà từ từ đi theo sau. 

Tô Thu Nguyệt thấy tên của em gái quá đúng.

Lúc trước mẹ cô ta sinh em gái thì đã sinh non nên mới nói là do em gái quá vội vàng, nếu chậm một chút thì đã không phải sinh non. Thế nên sau này mới định đặt là Mạn(慢: chậm). Nhưng lúc đi đăng ký hộ khẩu thì người kia viết sai, viết thành chữ Mạn (曼: uyển chuyển, mềm mại), người nhà cũng chẳng thèm sửa, dù sao đọc cũng như nhau. 

Nhưng dù có viết sai tên thì tính cách vẫn chậm như vậy.

Làm việc chậm rãi, không hồ hởi cũng không ì ạch. 

Trước đây chỉ thấy khó chịu, giờ lại thấy chán ghét vô cùng. Cô cứ chậm chạp như thế càng khiến cô ta thấy mình bộp chộp, chột dạ. 

Tất nhiên Tô Mạn không cần phải đi nhanh làm gì, cứ chờ Tô Thu Nguyệt đi xa rồi mở căn bếp nhỏ ra để ăn chút gì đó. 

Buổi sáng thì ít nhất cũng phải uống ly sữa, ăn hai cái bánh bao chứ. 

Ăn uống no nê thì lại lên đường. 

Lúc cô đến thì đã có rất nhiều học sinh đến nhận thông báo. 

Tô Mạn trực tiếp đến tìm chủ nhiệm La.

Chủ nhiệm La khá bận rộn, mỗi năm ngay ngày này đều có học sinh tốt nghiệp nên giờ là thời điểm bận rộn nhất của phòng giáo vụ. 

Nhìn thấy chủ nhiệm La đổ mồ hôi đầm đìa vì công việc, Tô Mạn cũng không làm phiền ông ấy mà lặng lẽ tìm một chỗ đứng yên đợi ông ấy làm xong việc, đến khi thấy ông ấy cầm chén trà hớp một hơi thì cô mới đi tới. 

"Tô... đồng chí Tô Mạn." Chủ nhiệm La choáng váng, lúc sau mới nhớ ra tên của cô.

Tô Mạn cười nói: "Thấy thầy bận nên em không đến làm phiền. Chủ nhiệm La, không biết kết quả kỳ thi này của em như thế nào." 

Nghe Tô Mạn nói thế, chủ nhiệm La lập tức đặt chén trà xuống và tươi cười nói: "Thầy vừa nói với các giáo viên khác về em, nói rằng trường chúng ta đã bỏ sót một nhân tài."

Ông ấy mở ngăn kéo và lấy ra một bản học bạ với một tấm bằng trông như chứng chỉ tốt nghiệp. 

Chủ nhiệm La đặt tấm bằng sang một bên rồi mở học bạ ra: "Điểm số của em rất tốt, nhất là mấy môn khoa học. Nếu em chăm chỉ học thêm thì có thể sẽ đậu được vào đại học ngành kỹ thuật đấy." 

Mặc dù trên lý thuyết thì còn phải vào cấp ba, nhưng học khoa học tự nhiên ở trường trung học tốt thì có nghĩa là cơ sở vào cấp ba dễ dàng hơn những người khác. 

Tô Mạn nhìn thì thấy thứ hạng của mình là thứ ba trong trường. 

Khá hài lòng. 

Mặc dù là sinh viên đại học có thành tích cao, khi so sánh điểm của mình với những học sinh trong trường trung học hợp tác xã cô chỉ đạt hạng ba trong kỳ thi nhưng đó là vì cô không có nhiều thời gian để ôn tập. Ngay cả sách giáo khoa cũng chỉ học thuộc lòng trong lần đầu mà đã có được thành tích như này thì có thể xem như đạt được mục tiêu. 

Chủ nhiệm La tiếc nuối: "Ầy, sao từ đầu em không đi học thế?" 

Tô Mạn cười xòa: "Lúc đó sức khỏe em không tốt thật." 

"Vậy giờ em có ý định gì không?" Chủ nhiệm La thấy nếu Tô Mạn muốn học, với thành tích này của cô thì để học cấp ba cũng không phải là không thể. 

Tô Mạn lắc đầu. “Mọi người trong đội đều cần em.” Cô bây giờ đã mười sáu tuổi, tuy vẫn còn ở tuổi đi học nhưng cô không muốn lãng phí thời gian ở trường. Mà cô không có nhiều kiến ​​thức để học ở trường cấp ba, khi đến trường cũng không có nguồn thu nhập. Bây giờ cô đang rất cần một nguồn thu nhập hợp lý để có thể lấy những thứ trong hệ thống ra và hưởng thụ một cách công khai, thay vì lén lút như thế này. Tất nhiên, điều quan trọng nhất là tình hình tương lai có thể sẽ nhiều biến động. Cô cảm thấy rằng trong vài năm nữa cô có thể nộp đơn xin vào học viện công nông binh và tấm bằng đó sẽ giúp sự nghiệp của cô ổn định hơn trong khoảng mười năm tới.

Nhưng chủ nhiệm La không thể biết được những suy nghĩ trong đầu cô nên chỉ thở dài liên tục. 

Tô Mạn nhân cơ hội này: "Chủ nhiệm La, mặc dù em không có cơ hội được đi học... Nhưng nếu em có thể tự học thì có thể tham gia kỳ thi tốt nghiệp cấp ba được không? Em không cần học tịch, sau này cũng không thi đại học. Em chỉ tham gia thi xem bản thân mình có được hay không thôi. Cho dù không có bằng tốt nghiệp mà chỉ có phiếu điểm em cũng thỏa mãn rồi."

Tất nhiên cấp ba và cấp hai là khác nhau.

Chuyện này không đơn giản, nhưng khi nghe Tô Mạn nói rằng cô không cần bằng tốt nghiệp, chỉ cần phiếu điểm thì chủ nhiệm La thấy chuyện này cũng không hẳn là vấn đề lớn.

"Chỉ có thể cho em một phiếu điểm."

Tô Mạn cảm kích không thôi: "Cảm ơn chủ nhiệm La, nếu tương lai em có triển vọng thì em sẽ nói mình là học sinh của trường trung học hợp tác xã Bắc Hà." 

Mặt khác, ở lớp mười một của trường cấp ba, Tô Thu Nguyệt đang ngồi sửa phiếu điểm với vài nữ sinh khác. 

Ví dụ như đổi 50 thành 80, đổi 70 thành 90,...

Sửa một hồi thấy cũng không khác nhau là mấy.

Tô Thu Nguyệt đã làm thế rất nhiều lần, mỗi lần làm xong cũng chẳng ai để ý. Sau đó, cô ta đến cổng trường chờ Tô Mạn để cô cầm phiếu về rồi sẽ lên thị trấn. 

Cuộc sống làm nông quá khó chịu, cô ta hợp với thành thị hơn nhiều. 

Cô ta muốn đi đến một nơi nào đó để tìm thấy thế giới rộng lớn của riêng mình. 

Sau khi Tô Mạn rời khỏi văn phòng của chủ nhiệm La thì đi chầm chậm đến cổng trường, cô vô tình thấy Tô Thu Nguyệt và vài nữ sinh đang đứng chờ ở cổng. 

Thấy cô đi ra, cô ta nhanh chóng vẫy tay với cô: "Nhị Nha, Nhị Nha, nhanh lên." 

Tô Mạn bước tới và nói: "Chị Đại Nha, có chuyện gì vậy?"

Các nữ sinh bên cạnh không biết Tô Thu Nguyệt có biệt danh này nên cũng mỉm cười chọc ghẹo.

Tô Thu Nguyệt: "...Ở trường em nên gọi tên của chị."

Tô Mạn nhìn cô ta một cách vô cảm. 

Tô Thu Nguyệt: "...Em gái, để chị nói cho em biết, chị và những người bạn học này sắp lên thị trấn để mượn tài liệu ôn tập. Em giúp chị đưa phiếu điểm về nhà cho mọi người xem, đến chiều chị mới về được. Thư tiến cử chị đã xin rồi nên không cần lo lắng cho chị." 

"Ô." Tô Mạn cầm phiếu điểm lên và nhướng mày. 

"Chị, điểm số của chị..." 

"Sao, có phải thấy chị làm tốt lắm không? Đúng là tốt thật." Tô Thu Nguyệt cười đắc chí. 

Em gái cô ta không hề biết mình đã bị lừa. 

Tô Mạn lắc đầu: "Không, ý em là sao điểm của chị lại khác với phiếu điểm mà chủ nhiệm La đưa em." 

Trước khi đi cô có xin bảng điểm của trường cấp ba từ chỗ chủ nhiệm La. Có thành tích của Tô Thu Nguyệt trong đó. Thứ hạng thảm đến độ không nỡ nhìn, mà điểm số thì càng thảm hơn. 

Nụ cười trên khuôn mặt Tô Thu Nguyệt cứng đờ, sau đó nứt dần ra. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp